Nỗi nhớ vẫn còn đó nhưng hôm nay nó lạ lắm

Damlolol

Địt Bùng Đạo Tổ
Vatican-City
Sáng hôm nay lúc thức dậy tao nhớ về nyc như mọi ngày của một năm vừa qua. Nhưng hôm nay có cảm giác lạ. Nỗi nhớ lần này nó không nằm trong lòng ngực nữa, mà nó nằm ở nơi nào đó rất xa vời, giống như mọi chuyện chỉ là sự việc ở một chiều không gian khác vậy.
 
Yêu em trong sáng hồn anh khóc
Bái phục trước nước mắt của nàng
Em như cô giáo anh từng học
Anh giả bộ đồng ý anh biết rồi

Ngây thơ trong trắng chọc em mãi
Gieo vầng trăng bác vào đầu em
Em khoái tưởng anh ngây thơ lắm lắm
Con quỹ thao túng ở nơi nơi

Quái vật 2 mặt ôm bông hồng
Đêm về hút thuốc với vầng trăng
Suối kia róc rách, cá Koi bơi
Kiếp này ko uổng 1 đời anh

2 trường hợp anh bị bắt kinh tế
Nhưng không do mâu thuẫn gia đình
Tù tộiấy lần bị ép thế
Anh thoát túi ko còn một xu
... Vầng trăng và con quái vật...
 
Yêu em trong sáng hồn anh khóc
Bái phục trước nước mắt của nàng
Em như cô giáo anh từng học
Anh giả bộ đồng ý anh biết rồi

Ngây thơ trong trắng chọc em mãi
Gieo vầng trăng bác vào đầu em
Em khoái tưởng anh ngây thơ lắm lắm
Con quỹ thao túng ở nơi nơi

Quái vật 2 mặt ôm bông hồng
Đêm về hút thuốc với vầng trăng
Suối kia róc rách, cá Koi bơi
Kiếp này ko uổng 1 đời anh

2 trường hợp anh bị bắt kinh tế
Nhưng không do mâu thuẫn gia đình
Tù tộiấy lần bị ép thế
Anh thoát túi ko còn một xu
... Vầng trăng và con quái vật...
Vâng. Nhưng anh có thể dịch bài này sang dạng văn xuôi tiếng Việt cho dễ hiểu không?
 
Yêu em trong sáng hồn anh khóc
Bái phục trước nước mắt của nàng
Em như cô giáo anh từng học
Anh giả bộ đồng ý anh biết rồi

Ngây thơ trong trắng chọc em mãi
Gieo vầng trăng bác vào đầu em
Em khoái tưởng anh ngây thơ lắm lắm
Con quỹ thao túng ở nơi nơi

Quái vật 2 mặt ôm bông hồng
Đêm về hút thuốc với vầng trăng
Suối kia róc rách, cá Koi bơi
Kiếp này ko uổng 1 đời anh

2 trường hợp anh bị bắt kinh tế
Nhưng không do mâu thuẫn gia đình
Tù tộiấy lần bị ép thế
Anh thoát túi ko còn một xu
... Vầng trăng và con quái vật...
Em vẫn đẹp như ngày anh lừa em tin rằng anh ngây thơ.
 
Vừa nhờ con AI dịch nhưng nó cũng bó tay với độ bí hiểm của anh
XoihJDgW.jpg
 
Em vẫn đẹp như ngày anh lừa em tin rằng anh ngây thơ.
Vì con người anh spam tin cuộc sống
Giúp cho đời một đóa hồng tươi
Anh spam gì mai anh quên hết
Chỉ nhớ ý chính mà thôi

Ý Chính thì hơn anh cái đầu
Anh chỉ cứu bds ngây thơ
Hà Nội ngày ấy 10pt ngon choét
20pt anh mới bán cơ

Tăng trưởng miền Trung ý Chính làm
Mây bay trong trắng vờ cướp công
Chính sách tiền tệ ăn chầu nhậu
Ai đó lên ruột viết rất hay

Giờ đã rõ ai tài đức
Khai thác tiềm nằng đất nước ta
Nhà nghỉ phủ tiền kích cuộc sống
Mây bay forex ko buồn đâu 😞

Hà Nội ngây thơ kiếm chút tình
Biển người đổ đến tạo niềm vui
Anh ngồi bơm vá người hào sảng
Khó lắm nhớ Hà Nội giản đơn
 
Vì con người anh spam tin cuộc sống
Giúp cho đời một đóa hồng tươi
Anh spam gì mai anh quên hết
Chỉ nhớ ý chính mà thôi

Ý Chính thì hơn anh cái đầu
Anh chỉ cứu bds ngây thơ
Hà Nội ngày ấy 10pt ngon choét
20pt anh mới bán cơ

Tăng trưởng miền Trung ý Chính làm
Mây bay trong trắng vờ cướp công
Chính sách tiền tệ ăn chầu nhậu
Ai đó lên ruột viết rất hay

Giờ đã rõ ai tài đức
Khai thác tiềm nằng đất nước ta
Nhà nghỉ phủ tiền kích cuộc sống
Mây bay forex ko buồn đâu 😞

Hà Nội ngây thơ kiếm chút tình
Biển người đổ đến tạo niềm vui
Anh ngồi bơm vá người hào sảng
Khó lắm nhớ Hà Nội giản đơn
Thơ như người sắp chết đang cố ngoe ngẩy ngón tay dính máu viết mật ngữ vào nền gạch. Như con cá nhỏ bơi giữa đại dương không bờ. Như thằng thất tình vừa đánh rơi điếu thuốc chưa kịp đốt cháy.
 
Sáng hôm nay lúc thức dậy tao nhớ về nyc như mọi ngày của một năm vừa qua. Nhưng hôm nay có cảm giác lạ. Nỗi nhớ lần này nó không nằm trong lòng ngực nữa, mà nó nằm ở nơi nào đó rất xa vời, giống như mọi chuyện chỉ là sự việc ở một chiều không gian khác vậy.
Cho tôi bổ bã chút cho nó đúng chất ng lao động xe ôm. Bạn đã địt chưa ?!
 
Cho tôi bổ bã chút cho nó đúng chất ng lao động xe ôm. Bạn đã địt chưa ?!
Nó từng địt, ừ thì từng, không phải một lần. Những lần ấy không có tình yêu, cũng chẳng có dục vọng thuần túy, chỉ có sự trống rỗng lớn dần sau mỗi cái ôm vội. Nó địt như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ mục, nghĩ rằng siết chặt là sẽ sống, nhưng càng siết càng lún sâu hơn vào bùn. Xong rồi thì nằm đó, nhìn trần nhà loang lổ vết ẩm, nghe tiếng thở của người kia đều đều như tiếng đồng hồ báo thức của một buổi sáng không bao giờ đến.
Có lần nó địt một người con gái mắt rất trong, trong đến mức nó sợ nhìn lâu sẽ thấy chính mình đang mục nát bên trong. Nó làm tình với cô ấy như làm lễ tang cho chính tuổi trẻ của mình, chậm rãi, cẩn thận, rồi đột ngột hung bạo, như muốn xé toạc cái vỏ ngoài cùng để xem còn sót lại chút gì đáng giá không. Khi xong việc, cô ấy ngủ, còn nó ngồi dậy, rút một điếu thuốc, châm lửa, rồi lại không hút. Nó chỉ nhìn khói bay, bay thành hình một đứa trẻ từng tin rằng tình dục sẽ cứu rỗi được điều gì đó.
Giờ thì nó không còn địt nữa. Không phải vì ngoan, cũng chẳng phải vì chán. Chỉ là nó sợ. Sợ rằng nếu lại chạm vào ai đó, nó sẽ lại để lại trên da người ta những vết bầm tím hình bàn tay của một thằng đàn ông đã chết từ lâu, chỉ còn cái xác biết cử động. Nó sợ mình sẽ lại thì thầm “anh yêu em” trong lúc đang ở trong em, mà cả hai đều biết đó là lời nói dối lớn nhất đêm.
Thế nên nó ngồi đây, một mình, để lửa dí sát ngón tay đến khi phỏng rát. Đau thì đau thật, nhưng ít ra cái đau này là của riêng nó, không phải mượn từ ai, không làm ai chảy máu ngoài chính mình.
Ngoài kia, thành phố vẫn ngủ, vẫn địt nhau, vẫn sinh ra và chết đi trong những căn phòng giống hệt nhau. Còn nó thì vẫn ngồi, vẫn không hút điếu thuốc, chỉ chờ đến khi lửa tự tắt, như chờ một ngày nào đó nó cũng sẽ tự tắt, mà không cần phải kéo theo ai xuống vực cùng.
 
Nó từng địt, ừ thì từng, không phải một lần. Những lần ấy không có tình yêu, cũng chẳng có dục vọng thuần túy, chỉ có sự trống rỗng lớn dần sau mỗi cái ôm vội. Nó địt như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ mục, nghĩ rằng siết chặt là sẽ sống, nhưng càng siết càng lún sâu hơn vào bùn. Xong rồi thì nằm đó, nhìn trần nhà loang lổ vết ẩm, nghe tiếng thở của người kia đều đều như tiếng đồng hồ báo thức của một buổi sáng không bao giờ đến.
Có lần nó địt một người con gái mắt rất trong, trong đến mức nó sợ nhìn lâu sẽ thấy chính mình đang mục nát bên trong. Nó làm tình với cô ấy như làm lễ tang cho chính tuổi trẻ của mình, chậm rãi, cẩn thận, rồi đột ngột hung bạo, như muốn xé toạc cái vỏ ngoài cùng để xem còn sót lại chút gì đáng giá không. Khi xong việc, cô ấy ngủ, còn nó ngồi dậy, rút một điếu thuốc, châm lửa, rồi lại không hút. Nó chỉ nhìn khói bay, bay thành hình một đứa trẻ từng tin rằng tình dục sẽ cứu rỗi được điều gì đó.
Giờ thì nó không còn địt nữa. Không phải vì ngoan, cũng chẳng phải vì chán. Chỉ là nó sợ. Sợ rằng nếu lại chạm vào ai đó, nó sẽ lại để lại trên da người ta những vết bầm tím hình bàn tay của một thằng đàn ông đã chết từ lâu, chỉ còn cái xác biết cử động. Nó sợ mình sẽ lại thì thầm “anh yêu em” trong lúc đang ở trong em, mà cả hai đều biết đó là lời nói dối lớn nhất đêm.
Thế nên nó ngồi đây, một mình, để lửa dí sát ngón tay đến khi phỏng rát. Đau thì đau thật, nhưng ít ra cái đau này là của riêng nó, không phải mượn từ ai, không làm ai chảy máu ngoài chính mình.
Ngoài kia, thành phố vẫn ngủ, vẫn địt nhau, vẫn sinh ra và chết đi trong những căn phòng giống hệt nhau. Còn nó thì vẫn ngồi, vẫn không hút điếu thuốc, chỉ chờ đến khi lửa tự tắt, như chờ một ngày nào đó nó cũng sẽ tự tắt, mà không cần phải kéo theo ai xuống vực cùng.
Dùng AI hả pa...
 
Nó từng địt, ừ thì từng, không phải một lần. Những lần ấy không có tình yêu, cũng chẳng có dục vọng thuần túy, chỉ có sự trống rỗng lớn dần sau mỗi cái ôm vội. Nó địt như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ mục, nghĩ rằng siết chặt là sẽ sống, nhưng càng siết càng lún sâu hơn vào bùn. Xong rồi thì nằm đó, nhìn trần nhà loang lổ vết ẩm, nghe tiếng thở của người kia đều đều như tiếng đồng hồ báo thức của một buổi sáng không bao giờ đến.
Có lần nó địt một người con gái mắt rất trong, trong đến mức nó sợ nhìn lâu sẽ thấy chính mình đang mục nát bên trong. Nó làm tình với cô ấy như làm lễ tang cho chính tuổi trẻ của mình, chậm rãi, cẩn thận, rồi đột ngột hung bạo, như muốn xé toạc cái vỏ ngoài cùng để xem còn sót lại chút gì đáng giá không. Khi xong việc, cô ấy ngủ, còn nó ngồi dậy, rút một điếu thuốc, châm lửa, rồi lại không hút. Nó chỉ nhìn khói bay, bay thành hình một đứa trẻ từng tin rằng tình dục sẽ cứu rỗi được điều gì đó.
Giờ thì nó không còn địt nữa. Không phải vì ngoan, cũng chẳng phải vì chán. Chỉ là nó sợ. Sợ rằng nếu lại chạm vào ai đó, nó sẽ lại để lại trên da người ta những vết bầm tím hình bàn tay của một thằng đàn ông đã chết từ lâu, chỉ còn cái xác biết cử động. Nó sợ mình sẽ lại thì thầm “anh yêu em” trong lúc đang ở trong em, mà cả hai đều biết đó là lời nói dối lớn nhất đêm.
Thế nên nó ngồi đây, một mình, để lửa dí sát ngón tay đến khi phỏng rát. Đau thì đau thật, nhưng ít ra cái đau này là của riêng nó, không phải mượn từ ai, không làm ai chảy máu ngoài chính mình.
Ngoài kia, thành phố vẫn ngủ, vẫn địt nhau, vẫn sinh ra và chết đi trong những căn phòng giống hệt nhau. Còn nó thì vẫn ngồi, vẫn không hút điếu thuốc, chỉ chờ đến khi lửa tự tắt, như chờ một ngày nào đó nó cũng sẽ tự tắt, mà không cần phải kéo theo ai xuống vực cùng.
Tuổi trẻ bây giờ họ địt nhau lạ quá.
 
Top