Hôm nay, sau chuỗi ngày dài kìm nén, tao đã bật khóc. Nước mắt cứ thế rơi, chẳng thể ngăn lại được.
Tao vừa tủi thân, vừa ghen tị với người ta, những người có ai đó ở bên an ủi, vỗ về mỗi khi yếu lòng. Còn tao, chỉ có thể tự mình lau nước mắt, rồi lại giả vờ mạnh mẽ như chưa từng gục ngã. Tao mệt lắm, mệt vì lúc nào cũng phải tỏ ra ổn, mệt vì phải nuốt nước mắt vào trong để không ai thấy.
Tao chỉ ước, một lần thôi, có ai đó ôm tao thật chặt và nói rằng: “Ổn rồi, đừng cố nữa, cứ khóc đi...”
Nhưng rồi tao lại im lặng, lại lau nước mắt, lại tiếp tục bước đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Vì sâu trong lòng, tao hiểu rằng nếu tao không tự đứng lên, sẽ chẳng ai làm điều đó thay tao đâu.
Tao vừa tủi thân, vừa ghen tị với người ta, những người có ai đó ở bên an ủi, vỗ về mỗi khi yếu lòng. Còn tao, chỉ có thể tự mình lau nước mắt, rồi lại giả vờ mạnh mẽ như chưa từng gục ngã. Tao mệt lắm, mệt vì lúc nào cũng phải tỏ ra ổn, mệt vì phải nuốt nước mắt vào trong để không ai thấy.
Tao chỉ ước, một lần thôi, có ai đó ôm tao thật chặt và nói rằng: “Ổn rồi, đừng cố nữa, cứ khóc đi...”
Nhưng rồi tao lại im lặng, lại lau nước mắt, lại tiếp tục bước đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Vì sâu trong lòng, tao hiểu rằng nếu tao không tự đứng lên, sẽ chẳng ai làm điều đó thay tao đâu.
))