Nhìn những tấm ảnh hồi nhỏ mà tôi đau đớn

Ngày ấy tôi cũng bình thường như bao đứa trẻ khác mà sao lớn lên lại loser đến vậy. Nó đâu biết tương lai chỉ có đau khổ, tuyệt vọng chờ đợi. Ai rồi cũng khôn lớn, trưởng thành còn tôi chỉ mãi là đứa trẻ khờ dại. Chỉ cần được là 1 người bình thường sao cũng thật quá xa vời.

Tại sao không ai nói với tôi rằng cái "tương lai rực rỡ" mà tôi được hứa hẹn khi tốt nghiệp đại học là tham gia vào một cuộc rat race không hồi kết, cắm mặt vào máy tính 12 tiếng/ ngày (được trả lương 8 tiếng nhưng tôi không có quyền lên tiếng đòi thêm xu nào bởi vì điều đó là bình thường trong văn hóa văn phòng VN), làm việc 6 ngày 1 tuần, cuối tuần phải chạy thêm job freelancer để không bị chết đói bởi vì việc 1 người chạy 2 3 job mới đủ tiền đóng tiền trọ đã vốn bị bình thường hóa trong xã hội tư bản. Đau ốm không có thời gian đi khám bệnh vì đi khám = mất 1 ngày công và tầm 5-6 năm nữa thôi, khi tôi chớm 30 tuổi, với chứng đau đầu và đau lưng kinh niên vì phải ngồi máy tính quá 12 tiếng/ ngày, tôi sẽ bị coi là món hàng hết giá trị và bị sa thải. Các tập đoàn sẽ tuyển các em sinh viên 18-19 tuổi vào để bóc lột tiếp tại vì tại sao họ phải tuyển 1 senior khi chỉ cần bắt 5 intern làm việc miễn phí là đủ?

Mọi người nói rằng chỉ cần làm việc chăm chỉ là sẽ giàu, mua được nhà được xe, nhưng họ cũng quên rằng dù chăm chỉ cày cuốc 20 tiếng/ ngày, không ăn không ngủ, 1 mình làm 3 job thì lương có tăng đến đâu thì giá nhà đất tại VN hằng năm cũng sẽ tăng gấp 5 gấp 10 lần số đó. Phần lớn người trẻ VN sẽ không bao giờ mua nhà được nếu không có sự chu cấp từ bố mẹ (ít nhất thuộc middle class) có tài sản tích lũy sẵn.

Đến cả giải trí, thứ duy nhất là tôi có thể dùng làm coping mechanism và trốn tránh khỏi thực tại đau thương và khốn khổ sau một ngày làm việc cũng dần bị thay thế bởi Al, nhạc Al, video Al, phim Al, tranh ảnh Al. Hôm trước tôi đã bỏ tiền ra để lên mạng mua khung tranh Ghibli treo trong phòng và nhận ra 3/10 tấm tôi nhận được là tranh Al chứ không phải tranh từ Ghibli, và tôi tức điên. Đến cả việc tạm thời muốn thoát khỏi cái hố của tư bản để chữa lành bản thân, tôi lại lún chân vào một cái hố tư bản khác, thối tha hơn và rác rưởi hơn.

Đây thực sự là tương lai đẹp đẽ mà tôi từng được hứa hẹn sao?
 
Tuổi mười lăm em lớn từng ngày,
Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ.
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ,
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ.

Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu,
Mùi hoa sữa tan trong áo em và mái tóc.
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt,
Vậy mà tan trong sương gió mong manh.
1U1Lbi4.jpeg
 
Khi t còn nhỏ, ông nội hay cho t những lời khuyên cực kỳ đắt giá.
Ông thủ thỉ rằng: "Cháu à, một ngày nào đó thiên hạ sẽ tốn thời gian đọc và comment bài viết này trên mạng của con."
Và ngày đó chính là ngày hôm nay!
317499.jpg
Một nhà thông thái đã từng lói:
Bí quyết để có một cuộc sống hạnh phúc là hãy đừng đau khổ :sure:

Ngậm 1 tab để giết chết bản ngã thôi
còn 20 tag gg chrome công việc thì ai sẽ ngậm thay?
 
Ngày ấy tôi cũng bình thường như bao đứa trẻ khác mà sao lớn lên lại loser đến vậy. Nó đâu biết tương lai chỉ có đau khổ, tuyệt vọng chờ đợi. Ai rồi cũng khôn lớn, trưởng thành còn tôi chỉ mãi là đứa trẻ khờ dại. Chỉ cần được là 1 người bình thường sao cũng thật quá xa vời.

Tại sao không ai nói với tôi rằng cái "tương lai rực rỡ" mà tôi được hứa hẹn khi tốt nghiệp đại học là tham gia vào một cuộc rat race không hồi kết, cắm mặt vào máy tính 12 tiếng/ ngày (được trả lương 8 tiếng nhưng tôi không có quyền lên tiếng đòi thêm xu nào bởi vì điều đó là bình thường trong văn hóa văn phòng VN), làm việc 6 ngày 1 tuần, cuối tuần phải chạy thêm job freelancer để không bị chết đói bởi vì việc 1 người chạy 2 3 job mới đủ tiền đóng tiền trọ đã vốn bị bình thường hóa trong xã hội tư bản. Đau ốm không có thời gian đi khám bệnh vì đi khám = mất 1 ngày công và tầm 5-6 năm nữa thôi, khi tôi chớm 30 tuổi, với chứng đau đầu và đau lưng kinh niên vì phải ngồi máy tính quá 12 tiếng/ ngày, tôi sẽ bị coi là món hàng hết giá trị và bị sa thải. Các tập đoàn sẽ tuyển các em sinh viên 18-19 tuổi vào để bóc lột tiếp tại vì tại sao họ phải tuyển 1 senior khi chỉ cần bắt 5 intern làm việc miễn phí là đủ?

Mọi người nói rằng chỉ cần làm việc chăm chỉ là sẽ giàu, mua được nhà được xe, nhưng họ cũng quên rằng dù chăm chỉ cày cuốc 20 tiếng/ ngày, không ăn không ngủ, 1 mình làm 3 job thì lương có tăng đến đâu thì giá nhà đất tại VN hằng năm cũng sẽ tăng gấp 5 gấp 10 lần số đó. Phần lớn người trẻ VN sẽ không bao giờ mua nhà được nếu không có sự chu cấp từ bố mẹ (ít nhất thuộc middle class) có tài sản tích lũy sẵn.

Đến cả giải trí, thứ duy nhất là tôi có thể dùng làm coping mechanism và trốn tránh khỏi thực tại đau thương và khốn khổ sau một ngày làm việc cũng dần bị thay thế bởi Al, nhạc Al, video Al, phim Al, tranh ảnh Al. Hôm trước tôi đã bỏ tiền ra để lên mạng mua khung tranh Ghibli treo trong phòng và nhận ra 3/10 tấm tôi nhận được là tranh Al chứ không phải tranh từ Ghibli, và tôi tức điên. Đến cả việc tạm thời muốn thoát khỏi cái hố của tư bản để chữa lành bản thân, tôi lại lún chân vào một cái hố tư bản khác, thối tha hơn và rác rưởi hơn.

Đây thực sự là tương lai đẹp đẽ mà tôi từng được hứa hẹn sao?
ok em trai
 
Top