Tháng 12 tệ nhất cuộc đời

hmt203

Xàm 0 Lít
Tháng 12 tệ nhất cuộc đời


Tháng 12… đáng lẽ phải là tháng của lễ hội, của đèn Giáng Sinh, của lời chúc năm mới an lành. Nhưng với mình, đó lại là tháng mà toàn bộ thế giới sụp đổ chỉ trong những ngày ngắn ngủi.


Mình và người yêu yêu nhau 5 năm. Năm năm đủ để thuộc từng thói quen nhỏ nhất của nhau, đủ để nhìn một ánh mắt là hiểu nhau đang nghĩ gì. Vậy mà một quyết định trong tháng 12 đã cuốn mọi thứ theo chiều gió.


Người yêu mình không muốn học đại học tiếp, muốn bỏ ngang để đi học tiếng rồi du học Hàn. Mình và gia đình bên ấy đều khuyên ngăn, cố gắng cho em ấy thấy rằng còn nhiều lựa chọn khác. Nhưng ánh mắt em lúc đó kiên quyết lắm, giống như nếu không đi thì sẽ nghẹt thở mất. Cuối cùng mình đành chấp nhận. Yêu nghĩa là ủng hộ, đúng không?


Ngày 8 tháng 12, mình nghỉ làm, chở em lên trường làm hồ sơ bảo lưu. Nhìn em đi lấy giấy tờ, vừa háo hức vừa lo lắng, mình cứ tin rằng đây là bước khởi đầu đẹp cho tương lai hai đứa.


Ngày 10, mình giúp em chuyển đồ sang trung tâm có ký túc xá. Mình nhớ ánh chiều hôm đó, tay nắm chiếc hộp sách em thích, tim bỗng nặng như có ai kéo xuống. Nhưng rồi lại tự dặn: Chỉ là tạm xa vài tháng thôi mà…


Ngày 12 cuối tuần, em được nghỉ. Mình lại chạy lên đón, đưa đi ăn, đi chơi, rồi về phòng mình ngủ như mọi lần. Chúng mình quen ở cạnh nhau đến mức mỗi hơi thở của em bên cạnh đều khiến mình cảm thấy yên tâm. Mình cứ nghĩ mọi thứ vẫn ổn, vẫn bình yên như suốt mấy năm qua.


Rồi đến ngày 20.


Đêm đó… có lẽ mình sẽ không bao giờ quên được.


Chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, em giận. Mình dỗ mãi, ép ăn từng miếng, rồi khi em nằm xuống cạnh mình, em nói một câu như dao cứa:
“Em áp lực lắm… em không muốn yêu nữa…” rồi bật khóc.


Mình ôm em trong bóng tối, giọng run:
“Yêu nhau 5 năm rồi, còn phải hỏi anh có tôn trọng em không à?”
Nhưng em vẫn muốn chia tay. Và vì thương em, sợ em mệt, mình đành gật đầu.
Đêm đó, sau 3 giờ sáng, mình đã khóc mà không dám bật tiếng.


Ngày 21 – lần cuối cùng được gọi nhau là người yêu.
Bọn mình đi ăn, đi chơi, cười với nhau như chưa hề có điều gì tan vỡ. Nhưng khi ở phòng… em nói không còn cảm giác. Một câu ngắn ngủi, mà mình có cảm giác cả 5 năm rơi xuống vực.


Những ngày sau đó, mình cố níu, mà cứ tưởng là mình còn cơ hội. Vì em vẫn ôm mình, vẫn hôn mình, vẫn nhận quà Giáng Sinh mình mang đến giữa trời lạnh. Mình đi lên đi xuống giữa hy vọng và tuyệt vọng mỗi ngày.


Để rồi…


Ngày 28, em thừa nhận đã rung động người khác.
Ngày 29, xác nhận họ có danh phận.
Một tuần. Chỉ một tuần.


Bạn em kể lại rằng mình bị biến thành kẻ có lỗi. Rằng em kể xấu mình để làm nạn nhân trong câu chuyện chia tay. Khi sự thật lộ ra, giống như ai đó tạt nước lạnh thẳng vào tim.


Ngày 30, mình gom hết những thứ của em – quần áo, phụ kiện, từng món quà hai đứa cùng chọn – trả lại. Nhưng khoảnh khắc đứng đó nhìn em nắm tay người mới… mình như hóa đá. Người từng nói sẽ cùng mình đi qua tuổi trẻ lại hẹn hò người khác chỉ sau 4 ngày.


5 năm yêu thương, chăm sóc, sẵn sàng hi sinh, bay cả ngàn cây số chỉ để nắm tay em đi khám bệnh… cuối cùng lại trở thành một câu chuyện em phủi nhẹ:
“Xin lỗi. Ừm.”


Tối đó mình không dám về căn phòng từng đầy tiếng cười của hai đứa. Mỗi góc đều găm lại một kỷ niệm như muốn bóp nghẹt mình.


Và rồi… hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2025.


Ai cũng bảo phải bỏ lại quá khứ để đón năm mới. Nhưng vết thương yêu 5 năm trời đâu phải nói là quên được ngay. Tình yêu ấy từng là cả thế giới của mình. Giờ thế giới ấy đã sụp rồi, chỉ còn mình mình đứng giữa đống đổ nát mà không biết phải làm gì.


Tạm biệt tháng 12.
Tạm biệt người từng là thanh xuân.
 
Chắc zậy, nhìn kiểu zài zòng zăn tự kiểu kia thì đến Tết công gô zẫn còn tự ái mà bóp zái cho qua cơn bạng à. :vozvn (1):
Giờ phải có con bướm nào bay đậu lại trên đầu con chim an ủi thì con chim mới hết buồn. Còn không thì cứ buồn dài dài hỏi tại sao lại như thế.
 
Tháng 12 tệ nhất cuộc đời


Tháng 12… đáng lẽ phải là tháng của lễ hội, của đèn Giáng Sinh, của lời chúc năm mới an lành. Nhưng với mình, đó lại là tháng mà toàn bộ thế giới sụp đổ chỉ trong những ngày ngắn ngủi.


Mình và người yêu yêu nhau 5 năm. Năm năm đủ để thuộc từng thói quen nhỏ nhất của nhau, đủ để nhìn một ánh mắt là hiểu nhau đang nghĩ gì. Vậy mà một quyết định trong tháng 12 đã cuốn mọi thứ theo chiều gió.


Người yêu mình không muốn học đại học tiếp, muốn bỏ ngang để đi học tiếng rồi du học Hàn. Mình và gia đình bên ấy đều khuyên ngăn, cố gắng cho em ấy thấy rằng còn nhiều lựa chọn khác. Nhưng ánh mắt em lúc đó kiên quyết lắm, giống như nếu không đi thì sẽ nghẹt thở mất. Cuối cùng mình đành chấp nhận. Yêu nghĩa là ủng hộ, đúng không?


Ngày 8 tháng 12, mình nghỉ làm, chở em lên trường làm hồ sơ bảo lưu. Nhìn em đi lấy giấy tờ, vừa háo hức vừa lo lắng, mình cứ tin rằng đây là bước khởi đầu đẹp cho tương lai hai đứa.


Ngày 10, mình giúp em chuyển đồ sang trung tâm có ký túc xá. Mình nhớ ánh chiều hôm đó, tay nắm chiếc hộp sách em thích, tim bỗng nặng như có ai kéo xuống. Nhưng rồi lại tự dặn: Chỉ là tạm xa vài tháng thôi mà…


Ngày 12 cuối tuần, em được nghỉ. Mình lại chạy lên đón, đưa đi ăn, đi chơi, rồi về phòng mình ngủ như mọi lần. Chúng mình quen ở cạnh nhau đến mức mỗi hơi thở của em bên cạnh đều khiến mình cảm thấy yên tâm. Mình cứ nghĩ mọi thứ vẫn ổn, vẫn bình yên như suốt mấy năm qua.


Rồi đến ngày 20.


Đêm đó… có lẽ mình sẽ không bao giờ quên được.


Chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, em giận. Mình dỗ mãi, ép ăn từng miếng, rồi khi em nằm xuống cạnh mình, em nói một câu như dao cứa:
“Em áp lực lắm… em không muốn yêu nữa…” rồi bật khóc.


Mình ôm em trong bóng tối, giọng run:
“Yêu nhau 5 năm rồi, còn phải hỏi anh có tôn trọng em không à?”
Nhưng em vẫn muốn chia tay. Và vì thương em, sợ em mệt, mình đành gật đầu.
Đêm đó, sau 3 giờ sáng, mình đã khóc mà không dám bật tiếng.


Ngày 21 – lần cuối cùng được gọi nhau là người yêu.
Bọn mình đi ăn, đi chơi, cười với nhau như chưa hề có điều gì tan vỡ. Nhưng khi ở phòng… em nói không còn cảm giác. Một câu ngắn ngủi, mà mình có cảm giác cả 5 năm rơi xuống vực.


Những ngày sau đó, mình cố níu, mà cứ tưởng là mình còn cơ hội. Vì em vẫn ôm mình, vẫn hôn mình, vẫn nhận quà Giáng Sinh mình mang đến giữa trời lạnh. Mình đi lên đi xuống giữa hy vọng và tuyệt vọng mỗi ngày.


Để rồi…


Ngày 28, em thừa nhận đã rung động người khác.
Ngày 29, xác nhận họ có danh phận.
Một tuần. Chỉ một tuần.


Bạn em kể lại rằng mình bị biến thành kẻ có lỗi. Rằng em kể xấu mình để làm nạn nhân trong câu chuyện chia tay. Khi sự thật lộ ra, giống như ai đó tạt nước lạnh thẳng vào tim.


Ngày 30, mình gom hết những thứ của em – quần áo, phụ kiện, từng món quà hai đứa cùng chọn – trả lại. Nhưng khoảnh khắc đứng đó nhìn em nắm tay người mới… mình như hóa đá. Người từng nói sẽ cùng mình đi qua tuổi trẻ lại hẹn hò người khác chỉ sau 4 ngày.


5 năm yêu thương, chăm sóc, sẵn sàng hi sinh, bay cả ngàn cây số chỉ để nắm tay em đi khám bệnh… cuối cùng lại trở thành một câu chuyện em phủi nhẹ:
“Xin lỗi. Ừm.”


Tối đó mình không dám về căn phòng từng đầy tiếng cười của hai đứa. Mỗi góc đều găm lại một kỷ niệm như muốn bóp nghẹt mình.


Và rồi… hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2025.


Ai cũng bảo phải bỏ lại quá khứ để đón năm mới. Nhưng vết thương yêu 5 năm trời đâu phải nói là quên được ngay. Tình yêu ấy từng là cả thế giới của mình. Giờ thế giới ấy đã sụp rồi, chỉ còn mình mình đứng giữa đống đổ nát mà không biết phải làm gì.


Tạm biệt tháng 12.
Tạm biệt người từng là thanh xuân.
Bây giờ chuyện còn mới nên thấy nó lớn lao, đau khổ là bình thường, không sao, thả lỏng ra đi cho "buồn" hết cơn đi; càng xả nhanh càng hết nhanh.
Thời gian sau sẽ hết thôi, gặp người mới, môi trường mới rồi sẽ thấy mày chia tay nó là may mắn. Hết yêu thì thôi, 5 năm trời còn bôi xấu nhau để chơi trò victim thì coi như mày tránh được viên đạn.
 
Top