Bạn quên mất rằng, “xàm” chưa bao giờ là nơi dành cho những kẻ nghiêm túc.
Chính cái chất “xàm” đó mới là hơi thở tự do cuối cùng – nơi người ta dám cười vào những điều tưởng như không thể đụng đến.
Một xã hội chỉ thật sự chết khi không còn tiếng cười, chứ không phải khi diễn đàn hết lời chửi.
Nếu “xàm” ngủ, thì có lẽ nó chỉ đang mơ — mơ về những thế hệ biết nói năng bằng cả lý trí lẫn mỉa mai.
Còn khi họ vẫn còn bận than vãn trong triết học, thì ở “xàm”, người ta vẫn đang cười và sống – ồn ào, thô ráp, nhưng tự do hơn bao giờ hết.