Jacky29
Họa sĩ Dạo - Trưởng bộ môn body painting HV Đạo lý
Đây là một câu chuyện về tâm lý , có yếu tố phân biệt vùng miền , và đặc biệt , không có sex , nó chỉ là một mẩu chuyện viết về học đường và là chuyện t sưu tầm nên không đọc thì bơ nhanh là xong nha , kk
Viết cho tôi của năm 14 tuổi.
Thằng nhóc vô tâm,
Khi viết những dòng này cho mày thì tuổi anh đã đáng để mày gọi bằng chú. Và đến tuổi này rồi, nghĩ lại anh mới cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã không – làm.
Này đọc tiếp đi ôn con, anh không định khuyên nhủ mày hãy chăm học gấp đôi, làm nhiều việc nhà hay mấy thứ đại khái như thế. Vì chúng ta lười như hủi, đến bây giờ anh đây cũng có chăm hơn mày tí nào đâu.
Chỉ là… hôm nay anh gặp lại cô ấy. Bao năm xa cách, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi khiến thoạt đầu anh còn chẳng nhận ra.
Đến đây chắc chú mày liền nghĩ “cô ấy” là bạn gái hay người yêu gì đó trong tương lai? Anh nói luôn là không nhé, đến bây giờ là U40 rồi mà anh đây vẫn độc thân lông bông, yêu đương cái nỗi gì.
Người mà anh đang nhắc đến với mày là Mai “Khoai Tây” – cái con bé ngồi bàn đầu, lùn nhất lớp, ăn mặc luộm thuộm, tóc cắt ngắn như con trai, da ngăm đen và mặt đầy mụn ấy.
Con bé mà luôn bị gạt khỏi mọi hoạt động của lớp, luôn bị chế nhạo và lôi ra sai vặt.
Con bé mà chẳng bao giờ có ai thèm nhớ đến, không bao giờ được giúp đỡ.
Con bé mà mày dửng dưng không can thiệp khi nó bị đánh.
Con bé mà mày coi như không tồn tại,
Con bé ấy… mày không biết cô ta đã khiến anh bất ngờ thế nào đâu.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Đố mày biết củ khoai tây có chân không ?”
“Để tao xem, ê Mai ơi mày có chân không hả?”
“Tại sao trên đời lại có thể tồn tại một đứa như mày hả Khoai Tây? Vừa xấu, vừa ngu, chắc là bố mẹ mày cảm thấy nhục nhã lắm khi sinh ra mày. Gia môn bất hạnh.”
“Tao mà là mày thì tao tự tử chết lâu rồi, sống trong sự khinh bỉ, sống để làm gánh nặng cho xã hội thì chết đi cho rộng đất”
“Mày đứt dây thần kinh xấu hổ rồi à, hay đẻ ra mày đã không biết nhục? Bị chửi mà mặt cứ trơ trơ.”
“Thôi mọi người đừng trêu Khoai Tây nữa. Không có những đứa xấu như nó thì làm gì có căn cứ để so sánh những đứa xinh. Ai cũng xinh thì tất cả đều bình thường như nhau hết à, phải có đứa xấu thì đời mới sinh động chứ. Thế là cuộc sống của mày rất có ý nghĩa đấy Khoai ạ: Sống để làm nền cho người khác.”
Những tràng cười nhạo báng rộ lên. Giờ nghỉ nào cũng vậy, Mai Khoai Tây trở thành trò tiêu khiển của các bạn trong lớp. Mỗi ngày đến trường của nó có lẽ chẳng khác nào cực hình với đủ kiểu hành hạ, sỉ nhục mà lũ bạn quái ác có thể nghĩ ra. Nó chẳng làm gì ai bao giờ, thậm chí còn nhút nhát đến mức không dám bắt chuyện với ai khác, nhưng lại bị gần như cả lớp xúm vào bắt nạt và tẩy chay. Mái tóc nhắn cũn xấu xí của nó là kết quả của một lần bị trét đầy bã kẹo cao su vào giữa năm lớp 6. Nó thường xuyên bị bôi bẩn bàn ghế, hất nước, nhét rác vào cặp sách, thỉnh thoảng bị trấn đồ dùng học tập, và đôi khi nó còn bị đánh.
Cũng chẳng phải do nó ăn ở không tốt. Tất cả chỉ vì nó xấu xí, bé nhỏ, nhà nghèo và chuyển tới từ một “trường làng”. Lọt vào cái lớp toàn công tử con nhà khá giả và những tiểu thư lắm chiêu thật đúng là vô phúc cho nó. Dù có bị bắt nạt tàn tệ thế nào thì nó cũng đâu có đủ sức để phản kháng. Không thể đánh lại kẻ mạnh hơn, không thể cãi lại đám đông, thầy cô cũng coi đấy là chuyện trẻ con nên chẳng quan tâm can thiệp hoặc cùng lắm chỉ nhắc nhở qua loa. Nó cứ thế lặng lẽ chịu đựng một mình.
Có lần tan học nó được bố đón bằng chiếc xe máy cũ nát, mấy thằng con trai cùng lớp trông thấy liền hô lớn: “Khoai Tây mặt mụn mặc vải vụn” – nghe đâu mẹ nó làm nghề may gia công nên hầu như quần áo của nó thường do mẹ nó tự may, toàn những bộ đồ thật quê mùa và lòe loẹt khiến nó luôn thành trò cười mỗi khi không phải mặc đồng phục. Ngồi sau lưng bố, nó quay lại với nụ cười méo xệch, mắt rơm rớm, khẽ xua xua tay. Nó muốn giữ lấy chút sĩ diện trước gia đình nhưng không thể, những lời nhạo báng đầy ác ý vẫn bám theo mãi đến khi chiếc xe cũ kĩ chở bố con nó mất hút trong dòng người.
Suốt 4 năm học, anh chỉ có 3 lần tiếp xúc với Mai. Lần đầu là giờ kiểm tra tung bóng thể dục năm lớp 7, cả lớp lại tinh quái đùn đẩy cho Mai phải ghép đôi với người cao nhất lớp là anh. Cứ như một màn tấu hài vậy, con bé tung bóng cho anh bắt mà khổ sở như đang ném bóng rổ, đến cả giáo viên cũng được dịp cười nghiêng ngả.
Lần thứ 2 là khi cả lớp được nghỉ buổi học nhưng không ai thông báo cho Mai. Nó lếch thếch đến lớp rồi đi quanh quanh nơi sân trường vắng tanh. May cho nó là hôm ấy anh phải lên trường thi đội tuyển, vừa trông thấy anh nó liền lẽo đẽo theo sau.
“Gì đấy ?”
Nó rụt rè: “Dương ơi, hôm nay lớp mình học ở đâu hả ấy?”
“Nay lớp nghỉ mà, nhầm lịch à?”
“Ơ… tớ có biết đâu”
“Giờ biết rồi đấy. Về đi.”
Chỉ có thế thôi mà nó cảm ơn rối rít.
...........................................................................
P/s : Tao nói lại , hiện nay tình trang bắt nạt ở các trường học ở vn gia tăng khủng khiếp , cho nên là bọn mày có thể k đọc nội dung cũng k sao , nhưng t hy vọng mẩu chuyện nhỏ này dc lan truyền theo đúng ý nghĩa của nó , hãy quan tâm tới bản thân , tới con , cháu , em của chúng mày , để vượt qua bạo lực học đường , t cám ơn
Viết cho tôi của năm 14 tuổi.
Thằng nhóc vô tâm,
Khi viết những dòng này cho mày thì tuổi anh đã đáng để mày gọi bằng chú. Và đến tuổi này rồi, nghĩ lại anh mới cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã không – làm.
Này đọc tiếp đi ôn con, anh không định khuyên nhủ mày hãy chăm học gấp đôi, làm nhiều việc nhà hay mấy thứ đại khái như thế. Vì chúng ta lười như hủi, đến bây giờ anh đây cũng có chăm hơn mày tí nào đâu.
Chỉ là… hôm nay anh gặp lại cô ấy. Bao năm xa cách, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi khiến thoạt đầu anh còn chẳng nhận ra.
Đến đây chắc chú mày liền nghĩ “cô ấy” là bạn gái hay người yêu gì đó trong tương lai? Anh nói luôn là không nhé, đến bây giờ là U40 rồi mà anh đây vẫn độc thân lông bông, yêu đương cái nỗi gì.
Người mà anh đang nhắc đến với mày là Mai “Khoai Tây” – cái con bé ngồi bàn đầu, lùn nhất lớp, ăn mặc luộm thuộm, tóc cắt ngắn như con trai, da ngăm đen và mặt đầy mụn ấy.
Con bé mà luôn bị gạt khỏi mọi hoạt động của lớp, luôn bị chế nhạo và lôi ra sai vặt.
Con bé mà chẳng bao giờ có ai thèm nhớ đến, không bao giờ được giúp đỡ.
Con bé mà mày dửng dưng không can thiệp khi nó bị đánh.
Con bé mà mày coi như không tồn tại,
Con bé ấy… mày không biết cô ta đã khiến anh bất ngờ thế nào đâu.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Đố mày biết củ khoai tây có chân không ?”
“Để tao xem, ê Mai ơi mày có chân không hả?”
“Tại sao trên đời lại có thể tồn tại một đứa như mày hả Khoai Tây? Vừa xấu, vừa ngu, chắc là bố mẹ mày cảm thấy nhục nhã lắm khi sinh ra mày. Gia môn bất hạnh.”
“Tao mà là mày thì tao tự tử chết lâu rồi, sống trong sự khinh bỉ, sống để làm gánh nặng cho xã hội thì chết đi cho rộng đất”
“Mày đứt dây thần kinh xấu hổ rồi à, hay đẻ ra mày đã không biết nhục? Bị chửi mà mặt cứ trơ trơ.”
“Thôi mọi người đừng trêu Khoai Tây nữa. Không có những đứa xấu như nó thì làm gì có căn cứ để so sánh những đứa xinh. Ai cũng xinh thì tất cả đều bình thường như nhau hết à, phải có đứa xấu thì đời mới sinh động chứ. Thế là cuộc sống của mày rất có ý nghĩa đấy Khoai ạ: Sống để làm nền cho người khác.”
Những tràng cười nhạo báng rộ lên. Giờ nghỉ nào cũng vậy, Mai Khoai Tây trở thành trò tiêu khiển của các bạn trong lớp. Mỗi ngày đến trường của nó có lẽ chẳng khác nào cực hình với đủ kiểu hành hạ, sỉ nhục mà lũ bạn quái ác có thể nghĩ ra. Nó chẳng làm gì ai bao giờ, thậm chí còn nhút nhát đến mức không dám bắt chuyện với ai khác, nhưng lại bị gần như cả lớp xúm vào bắt nạt và tẩy chay. Mái tóc nhắn cũn xấu xí của nó là kết quả của một lần bị trét đầy bã kẹo cao su vào giữa năm lớp 6. Nó thường xuyên bị bôi bẩn bàn ghế, hất nước, nhét rác vào cặp sách, thỉnh thoảng bị trấn đồ dùng học tập, và đôi khi nó còn bị đánh.
Cũng chẳng phải do nó ăn ở không tốt. Tất cả chỉ vì nó xấu xí, bé nhỏ, nhà nghèo và chuyển tới từ một “trường làng”. Lọt vào cái lớp toàn công tử con nhà khá giả và những tiểu thư lắm chiêu thật đúng là vô phúc cho nó. Dù có bị bắt nạt tàn tệ thế nào thì nó cũng đâu có đủ sức để phản kháng. Không thể đánh lại kẻ mạnh hơn, không thể cãi lại đám đông, thầy cô cũng coi đấy là chuyện trẻ con nên chẳng quan tâm can thiệp hoặc cùng lắm chỉ nhắc nhở qua loa. Nó cứ thế lặng lẽ chịu đựng một mình.
Có lần tan học nó được bố đón bằng chiếc xe máy cũ nát, mấy thằng con trai cùng lớp trông thấy liền hô lớn: “Khoai Tây mặt mụn mặc vải vụn” – nghe đâu mẹ nó làm nghề may gia công nên hầu như quần áo của nó thường do mẹ nó tự may, toàn những bộ đồ thật quê mùa và lòe loẹt khiến nó luôn thành trò cười mỗi khi không phải mặc đồng phục. Ngồi sau lưng bố, nó quay lại với nụ cười méo xệch, mắt rơm rớm, khẽ xua xua tay. Nó muốn giữ lấy chút sĩ diện trước gia đình nhưng không thể, những lời nhạo báng đầy ác ý vẫn bám theo mãi đến khi chiếc xe cũ kĩ chở bố con nó mất hút trong dòng người.
Suốt 4 năm học, anh chỉ có 3 lần tiếp xúc với Mai. Lần đầu là giờ kiểm tra tung bóng thể dục năm lớp 7, cả lớp lại tinh quái đùn đẩy cho Mai phải ghép đôi với người cao nhất lớp là anh. Cứ như một màn tấu hài vậy, con bé tung bóng cho anh bắt mà khổ sở như đang ném bóng rổ, đến cả giáo viên cũng được dịp cười nghiêng ngả.
Lần thứ 2 là khi cả lớp được nghỉ buổi học nhưng không ai thông báo cho Mai. Nó lếch thếch đến lớp rồi đi quanh quanh nơi sân trường vắng tanh. May cho nó là hôm ấy anh phải lên trường thi đội tuyển, vừa trông thấy anh nó liền lẽo đẽo theo sau.
“Gì đấy ?”
Nó rụt rè: “Dương ơi, hôm nay lớp mình học ở đâu hả ấy?”
“Nay lớp nghỉ mà, nhầm lịch à?”
“Ơ… tớ có biết đâu”
“Giờ biết rồi đấy. Về đi.”
Chỉ có thế thôi mà nó cảm ơn rối rít.
...........................................................................
P/s : Tao nói lại , hiện nay tình trang bắt nạt ở các trường học ở vn gia tăng khủng khiếp , cho nên là bọn mày có thể k đọc nội dung cũng k sao , nhưng t hy vọng mẩu chuyện nhỏ này dc lan truyền theo đúng ý nghĩa của nó , hãy quan tâm tới bản thân , tới con , cháu , em của chúng mày , để vượt qua bạo lực học đường , t cám ơn
Sửa lần cuối: