Cơn hấp hối của Xamvn

  • Tạo bởi Tạo bởi Ftm
  • Start date Start date

Ftm

Con chim biết nói
Poland
Trong bóng tối u ám của xã hội, những cảm thức về một tương lai mờ mịt, nơi những lời rao giảng và hứa hẹn vẫn vang trên TV và loa phường trong một nhịp điệu buồn chán, VN hiện ra như một bi kịch triết học, một minh chứng bi quan cho sự bất lực của con người trước chính hệ thống mà họ dựng nên. Chúng ta, những kẻ lang thang trong vòng lặp Schopenhauer-esque, của dục vọng và ảo tưởng, chứng kiến một nhà nước giả dạng những giá trị phương Tây: minh bạch, tự do, nhân quyền... – chỉ để che đậy nỗi sợ hãi nguyên thủy trước sức ép từ chính dân chúng mà họ cai trị.

Như các nhà nước độc đảng toàn trị khác, chính quyền không dám thừa nhận vết nứt sâu thẳm trong cấu trúc của mình, nơi những cam kết quốc tế như trở thành tờ giấy mỏng manh, bị xé toạc bởi đàn áp nội bộ. Theo báo cáo của Human Rights Watch năm 2025, chính quyền đã kết án ít nhất 128 nhà hoạt động, blogger và nhà báo theo Điều 331 Bộ luật Hình sự vì "lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước", một con số tăng vọt phản ánh sự khốc liệt của mô hình công an trị, không phải là sức mạnh mà là nỗi sợ hãi run rẩy trước những tiếng thì thầm bất mãn lan tỏa trên mạng xã hội. Freedom House, trong báo cáo Freedom in the World 2025, xếp hạng Việt Nam ở mức "không tự do" với điểm số chỉ 20/100, nhấn mạnh rằng ngay cả theo tiêu chuẩn độc tài, sự đàn áp đã sâu sắc hơn dưới thời lãnh đạo mới, biến xã hội thành một sa mạc cảm xúc nơi bản năng phản biện bị mài mòn.

Bi quan hơn nữa là sự bình thường hóa hờ hững này, một trạng thái Camus-ian của sự vô lý, nơi dân chúng – đặc biệt lớp thanh niên – chấp nhận cúi đầu trước giá trị giả tạo và lịch sử bị bóp méo, bị ru ngủ bởi những câu chuyện chọn lọc về Điện Biên Phủ hay thống nhất 1975, trong khi che lấp đi những vết thương của cải cách ruộng đất hay di cư hàng loạt sau 1975. Trên các diễn đàn, tiếng nói phản biện của giới trẻ bùng nổ theo kiểu bầy đàn nông cạn, thiếu chiều sâu kiến thức lẫn cảm quan xã hội, Lớp thanh niên này cũng không khá hơn lũ DLV nhà nước, những kẻ nhai lại kịch bản tuyên truyền như những con bò nhai cỏ. Cả 2 phe tạo nên nỗi thất vọng kép, nuôi dưỡng một không gian nơi phản biện chỉ là những đốm lửa bùng lên rồi tắt ngấm, để lại tro tàn của hi vọng tan vỡ.

Thế giới, từng mất kiên nhẫn với những lời hứa suông, nay rơi vào sự mệt mỏi hờ hững, chấp nhận sống chung như với một bệnh nhân nan y, giảm dần viện trợ dân sự và đầu tư nhân quyền, đẩy Việt Nam ngang hàng với những quốc gia "không thể phát triển" – một định mệnh bi thảm như Venezuela hay Myanmar, nơi trì trệ dẫn đến sụp đổ không kèn không trống.

Và ở đây, trong vòng tròn luẩn quẩn của tư tưởng khép kín, chúng ta nhận ra bi kịch triết học: con người, dù khát khao tự do, lại tự nguyện đeo xiềng xích của ảo tưởng ổn định, lặp lại sai lầm lịch sử từ Ottoman đến Liên Xô, nơi phủ nhận yếu kém không phải là sức mạnh mà là một lời nguyền. VN, với mô hình công an trị leo thang và thế hệ trẻ thờ ơ nông cạn chính trị, lạc quan vui vẻ trong những giá trị giả tạo... đang tịnh tiến dần đến mốc sụp đổ, không phải bằng bạo loạn rực lửa mà bằng sự im lặng chết chóc của một xã hội đã quên cách mơ mộng. Quên đi cả những câu hỏi tại sao.

Liệu có lối thoát? Chỉ có sự chấp nhận vô vọng, và tiếp tục lang thang trong bóng tối, chờ đợi cơn ác mộng tỉnh giấc thành hiện thực.

Và xàm, nơi từng trú ngụ những cuộc đảo chính tư duy, bất đồng nhưng mạnh mẽ, giờ đây cũng chìm dần vào giấc ngủ thực vật trong sự bất lực của đám min mod Manh thuong.
 
Trong bóng tối u ám của xã hội, những cảm thức về một tương lai mờ mịt, nơi những lời rao giảng và hứa hẹn vẫn vang trên TV và loa phường trong một nhịp điệu buồn chán, VN hiện ra như một bi kịch triết học, một minh chứng bi quan cho sự bất lực của con người trước chính hệ thống mà họ dựng nên. Chúng ta, những kẻ lang thang trong vòng lặp Schopenhauer-esque, của dục vọng và ảo tưởng, chứng kiến một nhà nước giả dạng những giá trị phương Tây: minh bạch, tự do, nhân quyền... – chỉ để che đậy nỗi sợ hãi nguyên thủy trước sức ép từ chính dân chúng mà họ cai trị.

Như các nhà nước độc đảng toàn trị khác, chính quyền không dám thừa nhận vết nứt sâu thẳm trong cấu trúc của mình, nơi những cam kết quốc tế như trở thành tờ giấy mỏng manh, bị xé toạc bởi đàn áp nội bộ. Theo báo cáo của Human Rights Watch năm 2025, chính quyền đã kết án ít nhất 128 nhà hoạt động, blogger và nhà báo theo Điều 331 Bộ luật Hình sự vì "lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước", một con số tăng vọt phản ánh sự khốc liệt của mô hình công an trị, không phải là sức mạnh mà là nỗi sợ hãi run rẩy trước những tiếng thì thầm bất mãn lan tỏa trên mạng xã hội. Freedom House, trong báo cáo Freedom in the World 2025, xếp hạng Việt Nam ở mức "không tự do" với điểm số chỉ 20/100, nhấn mạnh rằng ngay cả theo tiêu chuẩn độc tài, sự đàn áp đã sâu sắc hơn dưới thời lãnh đạo mới, biến xã hội thành một sa mạc cảm xúc nơi bản năng phản biện bị mài mòn.

Bi quan hơn nữa là sự bình thường hóa hờ hững này, một trạng thái Camus-ian của sự vô lý, nơi dân chúng – đặc biệt lớp thanh niên – chấp nhận cúi đầu trước giá trị giả tạo và lịch sử bị bóp méo, bị ru ngủ bởi những câu chuyện chọn lọc về Điện Biên Phủ hay thống nhất 1975, trong khi che lấp đi những vết thương của cải cách ruộng đất hay di cư hàng loạt sau 1975. Trên các diễn đàn, tiếng nói phản biện của giới trẻ bùng nổ theo kiểu bầy đàn nông cạn, thiếu chiều sâu kiến thức lẫn cảm quan xã hội, Lớp thanh niên này cũng không khá hơn lũ DLV nhà nước, những kẻ nhai lại kịch bản tuyên truyền như những con bò nhai cỏ. Cả 2 phe tạo nên nỗi thất vọng kép, nuôi dưỡng một không gian nơi phản biện chỉ là những đốm lửa bùng lên rồi tắt ngấm, để lại tro tàn của hi vọng tan vỡ.

Thế giới, từng mất kiên nhẫn với những lời hứa suông, nay rơi vào sự mệt mỏi hờ hững, chấp nhận sống chung như với một bệnh nhân nan y, giảm dần viện trợ dân sự và đầu tư nhân quyền, đẩy Việt Nam ngang hàng với những quốc gia "không thể phát triển" – một định mệnh bi thảm như Venezuela hay Myanmar, nơi trì trệ dẫn đến sụp đổ không kèn không trống.

Và ở đây, trong vòng tròn luẩn quẩn của tư tưởng khép kín, chúng ta nhận ra bi kịch triết học: con người, dù khát khao tự do, lại tự nguyện đeo xiềng xích của ảo tưởng ổn định, lặp lại sai lầm lịch sử từ Ottoman đến Liên Xô, nơi phủ nhận yếu kém không phải là sức mạnh mà là một lời nguyền. VN, với mô hình công an trị leo thang và thế hệ trẻ thờ ơ nông cạn chính trị, lạc quan vui vẻ trong những giá trị giả tạo... đang tịnh tiến dần đến mốc sụp đổ, không phải bằng bạo loạn rực lửa mà bằng sự im lặng chết chóc của một xã hội đã quên cách mơ mộng. Quên đi cả những câu hỏi tại sao.

Liệu có lối thoát? Chỉ có sự chấp nhận vô vọng, và tiếp tục lang thang trong bóng tối, chờ đợi cơn ác mộng tỉnh giấc thành hiện thực.

Và xàm, nơi từng trú ngụ những cuộc đảo chính tư duy, bất đồng nhưng mạnh mẽ, giờ đây cũng chìm dần vào giấc ngủ thực vật trong sự bất lực của đám min mod Manh thuong.
tu thân - tề gia - trị quốc - bình thiên hạ.

vũ trụ vô tận vốn luôn là bản hoà ca vĩ đại của entropies.

vô thường và hỗn mang chính là cố hữu. mọi thứ luôn là các vòng lặp.

mọi thứ luôn là lẽ tự nhiên.

nằm yên, để mặc bị nuốt chửng hay đứng lên mà hét lớn để phá tan sự tĩnh lặng trong thoáng chốc, cũng đều là chân lý, đều là lối đi. nhưng lại là chân lý giữa từng cái chấp ngã riêng biệt và thiên địa đất trời vũ trụ.

mỗi người đều là riêng biệt. tuy có những sự kết nối, tuy cùng được cấu trúc theo hình hài của "chúa" thì cuối củng vẫn là những cá thể độc lập với nhau.

tập hợp với nhau mà thành cộng đồng, thành quốc gia, rồi thành xã hội. như là những tế bào hình thành 1 "dạng sống"

as above, so below.
as within, so without.

mà một "dạng sống" chỉ có thể khoẻ mạnh khi mỗi tế báo bên trong nó còn muốn khoẻ mạnh.

một quốc gia, một xã hội cũng vậy.

ai cũng chỉ muốn nhìn vào 1 cái cộng đồng để không phải nhìn thẳng vào từng cá nhân. không muốn nhìn vào có những cá nhân cũng có điều kiện như mình, nhưng lại chọn sống mạnh và thực sự mạnh. bởi lẽ bản tâm của họ cũng muốn điều tương tự nhưng bị ngộp thông tin cả ngoại cảnh lẫn nội tại bản thân.

bước đầu tiên, để đạt được bất cứ thứ gì, chính là "có được chính mình". chỉ những kẻ có được chính mình thì mới có thể kết nối với "hình hài của chúa", với vũ trụ bao la. chạm được vào kho tàng mà bên trong mình sẵn có: sức khoẻ, trí tuệ, kinh nghiệm và tò mò

nhìn ra được quy luật, vòng quay của xã hội và lịch sử. thậm chí, muốn nằm thẳng thì cũng phải hiểu bản thân mình đang muốn gì và chọn nằm tại đó để guồng quay đưa mình đi. bằng không, đấy có phải đang "nằm"? 1 sự chủ động? hay 1 bị "quật ngã" rồi tự thủ dâm tinh thần?

"tu thân - tề gia - trị quốc - bình thiên hạ"

"tế bào - nội tạng - cơ thể - cuộc sống"
 
Trong bóng tối u ám của xã hội, những cảm thức về một tương lai mờ mịt, nơi những lời rao giảng và hứa hẹn vẫn vang trên TV và loa phường trong một nhịp điệu buồn chán, VN hiện ra như một bi kịch triết học, một minh chứng bi quan cho sự bất lực của con người trước chính hệ thống mà họ dựng nên. Chúng ta, những kẻ lang thang trong vòng lặp Schopenhauer-esque, của dục vọng và ảo tưởng, chứng kiến một nhà nước giả dạng những giá trị phương Tây: minh bạch, tự do, nhân quyền... – chỉ để che đậy nỗi sợ hãi nguyên thủy trước sức ép từ chính dân chúng mà họ cai trị.

Như các nhà nước độc đảng toàn trị khác, chính quyền không dám thừa nhận vết nứt sâu thẳm trong cấu trúc của mình, nơi những cam kết quốc tế như trở thành tờ giấy mỏng manh, bị xé toạc bởi đàn áp nội bộ. Theo báo cáo của Human Rights Watch năm 2025, chính quyền đã kết án ít nhất 128 nhà hoạt động, blogger và nhà báo theo Điều 331 Bộ luật Hình sự vì "lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước", một con số tăng vọt phản ánh sự khốc liệt của mô hình công an trị, không phải là sức mạnh mà là nỗi sợ hãi run rẩy trước những tiếng thì thầm bất mãn lan tỏa trên mạng xã hội. Freedom House, trong báo cáo Freedom in the World 2025, xếp hạng Việt Nam ở mức "không tự do" với điểm số chỉ 20/100, nhấn mạnh rằng ngay cả theo tiêu chuẩn độc tài, sự đàn áp đã sâu sắc hơn dưới thời lãnh đạo mới, biến xã hội thành một sa mạc cảm xúc nơi bản năng phản biện bị mài mòn.

Bi quan hơn nữa là sự bình thường hóa hờ hững này, một trạng thái Camus-ian của sự vô lý, nơi dân chúng – đặc biệt lớp thanh niên – chấp nhận cúi đầu trước giá trị giả tạo và lịch sử bị bóp méo, bị ru ngủ bởi những câu chuyện chọn lọc về Điện Biên Phủ hay thống nhất 1975, trong khi che lấp đi những vết thương của cải cách ruộng đất hay di cư hàng loạt sau 1975. Trên các diễn đàn, tiếng nói phản biện của giới trẻ bùng nổ theo kiểu bầy đàn nông cạn, thiếu chiều sâu kiến thức lẫn cảm quan xã hội, Lớp thanh niên này cũng không khá hơn lũ DLV nhà nước, những kẻ nhai lại kịch bản tuyên truyền như những con bò nhai cỏ. Cả 2 phe tạo nên nỗi thất vọng kép, nuôi dưỡng một không gian nơi phản biện chỉ là những đốm lửa bùng lên rồi tắt ngấm, để lại tro tàn của hi vọng tan vỡ.

Thế giới, từng mất kiên nhẫn với những lời hứa suông, nay rơi vào sự mệt mỏi hờ hững, chấp nhận sống chung như với một bệnh nhân nan y, giảm dần viện trợ dân sự và đầu tư nhân quyền, đẩy Việt Nam ngang hàng với những quốc gia "không thể phát triển" – một định mệnh bi thảm như Venezuela hay Myanmar, nơi trì trệ dẫn đến sụp đổ không kèn không trống.

Và ở đây, trong vòng tròn luẩn quẩn của tư tưởng khép kín, chúng ta nhận ra bi kịch triết học: con người, dù khát khao tự do, lại tự nguyện đeo xiềng xích của ảo tưởng ổn định, lặp lại sai lầm lịch sử từ Ottoman đến Liên Xô, nơi phủ nhận yếu kém không phải là sức mạnh mà là một lời nguyền. VN, với mô hình công an trị leo thang và thế hệ trẻ thờ ơ nông cạn chính trị, lạc quan vui vẻ trong những giá trị giả tạo... đang tịnh tiến dần đến mốc sụp đổ, không phải bằng bạo loạn rực lửa mà bằng sự im lặng chết chóc của một xã hội đã quên cách mơ mộng. Quên đi cả những câu hỏi tại sao.

Liệu có lối thoát? Chỉ có sự chấp nhận vô vọng, và tiếp tục lang thang trong bóng tối, chờ đợi cơn ác mộng tỉnh giấc thành hiện thực.

Và xàm, nơi từng trú ngụ những cuộc đảo chính tư duy, bất đồng nhưng mạnh mẽ, giờ đây cũng chìm dần vào giấc ngủ thực vật trong sự bất lực của đám min mod Manh thuong.
0a547520657c11ec947f93982126a0b4.png
 
Trong bóng tối u ám của xã hội, những cảm thức về một tương lai mờ mịt, nơi những lời rao giảng và hứa hẹn vẫn vang trên TV và loa phường trong một nhịp điệu buồn chán, VN hiện ra như một bi kịch triết học, một minh chứng bi quan cho sự bất lực của con người trước chính hệ thống mà họ dựng nên. Chúng ta, những kẻ lang thang trong vòng lặp Schopenhauer-esque, của dục vọng và ảo tưởng, chứng kiến một nhà nước giả dạng những giá trị phương Tây: minh bạch, tự do, nhân quyền... – chỉ để che đậy nỗi sợ hãi nguyên thủy trước sức ép từ chính dân chúng mà họ cai trị.

Như các nhà nước độc đảng toàn trị khác, chính quyền không dám thừa nhận vết nứt sâu thẳm trong cấu trúc của mình, nơi những cam kết quốc tế như trở thành tờ giấy mỏng manh, bị xé toạc bởi đàn áp nội bộ. Theo báo cáo của Human Rights Watch năm 2025, chính quyền đã kết án ít nhất 128 nhà hoạt động, blogger và nhà báo theo Điều 331 Bộ luật Hình sự vì "lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước", một con số tăng vọt phản ánh sự khốc liệt của mô hình công an trị, không phải là sức mạnh mà là nỗi sợ hãi run rẩy trước những tiếng thì thầm bất mãn lan tỏa trên mạng xã hội. Freedom House, trong báo cáo Freedom in the World 2025, xếp hạng Việt Nam ở mức "không tự do" với điểm số chỉ 20/100, nhấn mạnh rằng ngay cả theo tiêu chuẩn độc tài, sự đàn áp đã sâu sắc hơn dưới thời lãnh đạo mới, biến xã hội thành một sa mạc cảm xúc nơi bản năng phản biện bị mài mòn.

Bi quan hơn nữa là sự bình thường hóa hờ hững này, một trạng thái Camus-ian của sự vô lý, nơi dân chúng – đặc biệt lớp thanh niên – chấp nhận cúi đầu trước giá trị giả tạo và lịch sử bị bóp méo, bị ru ngủ bởi những câu chuyện chọn lọc về Điện Biên Phủ hay thống nhất 1975, trong khi che lấp đi những vết thương của cải cách ruộng đất hay di cư hàng loạt sau 1975. Trên các diễn đàn, tiếng nói phản biện của giới trẻ bùng nổ theo kiểu bầy đàn nông cạn, thiếu chiều sâu kiến thức lẫn cảm quan xã hội, Lớp thanh niên này cũng không khá hơn lũ DLV nhà nước, những kẻ nhai lại kịch bản tuyên truyền như những con bò nhai cỏ. Cả 2 phe tạo nên nỗi thất vọng kép, nuôi dưỡng một không gian nơi phản biện chỉ là những đốm lửa bùng lên rồi tắt ngấm, để lại tro tàn của hi vọng tan vỡ.

Thế giới, từng mất kiên nhẫn với những lời hứa suông, nay rơi vào sự mệt mỏi hờ hững, chấp nhận sống chung như với một bệnh nhân nan y, giảm dần viện trợ dân sự và đầu tư nhân quyền, đẩy Việt Nam ngang hàng với những quốc gia "không thể phát triển" – một định mệnh bi thảm như Venezuela hay Myanmar, nơi trì trệ dẫn đến sụp đổ không kèn không trống.

Và ở đây, trong vòng tròn luẩn quẩn của tư tưởng khép kín, chúng ta nhận ra bi kịch triết học: con người, dù khát khao tự do, lại tự nguyện đeo xiềng xích của ảo tưởng ổn định, lặp lại sai lầm lịch sử từ Ottoman đến Liên Xô, nơi phủ nhận yếu kém không phải là sức mạnh mà là một lời nguyền. VN, với mô hình công an trị leo thang và thế hệ trẻ thờ ơ nông cạn chính trị, lạc quan vui vẻ trong những giá trị giả tạo... đang tịnh tiến dần đến mốc sụp đổ, không phải bằng bạo loạn rực lửa mà bằng sự im lặng chết chóc của một xã hội đã quên cách mơ mộng. Quên đi cả những câu hỏi tại sao.

Liệu có lối thoát? Chỉ có sự chấp nhận vô vọng, và tiếp tục lang thang trong bóng tối, chờ đợi cơn ác mộng tỉnh giấc thành hiện thực.

Và xàm, nơi từng trú ngụ những cuộc đảo chính tư duy, bất đồng nhưng mạnh mẽ, giờ đây cũng chìm dần vào giấc ngủ thực vật trong sự bất lực của đám min mod Manh thuong.
## 🇻🇳 Trong Sự Phi Lý Lại Có Một Thứ Tự Do Kỳ Lạ

Trong cái khung cảnh nhiều người gọi là “bóng tối” của xã hội này, Việt Nam – ngược với những lời than vãn triết học – lại đang sống trong **một dạng tự do rất riêng**, thô ráp nhưng thật, hỗn loạn nhưng hiệu quả.
Không phải thứ “tự do” được viết trong báo cáo của Freedom House, mà là thứ tự do sinh tồn — nơi **người có mưu trí** có thể xoay xở, luồn lách, và tồn tại giữa nghịch cảnh như cá trong nước.

### 🧭 1. Một quốc gia “không tự do” mà vẫn ồn ào như chợ
Thật nghịch lý khi một đất nước bị chấm “20/100 điểm tự do” lại có **hàng triệu livestream, hàng vạn người chửi nhau công khai trên mạng**, và hàng trăm nghìn doanh nhân nhỏ tự phát mở tiệm, bán hàng, tự dựng sự nghiệp.
Không ai buộc họ phải im lặng. Cũng chẳng ai phải xin phép để than vãn.
Trong sự phi lý ấy, **Việt Nam đang tồn tại một nền tự do của hành động, chứ không phải của khẩu hiệu**.

Tự do của người Việt nằm trong **kỹ năng luồn lách**, trong **sự thông minh tự phát** của những kẻ “nghèo nhưng không ngu”.
Chúng ta không tranh luận nhiều về triết học, nhưng biết cách sống sót qua mọi biến động – đó chính là bản năng tự do bẩm sinh của một dân tộc từng bị thử lửa bởi nghèo đói và chiến tranh.

### ⚙️ 2. “Nhân công rẻ” – lời chửi hay lời khen?
Người ta bảo “Việt Nam chỉ là xưởng gia công giá rẻ của thế giới.”
Nhưng xin hỏi: trong thời đại mọi quốc gia đang lao vào vòng xoáy tiêu thụ, liệu có thứ tài nguyên nào quý hơn **lao động dồi dào, kiên nhẫn và kỷ luật**?
Nhân công rẻ không phải là nỗi nhục – đó là **nền móng để những người có mưu trí làm giàu**, để những bàn tay biết nắm cơ hội thay vì triết lý về nó.

Hàn Quốc từng bị gọi là “nô lệ xuất khẩu”, Trung Quốc từng bị cười là “công xưởng của thế giới”.
Giờ đây, **Việt Nam đang bước vào đúng quỹ đạo ấy** – kẻ bị chê hôm nay thường là kẻ cười ngày mai.

### 💡 3. Tự do không phải là quyền, mà là năng lực
Tự do không đến từ hiến pháp, cũng không nằm trong báo cáo nhân quyền.
Nó nằm trong **khả năng tự quyết của từng cá nhân**, trong việc **dám nghĩ khác và dám làm thật**.
Một người bán hàng online kiếm vài chục triệu một tháng giữa hệ thống “bị cho là bóp nghẹt” – đó là tự do.
Một anh nông dân livestream trồng rau, một cô thợ nail mở kênh TikTok dạy nghề – đó cũng là tự do.
Họ không cần “Freedom House” cấp phép để được mưu sinh.

### 🧠 4. Mưu trí – bản năng sinh tồn của người Việt
Trong cái hỗn độn tưởng như vô vọng này, người Việt tồn tại nhờ **một thứ tài sản phi vật chất: mưu trí**.
Khi luật không hoàn hảo, họ học cách hiểu kẽ hở của luật.
Khi hệ thống chậm chạp, họ học cách vượt qua bằng tốc độ.
Khi xã hội đầy mâu thuẫn, họ học cách **đi giữa hai làn, mà vẫn đến đích**.

Cái mà người phương Tây gọi là “sự khôn lỏi” – ở Việt Nam lại là **trí khôn sinh tồn**, là thứ vũ khí giúp hàng chục triệu người vươn lên từ con số 0 mà không cần một bản hiến chương nào cho phép.

---

### 🌏 5. Việt Nam – tự do trong nghịch cảnh
Tự do của Việt Nam không phải thứ để trưng bày, mà là **tự do của người làm chủ vận mệnh mình dù trong hỗn loạn**.
Ở đây, ai có đầu óc đều có cơ hội.
Chính trong sự phi lý ấy, đất nước này vận hành – không hoàn hảo, không công bằng, nhưng vẫn tiến lên.

Và đó mới là điều khiến thế giới phải ngạc nhiên:
**Một xã hội bị gọi là “không tự do”, nhưng lại sinh ra những con người biết tự giải phóng mình.**
 
## 🇻🇳 Trong Sự Phi Lý Lại Có Một Thứ Tự Do Kỳ Lạ

Trong cái khung cảnh nhiều người gọi là “bóng tối” của xã hội này, Việt Nam – ngược với những lời than vãn triết học – lại đang sống trong **một dạng tự do rất riêng**, thô ráp nhưng thật, hỗn loạn nhưng hiệu quả.
Không phải thứ “tự do” được viết trong báo cáo của Freedom House, mà là thứ tự do sinh tồn — nơi **người có mưu trí** có thể xoay xở, luồn lách, và tồn tại giữa nghịch cảnh như cá trong nước.

### 🧭 1. Một quốc gia “không tự do” mà vẫn ồn ào như chợ
Thật nghịch lý khi một đất nước bị chấm “20/100 điểm tự do” lại có **hàng triệu livestream, hàng vạn người chửi nhau công khai trên mạng**, và hàng trăm nghìn doanh nhân nhỏ tự phát mở tiệm, bán hàng, tự dựng sự nghiệp.
Không ai buộc họ phải im lặng. Cũng chẳng ai phải xin phép để than vãn.
Trong sự phi lý ấy, **Việt Nam đang tồn tại một nền tự do của hành động, chứ không phải của khẩu hiệu**.

Tự do của người Việt nằm trong **kỹ năng luồn lách**, trong **sự thông minh tự phát** của những kẻ “nghèo nhưng không ngu”.
Chúng ta không tranh luận nhiều về triết học, nhưng biết cách sống sót qua mọi biến động – đó chính là bản năng tự do bẩm sinh của một dân tộc từng bị thử lửa bởi nghèo đói và chiến tranh.

### ⚙️ 2. “Nhân công rẻ” – lời chửi hay lời khen?
Người ta bảo “Việt Nam chỉ là xưởng gia công giá rẻ của thế giới.”
Nhưng xin hỏi: trong thời đại mọi quốc gia đang lao vào vòng xoáy tiêu thụ, liệu có thứ tài nguyên nào quý hơn **lao động dồi dào, kiên nhẫn và kỷ luật**?
Nhân công rẻ không phải là nỗi nhục – đó là **nền móng để những người có mưu trí làm giàu**, để những bàn tay biết nắm cơ hội thay vì triết lý về nó.

Hàn Quốc từng bị gọi là “nô lệ xuất khẩu”, Trung Quốc từng bị cười là “công xưởng của thế giới”.
Giờ đây, **Việt Nam đang bước vào đúng quỹ đạo ấy** – kẻ bị chê hôm nay thường là kẻ cười ngày mai.

### 💡 3. Tự do không phải là quyền, mà là năng lực
Tự do không đến từ hiến pháp, cũng không nằm trong báo cáo nhân quyền.
Nó nằm trong **khả năng tự quyết của từng cá nhân**, trong việc **dám nghĩ khác và dám làm thật**.
Một người bán hàng online kiếm vài chục triệu một tháng giữa hệ thống “bị cho là bóp nghẹt” – đó là tự do.
Một anh nông dân livestream trồng rau, một cô thợ nail mở kênh TikTok dạy nghề – đó cũng là tự do.
Họ không cần “Freedom House” cấp phép để được mưu sinh.

### 🧠 4. Mưu trí – bản năng sinh tồn của người Việt
Trong cái hỗn độn tưởng như vô vọng này, người Việt tồn tại nhờ **một thứ tài sản phi vật chất: mưu trí**.
Khi luật không hoàn hảo, họ học cách hiểu kẽ hở của luật.
Khi hệ thống chậm chạp, họ học cách vượt qua bằng tốc độ.
Khi xã hội đầy mâu thuẫn, họ học cách **đi giữa hai làn, mà vẫn đến đích**.

Cái mà người phương Tây gọi là “sự khôn lỏi” – ở Việt Nam lại là **trí khôn sinh tồn**, là thứ vũ khí giúp hàng chục triệu người vươn lên từ con số 0 mà không cần một bản hiến chương nào cho phép.

---

### 🌏 5. Việt Nam – tự do trong nghịch cảnh
Tự do của Việt Nam không phải thứ để trưng bày, mà là **tự do của người làm chủ vận mệnh mình dù trong hỗn loạn**.
Ở đây, ai có đầu óc đều có cơ hội.
Chính trong sự phi lý ấy, đất nước này vận hành – không hoàn hảo, không công bằng, nhưng vẫn tiến lên.

Và đó mới là điều khiến thế giới phải ngạc nhiên:
**Một xã hội bị gọi là “không tự do”, nhưng lại sinh ra những con người biết tự giải phóng mình.**
Bạn có thể không dùng GPT và nói chuyện với tôi không? Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu, tùy bạn.
 
Bạn có thể không dùng GPT và nói chuyện với tôi không? Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu, tùy bạn.
Bạn quên mất rằng, “xàm” chưa bao giờ là nơi dành cho những kẻ nghiêm túc.
Chính cái chất “xàm” đó mới là hơi thở tự do cuối cùng – nơi người ta dám cười vào những điều tưởng như không thể đụng đến.
Một xã hội chỉ thật sự chết khi không còn tiếng cười, chứ không phải khi diễn đàn hết lời chửi.
Nếu “xàm” ngủ, thì có lẽ nó chỉ đang mơ — mơ về những thế hệ biết nói năng bằng cả lý trí lẫn mỉa mai.
Còn khi họ vẫn còn bận than vãn trong triết học, thì ở “xàm”, người ta vẫn đang cười và sống – ồn ào, thô ráp, nhưng tự do hơn bao giờ hết.
 
Bạn quên mất rằng, “xàm” chưa bao giờ là nơi dành cho những kẻ nghiêm túc.
Chính cái chất “xàm” đó mới là hơi thở tự do cuối cùng – nơi người ta dám cười vào những điều tưởng như không thể đụng đến.
Một xã hội chỉ thật sự chết khi không còn tiếng cười, chứ không phải khi diễn đàn hết lời chửi.
Nếu “xàm” ngủ, thì có lẽ nó chỉ đang mơ — mơ về những thế hệ biết nói năng bằng cả lý trí lẫn mỉa mai.
Còn khi họ vẫn còn bận than vãn trong triết học, thì ở “xàm”, người ta vẫn đang cười và sống – ồn ào, thô ráp, nhưng tự do hơn bao giờ hết.
Xem ra bạn còn nghiêm túc hơn cả tôi. Điều này tạo nên sự hài hước không kém những gì tôi vừa viết.
 
Trong bóng tối u ám của xã hội, những cảm thức về một tương lai mờ mịt, nơi những lời rao giảng và hứa hẹn vẫn vang trên TV và loa phường trong một nhịp điệu buồn chán, VN hiện ra như một bi kịch triết học, một minh chứng bi quan cho sự bất lực của con người trước chính hệ thống mà họ dựng nên. Chúng ta, những kẻ lang thang trong vòng lặp Schopenhauer-esque, của dục vọng và ảo tưởng, chứng kiến một nhà nước giả dạng những giá trị phương Tây: minh bạch, tự do, nhân quyền... – chỉ để che đậy nỗi sợ hãi nguyên thủy trước sức ép từ chính dân chúng mà họ cai trị.

Như các nhà nước độc đảng toàn trị khác, chính quyền không dám thừa nhận vết nứt sâu thẳm trong cấu trúc của mình, nơi những cam kết quốc tế như trở thành tờ giấy mỏng manh, bị xé toạc bởi đàn áp nội bộ. Theo báo cáo của Human Rights Watch năm 2025, chính quyền đã kết án ít nhất 128 nhà hoạt động, blogger và nhà báo theo Điều 331 Bộ luật Hình sự vì "lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước", một con số tăng vọt phản ánh sự khốc liệt của mô hình công an trị, không phải là sức mạnh mà là nỗi sợ hãi run rẩy trước những tiếng thì thầm bất mãn lan tỏa trên mạng xã hội. Freedom House, trong báo cáo Freedom in the World 2025, xếp hạng Việt Nam ở mức "không tự do" với điểm số chỉ 20/100, nhấn mạnh rằng ngay cả theo tiêu chuẩn độc tài, sự đàn áp đã sâu sắc hơn dưới thời lãnh đạo mới, biến xã hội thành một sa mạc cảm xúc nơi bản năng phản biện bị mài mòn.

Bi quan hơn nữa là sự bình thường hóa hờ hững này, một trạng thái Camus-ian của sự vô lý, nơi dân chúng – đặc biệt lớp thanh niên – chấp nhận cúi đầu trước giá trị giả tạo và lịch sử bị bóp méo, bị ru ngủ bởi những câu chuyện chọn lọc về Điện Biên Phủ hay thống nhất 1975, trong khi che lấp đi những vết thương của cải cách ruộng đất hay di cư hàng loạt sau 1975. Trên các diễn đàn, tiếng nói phản biện của giới trẻ bùng nổ theo kiểu bầy đàn nông cạn, thiếu chiều sâu kiến thức lẫn cảm quan xã hội, Lớp thanh niên này cũng không khá hơn lũ DLV nhà nước, những kẻ nhai lại kịch bản tuyên truyền như những con bò nhai cỏ. Cả 2 phe tạo nên nỗi thất vọng kép, nuôi dưỡng một không gian nơi phản biện chỉ là những đốm lửa bùng lên rồi tắt ngấm, để lại tro tàn của hi vọng tan vỡ.

Thế giới, từng mất kiên nhẫn với những lời hứa suông, nay rơi vào sự mệt mỏi hờ hững, chấp nhận sống chung như với một bệnh nhân nan y, giảm dần viện trợ dân sự và đầu tư nhân quyền, đẩy Việt Nam ngang hàng với những quốc gia "không thể phát triển" – một định mệnh bi thảm như Venezuela hay Myanmar, nơi trì trệ dẫn đến sụp đổ không kèn không trống.

Và ở đây, trong vòng tròn luẩn quẩn của tư tưởng khép kín, chúng ta nhận ra bi kịch triết học: con người, dù khát khao tự do, lại tự nguyện đeo xiềng xích của ảo tưởng ổn định, lặp lại sai lầm lịch sử từ Ottoman đến Liên Xô, nơi phủ nhận yếu kém không phải là sức mạnh mà là một lời nguyền. VN, với mô hình công an trị leo thang và thế hệ trẻ thờ ơ nông cạn chính trị, lạc quan vui vẻ trong những giá trị giả tạo... đang tịnh tiến dần đến mốc sụp đổ, không phải bằng bạo loạn rực lửa mà bằng sự im lặng chết chóc của một xã hội đã quên cách mơ mộng. Quên đi cả những câu hỏi tại sao.

Liệu có lối thoát? Chỉ có sự chấp nhận vô vọng, và tiếp tục lang thang trong bóng tối, chờ đợi cơn ác mộng tỉnh giấc thành hiện thực.

Và xàm, nơi từng trú ngụ những cuộc đảo chính tư duy, bất đồng nhưng mạnh mẽ, giờ đây cũng chìm dần vào giấc ngủ thực vật trong sự bất lực của đám min mod Manh thuong.
Up hinh vú Lồn lên cuu xam đi
 
Vậy thì chúng ta nói đến nỗi sợ hãi hiện sinh của Manhthuong.
Với vai trò một quản gia lú lẫn vì căn bệnh eczema bối rối và không biết dọn dẹp đồ đạc ra sao.
Trong trang phục Taco điển hình, Manhthuong hiện ra như một vị thần nhỏ bé, bất lực trước chính kiệt tác hỗn loạn của mình. Anh ta, từng kế thừa những điều luật cứng rắn gây tranh cãi - nay run rẩy trước câu hỏi tồn tại hay không tồn tại?
Cuối cùng, anh ta chọn thỏa hiệp, uốn cong những điều luật của mình thành sợi dây lỏng lẻo và rút lui vào bóng tối.
Anh ta rất cố gắng để cứu Box Trò chuyện Linh Tinh, thứ từng tạo ra linh hồn của xàm - đã thất bại.
Thỉnh thoảng chỉ còn thấy anh ta bem nick xàm vô cớ như một chỉ dấu rằng mình còn tồn tại.
 

Có thể bạn quan tâm

Top