Ftm
Con chim biết nói
Trong bóng tối u ám của xã hội, những cảm thức về một tương lai mờ mịt, nơi những lời rao giảng và hứa hẹn vẫn vang trên TV và loa phường trong một nhịp điệu buồn chán, VN hiện ra như một bi kịch triết học, một minh chứng bi quan cho sự bất lực của con người trước chính hệ thống mà họ dựng nên. Chúng ta, những kẻ lang thang trong vòng lặp Schopenhauer-esque, của dục vọng và ảo tưởng, chứng kiến một nhà nước giả dạng những giá trị phương Tây: minh bạch, tự do, nhân quyền... – chỉ để che đậy nỗi sợ hãi nguyên thủy trước sức ép từ chính dân chúng mà họ cai trị.
Như các nhà nước độc đảng toàn trị khác, chính quyền không dám thừa nhận vết nứt sâu thẳm trong cấu trúc của mình, nơi những cam kết quốc tế như trở thành tờ giấy mỏng manh, bị xé toạc bởi đàn áp nội bộ. Theo báo cáo của Human Rights Watch năm 2025, chính quyền đã kết án ít nhất 128 nhà hoạt động, blogger và nhà báo theo Điều 331 Bộ luật Hình sự vì "lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước", một con số tăng vọt phản ánh sự khốc liệt của mô hình công an trị, không phải là sức mạnh mà là nỗi sợ hãi run rẩy trước những tiếng thì thầm bất mãn lan tỏa trên mạng xã hội. Freedom House, trong báo cáo Freedom in the World 2025, xếp hạng Việt Nam ở mức "không tự do" với điểm số chỉ 20/100, nhấn mạnh rằng ngay cả theo tiêu chuẩn độc tài, sự đàn áp đã sâu sắc hơn dưới thời lãnh đạo mới, biến xã hội thành một sa mạc cảm xúc nơi bản năng phản biện bị mài mòn.
Bi quan hơn nữa là sự bình thường hóa hờ hững này, một trạng thái Camus-ian của sự vô lý, nơi dân chúng – đặc biệt lớp thanh niên – chấp nhận cúi đầu trước giá trị giả tạo và lịch sử bị bóp méo, bị ru ngủ bởi những câu chuyện chọn lọc về Điện Biên Phủ hay thống nhất 1975, trong khi che lấp đi những vết thương của cải cách ruộng đất hay di cư hàng loạt sau 1975. Trên các diễn đàn, tiếng nói phản biện của giới trẻ bùng nổ theo kiểu bầy đàn nông cạn, thiếu chiều sâu kiến thức lẫn cảm quan xã hội, Lớp thanh niên này cũng không khá hơn lũ DLV nhà nước, những kẻ nhai lại kịch bản tuyên truyền như những con bò nhai cỏ. Cả 2 phe tạo nên nỗi thất vọng kép, nuôi dưỡng một không gian nơi phản biện chỉ là những đốm lửa bùng lên rồi tắt ngấm, để lại tro tàn của hi vọng tan vỡ.
Thế giới, từng mất kiên nhẫn với những lời hứa suông, nay rơi vào sự mệt mỏi hờ hững, chấp nhận sống chung như với một bệnh nhân nan y, giảm dần viện trợ dân sự và đầu tư nhân quyền, đẩy Việt Nam ngang hàng với những quốc gia "không thể phát triển" – một định mệnh bi thảm như Venezuela hay Myanmar, nơi trì trệ dẫn đến sụp đổ không kèn không trống.
Và ở đây, trong vòng tròn luẩn quẩn của tư tưởng khép kín, chúng ta nhận ra bi kịch triết học: con người, dù khát khao tự do, lại tự nguyện đeo xiềng xích của ảo tưởng ổn định, lặp lại sai lầm lịch sử từ Ottoman đến Liên Xô, nơi phủ nhận yếu kém không phải là sức mạnh mà là một lời nguyền. VN, với mô hình công an trị leo thang và thế hệ trẻ thờ ơ nông cạn chính trị, lạc quan vui vẻ trong những giá trị giả tạo... đang tịnh tiến dần đến mốc sụp đổ, không phải bằng bạo loạn rực lửa mà bằng sự im lặng chết chóc của một xã hội đã quên cách mơ mộng. Quên đi cả những câu hỏi tại sao.
Liệu có lối thoát? Chỉ có sự chấp nhận vô vọng, và tiếp tục lang thang trong bóng tối, chờ đợi cơn ác mộng tỉnh giấc thành hiện thực.
Và xàm, nơi từng trú ngụ những cuộc đảo chính tư duy, bất đồng nhưng mạnh mẽ, giờ đây cũng chìm dần vào giấc ngủ thực vật trong sự bất lực của đám min mod Manh thuong.
Như các nhà nước độc đảng toàn trị khác, chính quyền không dám thừa nhận vết nứt sâu thẳm trong cấu trúc của mình, nơi những cam kết quốc tế như trở thành tờ giấy mỏng manh, bị xé toạc bởi đàn áp nội bộ. Theo báo cáo của Human Rights Watch năm 2025, chính quyền đã kết án ít nhất 128 nhà hoạt động, blogger và nhà báo theo Điều 331 Bộ luật Hình sự vì "lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước", một con số tăng vọt phản ánh sự khốc liệt của mô hình công an trị, không phải là sức mạnh mà là nỗi sợ hãi run rẩy trước những tiếng thì thầm bất mãn lan tỏa trên mạng xã hội. Freedom House, trong báo cáo Freedom in the World 2025, xếp hạng Việt Nam ở mức "không tự do" với điểm số chỉ 20/100, nhấn mạnh rằng ngay cả theo tiêu chuẩn độc tài, sự đàn áp đã sâu sắc hơn dưới thời lãnh đạo mới, biến xã hội thành một sa mạc cảm xúc nơi bản năng phản biện bị mài mòn.
Bi quan hơn nữa là sự bình thường hóa hờ hững này, một trạng thái Camus-ian của sự vô lý, nơi dân chúng – đặc biệt lớp thanh niên – chấp nhận cúi đầu trước giá trị giả tạo và lịch sử bị bóp méo, bị ru ngủ bởi những câu chuyện chọn lọc về Điện Biên Phủ hay thống nhất 1975, trong khi che lấp đi những vết thương của cải cách ruộng đất hay di cư hàng loạt sau 1975. Trên các diễn đàn, tiếng nói phản biện của giới trẻ bùng nổ theo kiểu bầy đàn nông cạn, thiếu chiều sâu kiến thức lẫn cảm quan xã hội, Lớp thanh niên này cũng không khá hơn lũ DLV nhà nước, những kẻ nhai lại kịch bản tuyên truyền như những con bò nhai cỏ. Cả 2 phe tạo nên nỗi thất vọng kép, nuôi dưỡng một không gian nơi phản biện chỉ là những đốm lửa bùng lên rồi tắt ngấm, để lại tro tàn của hi vọng tan vỡ.
Thế giới, từng mất kiên nhẫn với những lời hứa suông, nay rơi vào sự mệt mỏi hờ hững, chấp nhận sống chung như với một bệnh nhân nan y, giảm dần viện trợ dân sự và đầu tư nhân quyền, đẩy Việt Nam ngang hàng với những quốc gia "không thể phát triển" – một định mệnh bi thảm như Venezuela hay Myanmar, nơi trì trệ dẫn đến sụp đổ không kèn không trống.
Và ở đây, trong vòng tròn luẩn quẩn của tư tưởng khép kín, chúng ta nhận ra bi kịch triết học: con người, dù khát khao tự do, lại tự nguyện đeo xiềng xích của ảo tưởng ổn định, lặp lại sai lầm lịch sử từ Ottoman đến Liên Xô, nơi phủ nhận yếu kém không phải là sức mạnh mà là một lời nguyền. VN, với mô hình công an trị leo thang và thế hệ trẻ thờ ơ nông cạn chính trị, lạc quan vui vẻ trong những giá trị giả tạo... đang tịnh tiến dần đến mốc sụp đổ, không phải bằng bạo loạn rực lửa mà bằng sự im lặng chết chóc của một xã hội đã quên cách mơ mộng. Quên đi cả những câu hỏi tại sao.
Liệu có lối thoát? Chỉ có sự chấp nhận vô vọng, và tiếp tục lang thang trong bóng tối, chờ đợi cơn ác mộng tỉnh giấc thành hiện thực.
Và xàm, nơi từng trú ngụ những cuộc đảo chính tư duy, bất đồng nhưng mạnh mẽ, giờ đây cũng chìm dần vào giấc ngủ thực vật trong sự bất lực của đám min mod Manh thuong.