Sự việc lớn nhất đời người chính là tự mình nghiên cứu việc sinh tử ?

Thế giới nhiều vô kể, vô lượng, vô biên. Mỗi thế giới (tinh cầu) đều trải qua bốn kiếp là thành, trụ, hoại, không. Chẳng qua, trí huệ của chúng ta hạn hẹp, chưa tới trình độ để biết tận cõi hư không, cùng khắp pháp giới, chúng ta chỉ biết thế giới này mà không biết tới vô số các thế giới khác nữa.
Hiện nay, tuy khoa học có nhiều sự tiến bộ, đã đưa người lên được mặt trăng, một thế giới khác, nhưng cũng không thấu hiểu hết tình huống của nó. Cái thế giới nguyệt cầu với thế giới địa cầu của chúng ta không giống nhau. Thế giới của chúng ta trải qua bốn tướng là thành, trụ, hoại, không và các thế giới khác cũng có bốn tướng như vậy, chỉ có khác là bốn tướng đó không phát sanh đồng thời với nhau. Tại thế giới này thì tướng hiện tại là thành, thì thế giới kia đương có tướng trụ, thế giới kia nữa là tướng hoại, hoặc là tướng không; do đó, không cùng chung một tướng, nên chúng ta không biết rõ tình huống của các thế giới khác.
Không những không biết rõ các thế giới khác ra sao mà ngay thế giới này, chúng ta cũng không có sự hiểu biết minh bạch. Khi ông Kha-luân-bo chưa phát hiện ra "Tân thế giới," nghĩa là chưa ai biết tới Tây bán cầu này chẳng hạn, người ta chỉ nghĩ rằng trời thì tròn, đất thì vuông. Sau khi khám phá ra Tân thế giới, người ta mới chứng minh được quả đất là tròn, do đó người ta mới gọi nó là địa cầu.
Bây giờ, ai ngồi trong phi thuyền không gian mà ngắm cảnh địa cầu, thấy nó cũng giống như trái banh lơ lửng giữa không trung, xem cũng lý thú!
Gọi là "Tân thế giới" nhưng nó chẳng phải "tân" (mới)mà là "cựu" (cũ). Chưa phát hiện ra thì tưởng nó không có, khi phát hiện rồi thì gọi là tân, đó chẳng qua bởi sự chấp trước vào tâm phân biệt của mọi người mà thôi. Con người ta, trong tư tưởng, trong nhãn quan có sự phận biệt mới cũ, kỳ thực mọi sự đều nằm trong sự biến hóa của bốn tướng thành, trụ, hoại, không.
Thế giới có thành, trụ, hoại, không, thì con người cũng có thành, trụ, hoại, không, đủ cả bốn tướng. Từ lúc sanh ra có mặt với đời, đến khi đi học, đó là thời kỳ thành. Học hỏi xong thì thực hành theo chí hướng, đó là thời kỳ trụ. Về sau thì già yếu, đó là thời kỳ hoại. Hết già là chết, chết tức là thời kỳ không. Thành, trụ, hoại, không tức là sanh, bệnh, lão, tử.
Sau thời kỳ sanh thì đến thời kỳ bệnh. Ai cũng có bệnh của người ấy. Có người bảo: "Pháp sư ơi! Không thể nói chung chung như vậy được. Có người thân thể không được khoẻ mạnh, họ có bệnh, nhưng có người thân thể khang kiện, họ đâu có bệnh gì?" Quí vị thấy thân thể họ không có bệnh, nhưng trong tâm họ có bệnh, nói tóm lại không có ai mà thân tâm lại không có bệnh. Cứ cho rằng thân và tâm cả hai đều không bệnh, nhưng đâu phải vĩnh viễn như vậy. Về phương diện sinh lý có thể chắc là không bệnh, nhưng tâm lý thì có chắc hay không? Ít nhiều cũng phải có, chẳng có bệnh nhỏ thì cũng là loại bệnh do tập khí, do chấp trước mà sanh ra, những thứ không nhận ra chúng, không xả bỏ chúng được, như vậy là bệnh rồi. Nhận không ra, buông xả không được tức chẳng thể giải thoát.
Ði về không tự chủ, sanh tử không tự do, tức là có bệnh. Không làm chủ được mình, không giữ cho mình được trẻ mãi không già, không bao giờ chết, đó cũng là bệnh. Nếu mà làm chủ được chính mình, nghĩa là có thể bảo thân này phải luôn luôn trẻ trung khỏe mạnh, không bao giờ mắt bị hoa, tai bị điếc, tóc bị bạc, răng bị long. Quý vị có làm được vậy không? Nếu không làm được là có bệnh.
Có người nói: "Ngày nào tôi cũng vận động, thân thể rất khỏe mạnh, tay chân nhanh nhẹn, đi mau lẹ như bay, chẳng đau bệnh gì." Vậy anh có dám bảo đảm sẽ trẻ mãi, sẽ sống mãi không già? Sợ rằng không giữ được như vậy đâu! Vì sao? Vì trong tâm anh có bệnh. Bệnh gì? Bệnh tham, bệnh sân, bệnh si. Tham không biết chán, càng nhiều càng tốt. Tham cầu mà không được bèn nổi nóng, lúc đó trí huệ không lấn át được tâm tình, đầu óc thành hồ đồ. Những vụ giết người, đốt nhà cửa cũng từ chỗ đó mà ra, như vậy chẳng phải bệnh là gì?
Thời gian niên thiếu báo hiệu một sự bắt đầu của già nua. Cũng như thế, bệnh chính là khởi thủy cho sự chết. Nói chung, con người là một tiểu thiên địa, nên cũng có bốn tướng. Hiểu thấu được ý nghĩa này thì không còn chấp trước vào cái túi da hôi này, không âu yếm nó như một thứ quý giá. Nếu thật tình không chấp vào thân thể này thì đó là vô ngã chân chánh, vậy là thiên hạ thái bình, chẳng còn chuyện gì phiền phức.
Con người ở trên thế gian này, chỉ biết có cái thế giới nhỏ nhoi này mà thôi, cho nên muốn tìm hiểu cho đến tận cùng nó như thế nào. Nhưng, nghiên cứu đi nghiên cứu lại, rồi cũng thế, khi đến thì hồ đồ, ra đi cũng hồ đồ. Vừa hiểu được minh bạch thì đã ôi thôi! Ra đi! Chờ kiếp sau vậy! Tới kiếp sau lại tiếp tục nghiên cứu, nhưng nghiên cứu thêm chẳng được bao nhiêu thì quỷ vô thường đã tới, lại mời đi gặp Diêm Vương. Kiếp này mà việc sanh tử không lo nghiên cứu cho xong thì thử hỏi còn chờ đến bao giờ nữa? Tôi hy vọng quý vị coi trọng vấn đề này để dụng công nghiên cứu một phen, chớ để nó trôi qua uổng phí, phải nhớ rằng:
Nhân thân nan đắc kim dĩ đắc
Phật pháp nan văn kim dĩ văn
Thử thân bất hướng kim sanh độ
Cánh hướng hà sanh độ thử thân?
Dịch nghĩa là: Thân người khó được nay đã được, Phật pháp khó được nghe nay đã được nghe, kiếp này nếu chẳng độ được thân này, thì đến kiếp nào mới độ được?
Chúng ta phải coi đó là điều cảnh giác, thường xuyên lấy đó làm cái gương soi lại chính mình.
Nói xa xôi hơn thì có vô lượng thế giới mà chúng ta không thể biết được rõ ràng, điều này chẳng cần phải nhắc lại. Riêng giữa người với người, còn biết bao nhiêu vấn đề mà chúng ta cũng chẳng hiểu thấu. Tại sao vậy? Vì vọng tưởng quá nhiều. Lý do gì mà vọng tưởng lại nhiều như vậy? Vọng tưởng từ đâu mà tới? Không ai biết. Thậm chí sự nóng giận, tham sân si, cũng ở đâu mà tới vậy? Nói chung không thể biết. Tự chúng ta có vấn đề gì, có nhiều hay ít? Hiểu thấu tới đâu? Tất cả đều không biết.
Những điều nói trên chẳng phải dễ gì mà biết cho tường tận, mà chính chúng ta cũng chẳng muốn biết chúng cho tường tận. Vì cớ gì ? Bởi vì cả ngày chúng ta chỉ biết tranh danh đoạt lợi, nên chẳng có thời giờ nào nghiên cứu các vấn đề đó. Thản hoặc có người tỉnh ngộ muốn nghiên cứu mình ở đâu mà đến, chết rồi đi về đâu, nhưng do không gặp được thiện tri thức hướng dẫn, chỉ biết tu trong sự mù quáng, không nắm được yếu lý của sự tu hành, nên cuối cùng đã uổng phí công phu, tệ hơn còn bị tẩu hỏa nhập ma nữa. Cho nên tu đạo chẳng phải là một chuyện dễ dàng.
Chẳng cần nói qua phạm vi các thế giới khác, chỉ riêng thế giới này, giữa người với người mà cũng toàn là những vấn đề chúng ta không nắm vững. Vấn đề của bổn thân chúng ta, chúng ta cũng chưa nghiên cứu rõ thì làm sao nghiên cứu được vấn đề của người khác? Vấn đề của ta và của người chưa minh bạch thì vấn đề về các thế giới làm sao cho minh bạch? Làm sao mà giải quyết được? Vậy thì chẳng giải quyết nữa ư? Không phải vậy! Nhất định là phải giải quyết! Nếu không, thế giới sẽ bị hủy diệt. Giải quyết cách nào? Cách duy nhất là chuyên tâm tu đạo, chứng quả ngũ nhãn, lục thông, thì tự nhiên sẽ hiểu hết những điều bí ẩn của vũ trụ, thông suốt luôn một lần. Khi đã biết rõ nội tình, thì có thể cải thiện nhân tâm, trừ bỏ ba độc tham, sân, si. Lúc đó mọi vấn đề đều được giải quyết trực tiếp, thế giới sẽ hòa bình, vĩnh viễn không còn tranh chấp, thế giới sẽ không bị hủy diệt. Nếu ai không tin, xin hãy nhắm mắt lại rồi nghiền ngẫm. Nếu chiến tranh thứ ba trên thế giới mà bùng nổ, thử hỏi hậu quả sẽ ra sao? Mọi người ắt hiểu rằng kết quả là tình trạng "đồng quy ư tận," cùng về chỗ tận diệt. Lúc đó chính là thời kỳ không kiếp.

-Trường đh pháp giới-

GjaT0Jf.webp
 
TẠM TÓM TẮT BÀI VIẾT:

Thế giới trong vũ trụ vô số và mỗi thế giới đều trải qua bốn giai đoạn: thành – trụ – hoại – không. Con người chỉ biết rất ít về vũ trụ do trí huệ hạn hẹp, thậm chí ngay chính thế giới mình đang sống cũng không hiểu hết.

Khoa học tuy tiến bộ nhưng vẫn không thấu triệt bản chất các thế giới khác. Sự phân biệt “mới – cũ” chỉ do tâm chấp trước. Không chỉ thế giới, mà bản thân con người cũng trải qua bốn tướng: sanh – trụ (sống) – hoại (già) – không (chết), tương ứng với sanh, lão, bệnh, tử. Ai cũng có “bệnh”, thân hoặc tâm, nhất là bệnh tham, sân, si — nguồn gốc của mọi khổ đau.

Con người mãi chạy theo danh lợi nên không có thời gian nghiên cứu về chính mình: ta từ đâu đến, chết sẽ đi về đâu? Vì vậy luôn sống trong trạng thái mê mờ. Nếu không có bậc thiện tri thức hướng dẫn, tu sửa sẽ dễ bị lạc đường. Muốn hiểu rõ vũ trụ và giải quyết các vấn đề của bản thân, con người phải tu đạo, đạt trí huệ (ngũ nhãn, lục thông), dễ dàng diệt 3 độc tâm: tham – sân – si. Khi đó thế giới vĩnh viễn hòa bình và tránh được thảm họa diệt vong.

Tác giả nhắc nhở phải trân quý thân người và cơ hội nghe pháp, nỗ lực tu sửa thân và tâm chính mình ngay trong đời này, nếu không thì khó có dịp khác.
 
Sửa lần cuối:
Thật ra con người và tất cả mọi sinh vật trên trái đất này ngày nào cũng trải qua cái chết đó là những lúc ngủ.nằm xuống và chẳng biết trời trăng mây gió là gì.
Cái cảm giác sợ chết là lúc bọn mầy sắp dell..còn chết rồi thì chả khác j bọn mày đang ngủ.
 
Thật ra con người và tất cả mọi sinh vật trên trái đất này ngày nào cũng trải qua cái chết đó là những lúc ngủ.nằm xuống và chẳng biết trời trăng mây gió là gì.
Cái cảm giác sợ chết là lúc bọn mầy sắp dell..còn chết rồi thì chả khác j bọn mày đang ngủ.
đúng vậy đó, dù bạn diễn đạt hơi lủng củng nhưng tôi hiểu ý bạn😝
 
Đọc 3 câu đã thấy ảo lone. Mang tý giáo lý đạo Phật nhưng lại đéo hiểu cho cặn kẽ.
Làm chủ thân là bắt thân ko bệnh? Ko già?
Đức Phật có bệnh ko? Đức Phật có già ko?
Cơ thể vốn chỉ là cái xe tạm bợ để ta đi trên con đường đạo, đi nhiều thì nó sẽ phải xập xệ. Đó là vô thường.
 
Thế giới nhiều vô kể, vô lượng, vô biên. Mỗi thế giới (tinh cầu) đều trải qua bốn kiếp là thành, trụ, hoại, không. Chẳng qua, trí huệ của chúng ta hạn hẹp, chưa tới trình độ để biết tận cõi hư không, cùng khắp pháp giới, chúng ta chỉ biết thế giới này mà không biết tới vô số các thế giới khác nữa.
Hiện nay, tuy khoa học có nhiều sự tiến bộ, đã đưa người lên được mặt trăng, một thế giới khác, nhưng cũng không thấu hiểu hết tình huống của nó. Cái thế giới nguyệt cầu với thế giới địa cầu của chúng ta không giống nhau. Thế giới của chúng ta trải qua bốn tướng là thành, trụ, hoại, không và các thế giới khác cũng có bốn tướng như vậy, chỉ có khác là bốn tướng đó không phát sanh đồng thời với nhau. Tại thế giới này thì tướng hiện tại là thành, thì thế giới kia đương có tướng trụ, thế giới kia nữa là tướng hoại, hoặc là tướng không; do đó, không cùng chung một tướng, nên chúng ta không biết rõ tình huống của các thế giới khác.
Không những không biết rõ các thế giới khác ra sao mà ngay thế giới này, chúng ta cũng không có sự hiểu biết minh bạch. Khi ông Kha-luân-bo chưa phát hiện ra "Tân thế giới," nghĩa là chưa ai biết tới Tây bán cầu này chẳng hạn, người ta chỉ nghĩ rằng trời thì tròn, đất thì vuông. Sau khi khám phá ra Tân thế giới, người ta mới chứng minh được quả đất là tròn, do đó người ta mới gọi nó là địa cầu.
Bây giờ, ai ngồi trong phi thuyền không gian mà ngắm cảnh địa cầu, thấy nó cũng giống như trái banh lơ lửng giữa không trung, xem cũng lý thú!
Gọi là "Tân thế giới" nhưng nó chẳng phải "tân" (mới)mà là "cựu" (cũ). Chưa phát hiện ra thì tưởng nó không có, khi phát hiện rồi thì gọi là tân, đó chẳng qua bởi sự chấp trước vào tâm phân biệt của mọi người mà thôi. Con người ta, trong tư tưởng, trong nhãn quan có sự phận biệt mới cũ, kỳ thực mọi sự đều nằm trong sự biến hóa của bốn tướng thành, trụ, hoại, không.
Thế giới có thành, trụ, hoại, không, thì con người cũng có thành, trụ, hoại, không, đủ cả bốn tướng. Từ lúc sanh ra có mặt với đời, đến khi đi học, đó là thời kỳ thành. Học hỏi xong thì thực hành theo chí hướng, đó là thời kỳ trụ. Về sau thì già yếu, đó là thời kỳ hoại. Hết già là chết, chết tức là thời kỳ không. Thành, trụ, hoại, không tức là sanh, bệnh, lão, tử.
Sau thời kỳ sanh thì đến thời kỳ bệnh. Ai cũng có bệnh của người ấy. Có người bảo: "Pháp sư ơi! Không thể nói chung chung như vậy được. Có người thân thể không được khoẻ mạnh, họ có bệnh, nhưng có người thân thể khang kiện, họ đâu có bệnh gì?" Quí vị thấy thân thể họ không có bệnh, nhưng trong tâm họ có bệnh, nói tóm lại không có ai mà thân tâm lại không có bệnh. Cứ cho rằng thân và tâm cả hai đều không bệnh, nhưng đâu phải vĩnh viễn như vậy. Về phương diện sinh lý có thể chắc là không bệnh, nhưng tâm lý thì có chắc hay không? Ít nhiều cũng phải có, chẳng có bệnh nhỏ thì cũng là loại bệnh do tập khí, do chấp trước mà sanh ra, những thứ không nhận ra chúng, không xả bỏ chúng được, như vậy là bệnh rồi. Nhận không ra, buông xả không được tức chẳng thể giải thoát.
Ði về không tự chủ, sanh tử không tự do, tức là có bệnh. Không làm chủ được mình, không giữ cho mình được trẻ mãi không già, không bao giờ chết, đó cũng là bệnh. Nếu mà làm chủ được chính mình, nghĩa là có thể bảo thân này phải luôn luôn trẻ trung khỏe mạnh, không bao giờ mắt bị hoa, tai bị điếc, tóc bị bạc, răng bị long. Quý vị có làm được vậy không? Nếu không làm được là có bệnh.
Có người nói: "Ngày nào tôi cũng vận động, thân thể rất khỏe mạnh, tay chân nhanh nhẹn, đi mau lẹ như bay, chẳng đau bệnh gì." Vậy anh có dám bảo đảm sẽ trẻ mãi, sẽ sống mãi không già? Sợ rằng không giữ được như vậy đâu! Vì sao? Vì trong tâm anh có bệnh. Bệnh gì? Bệnh tham, bệnh sân, bệnh si. Tham không biết chán, càng nhiều càng tốt. Tham cầu mà không được bèn nổi nóng, lúc đó trí huệ không lấn át được tâm tình, đầu óc thành hồ đồ. Những vụ giết người, đốt nhà cửa cũng từ chỗ đó mà ra, như vậy chẳng phải bệnh là gì?
Thời gian niên thiếu báo hiệu một sự bắt đầu của già nua. Cũng như thế, bệnh chính là khởi thủy cho sự chết. Nói chung, con người là một tiểu thiên địa, nên cũng có bốn tướng. Hiểu thấu được ý nghĩa này thì không còn chấp trước vào cái túi da hôi này, không âu yếm nó như một thứ quý giá. Nếu thật tình không chấp vào thân thể này thì đó là vô ngã chân chánh, vậy là thiên hạ thái bình, chẳng còn chuyện gì phiền phức.
Con người ở trên thế gian này, chỉ biết có cái thế giới nhỏ nhoi này mà thôi, cho nên muốn tìm hiểu cho đến tận cùng nó như thế nào. Nhưng, nghiên cứu đi nghiên cứu lại, rồi cũng thế, khi đến thì hồ đồ, ra đi cũng hồ đồ. Vừa hiểu được minh bạch thì đã ôi thôi! Ra đi! Chờ kiếp sau vậy! Tới kiếp sau lại tiếp tục nghiên cứu, nhưng nghiên cứu thêm chẳng được bao nhiêu thì quỷ vô thường đã tới, lại mời đi gặp Diêm Vương. Kiếp này mà việc sanh tử không lo nghiên cứu cho xong thì thử hỏi còn chờ đến bao giờ nữa? Tôi hy vọng quý vị coi trọng vấn đề này để dụng công nghiên cứu một phen, chớ để nó trôi qua uổng phí, phải nhớ rằng:
Nhân thân nan đắc kim dĩ đắc
Phật pháp nan văn kim dĩ văn
Thử thân bất hướng kim sanh độ
Cánh hướng hà sanh độ thử thân?
Dịch nghĩa là: Thân người khó được nay đã được, Phật pháp khó được nghe nay đã được nghe, kiếp này nếu chẳng độ được thân này, thì đến kiếp nào mới độ được?
Chúng ta phải coi đó là điều cảnh giác, thường xuyên lấy đó làm cái gương soi lại chính mình.
Nói xa xôi hơn thì có vô lượng thế giới mà chúng ta không thể biết được rõ ràng, điều này chẳng cần phải nhắc lại. Riêng giữa người với người, còn biết bao nhiêu vấn đề mà chúng ta cũng chẳng hiểu thấu. Tại sao vậy? Vì vọng tưởng quá nhiều. Lý do gì mà vọng tưởng lại nhiều như vậy? Vọng tưởng từ đâu mà tới? Không ai biết. Thậm chí sự nóng giận, tham sân si, cũng ở đâu mà tới vậy? Nói chung không thể biết. Tự chúng ta có vấn đề gì, có nhiều hay ít? Hiểu thấu tới đâu? Tất cả đều không biết.
Những điều nói trên chẳng phải dễ gì mà biết cho tường tận, mà chính chúng ta cũng chẳng muốn biết chúng cho tường tận. Vì cớ gì ? Bởi vì cả ngày chúng ta chỉ biết tranh danh đoạt lợi, nên chẳng có thời giờ nào nghiên cứu các vấn đề đó. Thản hoặc có người tỉnh ngộ muốn nghiên cứu mình ở đâu mà đến, chết rồi đi về đâu, nhưng do không gặp được thiện tri thức hướng dẫn, chỉ biết tu trong sự mù quáng, không nắm được yếu lý của sự tu hành, nên cuối cùng đã uổng phí công phu, tệ hơn còn bị tẩu hỏa nhập ma nữa. Cho nên tu đạo chẳng phải là một chuyện dễ dàng.
Chẳng cần nói qua phạm vi các thế giới khác, chỉ riêng thế giới này, giữa người với người mà cũng toàn là những vấn đề chúng ta không nắm vững. Vấn đề của bổn thân chúng ta, chúng ta cũng chưa nghiên cứu rõ thì làm sao nghiên cứu được vấn đề của người khác? Vấn đề của ta và của người chưa minh bạch thì vấn đề về các thế giới làm sao cho minh bạch? Làm sao mà giải quyết được? Vậy thì chẳng giải quyết nữa ư? Không phải vậy! Nhất định là phải giải quyết! Nếu không, thế giới sẽ bị hủy diệt. Giải quyết cách nào? Cách duy nhất là chuyên tâm tu đạo, chứng quả ngũ nhãn, lục thông, thì tự nhiên sẽ hiểu hết những điều bí ẩn của vũ trụ, thông suốt luôn một lần. Khi đã biết rõ nội tình, thì có thể cải thiện nhân tâm, trừ bỏ ba độc tham, sân, si. Lúc đó mọi vấn đề đều được giải quyết trực tiếp, thế giới sẽ hòa bình, vĩnh viễn không còn tranh chấp, thế giới sẽ không bị hủy diệt. Nếu ai không tin, xin hãy nhắm mắt lại rồi nghiền ngẫm. Nếu chiến tranh thứ ba trên thế giới mà bùng nổ, thử hỏi hậu quả sẽ ra sao? Mọi người ắt hiểu rằng kết quả là tình trạng "đồng quy ư tận," cùng về chỗ tận diệt. Lúc đó chính là thời kỳ không kiếp.

-Trường đh pháp giới-

GjaT0Jf.webp
Kệ đi
 
nghiên cứu về sống chết đi em @hexa
Tao chỉ sống cho hiện tại thôi, tao không có nhu cầu tìm hiểu về siêu hình nhưng tao vẫn bị hấp dẫn bởi nó.

Ta đang sống, vậy thì chỉ quan tâm tới sống và giữ ta sống.
Đừng nhìn chằm chằm xuống vực thẳm, nó sẽ nhìn lại vào chính ngươi - nietzsche
Nhưng ta vẫn cần dủng cảm để đi tìm những kiến thức mới thách thức với niềm tin của ta, ta cũng cần một điểm neo vững chắc để không bị dòng lũ cuốn trôi. Với một số người, đó là chúa. Với tao, đó là trực giác của lý trí vị kỷ.

Theo tao thì cái bài viết bên trên có thể tóm tắt xuống còn vài dòng thay vì lan man kể chuyện tuổi hồng.
Cảm giác như nó cố gằng trừu tượng hóa qúa mức cần thiết để người đọc đeó hiểu vì lập luận như cặc, đeó hiểu sinh ra tâm lý sợ hãi và tôn thờ đạo.
Đây là điểm mà tao ghét ở mầy thằng rao giảng đạo pháp.
 
Tao chỉ sống cho hiện tại thôi, tao không có nhu cầu tìm hiểu về siêu hình nhưng tao vẫn bị hấp dẫn bởi nó.

Ta đang sống, vậy thì chỉ quan tâm tới sống và giữ ta sống.
Đừng nhìn chằm chằm xuống vực thẳm, nó sẽ nhìn lại vào chính ngươi - nietzsche
Nhưng ta vẫn cần dủng cảm để đi tìm những kiến thức mới thách thức với niềm tin của ta, ta cũng cần một điểm neo vững chắc để không bị dòng lũ cuốn trôi. Với một số người, đó là chúa. Với tao, đó là trực giác của lý trí vị kỷ.

Theo tao thì cái bài viết bên trên có thể tóm tắt xuống còn vài dòng thay vì lan man kể chuyện tuổi hồng.
Cảm giác như nó cố gằng trừu tượng hóa qúa mức cần thiết để người đọc đeó hiểu vì lập luận như cặc, đeó hiểu sinh ra tâm lý sợ hãi và tôn thờ đạo.
Đây là điểm mà tao ghét ở mầy thằng rao giảng đạo pháp.
Ok sục căc đi
 
Văn phong này đúng kiểu của tụi tàu. Nghe như rồng bay phượng múa, sặc mùi bốc phét, muốn cuốn rũ và làm si mê người nghe, hơn là muốn soi sáng cho người nghe. Đây không phải cách làm của bậc chân tu.

Chúng mày nên nghe các bậc chân tu như Thích Giác Khang, Thích Nhất Hạnh ( Một vài người nữa tao không nhớ tên ). Những người chân tu đều có chung một điểm là lời nói giản dị, nhẹ nhàng, không có tâm ý làm u mê hay cuốn rũ người nghe. Họ đơn giản là khuyên người ta làm điều thiện, soi sáng bản thân. Họ giải thích những điều họ hiểu, trải nghiệm. Những trải nghiệm tu hành của họ rất qúi. Còn mấy ông, mấy bà mở mồm như rồng bay, phượng múa, toàn nói chuyện vũ trụ, lượng tử, rặt một lũ bốc phết hết. Làm Lồn có thằng nào trải nghiệm mấy cái đó, nói cho sướng cái miệng.

Quay lại chủ đề, tao đồng ý là con người nên dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về cái chết. Hoặc ít ra ý thức về cái chết. Tiếc thay, cái chết như một điều cấm kị, rất ít khi được bàn tới trong cuộc sống. Bởi vậy người trẻ sống như không bao giờ chết, hoang phí thời gian, hoang phí tuổi trẻ ( trong đấy có tao ). Nếu từ bé đã được giáo dục về cái chết, có lẽ sẽ sớm trở thành người có ích cho cuộc đời. Nếu từ bé đã ý thức được cái chết một cách sâu sắc, có lẽ cuộc sống sẽ được xây dựng một cách sâu sắc hơn, triệt để hơn. Xã hội bây giờ quay cuồng, làm người ta quên con mẹ nó là mình sẽ chết, và thực sự ngày đó không còn xa. Nên là cứ bon chen, gây gổ, kèn cựa, thực phí phạm thời gian, phí cái kiếp làm người.
 
Văn phong này đúng kiểu của tụi tàu. Nghe như rồng bay phượng múa, sặc mùi bốc phét, muốn cuốn rũ và làm si mê người nghe, hơn là muốn soi sáng cho người nghe. Đây không phải cách làm của bậc chân tu.

Chúng mày nên nghe các bậc chân tu như Thích Giác Khang, Thích Nhất Hạnh ( Một vài người nữa tao không nhớ tên ). Những người chân tu đều có chung một điểm là lời nói giản dị, nhẹ nhàng, không có tâm ý làm u mê hay cuốn rũ người nghe. Họ đơn giản là khuyên người ta làm điều thiện, soi sáng bản thân. Họ giải thích những điều họ hiểu, trải nghiệm. Những trải nghiệm tu hành của họ rất qúi. Còn mấy ông, mấy bà mở mồm như rồng bay, phượng múa, toàn nói chuyện vũ trụ, lượng tử, rặt một lũ bốc phết hết. Làm lồn có thằng nào trải nghiệm mấy cái đó, nói cho sướng cái miệng.

Quay lại chủ đề, tao đồng ý là con người nên dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về cái chết. Hoặc ít ra ý thức về cái chết. Tiếc thay, cái chết như một điều cấm kị, rất ít khi được bàn tới trong cuộc sống. Bởi vậy người trẻ sống như không bao giờ chết, hoang phí thời gian, hoang phí tuổi trẻ ( trong đấy có tao ). Nếu từ bé đã được giáo dục về cái chết, có lẽ sẽ sớm trở thành người có ích cho cuộc đời. Nếu từ bé đã ý thức được cái chết một cách sâu sắc, có lẽ cuộc sống sẽ được xây dựng một cách sâu sắc hơn, triệt để hơn. Xã hội bây giờ quay cuồng, làm người ta quên con mẹ nó là mình sẽ chết, và thực sự ngày đó không còn xa. Nên là cứ bon chen, gây gổ, kèn cựa, thực phí phạm thời gian, phí cái kiếp làm người.
M chê tàu, nhưng suy nghĩ lạ quá.
T hỏi m, nếu giáo dục về cái chết là tất yếu, sẽ xảy ra...thì sẽ bớt hoang phí thời gian, tuổi trẻ?
Đúng là hoang đường.
Nếu biết sẽ chết, sẽ hư vô, và nhấn mạnh vào đó, thì chúng nó làm ăn làm éo gì, có ích kiểu gì? M không thấy mấy nơi Phật giáo nghèo vì mặc kệ đời à.
Người ta thông minh hơn m, những người làm giáo dục giỏi hơn m rất nhiều, nên họ nghĩ khác m.
Chết theo quan niệm tôn giáo khác, và vì nó khác nên nó vẫn được lan tỏa.
Chết theo quan niệm vô thần khác, vì khác nên chẳng ai thèm nói.
M nên sám hối đi thì hơn.
 
Ngũ hành như kim mộc thủy hỏa thổ như xamer vẫn biết còn có trạng thái sinh - thành đấy nhé. Ví dụ kiểu kim sinh ở đâu, kim thành ở đâu. Nghe cũng na ná thành trụ hoại diệt trong phật giáo.
 
Cái cảm giác sợ chết là lúc bọn mầy sắp dell..còn chết rồi thì chả khác j bọn mày đang ngủ.
Tao đã từng nghĩ qua thật ra cái cảm giác sợ chết nó không đến từ cái "chết" mang lại. Mà là khi "chết" đi rồi có những ký ức tốt đẹp, những người đi qua cuộc đời mình sẽ không thể cùng với họ trải qua được nữa. Đi đến đoạn cuối chỉ cần biết buông bỏ những cái này là m sẽ thấy thực chất cái chết không đáng sợ như mình nghĩ. Chết không đáng sợ , chết khi còn chấp niệm mới đáng sợ. Nên khi còn sống, các tml xamer hãy làm những gì bọn mày muốn, thành hay bại cũng được, miễn là sau này nhìn lại ko thấy hối hận, cảm thấy vui vẻ vì chặng đường đã đi qua thì cái CHẾT mới có ý nghĩa, lúc đó nhắm mắt "ngủ một giấc" cũng được rồi. Tao chưa đi qua cái đó nhưng đây sẽ là tôn chỉ t sống trong cuộc đời này.
 
Tao đã từng nghĩ qua thật ra cái cảm giác sợ chết nó không đến từ cái "chết" mang lại. Mà là khi "chết" đi rồi có những ký ức tốt đẹp, những người đi qua cuộc đời mình sẽ không thể cùng với họ trải qua được nữa. Đi đến đoạn cuối chỉ cần biết buông bỏ những cái này là m sẽ thấy thực chất cái chết không đáng sợ như mình nghĩ. Chết không đáng sợ , chết khi còn chấp niệm mới đáng sợ. Nên khi còn sống, các tml xamer hãy làm những gì bọn mày muốn, thành hay bại cũng được, miễn là sau này nhìn lại ko thấy hối hận, cảm thấy vui vẻ vì chặng đường đã đi qua thì cái CHẾT mới có ý nghĩa, lúc đó nhắm mắt "ngủ một giấc" cũng được rồi. Tao chưa đi qua cái đó nhưng đây sẽ là tôn chỉ t sống trong cuộc đời này.
Chấp niệm nghĩa là thì thế mày, tao nghe từ này nhiều mà đéo hiểu nghĩa cụ thể của nó lắm

Nếu chỉ đơn giản là làm gì mình muốn, thì ko hẳn giải quyết đc vấn đề. Ra đường thấy gái đẹp là muốn đút con ku vào, vậy cái muốn này có nên làm ko? Nếu ko nên, vậy thì cái muốn nào mới là nên, cái nào là ko nên?
 
Chấp niệm nghĩa là thì thế mày, tao nghe từ này nhiều mà đéo hiểu nghĩa cụ thể của nó lắm

Nếu chỉ đơn giản là làm gì mình muốn, thì ko hẳn giải quyết đc vấn đề. Ra đường thấy gái đẹp là muốn đút con ku vào, vậy cái muốn này có nên làm ko? Nếu ko nên, vậy thì cái muốn nào mới là nên, cái nào là ko nên?
Chấp niệm tiếng anh là obsession :doubt:
 
Chấp niệm nghĩa là thì thế mày, tao nghe từ này nhiều mà đéo hiểu nghĩa cụ thể của nó lắm

Nếu chỉ đơn giản là làm gì mình muốn, thì ko hẳn giải quyết đc vấn đề. Ra đường thấy gái đẹp là muốn đút con ku vào, vậy cái muốn này có nên làm ko? Nếu ko nên, vậy thì cái muốn nào mới là nên, cái nào là ko nên?
Với tao trên đời này sẽ luôn có những việc to lớn và "đáng" mày muốn làm, ai cũng có hết, và khi không hoàn thành được nó hoặc còn dang dở với sự cố chấp cao của bản thân thì nó sẽ thành chấp niệm thôi. Còn ví dụ của mày có thành "chấp niệm" được k thì phải xem cái Lồn kia có "đáng" trở thành chấp niệm cả đời của m hay không thôi, nếu m cảm thấy nó đáng mà đéo làm được thì đó chính là chấp niệm, "đáng" thật nhé chứ kp cái ham muốn nứng cặc nhất thời gặp con nào đẹp cũng muốn đút. Cái này tùy quy chuẩn mỗi người. Giống "giàu" và "thành công" vậy, mỗi người có một tiêu chuẩn khác nhau, ai định lượng được tuyệt đối thế nào là giàu , thế nào là thành công với mỗi người đâu....
 
Tao đã từng nghĩ qua thật ra cái cảm giác sợ chết nó không đến từ cái "chết" mang lại. Mà là khi "chết" đi rồi có những ký ức tốt đẹp, những người đi qua cuộc đời mình sẽ không thể cùng với họ trải qua được nữa. Đi đến đoạn cuối chỉ cần biết buông bỏ những cái này là m sẽ thấy thực chất cái chết không đáng sợ như mình nghĩ. Chết không đáng sợ , chết khi còn chấp niệm mới đáng sợ. Nên khi còn sống, các tml xamer hãy làm những gì bọn mày muốn, thành hay bại cũng được, miễn là sau này nhìn lại ko thấy hối hận, cảm thấy vui vẻ vì chặng đường đã đi qua thì cái CHẾT mới có ý nghĩa, lúc đó nhắm mắt "ngủ một giấc" cũng được rồi. Tao chưa đi qua cái đó nhưng đây sẽ là tôn chỉ t sống trong cuộc đời này.
tôn chỉ vậy quá ok rồi, nếu tìm hiểu tiếp ''ngủ một giấc'' sẽ như nào thì sẽ củng cố tôn chỉ đó hơn nữa, viên mãn hơn nữa
 
Ngũ hành như kim mộc thủy hỏa thổ như xamer vẫn biết còn có trạng thái sinh - thành đấy nhé. Ví dụ kiểu kim sinh ở đâu, kim thành ở đâu. Nghe cũng na ná thành trụ hoại diệt trong phật giáo.
khác nhé, đó là ngũ hành trong đạo giáo, Phật giáo thì bao hàm cả Đạo giáo
 
Đọc 3 câu đã thấy ảo lone. Mang tý giáo lý đạo Phật nhưng lại đéo hiểu cho cặn kẽ.
Làm chủ thân là bắt thân ko bệnh? Ko già?
Đức Phật có bệnh ko? Đức Phật có già ko?
Cơ thể vốn chỉ là cái xe tạm bợ để ta đi trên con đường đạo, đi nhiều thì nó sẽ phải xập xệ. Đó là vô thường.
đọc hiểu đc 10% bài viết
Tao chỉ sống cho hiện tại thôi, tao không có nhu cầu tìm hiểu về siêu hình nhưng tao vẫn bị hấp dẫn bởi nó.

Ta đang sống, vậy thì chỉ quan tâm tới sống và giữ ta sống.
Đừng nhìn chằm chằm xuống vực thẳm, nó sẽ nhìn lại vào chính ngươi - nietzsche
Nhưng ta vẫn cần dủng cảm để đi tìm những kiến thức mới thách thức với niềm tin của ta, ta cũng cần một điểm neo vững chắc để không bị dòng lũ cuốn trôi. Với một số người, đó là chúa. Với tao, đó là trực giác của lý trí vị kỷ.

Theo tao thì cái bài viết bên trên có thể tóm tắt xuống còn vài dòng thay vì lan man kể chuyện tuổi hồng.
Cảm giác như nó cố gằng trừu tượng hóa qúa mức cần thiết để người đọc đeó hiểu vì lập luận như cặc, đeó hiểu sinh ra tâm lý sợ hãi và tôn thờ đạo.
Đây là điểm mà tao ghét ở mấy thằng rao giảng đạo pháp.
đọc hiểu đc 30%, ko có tôn thờ đạo hay giáo chủ nào hết, mà tôn thờ trí tuệ hiểu biết của chính mình thôi
Văn phong này đúng kiểu của tụi tàu. Nghe như rồng bay phượng múa, sặc mùi bốc phét, muốn cuốn rũ và làm si mê người nghe, hơn là muốn soi sáng cho người nghe. Đây không phải cách làm của bậc chân tu.

Chúng mày nên nghe các bậc chân tu như Thích Giác Khang, Thích Nhất Hạnh ( Một vài người nữa tao không nhớ tên ). Những người chân tu đều có chung một điểm là lời nói giản dị, nhẹ nhàng, không có tâm ý làm u mê hay cuốn rũ người nghe. Họ đơn giản là khuyên người ta làm điều thiện, soi sáng bản thân. Họ giải thích những điều họ hiểu, trải nghiệm. Những trải nghiệm tu hành của họ rất qúi. Còn mấy ông, mấy bà mở mồm như rồng bay, phượng múa, toàn nói chuyện vũ trụ, lượng tử, rặt một lũ bốc phết hết. Làm lồn có thằng nào trải nghiệm mấy cái đó, nói cho sướng cái miệng.

Quay lại chủ đề, tao đồng ý là con người nên dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về cái chết. Hoặc ít ra ý thức về cái chết. Tiếc thay, cái chết như một điều cấm kị, rất ít khi được bàn tới trong cuộc sống. Bởi vậy người trẻ sống như không bao giờ chết, hoang phí thời gian, hoang phí tuổi trẻ ( trong đấy có tao ). Nếu từ bé đã được giáo dục về cái chết, có lẽ sẽ sớm trở thành người có ích cho cuộc đời. Nếu từ bé đã ý thức được cái chết một cách sâu sắc, có lẽ cuộc sống sẽ được xây dựng một cách sâu sắc hơn, triệt để hơn. Xã hội bây giờ quay cuồng, làm người ta quên con mẹ nó là mình sẽ chết, và thực sự ngày đó không còn xa. Nên là cứ bon chen, gây gổ, kèn cựa, thực phí phạm thời gian, phí cái kiếp làm người.
đọc hiểu đc 50% rồi, nhưng Thích Nhất Hạnh là tà sư ko thể đặt cạnh được chân sư Thích Giác Khang. Bài viết này cấp trung học, nếu ko hiểu được thì chưa đủ trình nghe sư Giác Khang thuyết pháp cấp đại học
 
Top