hợp lý
Nguyên tác đây nè:
Cụ già nhìn thấy Tam Tạng dáng người đoan chính, và Bát Giới, Sa Tăng mặt mũi xấu xí thì vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng đành mời cả vào ngồi trong nhà, sai người ở bưng trà, một mặt sai sửa soạn cơm nước. Tam Tạng nghe nói, đứng dậy cảm tạ, rồi nói:
– Dám xin hỏi cụ, tiết trời đã sang thu rồi mà sao ở xứ ta còn nóng thế?
Cụ già đáp:
– Vùng chúng tôi đây tên gọi là Hỏa Diệm Sơn. Chẳng có xuân thu gì đâu, bốn mùa đều nóng bức.
Tạm Tạng nói:
– Hỏa Diệm Sơn ở phía nào? Có cản trở đường sang phương
Tây không ạ?
Cụ già nói:
– Sang phương Tây thì không xong rồi. Ngọn núi ấy cách đây chừng sáu mươi dặm. Đường sang phương Tây phải đi qua đấy. Lửa bốc ngùn ngụt tám trăm dặm, bốn xung quanh một tấc cỏ cũng không mọc được. Đi qua ngọn núi ấy à, dù có mình đồng da sắt cũng chảy ra nước hết.
Tam Tạng nghe nói sợ hãi tái mặt không dám hỏi thêm.
Bỗng thấy ngoài cửa có một chàng trai trẻ đẩy chiếc xe mầu đỏ đỗ ở trước cửa, cất tiếng rao:
– Ai mua kẹo nào!
Đại Thánh nhổ một sợi lông biến thành một đồng tiền, hỏi người kia mua kẹo. Người kia nhận tiền, chẳng kể hay dở, mở tấm áo phủ xe, lấy ra một chiếc kẹo nóng hôi hổi đưa cho Hành Giả. Hành Giả đưa tay cầm lấy thấy nóng như một hòn than trong lò, bỏng tựa một chiếc đinh nung đỏ, vừa đảo chiếc kẹo sang tay trái, rồi lại tay phải, vừa nói:
– Nóng quá! Nóng quá! Không ăn được, không ăn được. Chàng trai trẻ cười, nói:
– Sợ nóng thì đừng đến đây. Ở đây nóng thế đấy. Hành Giả nói:
– Chàng trai này chẳng hiểu lẽ gì cả. Thường có câu: “Không hàn không nhiệt, ngũ cốc không kết”. Vùng này nóng dữ thế này, bột làm kẹo của anh lấy đâu ra?
Người kia nói:
– Muốn có bột làm kẹo phải cầu Thiết Phiến Tiên. Hành Giả hỏi:
– Thiết Phiến Tiên là thế nào? Người kia đáp:
– Thiết Phiến Tiên có quạt Ba Tiêu, mượn được về quạt một cái là lửa tắt, quạt hai cái là gió nổi, quạt ba cái là mưa rơi, nhờ thế chúng tôi mới gieo hạt, gặt hái kịp thời, cho nên mới có ngũ cốc nuôi người. Nếu không, một tấc cỏ cũng không mọc được.
Hành Giả nghe nói, vội vàng quay người bước vào nhà, đưa kẹo cho Tam Tạng, nói:
– Sư phụ yên tâm, chắc không phải chờ đợi lâu đâu, cứ ăn kẹo đi, con sẽ nói cho mà nghe.
Tam Tạng cầm kẹo trong tay, quay về phía cụ già mời:
– Mời cụ xơi kẹo. Cụ già nói:
– Nhà chúng tôi cơm nước chưa mời các ngài, đâu dám ăn kẹo.
Hành Giả cười, nói:
– Thưa cụ, cơm nước cũng chưa cần, tôi xin hỏi cụ: Thiết
Phiến Tiên ở chỗ nào?
Cụ già nói:
– Ngài hỏi có việc gì? Hành Giả nói:
– Người bán kẹo vừa rồi có nói rằng vị tiên ấy có chiếc quạt Ba Tiêu, nếu mượn được mang về, quạt một cái là lửa tắt, hai cái là gió nổi, ba cái là mưa rơi, nhờ vậy vùng ta đây mới có thể
gieo cấy gặt hái, mới có ngũ cốc nuôi người. Tôi muốn tìm vị tiên ấy mượn chiếc quạt về quạt tắt lửa Hỏa Diệm Sơn để vùng ta được gặt cấy đúng thời, dân lành yên vui.
Cụ già nói:
– Đúng là có chuyện như vậy đấy. Nhưng ngài không có lễ vật, thì vị thánh hiền ấy không cho mượn về đâu.
Tam Tạng hỏi:
– Vị tiên ấy đòi hỏi lễ vật gì? Cụ già đáp:
– Người vùng chúng tôi đây, mười năm mới cầu một lần. Lễ vật gồm: bốn lợn, bốn dê, hoa hồng thanh khiết, quả lạ hoa thơm, rượu ngang, gà ngỗng, tắm gội lòng thành, đến núi tiên ấy lạy cầu, mời vị tiên ấy ra khỏi động đến đây làm phép.
Hành Giả hỏi:
– Ngọn núi ấy ở nơi nào? Tên gọi là gì? Cách đây bao xa? Để tôi đến hỏi mượn quạt?
Cụ già đáp:
– Ngọn núi ấy ở về phía tây nam, tên gọi là núi Thúy Vân. Trong núi có một ngôi động, gọi là động Ba Tiêu. Thiện nam tín nữ vùng chúng tôi đi lễ núi tiên, cả đi cả về mất một tháng, khoảng chừng một nghìn bốn trăm sáu chục dặm gì đó.
Tụi dân thường mượn quạt là để làm mưa cấy cày thôi.
Còn con khỉ là mượn quạt tắt lửa cho sư phụ nó đi thỉnh kinh.
Bả giận đéo cho mượn là đúng rồi
Đéo phải vì vụ thằng con
Thằng ngộ Không nói bà chị cho mượn quạt quạt tắt lửa hỏa diệm sơn thì nó liên hệ với bồ tát cho thằng hồng hài nhi gặp mẹ có gì khó?
Nghe nói quạt tắt lửa là bả nổi điên liền đâu phải vì thằng con