Sự việc lớn nhất đời người chính là tự mình nghiên cứu việc sinh tử ?

Thế giới nhiều vô kể, vô lượng, vô biên. Mỗi thế giới (tinh cầu) đều trải qua bốn kiếp là thành, trụ, hoại, không. Chẳng qua, trí huệ của chúng ta hạn hẹp, chưa tới trình độ để biết tận cõi hư không, cùng khắp pháp giới, chúng ta chỉ biết thế giới này mà không biết tới vô số các thế giới khác nữa.
Hiện nay, tuy khoa học có nhiều sự tiến bộ, đã đưa người lên được mặt trăng, một thế giới khác, nhưng cũng không thấu hiểu hết tình huống của nó. Cái thế giới nguyệt cầu với thế giới địa cầu của chúng ta không giống nhau. Thế giới của chúng ta trải qua bốn tướng là thành, trụ, hoại, không và các thế giới khác cũng có bốn tướng như vậy, chỉ có khác là bốn tướng đó không phát sanh đồng thời với nhau. Tại thế giới này thì tướng hiện tại là thành, thì thế giới kia đương có tướng trụ, thế giới kia nữa là tướng hoại, hoặc là tướng không; do đó, không cùng chung một tướng, nên chúng ta không biết rõ tình huống của các thế giới khác.
Không những không biết rõ các thế giới khác ra sao mà ngay thế giới này, chúng ta cũng không có sự hiểu biết minh bạch. Khi ông Kha-luân-bo chưa phát hiện ra "Tân thế giới," nghĩa là chưa ai biết tới Tây bán cầu này chẳng hạn, người ta chỉ nghĩ rằng trời thì tròn, đất thì vuông. Sau khi khám phá ra Tân thế giới, người ta mới chứng minh được quả đất là tròn, do đó người ta mới gọi nó là địa cầu.
Bây giờ, ai ngồi trong phi thuyền không gian mà ngắm cảnh địa cầu, thấy nó cũng giống như trái banh lơ lửng giữa không trung, xem cũng lý thú!
Gọi là "Tân thế giới" nhưng nó chẳng phải "tân" (mới)mà là "cựu" (cũ). Chưa phát hiện ra thì tưởng nó không có, khi phát hiện rồi thì gọi là tân, đó chẳng qua bởi sự chấp trước vào tâm phân biệt của mọi người mà thôi. Con người ta, trong tư tưởng, trong nhãn quan có sự phận biệt mới cũ, kỳ thực mọi sự đều nằm trong sự biến hóa của bốn tướng thành, trụ, hoại, không.
Thế giới có thành, trụ, hoại, không, thì con người cũng có thành, trụ, hoại, không, đủ cả bốn tướng. Từ lúc sanh ra có mặt với đời, đến khi đi học, đó là thời kỳ thành. Học hỏi xong thì thực hành theo chí hướng, đó là thời kỳ trụ. Về sau thì già yếu, đó là thời kỳ hoại. Hết già là chết, chết tức là thời kỳ không. Thành, trụ, hoại, không tức là sanh, bệnh, lão, tử.
Sau thời kỳ sanh thì đến thời kỳ bệnh. Ai cũng có bệnh của người ấy. Có người bảo: "Pháp sư ơi! Không thể nói chung chung như vậy được. Có người thân thể không được khoẻ mạnh, họ có bệnh, nhưng có người thân thể khang kiện, họ đâu có bệnh gì?" Quí vị thấy thân thể họ không có bệnh, nhưng trong tâm họ có bệnh, nói tóm lại không có ai mà thân tâm lại không có bệnh. Cứ cho rằng thân và tâm cả hai đều không bệnh, nhưng đâu phải vĩnh viễn như vậy. Về phương diện sinh lý có thể chắc là không bệnh, nhưng tâm lý thì có chắc hay không? Ít nhiều cũng phải có, chẳng có bệnh nhỏ thì cũng là loại bệnh do tập khí, do chấp trước mà sanh ra, những thứ không nhận ra chúng, không xả bỏ chúng được, như vậy là bệnh rồi. Nhận không ra, buông xả không được tức chẳng thể giải thoát.
Ði về không tự chủ, sanh tử không tự do, tức là có bệnh. Không làm chủ được mình, không giữ cho mình được trẻ mãi không già, không bao giờ chết, đó cũng là bệnh. Nếu mà làm chủ được chính mình, nghĩa là có thể bảo thân này phải luôn luôn trẻ trung khỏe mạnh, không bao giờ mắt bị hoa, tai bị điếc, tóc bị bạc, răng bị long. Quý vị có làm được vậy không? Nếu không làm được là có bệnh.
Có người nói: "Ngày nào tôi cũng vận động, thân thể rất khỏe mạnh, tay chân nhanh nhẹn, đi mau lẹ như bay, chẳng đau bệnh gì." Vậy anh có dám bảo đảm sẽ trẻ mãi, sẽ sống mãi không già? Sợ rằng không giữ được như vậy đâu! Vì sao? Vì trong tâm anh có bệnh. Bệnh gì? Bệnh tham, bệnh sân, bệnh si. Tham không biết chán, càng nhiều càng tốt. Tham cầu mà không được bèn nổi nóng, lúc đó trí huệ không lấn át được tâm tình, đầu óc thành hồ đồ. Những vụ giết người, đốt nhà cửa cũng từ chỗ đó mà ra, như vậy chẳng phải bệnh là gì?
Thời gian niên thiếu báo hiệu một sự bắt đầu của già nua. Cũng như thế, bệnh chính là khởi thủy cho sự chết. Nói chung, con người là một tiểu thiên địa, nên cũng có bốn tướng. Hiểu thấu được ý nghĩa này thì không còn chấp trước vào cái túi da hôi này, không âu yếm nó như một thứ quý giá. Nếu thật tình không chấp vào thân thể này thì đó là vô ngã chân chánh, vậy là thiên hạ thái bình, chẳng còn chuyện gì phiền phức.
Con người ở trên thế gian này, chỉ biết có cái thế giới nhỏ nhoi này mà thôi, cho nên muốn tìm hiểu cho đến tận cùng nó như thế nào. Nhưng, nghiên cứu đi nghiên cứu lại, rồi cũng thế, khi đến thì hồ đồ, ra đi cũng hồ đồ. Vừa hiểu được minh bạch thì đã ôi thôi! Ra đi! Chờ kiếp sau vậy! Tới kiếp sau lại tiếp tục nghiên cứu, nhưng nghiên cứu thêm chẳng được bao nhiêu thì quỷ vô thường đã tới, lại mời đi gặp Diêm Vương. Kiếp này mà việc sanh tử không lo nghiên cứu cho xong thì thử hỏi còn chờ đến bao giờ nữa? Tôi hy vọng quý vị coi trọng vấn đề này để dụng công nghiên cứu một phen, chớ để nó trôi qua uổng phí, phải nhớ rằng:
Nhân thân nan đắc kim dĩ đắc
Phật pháp nan văn kim dĩ văn
Thử thân bất hướng kim sanh độ
Cánh hướng hà sanh độ thử thân?
Dịch nghĩa là: Thân người khó được nay đã được, Phật pháp khó được nghe nay đã được nghe, kiếp này nếu chẳng độ được thân này, thì đến kiếp nào mới độ được?
Chúng ta phải coi đó là điều cảnh giác, thường xuyên lấy đó làm cái gương soi lại chính mình.
Nói xa xôi hơn thì có vô lượng thế giới mà chúng ta không thể biết được rõ ràng, điều này chẳng cần phải nhắc lại. Riêng giữa người với người, còn biết bao nhiêu vấn đề mà chúng ta cũng chẳng hiểu thấu. Tại sao vậy? Vì vọng tưởng quá nhiều. Lý do gì mà vọng tưởng lại nhiều như vậy? Vọng tưởng từ đâu mà tới? Không ai biết. Thậm chí sự nóng giận, tham sân si, cũng ở đâu mà tới vậy? Nói chung không thể biết. Tự chúng ta có vấn đề gì, có nhiều hay ít? Hiểu thấu tới đâu? Tất cả đều không biết.
Những điều nói trên chẳng phải dễ gì mà biết cho tường tận, mà chính chúng ta cũng chẳng muốn biết chúng cho tường tận. Vì cớ gì ? Bởi vì cả ngày chúng ta chỉ biết tranh danh đoạt lợi, nên chẳng có thời giờ nào nghiên cứu các vấn đề đó. Thản hoặc có người tỉnh ngộ muốn nghiên cứu mình ở đâu mà đến, chết rồi đi về đâu, nhưng do không gặp được thiện tri thức hướng dẫn, chỉ biết tu trong sự mù quáng, không nắm được yếu lý của sự tu hành, nên cuối cùng đã uổng phí công phu, tệ hơn còn bị tẩu hỏa nhập ma nữa. Cho nên tu đạo chẳng phải là một chuyện dễ dàng.
Chẳng cần nói qua phạm vi các thế giới khác, chỉ riêng thế giới này, giữa người với người mà cũng toàn là những vấn đề chúng ta không nắm vững. Vấn đề của bổn thân chúng ta, chúng ta cũng chưa nghiên cứu rõ thì làm sao nghiên cứu được vấn đề của người khác? Vấn đề của ta và của người chưa minh bạch thì vấn đề về các thế giới làm sao cho minh bạch? Làm sao mà giải quyết được? Vậy thì chẳng giải quyết nữa ư? Không phải vậy! Nhất định là phải giải quyết! Nếu không, thế giới sẽ bị hủy diệt. Giải quyết cách nào? Cách duy nhất là chuyên tâm tu đạo, chứng quả ngũ nhãn, lục thông, thì tự nhiên sẽ hiểu hết những điều bí ẩn của vũ trụ, thông suốt luôn một lần. Khi đã biết rõ nội tình, thì có thể cải thiện nhân tâm, trừ bỏ ba độc tham, sân, si. Lúc đó mọi vấn đề đều được giải quyết trực tiếp, thế giới sẽ hòa bình, vĩnh viễn không còn tranh chấp, thế giới sẽ không bị hủy diệt. Nếu ai không tin, xin hãy nhắm mắt lại rồi nghiền ngẫm. Nếu chiến tranh thứ ba trên thế giới mà bùng nổ, thử hỏi hậu quả sẽ ra sao? Mọi người ắt hiểu rằng kết quả là tình trạng "đồng quy ư tận," cùng về chỗ tận diệt. Lúc đó chính là thời kỳ không kiếp.

-Trường đh pháp giới-

GjaT0Jf.webp
 
Thế giới nhiều vô kể, vô lượng, vô biên. Mỗi thế giới (tinh cầu) đều trải qua bốn kiếp là thành, trụ, hoại, không. Chẳng qua, trí huệ của chúng ta hạn hẹp, chưa tới trình độ để biết tận cõi hư không, cùng khắp pháp giới, chúng ta chỉ biết thế giới này mà không biết tới vô số các thế giới khác nữa.
Hiện nay, tuy khoa học có nhiều sự tiến bộ, đã đưa người lên được mặt trăng, một thế giới khác, nhưng cũng không thấu hiểu hết tình huống của nó. Cái thế giới nguyệt cầu với thế giới địa cầu của chúng ta không giống nhau. Thế giới của chúng ta trải qua bốn tướng là thành, trụ, hoại, không và các thế giới khác cũng có bốn tướng như vậy, chỉ có khác là bốn tướng đó không phát sanh đồng thời với nhau. Tại thế giới này thì tướng hiện tại là thành, thì thế giới kia đương có tướng trụ, thế giới kia nữa là tướng hoại, hoặc là tướng không; do đó, không cùng chung một tướng, nên chúng ta không biết rõ tình huống của các thế giới khác.
Không những không biết rõ các thế giới khác ra sao mà ngay thế giới này, chúng ta cũng không có sự hiểu biết minh bạch. Khi ông Kha-luân-bo chưa phát hiện ra "Tân thế giới," nghĩa là chưa ai biết tới Tây bán cầu này chẳng hạn, người ta chỉ nghĩ rằng trời thì tròn, đất thì vuông. Sau khi khám phá ra Tân thế giới, người ta mới chứng minh được quả đất là tròn, do đó người ta mới gọi nó là địa cầu.
Bây giờ, ai ngồi trong phi thuyền không gian mà ngắm cảnh địa cầu, thấy nó cũng giống như trái banh lơ lửng giữa không trung, xem cũng lý thú!
Gọi là "Tân thế giới" nhưng nó chẳng phải "tân" (mới)mà là "cựu" (cũ). Chưa phát hiện ra thì tưởng nó không có, khi phát hiện rồi thì gọi là tân, đó chẳng qua bởi sự chấp trước vào tâm phân biệt của mọi người mà thôi. Con người ta, trong tư tưởng, trong nhãn quan có sự phận biệt mới cũ, kỳ thực mọi sự đều nằm trong sự biến hóa của bốn tướng thành, trụ, hoại, không.
Thế giới có thành, trụ, hoại, không, thì con người cũng có thành, trụ, hoại, không, đủ cả bốn tướng. Từ lúc sanh ra có mặt với đời, đến khi đi học, đó là thời kỳ thành. Học hỏi xong thì thực hành theo chí hướng, đó là thời kỳ trụ. Về sau thì già yếu, đó là thời kỳ hoại. Hết già là chết, chết tức là thời kỳ không. Thành, trụ, hoại, không tức là sanh, bệnh, lão, tử.
Sau thời kỳ sanh thì đến thời kỳ bệnh. Ai cũng có bệnh của người ấy. Có người bảo: "Pháp sư ơi! Không thể nói chung chung như vậy được. Có người thân thể không được khoẻ mạnh, họ có bệnh, nhưng có người thân thể khang kiện, họ đâu có bệnh gì?" Quí vị thấy thân thể họ không có bệnh, nhưng trong tâm họ có bệnh, nói tóm lại không có ai mà thân tâm lại không có bệnh. Cứ cho rằng thân và tâm cả hai đều không bệnh, nhưng đâu phải vĩnh viễn như vậy. Về phương diện sinh lý có thể chắc là không bệnh, nhưng tâm lý thì có chắc hay không? Ít nhiều cũng phải có, chẳng có bệnh nhỏ thì cũng là loại bệnh do tập khí, do chấp trước mà sanh ra, những thứ không nhận ra chúng, không xả bỏ chúng được, như vậy là bệnh rồi. Nhận không ra, buông xả không được tức chẳng thể giải thoát.
Ði về không tự chủ, sanh tử không tự do, tức là có bệnh. Không làm chủ được mình, không giữ cho mình được trẻ mãi không già, không bao giờ chết, đó cũng là bệnh. Nếu mà làm chủ được chính mình, nghĩa là có thể bảo thân này phải luôn luôn trẻ trung khỏe mạnh, không bao giờ mắt bị hoa, tai bị điếc, tóc bị bạc, răng bị long. Quý vị có làm được vậy không? Nếu không làm được là có bệnh.
Có người nói: "Ngày nào tôi cũng vận động, thân thể rất khỏe mạnh, tay chân nhanh nhẹn, đi mau lẹ như bay, chẳng đau bệnh gì." Vậy anh có dám bảo đảm sẽ trẻ mãi, sẽ sống mãi không già? Sợ rằng không giữ được như vậy đâu! Vì sao? Vì trong tâm anh có bệnh. Bệnh gì? Bệnh tham, bệnh sân, bệnh si. Tham không biết chán, càng nhiều càng tốt. Tham cầu mà không được bèn nổi nóng, lúc đó trí huệ không lấn át được tâm tình, đầu óc thành hồ đồ. Những vụ giết người, đốt nhà cửa cũng từ chỗ đó mà ra, như vậy chẳng phải bệnh là gì?
Thời gian niên thiếu báo hiệu một sự bắt đầu của già nua. Cũng như thế, bệnh chính là khởi thủy cho sự chết. Nói chung, con người là một tiểu thiên địa, nên cũng có bốn tướng. Hiểu thấu được ý nghĩa này thì không còn chấp trước vào cái túi da hôi này, không âu yếm nó như một thứ quý giá. Nếu thật tình không chấp vào thân thể này thì đó là vô ngã chân chánh, vậy là thiên hạ thái bình, chẳng còn chuyện gì phiền phức.
Con người ở trên thế gian này, chỉ biết có cái thế giới nhỏ nhoi này mà thôi, cho nên muốn tìm hiểu cho đến tận cùng nó như thế nào. Nhưng, nghiên cứu đi nghiên cứu lại, rồi cũng thế, khi đến thì hồ đồ, ra đi cũng hồ đồ. Vừa hiểu được minh bạch thì đã ôi thôi! Ra đi! Chờ kiếp sau vậy! Tới kiếp sau lại tiếp tục nghiên cứu, nhưng nghiên cứu thêm chẳng được bao nhiêu thì quỷ vô thường đã tới, lại mời đi gặp Diêm Vương. Kiếp này mà việc sanh tử không lo nghiên cứu cho xong thì thử hỏi còn chờ đến bao giờ nữa? Tôi hy vọng quý vị coi trọng vấn đề này để dụng công nghiên cứu một phen, chớ để nó trôi qua uổng phí, phải nhớ rằng:
Nhân thân nan đắc kim dĩ đắc
Phật pháp nan văn kim dĩ văn
Thử thân bất hướng kim sanh độ
Cánh hướng hà sanh độ thử thân?
Dịch nghĩa là: Thân người khó được nay đã được, Phật pháp khó được nghe nay đã được nghe, kiếp này nếu chẳng độ được thân này, thì đến kiếp nào mới độ được?
Chúng ta phải coi đó là điều cảnh giác, thường xuyên lấy đó làm cái gương soi lại chính mình.
Nói xa xôi hơn thì có vô lượng thế giới mà chúng ta không thể biết được rõ ràng, điều này chẳng cần phải nhắc lại. Riêng giữa người với người, còn biết bao nhiêu vấn đề mà chúng ta cũng chẳng hiểu thấu. Tại sao vậy? Vì vọng tưởng quá nhiều. Lý do gì mà vọng tưởng lại nhiều như vậy? Vọng tưởng từ đâu mà tới? Không ai biết. Thậm chí sự nóng giận, tham sân si, cũng ở đâu mà tới vậy? Nói chung không thể biết. Tự chúng ta có vấn đề gì, có nhiều hay ít? Hiểu thấu tới đâu? Tất cả đều không biết.
Những điều nói trên chẳng phải dễ gì mà biết cho tường tận, mà chính chúng ta cũng chẳng muốn biết chúng cho tường tận. Vì cớ gì ? Bởi vì cả ngày chúng ta chỉ biết tranh danh đoạt lợi, nên chẳng có thời giờ nào nghiên cứu các vấn đề đó. Thản hoặc có người tỉnh ngộ muốn nghiên cứu mình ở đâu mà đến, chết rồi đi về đâu, nhưng do không gặp được thiện tri thức hướng dẫn, chỉ biết tu trong sự mù quáng, không nắm được yếu lý của sự tu hành, nên cuối cùng đã uổng phí công phu, tệ hơn còn bị tẩu hỏa nhập ma nữa. Cho nên tu đạo chẳng phải là một chuyện dễ dàng.
Chẳng cần nói qua phạm vi các thế giới khác, chỉ riêng thế giới này, giữa người với người mà cũng toàn là những vấn đề chúng ta không nắm vững. Vấn đề của bổn thân chúng ta, chúng ta cũng chưa nghiên cứu rõ thì làm sao nghiên cứu được vấn đề của người khác? Vấn đề của ta và của người chưa minh bạch thì vấn đề về các thế giới làm sao cho minh bạch? Làm sao mà giải quyết được? Vậy thì chẳng giải quyết nữa ư? Không phải vậy! Nhất định là phải giải quyết! Nếu không, thế giới sẽ bị hủy diệt. Giải quyết cách nào? Cách duy nhất là chuyên tâm tu đạo, chứng quả ngũ nhãn, lục thông, thì tự nhiên sẽ hiểu hết những điều bí ẩn của vũ trụ, thông suốt luôn một lần. Khi đã biết rõ nội tình, thì có thể cải thiện nhân tâm, trừ bỏ ba độc tham, sân, si. Lúc đó mọi vấn đề đều được giải quyết trực tiếp, thế giới sẽ hòa bình, vĩnh viễn không còn tranh chấp, thế giới sẽ không bị hủy diệt. Nếu ai không tin, xin hãy nhắm mắt lại rồi nghiền ngẫm. Nếu chiến tranh thứ ba trên thế giới mà bùng nổ, thử hỏi hậu quả sẽ ra sao? Mọi người ắt hiểu rằng kết quả là tình trạng "đồng quy ư tận," cùng về chỗ tận diệt. Lúc đó chính là thời kỳ không kiếp.

-Trường đh pháp giới-

GjaT0Jf.webp
Con cặt , viết cái gì mà dài quá vậy . Đang bê lạc vô đọc xong đi cảnh out trình cmnr :waaaht:
 
Thế giới nhiều vô kể, vô lượng, vô biên. Mỗi thế giới (tinh cầu) đều trải qua bốn kiếp là thành, trụ, hoại, không. Chẳng qua, trí huệ của chúng ta hạn hẹp, chưa tới trình độ để biết tận cõi hư không, cùng khắp pháp giới, chúng ta chỉ biết thế giới này mà không biết tới vô số các thế giới khác nữa.
Hiện nay, tuy khoa học có nhiều sự tiến bộ, đã đưa người lên được mặt trăng, một thế giới khác, nhưng cũng không thấu hiểu hết tình huống của nó. Cái thế giới nguyệt cầu với thế giới địa cầu của chúng ta không giống nhau. Thế giới của chúng ta trải qua bốn tướng là thành, trụ, hoại, không và các thế giới khác cũng có bốn tướng như vậy, chỉ có khác là bốn tướng đó không phát sanh đồng thời với nhau. Tại thế giới này thì tướng hiện tại là thành, thì thế giới kia đương có tướng trụ, thế giới kia nữa là tướng hoại, hoặc là tướng không; do đó, không cùng chung một tướng, nên chúng ta không biết rõ tình huống của các thế giới khác.
Không những không biết rõ các thế giới khác ra sao mà ngay thế giới này, chúng ta cũng không có sự hiểu biết minh bạch. Khi ông Kha-luân-bo chưa phát hiện ra "Tân thế giới," nghĩa là chưa ai biết tới Tây bán cầu này chẳng hạn, người ta chỉ nghĩ rằng trời thì tròn, đất thì vuông. Sau khi khám phá ra Tân thế giới, người ta mới chứng minh được quả đất là tròn, do đó người ta mới gọi nó là địa cầu.
Bây giờ, ai ngồi trong phi thuyền không gian mà ngắm cảnh địa cầu, thấy nó cũng giống như trái banh lơ lửng giữa không trung, xem cũng lý thú!
Gọi là "Tân thế giới" nhưng nó chẳng phải "tân" (mới)mà là "cựu" (cũ). Chưa phát hiện ra thì tưởng nó không có, khi phát hiện rồi thì gọi là tân, đó chẳng qua bởi sự chấp trước vào tâm phân biệt của mọi người mà thôi. Con người ta, trong tư tưởng, trong nhãn quan có sự phận biệt mới cũ, kỳ thực mọi sự đều nằm trong sự biến hóa của bốn tướng thành, trụ, hoại, không.
Thế giới có thành, trụ, hoại, không, thì con người cũng có thành, trụ, hoại, không, đủ cả bốn tướng. Từ lúc sanh ra có mặt với đời, đến khi đi học, đó là thời kỳ thành. Học hỏi xong thì thực hành theo chí hướng, đó là thời kỳ trụ. Về sau thì già yếu, đó là thời kỳ hoại. Hết già là chết, chết tức là thời kỳ không. Thành, trụ, hoại, không tức là sanh, bệnh, lão, tử.
Sau thời kỳ sanh thì đến thời kỳ bệnh. Ai cũng có bệnh của người ấy. Có người bảo: "Pháp sư ơi! Không thể nói chung chung như vậy được. Có người thân thể không được khoẻ mạnh, họ có bệnh, nhưng có người thân thể khang kiện, họ đâu có bệnh gì?" Quí vị thấy thân thể họ không có bệnh, nhưng trong tâm họ có bệnh, nói tóm lại không có ai mà thân tâm lại không có bệnh. Cứ cho rằng thân và tâm cả hai đều không bệnh, nhưng đâu phải vĩnh viễn như vậy. Về phương diện sinh lý có thể chắc là không bệnh, nhưng tâm lý thì có chắc hay không? Ít nhiều cũng phải có, chẳng có bệnh nhỏ thì cũng là loại bệnh do tập khí, do chấp trước mà sanh ra, những thứ không nhận ra chúng, không xả bỏ chúng được, như vậy là bệnh rồi. Nhận không ra, buông xả không được tức chẳng thể giải thoát.
Ði về không tự chủ, sanh tử không tự do, tức là có bệnh. Không làm chủ được mình, không giữ cho mình được trẻ mãi không già, không bao giờ chết, đó cũng là bệnh. Nếu mà làm chủ được chính mình, nghĩa là có thể bảo thân này phải luôn luôn trẻ trung khỏe mạnh, không bao giờ mắt bị hoa, tai bị điếc, tóc bị bạc, răng bị long. Quý vị có làm được vậy không? Nếu không làm được là có bệnh.
Có người nói: "Ngày nào tôi cũng vận động, thân thể rất khỏe mạnh, tay chân nhanh nhẹn, đi mau lẹ như bay, chẳng đau bệnh gì." Vậy anh có dám bảo đảm sẽ trẻ mãi, sẽ sống mãi không già? Sợ rằng không giữ được như vậy đâu! Vì sao? Vì trong tâm anh có bệnh. Bệnh gì? Bệnh tham, bệnh sân, bệnh si. Tham không biết chán, càng nhiều càng tốt. Tham cầu mà không được bèn nổi nóng, lúc đó trí huệ không lấn át được tâm tình, đầu óc thành hồ đồ. Những vụ giết người, đốt nhà cửa cũng từ chỗ đó mà ra, như vậy chẳng phải bệnh là gì?
Thời gian niên thiếu báo hiệu một sự bắt đầu của già nua. Cũng như thế, bệnh chính là khởi thủy cho sự chết. Nói chung, con người là một tiểu thiên địa, nên cũng có bốn tướng. Hiểu thấu được ý nghĩa này thì không còn chấp trước vào cái túi da hôi này, không âu yếm nó như một thứ quý giá. Nếu thật tình không chấp vào thân thể này thì đó là vô ngã chân chánh, vậy là thiên hạ thái bình, chẳng còn chuyện gì phiền phức.
Con người ở trên thế gian này, chỉ biết có cái thế giới nhỏ nhoi này mà thôi, cho nên muốn tìm hiểu cho đến tận cùng nó như thế nào. Nhưng, nghiên cứu đi nghiên cứu lại, rồi cũng thế, khi đến thì hồ đồ, ra đi cũng hồ đồ. Vừa hiểu được minh bạch thì đã ôi thôi! Ra đi! Chờ kiếp sau vậy! Tới kiếp sau lại tiếp tục nghiên cứu, nhưng nghiên cứu thêm chẳng được bao nhiêu thì quỷ vô thường đã tới, lại mời đi gặp Diêm Vương. Kiếp này mà việc sanh tử không lo nghiên cứu cho xong thì thử hỏi còn chờ đến bao giờ nữa? Tôi hy vọng quý vị coi trọng vấn đề này để dụng công nghiên cứu một phen, chớ để nó trôi qua uổng phí, phải nhớ rằng:
Nhân thân nan đắc kim dĩ đắc
Phật pháp nan văn kim dĩ văn
Thử thân bất hướng kim sanh độ
Cánh hướng hà sanh độ thử thân?
Dịch nghĩa là: Thân người khó được nay đã được, Phật pháp khó được nghe nay đã được nghe, kiếp này nếu chẳng độ được thân này, thì đến kiếp nào mới độ được?
Chúng ta phải coi đó là điều cảnh giác, thường xuyên lấy đó làm cái gương soi lại chính mình.
Nói xa xôi hơn thì có vô lượng thế giới mà chúng ta không thể biết được rõ ràng, điều này chẳng cần phải nhắc lại. Riêng giữa người với người, còn biết bao nhiêu vấn đề mà chúng ta cũng chẳng hiểu thấu. Tại sao vậy? Vì vọng tưởng quá nhiều. Lý do gì mà vọng tưởng lại nhiều như vậy? Vọng tưởng từ đâu mà tới? Không ai biết. Thậm chí sự nóng giận, tham sân si, cũng ở đâu mà tới vậy? Nói chung không thể biết. Tự chúng ta có vấn đề gì, có nhiều hay ít? Hiểu thấu tới đâu? Tất cả đều không biết.
Những điều nói trên chẳng phải dễ gì mà biết cho tường tận, mà chính chúng ta cũng chẳng muốn biết chúng cho tường tận. Vì cớ gì ? Bởi vì cả ngày chúng ta chỉ biết tranh danh đoạt lợi, nên chẳng có thời giờ nào nghiên cứu các vấn đề đó. Thản hoặc có người tỉnh ngộ muốn nghiên cứu mình ở đâu mà đến, chết rồi đi về đâu, nhưng do không gặp được thiện tri thức hướng dẫn, chỉ biết tu trong sự mù quáng, không nắm được yếu lý của sự tu hành, nên cuối cùng đã uổng phí công phu, tệ hơn còn bị tẩu hỏa nhập ma nữa. Cho nên tu đạo chẳng phải là một chuyện dễ dàng.
Chẳng cần nói qua phạm vi các thế giới khác, chỉ riêng thế giới này, giữa người với người mà cũng toàn là những vấn đề chúng ta không nắm vững. Vấn đề của bổn thân chúng ta, chúng ta cũng chưa nghiên cứu rõ thì làm sao nghiên cứu được vấn đề của người khác? Vấn đề của ta và của người chưa minh bạch thì vấn đề về các thế giới làm sao cho minh bạch? Làm sao mà giải quyết được? Vậy thì chẳng giải quyết nữa ư? Không phải vậy! Nhất định là phải giải quyết! Nếu không, thế giới sẽ bị hủy diệt. Giải quyết cách nào? Cách duy nhất là chuyên tâm tu đạo, chứng quả ngũ nhãn, lục thông, thì tự nhiên sẽ hiểu hết những điều bí ẩn của vũ trụ, thông suốt luôn một lần. Khi đã biết rõ nội tình, thì có thể cải thiện nhân tâm, trừ bỏ ba độc tham, sân, si. Lúc đó mọi vấn đề đều được giải quyết trực tiếp, thế giới sẽ hòa bình, vĩnh viễn không còn tranh chấp, thế giới sẽ không bị hủy diệt. Nếu ai không tin, xin hãy nhắm mắt lại rồi nghiền ngẫm. Nếu chiến tranh thứ ba trên thế giới mà bùng nổ, thử hỏi hậu quả sẽ ra sao? Mọi người ắt hiểu rằng kết quả là tình trạng "đồng quy ư tận," cùng về chỗ tận diệt. Lúc đó chính là thời kỳ không kiếp.

-Trường đh pháp giới-

GjaT0Jf.webp

Văn dài quá - đời người thở được tối đa 800tr đến 1 tỷ lần - còn sống là còn thở, tắt thở là chết. Do đó, ranh giới giữa cái sống và sự chết chỉ cách nhau 1 hơi thở mà thôi!
 
Văn dài quá - đời người thở được tối đa 800tr đến 1 tỷ lần - còn sống là còn thở, tắt thở là chết. Do đó, ranh giới giữa cái sống và sự chết chỉ cách nhau 1 hơi thở mà thôi!
Ok, một hơi thở ra mà ko thể hít lại thì lại phải đi đầu thai tiếp rồi
 
Cách duy nhất là chuyên tâm tu đạo, chứng quả ngũ nhãn, lục thông, thì tự nhiên sẽ hiểu hết những điều bí ẩn của vũ trụ, thông suốt luôn một lần. Khi đã biết rõ nội tình, thì có thể cải thiện nhân tâm, trừ bỏ ba độc tham, sân, si. Lúc đó mọi vấn đề đều được giải quyết trực tiếp, thế giới sẽ hòa bình, vĩnh viễn không còn tranh chấp, thế giới sẽ không bị hủy diệt. Nếu ai không tin, xin hãy nhắm mắt lại rồi nghiền ngẫm. Nếu chiến tranh thứ ba trên thế giới mà bùng nổ, thử hỏi hậu quả sẽ ra sao? Mọi người ắt hiểu rằng kết quả là tình trạng "đồng quy ư tận," cùng về chỗ tận diệt. Lúc đó chính là thời kỳ không kiếp.

đọc hiểu đc 30%, ko có tôn thờ đạo hay giáo chủ nào hết, mà tôn thờ trí tuệ hiểu biết của chính mình thôi
Chắc tao đéo biết mầy viết cái gì đâu.
Đầy rầy những giả định không có trích dẫn chứng minh và trừu tượng hóa những từ ngữ thông thường để tạo tâm lý sợ hãi, tôn thờ.
Cứ phải hạ thấp giáo phái khác, mấy thằng hời hợt không phải "chính đạo" của mày để nâng tầm cái lý thuyết của mày.

Như này nhé, diễn đàn kín nước ngoài khi họ diễn giải một lý thuyết trừu tượng, triết học nào đó luôn có các trích dẫn chứng minh, đến cái diễn đàn incels còn có trích dẫn thì mày biết là nước ngoài họ minh bạch tới đâu.
Nêú mầy tôn trọng người đọc thì ít ra trích dẫn những tài liệu, sách mà mày từng đọc đi.
 
Ok, một hơi thở ra mà ko thể hít lại thì lại phải đi đầu thai tiếp rồi
Cứ khoảng 7 năm, cơ thể chúng ta lại thay thế hầu hết các nguyên tử cũ bằng những nguyên tử mới. Nguyên tử là những đơn vị nhỏ nhất, không thể tách rời hay phân hủy bằng phản ứng hóa học thông thường, và gần như 100% cơ thể con người được cấu tạo từ chúng – chủ yếu là oxy, carbon, hydro, nitơ...

Những nguyên tử "già" dần được thải ra ngoài qua hơi thở, mồ hôi, bài tiết..., trong khi chúng ta liên tục hấp thu nguyên tử mới từ không khí, nước uống, thức ăn.

Khi ta chết đi, các nguyên tử ấy được giải phóng, hòa mình vào vòng tuần hoàn của Trái Đất – trôi trong gió, tan trong nước, thấm vào đất, rồi một ngày nào đó được một sinh vật khác hấp thu: có thể là một con người mới, một cái cây, một con vật... Như vậy, ta tiếp tục tồn tại dưới dạng khác, hóa kiếp vào muôn loài.

Nếu một số nguyên tử từng nằm trong não bộ – nơi lưu giữ ký ức – được tái sử dụng ở kiếp sau, có lẽ chúng mang theo một phần "dấu vết" mơ hồ, biến thành những giấc mơ lạ lùng, những hình ảnh thoáng qua, hay cảm giác mơ màng mà người kia trải nghiệm... như lời thì thầm từ kiếp trước.

Vậy nên, "đầu thai" có thể chỉ đơn giản là sự giải phóng và tái hợp của nguyên tử: ta tan ra ở trạng thái nguyên tử tự do, rồi lại trở thành một phần của cơ thể mới ở kiếp sau.
Vì thế, chẳng có gì phải sợ hãi cái chết cả – ta không thể tránh khỏi nó, và nó chỉ là một phần của vòng luân hồi vĩ đại. Hãy sống trọn vẹn từng phút giây, tận hưởng cuộc đời này một cách ý nghĩa nhất!
 
Tít như bùôi vạy "Sự việc lớn nhất đời người chính là tự mình nghiên cứu việc sinh tử ?" Cái bìa không nói nên nội dung sách nhưng mà địt mẹ bìa xấu thì tao dí bùôi vào thèm xem nội dung. Học đòi, vote ban
 
Cứ khoảng 7 năm, cơ thể chúng ta lại thay thế hầu hết các nguyên tử cũ bằng những nguyên tử mới. Nguyên tử là những đơn vị nhỏ nhất, không thể tách rời hay phân hủy bằng phản ứng hóa học thông thường, và gần như 100% cơ thể con người được cấu tạo từ chúng – chủ yếu là oxy, carbon, hydro, nitơ...

Những nguyên tử "già" dần được thải ra ngoài qua hơi thở, mồ hôi, bài tiết..., trong khi chúng ta liên tục hấp thu nguyên tử mới từ không khí, nước uống, thức ăn.

Khi ta chết đi, các nguyên tử ấy được giải phóng, hòa mình vào vòng tuần hoàn của Trái Đất – trôi trong gió, tan trong nước, thấm vào đất, rồi một ngày nào đó được một sinh vật khác hấp thu: có thể là một con người mới, một cái cây, một con vật... Như vậy, ta tiếp tục tồn tại dưới dạng khác, hóa kiếp vào muôn loài.

Nếu một số nguyên tử từng nằm trong não bộ – nơi lưu giữ ký ức – được tái sử dụng ở kiếp sau, có lẽ chúng mang theo một phần "dấu vết" mơ hồ, biến thành những giấc mơ lạ lùng, những hình ảnh thoáng qua, hay cảm giác mơ màng mà người kia trải nghiệm... như lời thì thầm từ kiếp trước.

Vậy nên, "đầu thai" có thể chỉ đơn giản là sự giải phóng và tái hợp của nguyên tử: ta tan ra ở trạng thái nguyên tử tự do, rồi lại trở thành một phần của cơ thể mới ở kiếp sau.
Vì thế, chẳng có gì phải sợ hãi cái chết cả – ta không thể tránh khỏi nó, và nó chỉ là một phần của vòng luân hồi vĩ đại. Hãy sống trọn vẹn từng phút giây, tận hưởng cuộc đời này một cách ý nghĩa nhất!
đã theo đạo thì đạo đến cùng đi, đừng tìm kiếm giả khoa học ủng hộ nó làm chi.
 
Tít như bùôi vạy "Sự việc lớn nhất đời người chính là tự mình nghiên cứu việc sinh tử ?" Cái bìa không nói nên nội dung sách nhưng mà địt mẹ bìa xấu thì tao dí bùôi vào thèm xem nội dung. Học đòi, vote ban
Mày đừng đọc sách dựa trên bìa đẹp, bìa xấu.

Chất lượng của sách dựa trên đánh giá của những bậc thầy trong lĩnh vực đó.
Mày nên tìm kiếm các diễn đàn kín cho những mục đích cụ thể để tìm sách tốt.
90% sách là rác rưởi.
 
Đích đến của khoa học cuối cùng cũng là nhân quả! Nhân cái này là quả cái kia. Giải thích bình dân học vụ vậy cho dễ hiểu!
Thôi mày đừng trét cứt lên khoa học bằng những từ ngữ sáo rỗng nữa.

Nói tao nghe nhân qủa là gì.
Định nghĩa hình thức của nó, nêú mày không thể nêu ra được định nghĩa hình thức của nó thì lời của mày là rác.
 
Mày đừng đọc sách dựa trên bìa đẹp, bìa xấu.

Chất lượng của sách dựa trên đánh giá của những bậc thầy trong lĩnh vực đó.
Mày nên tìm kiếm các diễn đàn kín cho những mục đích cụ thể để tìm sách tốt.
90% sách là rác rưởi.
Tao còn đang viết sách này, tao viết về thiên thư nhân tính, những sự thật trần trụi của xã hội. Tao tạo nick vào đây để nghiên cứu lũ chúng mày, tất cả là vì sự nghiệp viết sách vĩ đại của tao. Mày đang dạy khá bảnh cách múa quạt à
 
Tao còn đang viết sách này, tao viết về thiên thư nhân tính, những sự thật trần trụi của xã hội. Tao tạo nick vào đây để nghiên cứu lũ chúng mày, tất cả là vì sự nghiệp viết sách vĩ đại của tao. Mày đang dạy khá bảnh cách múa quạt à
Tao nói vậy để có lỡ mày không biết thật thì mầy biết.
Tao không có ý dạy khôn, nêú như mầy thấy khó chịu thì cho tao xin lỗi.
 
Đéo phải bọn mày chết cái xác này mới đi chỗ khác đâu, tìm hiểu vướng víu lượng tử đi. Ngay khi tác ý theo nghiệp đã lập tức có 1 cái tôi xuất hiện ở 1 góc khác của vũ trụ hoặc 1 vũ trụ khác rồi, Phật bảo như ngọn lửa từ cây nến này truyền sang cây nến khác. Còn cái xác này khi nào bọn mày chơi chán sẽ dc đổi, sống sao thì đổi các xác mới như vậy cho đến khi vô thường tới lần nữa. Tính ra vũ trụ này nếu ko dính cái vô thường thì rất biết chiều lòng chúng sinh đấy.
 
Cứ khoảng 7 năm, cơ thể chúng ta lại thay thế hầu hết các nguyên tử cũ bằng những nguyên tử mới. Nguyên tử là những đơn vị nhỏ nhất, không thể tách rời hay phân hủy bằng phản ứng hóa học thông thường, và gần như 100% cơ thể con người được cấu tạo từ chúng – chủ yếu là oxy, carbon, hydro, nitơ...

Những nguyên tử "già" dần được thải ra ngoài qua hơi thở, mồ hôi, bài tiết..., trong khi chúng ta liên tục hấp thu nguyên tử mới từ không khí, nước uống, thức ăn.

Khi ta chết đi, các nguyên tử ấy được giải phóng, hòa mình vào vòng tuần hoàn của Trái Đất – trôi trong gió, tan trong nước, thấm vào đất, rồi một ngày nào đó được một sinh vật khác hấp thu: có thể là một con người mới, một cái cây, một con vật... Như vậy, ta tiếp tục tồn tại dưới dạng khác, hóa kiếp vào muôn loài.

Nếu một số nguyên tử từng nằm trong não bộ – nơi lưu giữ ký ức – được tái sử dụng ở kiếp sau, có lẽ chúng mang theo một phần "dấu vết" mơ hồ, biến thành những giấc mơ lạ lùng, những hình ảnh thoáng qua, hay cảm giác mơ màng mà người kia trải nghiệm... như lời thì thầm từ kiếp trước.

Vậy nên, "đầu thai" có thể chỉ đơn giản là sự giải phóng và tái hợp của nguyên tử: ta tan ra ở trạng thái nguyên tử tự do, rồi lại trở thành một phần của cơ thể mới ở kiếp sau.
Vì thế, chẳng có gì phải sợ hãi cái chết cả – ta không thể tránh khỏi nó, và nó chỉ là một phần của vòng luân hồi vĩ đại. Hãy sống trọn vẹn từng phút giây, tận hưởng cuộc đời này một cách ý nghĩa nhất!
Đúng, chết ko có gì sợ hãi. Cái fen nói về cơ thể vật chất (sắc thân) tuần hoàn đúng như vậy.
Nhưng chưa nói đc về phần tâm linh (pháp thân). Nếu hiểu rõ pháp thân chính chúng ta thì đến lúc già càng ko sợ chết
 
Chắc tao đéo biết mầy viết cái gì đâu.
Đầy rầy những giả định không có trích dẫn chứng minh và trừu tượng hóa những từ ngữ thông thường để tạo tâm lý sợ hãi, tôn thờ.
Cứ phải hạ thấp giáo phái khác, mấy thằng hời hợt không phải "chính đạo" của mày để nâng tầm cái lý thuyết của mày.

Như này nhé, diễn đàn kín nước ngoài khi họ diễn giải một lý thuyết trừu tượng, triết học nào đó luôn có các trích dẫn chứng minh, đến cái diễn đàn incels còn có trích dẫn thì mày biết là nước ngoài họ minh bạch tới đâu.
Nêú mầy tôn trọng người đọc thì ít ra trích dẫn những tài liệu, sách mà mày từng đọc đi.
ko hề trừu tượng hóa vì chưa hiểu rõ thôi, cũng ko hề hạ thấp giáo phái nào vì vốn chẳng liên quan đến giáo phái, ý nghĩa cũng luôn hiển hiện nghĩa lý minh bạch như thế đó. Có thể trích dẫn đó, nhưng trích dẫn thì lại đi tìm chú giải của trích dẫn cũng vậy thôi fen.
"Sách đọc ngàn lần, nghĩa kia tự hiểu"
Fen cứ đọc lại bài viết lần sau thì thấy vỡ lẽ hơn lần trước. Thậm chí năm sau đọc thấy vỡ lẽ hơn năm nay. Vi diệu ở chỗ đó đấy.
Bài viết trên ko phải của mình, mình tạm dùng kiến thức hạn hẹp của cá nhân tóm tắt ở #3 thôi
 
Đúng, chết ko có gì sợ hãi. Cái fen nói về cơ thể vật chất (sắc thân) tuần hoàn đúng như vậy.
Nhưng chưa nói đc về phần tâm linh (pháp thân). Nếu hiểu rõ pháp thân chính chúng ta thì đến lúc già càng ko sợ chết

Phần này chưa nghiên cứu sâu. Mới học vài khóa tử vi Nam phái để hiệu mệnh người, thông qua các vì sao! Đúng là Tuyệt Học!
 
Đéo phải bọn mày chết cái xác này mới đi chỗ khác đâu, tìm hiểu vướng víu lượng tử đi. Ngay khi tác ý theo nghiệp đã lập tức có 1 cái tôi xuất hiện ở 1 góc khác của vũ trụ hoặc 1 vũ trụ khác rồi, Phật bảo như ngọn lửa từ cây nến này truyền sang cây nến khác. Còn cái xác này khi nào bọn mày chơi chán sẽ dc đổi, sống sao thì đổi các xác mới như vậy cho đến khi vô thường tới lần nữa. Tính ra vũ trụ này nếu ko dính cái vô thường thì rất biết chiều lòng chúng sinh đấy.
cứ là ok thôi
 
Thật ra con người và tất cả mọi sinh vật trên trái đất này ngày nào cũng trải qua cái chết đó là những lúc ngủ.nằm xuống và chẳng biết trời trăng mây gió là gì.
Cái cảm giác sợ chết là lúc bọn mầy sắp dell..còn chết rồi thì chả khác j bọn mày đang ngủ.
ngủ nhưng mà không mơ. 1 giấc ngủ không mơ ngàn thu
 
Top