M hỏi câu hay và đúng trọng điểm, thể hiện là một người có trí tuệ. Một người chỉ có niềm tin đơn thuần mà không đi kèm trí tuệ thì dễ bị sa vào mê tín, tà kiến. Một người có trí tuệ nhưng thiếu niềm tin thì thường suy tư nhiều, hoài nghi. Cả hai đều là chướng ngại trong quá trình tu học, do đó cần cân bằng giữa Tín và Tuệ - là 2 trong ngũ căn Tín - Tấn - Niệm - Định - Tuệ cần cân bằng và thúc đẩy để biến thành ngũ lực giúp phát triển việc tu tập.
Giờ đi vào câu hỏi chính. Chính xác như những gì m trích dẫn, khi Đức Phật còn tại thế và đi thuyết Pháp giáo hóa chúng sinh thì chỉ sử dụng lời nói truyền miệng, vì thứ nhất là theo truyền thống tôn giáo ở Ấn Độ, thứ hai là dễ tiếp cận tới đa số mọi người, thứ ba là chữ viết không phổ biến trong thời kỳ đó ở Ấn Độ và thứ tư là không có giấy để ghi chép thành kinh sách. Kể cả tới 3 lần kết tập kinh điển đầu tiên thì các vị Thánh Tăng, Trưởng Lão cũng chưa kết tập bằng chữ viết cũng với các lý do trên. Tuy nhiên, đến kỳ kết tập thứ 4 vào khoảng thế kỷ thứ 1 trước công nguyên, thì các vị Trưởng Lão thấy cần thiết phải kết tập kinh điển bằng chữ viết do hoàn cảnh lúc đó nạn đói, chiến tranh và dịch bệnh tại Ấn Độ và Sri Lanka khiến nhiều tu sĩ qua đời, trong đó có những người có khả năng ghi nhớ tốt kinh điển.
Trong khoảng 500 năm đầu tiên khi Đức Phật qua đời - vẫn là thời kỳ Chánh Pháp, trong Tăng đoàn còn rất nhiều các vị Thánh Tăng A-la-hán có đầy đủ tam minh, lục thông, tứ tuệ phân tích, và rất nhiều các vị khác đã nhập vào dòng Thánh đạt 3 quả vị Thánh đầu tiên. Do đó, việc 4 lần kết tập kinh điển trong thời kỳ này có mức độ đáng tin cậy rất sâu sắc bởi các vị một khi đã nhập vào dòng Thánh thì đã thanh tịnh hoàn toàn về Giới - tức là không còn nói dối, nói điêu.
Thậm chí đến 500 năm tiếp theo, trong thời kỳ Tượng Pháp, vẫn còn nhiều các vị Thánh Tăng trong Tăng đoàn để lưu giữ và truyền bá Giáo Pháp của Đức Phật. Kết hợp với bộ luận Thanh Tịnh Đạo của ngài Phật Âm được viết vào khoảng thế kỷ thứ 5-6 sau công nguyên thì có thể nói những gì viết trong kinh điển Nikaya ngày nay cơ bản gần gũi với lời dạy của Đức Phật khi xưa.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất như Đức Phật đã từng dạy trong bài kinh Kalama rằng chớ vội tin bất cứ điều gì, dù điều đó được truyền lại, được ghi chép trong kinh điển hoăc được người thầy chỉ dạy..., mà điều quan trọng là hãy tự thực hành, tự trải nghiệm để thấy được chân lý.
Con đường tu tập mà Đức Phật chỉ dạy có 3 điều là Giới, Định và Tuệ. Một người giữ Giới làm lành thì không làm khổ mình, không làm khổ chúng sinh khác, thân tâm được an lạc thì thực hành thiền Định sẽ dễ phát sinh định tâm, có định tâm vững chắc thì trí tuệ sẽ sinh khởi, có thể quan sát và thực chứng tam tướng Vô thường (mọi thứ luôn luôn biến đổi) - Khổ (vì biến đổi không theo ý mình nên mọi thứ đều là khổ) - Vô ngã (tất cả chỉ là ngũ uẩn do nhân duyên mà hợp-tan, không có tự ngã, không có tôi, không có anh) trong chính bản thân và mọi thứ xung quanh. Đó chính là chân lý. Tới đó là giác ngộ, chứng quả A-la-hán, kiếp sống đó sẽ là kiếp cuối cùng. Một chúng sinh như vậy là hoàn hảo, không còn việc gì để làm.