Đứa trẻ nào cũng từng mong mau lớn để chạm vào thế giới ngoài kia, nhưng cũng chính thế giới ngoài khiến nó khao khát được quay về làm một đứa trẻ...

Hôm nay, sau chuỗi ngày dài kìm nén, tao đã bật khóc. Nước mắt cứ thế rơi, chẳng thể ngăn lại được.

Tao vừa tủi thân, vừa ghen tị với người ta, những người có ai đó ở bên an ủi, vỗ về mỗi khi yếu lòng. Còn tao, chỉ có thể tự mình lau nước mắt, rồi lại giả vờ mạnh mẽ như chưa từng gục ngã. Tao mệt lắm, mệt vì lúc nào cũng phải tỏ ra ổn, mệt vì phải nuốt nước mắt vào trong để không ai thấy.

Tao chỉ ước, một lần thôi, có ai đó ôm tao thật chặt và nói rằng: “Ổn rồi, đừng cố nữa, cứ khóc đi...”

Nhưng rồi tao lại im lặng, lại lau nước mắt, lại tiếp tục bước đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Vì sâu trong lòng, tao hiểu rằng nếu tao không tự đứng lên, sẽ chẳng ai làm điều đó thay tao đâu.
 
Mày lo nghĩ nhiều quá thôi, tìm cái gì mày thích làm rồi xả láng 1-2 hôm kệ mọi chuyện. Từ từ tinh thần mày sẽ cứng rắn hơn. Tinh thần cũng cần tôi luyện như thể xác và trí tuệ vậy.
 
mRMawDaL.jpeg
 
Nhìn những tấm ảnh hồi nhỏ mà tạo đau đớn. Ngày ấy tao cũng bình thường như bao đứa trẻ khác mà sao lớn lên lại loser đến vậy. Nó đâu biết tương lai chỉ có đau khổ, tuyệt vọng chờ đợi. Ai rồi cũng khôn lớn, trưởng thành còn tạo chỉ mãi là đứa trẻ khờ dại. Chỉ cần được là 1 người bình thường sao cũng thật quá xa vời.
 
Hồi nhỏ thấy học hành đau đầu chỉ muốn lớn lên thích làm gì thì làm chả ai nói gì nhưng đến khi lớn đối mặt với cuộc sống gánh trên vai trách nhiệm lo cơm áo gạo tiền thì chỉ muốn trở về thời trẻ con vô lo vô ưu suốt ngày làm nũng ba mẹ :too_sad: bây h chỉ dám mong có 1 ngày nghỉ ngơi thoải mái đã sung sướng lắm rồi
 
Nhìn những tấm ảnh hồi nhỏ mà tạo đau đớn. Ngày ấy tao cũng bình thường như bao đứa trẻ khác mà sao lớn lên lại loser đến vậy. Nó đâu biết tương lai chỉ có đau khổ, tuyệt vọng chờ đợi. Ai rồi cũng khôn lớn, trưởng thành còn tạo chỉ mãi là đứa trẻ khờ dại. Chỉ cần được là 1 người bình thường sao cũng thật quá xa vời.
Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc.

Khao khát là đường chân trời.
Adidas phật
Quán thọ khổ


BGAH6Uq.jpeg
 
Hồi nhỏ thấy học hành đau đầu chỉ muốn lớn lên thích làm gì thì làm chả ai nói gì nhưng đến khi lớn đối mặt với cuộc sống gánh trên vai trách nhiệm lo cơm áo gạo tiền thì chỉ muốn trở về thời trẻ con vô lo vô ưu suốt ngày làm nũng ba mẹ :too_sad: bây h chỉ dám mong có 1 ngày nghỉ ngơi thoải mái đã sung sướng lắm rồi
Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc.

Khao khát là đường chân trời.
Adidas phật
Quán thọ khổ


BGAH6Uq.jpeg
Cảm ơn 2 bạn đã an ủi tâm hồn rách nát, đầy tổn thương này.
 
Tao vừa đọc bài bọn học sinh bị bắt nạt khổ vl, mày muốn bị bắt nạt không?
 
Hôm nay, sau chuỗi ngày dài kìm nén, tao đã bật khóc. Nước mắt cứ thế rơi, chẳng thể ngăn lại được.

Tao vừa tủi thân, vừa ghen tị với người ta, những người có ai đó ở bên an ủi, vỗ về mỗi khi yếu lòng. Còn tao, chỉ có thể tự mình lau nước mắt, rồi lại giả vờ mạnh mẽ như chưa từng gục ngã. Tao mệt lắm, mệt vì lúc nào cũng phải tỏ ra ổn, mệt vì phải nuốt nước mắt vào trong để không ai thấy.

Tao chỉ ước, một lần thôi, có ai đó ôm tao thật chặt và nói rằng: “Ổn rồi, đừng cố nữa, cứ khóc đi...”

Nhưng rồi tao lại im lặng, lại lau nước mắt, lại tiếp tục bước đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Vì sâu trong lòng, tao hiểu rằng nếu tao không tự đứng lên, sẽ chẳng ai làm điều đó thay tao đâu.
cha mẹ m đâu
 
Mày có bị bắt nạt không? Tao vừa đọc bài bọn học sinh bị bắt bạt, bị đấm, bị đá vào đầu, có thằng còn tự tử, chắc khi bị bắt nạt chúng nó sợ lắm mà không biết bấu víu vào ai, có bố mẹ cũng như không
tao không sợ bị bắt nạt bên ngoài xã hội, tao bị chính gia đình của tao bắt nạt.
 
Họ vó đấm, có đá vào đầu mày không? Mày có sợ hãi không?
họ nói xấu tao, họ dè bỉu tao, họ cười cợt sau lưng tao, họ nói đạo lý, họ sống giả tạo, họ tìm mọi cách để hạ thấp danh dự và nhân phẩm của tao, tao phài 1 mình chống chọi lại cả hàng chục người.

Họ vó đấm, có đá vào đầu mày không? Mày có sợ hãi không?
tao đau khổ và sống trong sợ hãi hàng ngày, tao sắp không chịu nổi nữa.
 
họ nói xấu tao, họ dè bỉu tao, họ cười cợt sau lưng tao, họ nói đạo lý, họ sống giả tạo, họ tìm mọi cách để hạ thấp danh dự và nhân phẩm của tao, tao phài 1 mình chống chọi lại cả hàng chục người.


tao đau khổ và sống trong sợ hãi hàng ngày, tao sắp không chịu nổi nữa.
Uống paraquat đi mày
 
Top