Đừng khóc ở trường

Jacky29

Họa sĩ Dạo - Trưởng bộ môn body painting HV Đạo lý
Đây là một câu chuyện về tâm lý , có yếu tố phân biệt vùng miền , và đặc biệt , không có sex , nó chỉ là một mẩu chuyện viết về học đường và là chuyện t sưu tầm nên không đọc thì bơ nhanh là xong nha , kk

Viết cho tôi của năm 14 tuổi.

Thằng nhóc vô tâm,
Khi viết những dòng này cho mày thì tuổi anh đã đáng để mày gọi bằng chú. Và đến tuổi này rồi, nghĩ lại anh mới cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã không – làm.

Này đọc tiếp đi ôn con, anh không định khuyên nhủ mày hãy chăm học gấp đôi, làm nhiều việc nhà hay mấy thứ đại khái như thế. Vì chúng ta lười như hủi, đến bây giờ anh đây cũng có chăm hơn mày tí nào đâu.

Chỉ là… hôm nay anh gặp lại cô ấy. Bao năm xa cách, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi khiến thoạt đầu anh còn chẳng nhận ra.
Đến đây chắc chú mày liền nghĩ “cô ấy” là bạn gái hay người yêu gì đó trong tương lai? Anh nói luôn là không nhé, đến bây giờ là U40 rồi mà anh đây vẫn độc thân lông bông, yêu đương cái nỗi gì.

Người mà anh đang nhắc đến với mày là Mai “Khoai Tây” – cái con bé ngồi bàn đầu, lùn nhất lớp, ăn mặc luộm thuộm, tóc cắt ngắn như con trai, da ngăm đen và mặt đầy mụn ấy.
Con bé mà luôn bị gạt khỏi mọi hoạt động của lớp, luôn bị chế nhạo và lôi ra sai vặt.
Con bé mà chẳng bao giờ có ai thèm nhớ đến, không bao giờ được giúp đỡ.
Con bé mà mày dửng dưng không can thiệp khi nó bị đánh.
Con bé mà mày coi như không tồn tại,
Con bé ấy… mày không biết cô ta đã khiến anh bất ngờ thế nào đâu.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

“Đố mày biết củ khoai tây có chân không ?”
“Để tao xem, ê Mai ơi mày có chân không hả?”
“Tại sao trên đời lại có thể tồn tại một đứa như mày hả Khoai Tây? Vừa xấu, vừa ngu, chắc là bố mẹ mày cảm thấy nhục nhã lắm khi sinh ra mày. Gia môn bất hạnh.”
“Tao mà là mày thì tao tự tử chết lâu rồi, sống trong sự khinh bỉ, sống để làm gánh nặng cho xã hội thì chết đi cho rộng đất”
“Mày đứt dây thần kinh xấu hổ rồi à, hay đẻ ra mày đã không biết nhục? Bị chửi mà mặt cứ trơ trơ.”
“Thôi mọi người đừng trêu Khoai Tây nữa. Không có những đứa xấu như nó thì làm gì có căn cứ để so sánh những đứa xinh. Ai cũng xinh thì tất cả đều bình thường như nhau hết à, phải có đứa xấu thì đời mới sinh động chứ. Thế là cuộc sống của mày rất có ý nghĩa đấy Khoai ạ: Sống để làm nền cho người khác.”

Những tràng cười nhạo báng rộ lên. Giờ nghỉ nào cũng vậy, Mai Khoai Tây trở thành trò tiêu khiển của các bạn trong lớp. Mỗi ngày đến trường của nó có lẽ chẳng khác nào cực hình với đủ kiểu hành hạ, sỉ nhục mà lũ bạn quái ác có thể nghĩ ra. Nó chẳng làm gì ai bao giờ, thậm chí còn nhút nhát đến mức không dám bắt chuyện với ai khác, nhưng lại bị gần như cả lớp xúm vào bắt nạt và tẩy chay. Mái tóc nhắn cũn xấu xí của nó là kết quả của một lần bị trét đầy bã kẹo cao su vào giữa năm lớp 6. Nó thường xuyên bị bôi bẩn bàn ghế, hất nước, nhét rác vào cặp sách, thỉnh thoảng bị trấn đồ dùng học tập, và đôi khi nó còn bị đánh.

Cũng chẳng phải do nó ăn ở không tốt. Tất cả chỉ vì nó xấu xí, bé nhỏ, nhà nghèo và chuyển tới từ một “trường làng”. Lọt vào cái lớp toàn công tử con nhà khá giả và những tiểu thư lắm chiêu thật đúng là vô phúc cho nó. Dù có bị bắt nạt tàn tệ thế nào thì nó cũng đâu có đủ sức để phản kháng. Không thể đánh lại kẻ mạnh hơn, không thể cãi lại đám đông, thầy cô cũng coi đấy là chuyện trẻ con nên chẳng quan tâm can thiệp hoặc cùng lắm chỉ nhắc nhở qua loa. Nó cứ thế lặng lẽ chịu đựng một mình.

Có lần tan học nó được bố đón bằng chiếc xe máy cũ nát, mấy thằng con trai cùng lớp trông thấy liền hô lớn: “Khoai Tây mặt mụn mặc vải vụn” – nghe đâu mẹ nó làm nghề may gia công nên hầu như quần áo của nó thường do mẹ nó tự may, toàn những bộ đồ thật quê mùa và lòe loẹt khiến nó luôn thành trò cười mỗi khi không phải mặc đồng phục. Ngồi sau lưng bố, nó quay lại với nụ cười méo xệch, mắt rơm rớm, khẽ xua xua tay. Nó muốn giữ lấy chút sĩ diện trước gia đình nhưng không thể, những lời nhạo báng đầy ác ý vẫn bám theo mãi đến khi chiếc xe cũ kĩ chở bố con nó mất hút trong dòng người.

Suốt 4 năm học, anh chỉ có 3 lần tiếp xúc với Mai. Lần đầu là giờ kiểm tra tung bóng thể dục năm lớp 7, cả lớp lại tinh quái đùn đẩy cho Mai phải ghép đôi với người cao nhất lớp là anh. Cứ như một màn tấu hài vậy, con bé tung bóng cho anh bắt mà khổ sở như đang ném bóng rổ, đến cả giáo viên cũng được dịp cười nghiêng ngả.

Lần thứ 2 là khi cả lớp được nghỉ buổi học nhưng không ai thông báo cho Mai. Nó lếch thếch đến lớp rồi đi quanh quanh nơi sân trường vắng tanh. May cho nó là hôm ấy anh phải lên trường thi đội tuyển, vừa trông thấy anh nó liền lẽo đẽo theo sau.
“Gì đấy ?”
Nó rụt rè: “Dương ơi, hôm nay lớp mình học ở đâu hả ấy?”
“Nay lớp nghỉ mà, nhầm lịch à?”
“Ơ… tớ có biết đâu”
“Giờ biết rồi đấy. Về đi.”
Chỉ có thế thôi mà nó cảm ơn rối rít.
...........................................................................
P/s : Tao nói lại , hiện nay tình trang bắt nạt ở các trường học ở vn gia tăng khủng khiếp , cho nên là bọn mày có thể k đọc nội dung cũng k sao , nhưng t hy vọng mẩu chuyện nhỏ này dc lan truyền theo đúng ý nghĩa của nó , hãy quan tâm tới bản thân , tới con , cháu , em của chúng mày , để vượt qua bạo lực học đường , t cám ơn
 
Sửa lần cuối:
T nghĩ mấy đứa hay bị bắt nạt nên cho đi học võ. Như t này, hồi bé t hay bị bạn bè bắt nạt, ngày nào đi học về cũng bị đấm cho sưng cả 2 mắt. Mẹ t thấy thế đký cho t đi học 1 lớp học võ, kể từ đấy t đi học về chỉ còn sưng mỗi mắt trái. M thấy sự lợi hại của việc có võ chưa :))
 
T nghĩ mấy đứa hay bị bắt nạt nên cho đi học võ. Như t này, hồi bé t hay bị bạn bè bắt nạt, ngày nào đi học về cũng bị đấm cho sưng cả 2 mắt. Mẹ t thấy thế đký cho t đi học 1 lớp học võ, kể từ đấy t đi học về chỉ còn sưng mỗi mắt trái. M thấy sự lợi hại của việc có võ chưa :))
ok đệ đệ
 
T nghĩ mấy đứa hay bị bắt nạt nên cho đi học võ. Như t này, hồi bé t hay bị bạn bè bắt nạt, ngày nào đi học về cũng bị đấm cho sưng cả 2 mắt. Mẹ t thấy thế đký cho t đi học 1 lớp học võ, kể từ đấy t đi học về chỉ còn sưng mỗi mắt trái. M thấy sự lợi hại của việc có võ chưa :))
Học võ là tốt , 1 cách tự bảo vệ ,kk
 
Vâng ạ
Em đọc đc ở trên fb ấy
Nma mới đọc đc phần 1 mãi ko tìm đc full để đọc tiếp :(((
Thôi đợi anh up tiếp vậyyy chứ em tìm mãi ko ra
Anh biết chị tác giả truyện này mà , chị ấy đang đứng đầu 1 nhóm hỗ trợ tâm lý cho cộng đồng , để tý a up full 1 lần luôn cho mà đọc , pm bả đã , hehe
 
Lần cuối là buổi liên hoan chia tay cuối cấp. Ai cũng muốn dồn lên ngồi phía trên để nghe cô chủ nhiệm phát biểu, chơi trò chơi, chụp ảnh … Chỗ của Mai ở bàn đầu bị chiếm mất, nó xuống cuối lớp ngồi ở bàn trống bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn mọi người vui vẻ trao lưu bút, ký áo…
Đến bây giờ anh chẳng còn nhớ nổi chương trình hôm ấy diễn ra thế nào. Chỉ nhớ cuối buổi có một bác ban phụ huynh đi phát quà, mỗi học sinh được vài quyển vở và một túi kẹo nhiều màu mà lúc về anh lơ đễnh để quên trong ngăn bàn. Lấy xe ra đến cổng trường thì Mai đã đứng chờ ở chỗ đó từ lúc nào, tay ôm khư khư túi quà của anh:
“Ấy để quên đồ này.”
“Ừ nhỉ, bảo sao cứ thấy thiếu thiếu. Cảm ơn nhé.”
Hình như đây là lần đầu tiên Mai nhận được lời cảm ơn từ bạn cùng lớp. 4 năm vừa qua, dù là trực nhật hộ hay cho bạn chép bài, dẫu Mai có làm mọi thứ để cố gắng hòa đồng thì xung quanh vẫn coi đó là điều hiển nhiên, trong mắt họ thì Mai là một ôsin của cả lớp. Nên khi nghe lời cảm ơn từ anh, mắt nó sáng rỡ, hồn nhiên cười toe toét. Nhìn nó ngốc thật sự.
Anh thả lại gói kẹo vào tay nó: “Quà cảm ơn.” Rồi đạp xe về.

Ngay tuần sau đó, anh theo gia đình chuyển vào Nam. Nhập học tại một trường THPT, anh nhận được một sự cô lập không nhỏ bởi chất giọng “Bắc Kỳ”. Ban đầu chỉ là những lời trêu chọc của mấy thằng con trai mỗi khi anh đi ngang qua:
“Ai ơi chớ lấy Bắc Kỳ
Nó ăn rau muống, nó lì như trâu”
Tính anh vốn khép kín, ghét tiếp xúc nên cứ lờ đi không phản ứng, cũng chẳng chơi với ai . Nhưng cấp 3 không như thời cấp 2, ngày xưa anh không chơi với ai thì cũng chẳng ai đụng anh. Còn tầm tuổi cấp 3 đã manh động hơn, cái nhóm gây sự này quyết chẳng để anh yên:
“Lì hả mày? Chảnh hả mày? Nghĩ mày ngon lắm hả?”
Anh dần quen với những trận ẩu đả. Đi kèm với chúng là bảng điểm tụt dốc không phanh, hạnh kiểm trung bình yếu và cơn thịnh nộ của phụ huynh khi liên tục bị ban giám hiệu mời đến làm việc.

Anh nhớ đến câu chuyện của cậu bé Triều Tiên trong cuốn “Totto – chan, cô bé bên cửa sổ.” Cậu nhóc ấy theo gia đình chuyển đến Nhật Bản, bị những người xung quanh kì thị gọi là “Triều Tiên”, đến mức nhóc ấy nghĩ “Triều Tiên” là một câu chửi xấu xa lắm. Chỉ là khác biệt nơi sinh ra thôi mà, tội tình gì đâu?
Và đôi khi giữa những tiết học nhàm chán nào đó, anh lại nghĩ về Mai. Mai chuyển từ quê lên thành phố, cũng giống như anh chuyển từ Bắc vào Nam, ở nơi đâu cũng có sự kì thị với những kẻ khác biệt. Sao Mai có thể chịu đựng được sự bắt nạt kia suốt 4 năm học nhỉ ? Làm thế nào nó không phát điên, tại sao nó vẫn cố gắng học giỏi được trong môi trường như thế cơ chứ? Mà vì đâu nó vẫn đủ dũng cảm để đến lớp mỗi ngày, trong khi anh muốn bỏ học lắm rồi!!!
Những năm cấp 3 của Mai bây giờ thế nào nhỉ? Liệu nó có còn bị bắt nạt không? Nó vẫn đang cố gắng vượt qua chứ? Anh hy vọng cuộc sống ở trường mới của nó đã tốt hơn, hoặc có ai đó tốt bụng sẽ bảo vệ nó. Phải, nếu thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ bênh vực nó suốt những năm tháng cấp 2 kia. Giá như thời gian có thể quay trở lại…

Dần dần, cứ mỗi lần cảm thấy chán nản buông xuôi, anh lại tự nhủ: không thể yếu đuối hơn một đứa con gái được. Mai chỉ cao đến ngang ngực anh, lại còn bị bắt nạt tệ hơn anh, nó vẫn vượt qua được thì tại sao anh không làm được.
Học hành tử tế là điều đầu tiên cần chú ý. Dăm ba cái bọn gây sự đâu đáng để anh vứt bỏ tương lai. Tiếp theo anh thấy mình cần có thể lực tốt, khỏe hơn thì cũng ít đứa dám cà khịa đánh nhau hơn. Bố có người bạn là đệ tử của một võ đường nên anh cũng xin theo học ở đó - cứ nghĩ chỉ để tự vệ thôi mà hóa ra việc này có ích thật sự , những bài học về việc môn sinh phải biết lấy lễ làm đầu trong mọi việc, luôn cư xử hòa nhã khiêm tốn, cũng như các bài quyền lấy nhu chế cương giúp anh giải tỏa ức chế, trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Cứ như thế, việc tập thể thao và những suy nghĩ về Mai là hai thứ mà anh bám víu để giữ lấy niềm tin, không gục ngã trong những năm tháng ấy. Thật buồn cười nhỉ, trước đây anh có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến ngày này, khi mà đứa con gái ngốc nghếch luôn bị bắt nạt năm xưa lại trở thành tấm gương để anh phấn đấu. Anh đã từng coi thường rằng củ khoai tây ấy thật ngớ ngẩn và hèn nhát nên mới bị ăn hiếp, đến khi rơi vào hoàn cảnh tương tự mới hiểu: Mai đã dũng cảm theo cách của riêng mình.

Hết 3 năm học phổ thông, bố cũng thu xếp xong xuôi công việc, gia đình anh lại chuyển về Hà Nội. Đại học là quãng thời gian dễ chịu khi thân ai nấy lo, anh không cần phải giao tiếp nhiều, cũng chẳng ai quấy rầy sự yên tĩnh của anh nơi góc lớp.
Rồi tốt nghiệp, đi làm (à, đương nhiên là anh đang làm cái ngành nghề mà chúng ta mong muốn từ nhỏ đấy nhóc). Tháng liền tháng, năm nối năm, thời gian tưởng chừng cứ êm đềm trôi qua, anh cũng dần quên những chuyện vui buồn thời đi học. Cho đến hôm nay… anh gặp lại cô ấy.

.......................................................................................................................................................................................................................................................................................

11.webp
 
Sáng nay có mấy người đại diện tổ chức nào đó đến cơ quan anh để trao đổi về chương trình hợp tác. Cũng là chuyện thường nhật thôi mà, hơn nữa lại chẳng phải việc mà anh được giao phụ trách. Anh đi lướt qua, chẳng để tâm đến họ lắm cho đến khi một cô gái bước tới:
“Chào anh. Xin lỗi,cho hỏi anh có phải Phan Tuệ Dương, trước đây học lớp X trường Y năm Z không ạ?”
“Vâng.”
“Tuệ Dương thật hả? Vừa thấy cậu là tớ đã ngờ ngợ rồi. Tớ là Tâm Mai đây, cậu nhớ không?”
“Không.”
Im lặng bối rối vài giây, cô ấy nhìn thẳng vào mắt anh, nói rành rọt từng chữ:
“ Tớ là Mai Khoai Tây.”

Đến lượt anh nheo mắt ngạc nhiên: củ khoai tây năm xưa đã thay đổi nhiều quá. Vẫn chiều cao khiêm tốn, vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng không còn vẻ nhút nhát và luộm thuộm như hồi còn đi học. Thay cho hình ảnh một cô bé luôn so vai và cúi gằm mặt, Mai trước mặt anh hiện giờ là một “bé hạt tiêu” đầu ngẩng cao, đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười rạng rỡ thường trực trên môi.
“Tớ vào họp đã nhé. Giờ nghỉ trưa Dương có rảnh không? Tớ hẹn cậu cafe nói chuyện nhé, lâu quá rồi chưa gặp.”
“Ừ, cũng được.”

Thế là giờ nghỉ trưa anh và “Mai Khoai Tây” ra quán cafe gần cơ quan. Bình thường anh khá là ghét kết giao, một phần cũng vì anh chẳng biết nói gì cả, nhưng cô nàng này làm cho anh tò mò quá. Điều gì đã khiến cô ta lột xác hoàn toàn như vậy?

Sau vài câu hỏi thăm xã giao nhạt toẹt thông thường, Mai mỉm cười: “Cậu vẫn như ngày xưa Dương ạ.”
“ Như ngày xưa? Tôi nhớ là chúng ta còn chẳng nói chuyện bao giờ.” – Anh luôn cảm thấy rất khó chịu mỗi khi ai đó tỏ vẻ thân thiết. Trời ạ, lẽ ra mình nên cáo bận để từ chối cuộc hẹn này.

Mai không bối rối, cũng chẳng hề tỏ ra phật ý hay khó xử như anh nghĩ. Cô ấy vẫn đủng đỉnh tiếp lời:
“Cậu vẫn ghét giao tiếp, không thoải mái khi ai đó kết thân với cậu. Cách nói chuyện của cậu cũng dễ khiến người khác cảm thấy sặc mùi gây hấn, nhưng chỉ là do cậu giao tiếp kém thôi. Cậu cũng vô tâm với những thứ mà cậu cảm thấy không liên quan gì đến mình. Ví dụ như buổi làm việc của tớ ngày hôm nay chẳng hạn, tớ sẽ chẳng ngạc nhiên nếu cậu chưa từng để tâm xem nội dung của nó là gì.”
..........................................................................................................................................................................................................................................................................................
 
“Thế cơ đấy? Sau từng ấy năm, cô đã trở thành thầy bói à? Hay là chuyện gia phân tích tâm lí – hành vi?”
Mai dịu giọng: “Xin lỗi nếu tớ khiến cậu cảm thấy khó chịu nhé Dương. Tớ không định tỏ vẻ hay gì đâu. Sau khi tốt nghiệp chẳng ai liên lạc được với cậu, mấy bạn tìm đến nhà thì hàng xóm nói gia đình cậu đã chuyển đi, mọi người đoán là cậu ra nước ngoài rồi cơ...”
“Tôi chuyển vào Sài Gòn. Mà ... cô vẫn giữ liên lạc với cái lớp đó à?”
“Ừ, thỉnh thoảng mọi người vẫn tổ chức họp lớp. Hồi xưa cậu có chơi với nhóm Tuấn, Huy, Sơn, Đức nhỉ? Huy bây giờ có cửa hàng nội thất, Sơn làm kế toán, Đức mở nhà hàng với vợ, còn Tuấn là diễn viên đó. Chắc họ sẽ vui khi gặp lại cậu sau bao nhiêu năm...”

Thay vì tập trung nghe tiếp câu chuyện mà Mai đang hào hứng kể, anh chỉ nhìn cô ấy thật chăm chú. Không hề có biểu hiện giả tạo, Mai đang rất tự nhiên và thật lòng. Anh thở dài:
“Tôi không muốn gặp lại họ.”
“Tại sao?”
“Vì cô đấy.”
Bây giờ cô ấy nghệt mặt ra, ngu ngơ y như cái thời còn đi học. À không... ngơ như cái lúc nhận gói kẹo của anh ở cổng trường.
“Vì cuối năm lớp 9, họ cũng vào hùa bắt nạt cô và con bé nói ngọng ở lớp bên cạnh, tôi không thích giao du với mấy đứa bầy đàn nên nghỉ chơi luôn. Nhất là Tuấn, chuyên đứng ngoài chọc ngoáy kích động. Thế mà hồi mới nổi nhờ đóng cái phim học đường gì ấy, Tuấn lên báo trả lời phỏng vấn là thời đi học nó luôn đứng ra bảo vệ các bạn bị bắt nạt trong lớp, đến mức có lần nó bị vây đánh. Xạo quần, nó chuyên kích đểu khiến người khác bị đánh thì có. Rồi lại kể chuyện có bạn nữ bị trét kẹo cao su lên ghế được nó xé vở lót cho ngồi, trong khi chính nó là đứa đầu têu trò trét kẹo lên ghế của cô. Loại hèn hạ như thế, gặp lại làm gì? Tôi chẳng hiểu sao cô vẫn giao du với cái lớp ấy được.”
Trái với dự đoán của anh, Mai không tỏ ra bất ngờ mà chỉ chống cằm nhìn anh với ánh mắt thích thú.
“Này, đừng có hiểu lầm là tôi thích cô đấy nhé !”
“Tất nhiên là không. Nhưng Dương này, tớ luôn tin rằng bạo lực học đường không chỉ gây ám ảnh tâm lý nạn nhân mà còn tác động đến cả tâm lý của người chứng kiến. Một người có sự thấu cảm càng cao thì càng bị nó ảnh hưởng sâu. Có vẻ như cậu là minh chứng cho điều đấy.”
“Cô nói chuyện cứ như một nhà tâm lý học ấy nhỉ ?” anh nhướn mày chế giễu.
“Thì tớ đang làm việc về mảng hỗ trợ tâm lý đây. Không phải chuyên gia tâm lý, nhưng tớ đã từng học qua, và đang làm công tác xã hội nên cũng tiếp xúc và vận dụng nhiều chứ. Sắp tới bên tớ có dự án tuyên truyền phòng chống bạo lực học đường, nên hôm nay tới chỗ cậu bàn về chương trình hợp tác đấy. Đúng là cậu không biết nội dung buổi họp hôm nay nhỉ ?”
Đến đây thì... quê thật rồi ....

“Cậu chuyển vào Nam vui không?”
“Không hợp.”
Mai không hỏi thêm mà chỉ nhìn anh như ngụ ý “tớ vẫn đang chăm chú lắng nghe”. Ok, cô nàng này có vẻ cũng biết cách dẫn dắt đấy.
“Cách đây 20 năm, đám trẻ ở trường mang nặng tư tưởng phân biệt vùng miền, và tôi rơi vào một lớp có mấy gã khá tệ.”
“Vậy cậu đi học ở lớp đó...”
“Giống như cô năm cấp 2 thôi.”
Bầu không khí thân mật giả tạo mà Mai đã cố tạo ra bỗng chốc tan biến nhanh như bong bóng xà phòng... Chỉ còn nghe tiếng lanh canh của chiếc muỗng va vào ly sứ khi anh nhẹ nhàng khuấy ly cafe đắng ngắt.

Một lát sau, Mai lên tiếng phá tan sự im lặng:
“Tại sao chứ? Cậu là người tốt mà?”
“Đã bắt nạt mà còn phải phân biệt đối phương tốt hay xấu à? Cô nghĩ bọn gây sự là đại hiệp giang hồ chắc?”
“Mà tớ hơi bất ngờ đấy, vì thường thì đối tượng bị chọn để bắt nạt là những người nhỏ bé, yếu đuối, hoặc có vấn đề gì đó, nói chung là ít khả năng chống cự ấy. Trong khi ... ừm ... Dương khá là cao và ngầu...”
“Nhưng chúng nó đông, cô hiểu không? Chúng nó ĐÔNG – VÃI – CHƯỞNG ra ấy !!!”
Tự dưng Mai bật cười khúc khích
“Cô cười cái gì? Làm tâm lý mà cười vào mặt người khác thế hả?”
“Xin lỗi nhé, haha , nhưng mà nhìn cậu nổi cáu với giọng rất là cay cú như thế... thật khác hẳn vẻ phớt đời mà cậu luôn thể hiện. Lần đầu tiên tớ thấy cậu bộc lộ cảm xúc chân thật đấy, ngày xưa cậu cứ như ông cụ non. Rồi sao nữa, cậu kể tiếp đi?”
“Chả sao cả!”
Anh cáu tiết đáp cụt ngủn, khiến cô ta lại càng được thể cười ngặt nghẽo. Đúng là đồ khoai tây điên.

“Vui lắm đấy mà cười. Cô thì sao, lên cấp 3 ổn chứ?”
“Trên cả ổn, cấp 3 lớp tớ vui lắm. Tớ thi đỗ vào lớp chuyên của trường, toàn người chỉ quan tâm học hành thôi. Lúc đầu tớ vẫn nhát và tự ti lắm ấy, về sau tớ có mấy cô bạn thân hợp cạ, vui hơn hẳn hồi cấp 2 ... Ơ.. mà hóa ra Dương cũng dễ gần đấy nhỉ?”
Không nha... chỉ là do anh từng nghĩ về Mai khá nhiều nên có cảm giác cô ấy thân quen, gần gũi thôi. Nhưng ngu gì mà tự khai ra chuyện ấy.
“Có bạn rồi còn liên lạc với bọn cấp 2 làm gì?”
“Sau khi tốt nghiệp cấp 2, lớp mình có hợp lớp gì đâu. Mãi đến hôm Đức khai trương nhà hàng mới rủ hết các bạn học đến liên hoan lấy lộc. Cậu ấy rủ cả tớ đến, và cậu biết không, gặp lại nhau thì họ đã xin lỗi tớ. Chỉ là một câu nói đơn giản giữa bữa ăn thôi: <<Mai ơi, ngày xưa bọn tôi trêu bà ghê phết, xin lỗi nhá, bà đừng để bụng. Trẻ con mà, nghĩ lại xấu hổ quá!>>. Thế đấy, chúng ta lớn cả rồi Dương ạ.”
“Một lời xin lỗi cho 4 năm địa ngục, đáng sao?”
“Chứ tớ còn biết làm thế nào? Bảo là không được đâu, ra đây cho tớ đánh bù à? Này, cậu hậm hực còn hơn cả tớ đấy, Dương sân si! Cậu vẫn bức xúc chuyện năm cấp 3 của cậu hả?”

Anh nhắm mắt lặng thinh, giả như đang tận hưởng ly cafe đã nguội ngắt. Giọng thanh thanh của Mai chợt trầm xuống, nhẹ nhàng như crema trên một tách Espresso :
“Chỉ có người từng trải qua sự bắt nạt mới hiểu thấu được nỗi đau ấy: Cô đơn, tuyệt vọng , nhục nhã, tổn thương... chỉ có mình nạn nhân gánh chịu mà thôi, những vết thương lòng mà người ngoài không thấy được. Nào có chuyện gương vỡ lại lành, dù có cố gắng ghép lại thế nào thì những vết rạn vỡ vẫn còn đó. Lòng người cũng thế, làm sao có thể quên đi những sự ám ảnh ấy đây? Cứ như một mảnh đất hoang đầy mầm cỏ dại, chỉ cần một cơn mưa để chúng trở lại mọc lan tràn. Hay là những vết rạn nứt trên chiếc bình gốm, thời gian chỉ khiến những vết nứt ấy trông có vẻ cũ đi chứ không lành lại. Chỉ cần sau này gặp một lực tác động, những vết rạn ấy sẽ nứt toác, chiếc bình vỡ tan. Cậu hiểu không?
Tớ cũng vậy thôi. Dù lên cấp 3 mọi chuyện rất ổn nhưng tớ bị rối loạn lo âu, lúc nào cũng sợ mình chỉ sơ xuất điều gì thôi là mọi người sẽ ghét bỏ và tẩy chay. Tớ phải cố học giỏi, cố vui vẻ, cố tỏ ra hạnh phúc, cố làm mọi thứ để xung quanh hài long. Tớ sống một cuộc đời không phải của mình, làm gì cũng nhìn thái độ người khác. Căng thẳng và suy sụp lắm chứ cậu. Có nhiều lúc tớ chỉ muốn tự sát để được biến mất khỏi cuộc đời này, sẽ không còn cảm thấy đau lòng nữa. Đến tận bây giờ, nhiều khi tớ vẫn cảm thấy mình thật xấu xí, thất bại…”
“Không, Mai đã khác rồi mà, lúc đầu tôi còn chẳng nhận ra. Không xấu đâu, dễ nhìn lắm”
“Cảm ơn Dương, tớ vẫn thường được an ủi như vậy. Cũng may là hồi ấy tớ có bạn bè ở bên, và thầy chủ nhiệm của tớ cũng động viên tớ rất nhiều, sau này lại có ông xã luôn luôn cổ vũ. Nhờ những lời khuyên của họ mà tớ nhận ra mình cần tìm lại bản thân. Vì thế nên tớ chọn con đường công tác xã hội để có thể giúp đỡ cho những nạn nhân của bạo lực như tớ ngày xưa, cũng là để tớ tự vượt qua nỗi ám ảnh của chính mình. Tớ vẫn đang rất cố gắng, Dương ạ”
“Xin lỗi nhé”
“Ơi? Sao thế cậu?“
“Lẽ ra khi ấy tôi nên bảo vệ Mai. Tôi rất tiếc khi đã không làm điều đó. Mai không đáng phải chịu sự hành hạ như vậy.”
“Không ai đáng phải chịu sự bắt nạt ấy đâu Dương ơi, bởi bạo lực học đường thật vô lý. Tại sao chính bạn bè hay thầy cô xung quanh lại khiến một đứa trẻ phải chịu đựng những tháng ngày địa ngục? Điều tồi tệ đó không nên xảy ra với bất kì đứa trẻ nào cả. Tại sao cái thứ bạo lực quái ác ấy vẫn đang tồn tại hàng ngày, hủy hoại tuổi thơ của bao nhiêu người khác, tại sao người ta phải hành hạ lẫn nhau chứ?”
Có thể thấy rõ sự xúc động của Mai qua giọng nói bắt đầu run run, đôi mắt ướt hoang mang như đang cố kiềm chế không khóc.

“Hừ, có thể giải thích những nguyên nhân dẫn đến các hành vi đó bắt nguồn từ môi trường sống và do chính bản thân mỗi người. Nguyên nhân từ môi trường sống là những nhân tố tiêu cực từ môi trường xung quanh khiến nhân cách và hành vi của chủ thế đó trở nên lệch lạc. Ví dụ như môi trường gia đình là cái nôi phát triển và định hình nhận thức, nơi đứa trẻ bắt đầu học hỏi những hành vi đầu tiên. Nếu như cha mẹ thường xuyên đánh chửi nhau, không quan tâm giáo dục con cái, đề cao bạo lực, tung hô quyền lực, thậm chí là gây ức chế tâm lý cho đứa trẻ vì quá hà khắc, hay là quá chiều và bênh con…thì đứa trẻ trong gia đình đó sẽ bị ảnh hưởng chứ.
Tiếp theo là ở trường học. Nếu kỷ luật của trường lỏng lẻo hoặc bao che dung túng, giáo viên không gương mẫu, chơi với bạn bè xấu rồi sinh tâm lý bầy đàn a dua…Rộng hơn là môi trường xã hội, văn hóa giáo dục.
Về cá nhân thì ở độ tuổi học sinh, nhất là tầm tuổi cấp 2 còn đang choai choai trẻ trâu, thích thể hiện và thiếu nhận thức. Bắt nạt người yếu thế, thao túng ai đó khiến cho chúng cảm thấy khoái trá, ảo tưởng bản thân là kẻ mạnh, cao quý, thượng đẳng hơn. Điều này kết hợp với một chút tâm lý cá nhân riêng của từng chủ thể như tính ích kỉ, kiêu ngạo, đố kị, phô trương, bốc đồng; thiếu hụt kĩ năng sống và không có ý thức trách nhiệm…Cũng phải thừa nhận cả nguyên nhân từ phía người bị hại nữa, nó tạo cơ hội thuận lợi cho kẻ bắt nạt dễ dàng hành động.
Tóm lại, kết quả do hàng loạt các nguyên nhân tác động đó chính là việc phát sinh hành vi sai trái…”
...........................................................................................................................................................................................................................................................................................
 
Đang thao thao bất tuyệt thì ánh mắt anh tình cờ lướt qua Mai. Cô ấy đang nhìn anh đăm đăm.
“Xin lỗi, thói quen phân tích thôi. Chút kiến thức từ tội phạm học ấy mà.”
Mai lại chớp chớp đôi hàng mi, dịu dàng nhoẻn cười:
“Lúc nào cũng phân tích rất chi tiết, đúng là Dương vẫn như xưa ý.”
“Đã bảo rồi, tôi với cô có thân thiết gì đâu, cô nói như thể hồi trước cô biết tôi rõ lắm. Tôi không thích kiểu nói chuyện đấy!” – Anh phũ phàng gạt đi.
“Ừ thì ngày xưa không thân nhau, nhưng tôi để ý ông kĩ lắm đấy nhé. Chẳng qua ông không nhận ra và thích tách biệt thôi, chứ nhiều người quan tâm ông ghê cơ” – Mai đổi giọng tinh nghịch.
“Cái gì? Cô theo dõi tôi?”
“Không phải theo dõi, mà là dõi theo. Cậu là người tốt nhất lớp mà.”

Anh lặng đi. Thì ra những năm ấy Mai đã khổ sở đến mức chỉ cần ai đó bỏ qua không bắt nạt cô ấy thôi, người đó liền trở thành kẻ tốt bụng nhất?

“Dương gọi thêm đồ uống không?”
Câu hỏi của Mai kéo anh khỏi luồng suy nghĩ , trở về hiện thực rằng anh đang như một gã đần cầm thìa khuấy quanh ly café rỗng tuếch.
“Không, vậy đủ rồi. Và tôi cũng không phải bạn tốt của cô đâu Mai ạ. Nếu là bạn thì sẽ bảo vệ cô. Tôi thì chẳng làm gì cả, còn chẳng quan tâm rằng cô tồn tại. Không lẽ chỉ cần lờ cô đi là tốt lắm rồi?”
“Cậu có lờ tớ đi đâu. Cậu nhớ hôm thi ném bóng không, trong khi cả cô giáo cũng cười nhạo tớ, thì cậu hướng dẫn tớ cách ném bóng sao cho đúng. Đến lượt cậu tung bóng cho tớ đỡ, cậu cũng tung nhẹ và thấp vừa tầm tay tớ bắt. Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ cố ném bóng thật cao qua đầu tớ để làm trò cười cho lớp, nhưng cậu thì không. Cậu cũng không cười tớ, không tỏ ra bực mình hay khó chịu vì tớ đã làm điểm của cậu hôm đó bị ảnh hưởng. Cũng như trong tất cả những lần tớ bị lôi ra làm trò cười cho cả lớp, tớ chưa bao giờ thấy cậu cười nhạo cùng họ. À, cậu còn cho tớ kẹo nữa. Có thể nói…cậu là kỉ niệm đẹp nhất của tớ trong những năm cấp 2, Dương ạ.”

“Mai biết không, các hành vi được biểu hiện bằng hình thức hành động hoặc không hành động. Khi chứng kiến Mai bị bắt nạt, tôi đã im lặng thay vì hành động can ngăn dù tôi có điều kiện để thực hiện sự giúp đỡ đó. Cũng chính vì sự im lặng thỏa hiệp, vì cái suy nghĩ chả liên quan gì đến mình của những người như tôi mới góp phần tạo ra môi trường thuận lợi cho bạo lực học đường phát triển, mà cô là nạn nhân đấy.”
Cô ấy vẫn nhìn anh với ánh mắt trong veo: “Hồi đó cậu vô tâm thôi, chúng ta khi ấy chỉ là những đứa trẻ. Cậu đang đánh giá những phản ứng trẻ con bằng tâm thế của một người lớn. Bắt nạn bạn bè thì là điều sai trái rõ ràng rồi nhé, nhưng ở lứa tuổi học sinh, chúng ta đâu có ý thức được tình trạng của các nạn nhân. Những người bị trêu chọc, tẩy chay hay đánh, họ chỉ giữ buồn khổ trong lòng. Người khác nhìn vào chỉ nghĩ là đùa ấy mà, có sao đâu, nếu phản ứng lại sẽ bị coi là nhạy cảm thái quá và càng bị đàm tiếu nhiều hơn nữa. Thế nên nạn nhân luôn cố cười trừ tỏ ra chẳng có vấn đề gì cả, tôi không quan tâm hay để bụng gì đâu, tôi mạnh mẽ lắm. Trong khi thâm tâm họ đang gào thét: ĐỪNG KHÓC Ở TRƯỜNG! ”
“Thế theo cậu, vô tâm là không có lỗi à?
“Dương à, đừng tự trách bản thân nữa. Theo tớ thì cần giáo dục để các bạn học sinh hiểu về bạo lực học đường, hiểu được cảm xúc của các bạn mình, từ đó biết quan tâm và yêu thương. Khi người ta có một tấm lòng đầy tình cảm và sự thấy hiểu thì không còn vô tâm, cũng không còn ác ý, bạo lực với nhau nữa. Bản thân tớ thì chẳng trách cậu chút nào đâu”

Ngạc nhiên không nhóc? Cái con bé mà năm xưa chúng ta nghĩ nó thật yếu đuối, giờ đã trở thành người tuyệt vời như thế đấy. Thật tốt vì cô ấy có thể lớn lên từ quá khứ đen tối mà chẳng mảy may giữ chút hận thù. Không chỉ tự chữa lành cho bản thân, Mai còn trở thành chỗ dựa cho những tâm hồn đầy tổn thương khác.
Bỗng chốc trong lòng anh trào dâng một cảm giác tội lỗi khó tả. Chẳng thà Mai tức giận quát mắng hay chửi bới lên án, có lẽ anh sẽ thấy nhẹ nhõm, thanh thản hơn nhiều. Nhưng cô ấy cứ tốt đẹp, cứ dịu dàng, cứ thánh thiện như vậy, sự bao dung ấy khiến anh cảm thấy day dứt vô hạn.
Ngày hôm nay tâm trạng của anh cứ nặng trĩu. Anh có làm gì đâu, anh chỉ VÔ TÂM thôi, tại sao anh lại phải chịu đựng cảm giác tội lỗi này?
Ôi… Có những khi sự trừng phạt nặng nề nhất lại không đến từ sự trả thù. Cảm giác dằn vặt trước lòng bao dung mới khiến con người có lương tri thấy xấu hổ và nhục nhã biết nhường nào.

Thằng nhóc Phan Tuệ Dương của những năm cấp 2 ngây ngô kia ơi, đừng vô tâm nữa. Khi mày ngồi trong lớp ngắm mây ngoài cửa sổ và mơ trở thành luật sư, cảnh sát, bác sĩ cứu người, hay chỉ đơn giản là muốn sau này trở thành một kẻ có ích cho xã hội thôi – thì ngay bên cạnh mày, người cần giúp đỡ ở đó! Chính là một người bạn cùng lớp đang cần sự cứu giúp đấy, tại sao mày không nhận ra? Tại sao mày phải đợi đến khi lớn lên thì mới làm người có ích?
Đừng nhìn mây trên bầu trời kia nữa, hãy nhìn xung quanh mình, học cách thấu hiểu và đấu tranh. Thay vì mơ mộng làm anh hùng giải cứu thế giới, hãy thực sự trở thành anh hùng trong cuộc đời của một ai đó bằng cách rất đơn giản: đừng vô tâm.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Khi anh viết lá thư này, đương nhiên anh biết chẳng thể vượt thời gian mà trao nó cho chính mình thời đi học. Nên anh xin gửi nó đến tất cả các bạn học sinh - những người vẫn đang có cơ hội để thay đổi - với lời nhắn từ tận đáy lòng:

“Nếu các em tình cờ đọc qua câu chuyện này, xin đừng lặp lại sai lầm của anh. Xin giúp anh gột rửa sự day dứt trong lòng mình bằng việc hãy dũng cảm lên tiếng bảo vệ bạn bè xung quanh các em, được không? Họ cần các em lắm đấy"

Khi chúng ta hành động, thế giới sẽ đổi thay!

P/s : Khúc cuối có vẻ hơi tuyên truyền , nhưng t vẫn để nguyên thứ nhất vì tôn trọng tác giả , thứ 2 nữa , mục đích của nó là nêu bật lên , hãy bỏ ra thời gian để quan tâm tới em , tới con của chúng m , hãy cố gắng đẩy lùi bạo lực học đường , còn mấy em nhỏ hãy tự tin và đối diện , để sau này có dc 1 tương lai tốt hơn , nếu cần tư vấn , xin đừng ngại nói lên câu chuyện của mấy nhóc , thanks !!!!

22.webp
 
Mịa đang kỳ vọng 1 câu truyện ngôn tình lãng mạn, chàng trai lớp trưởng sau bao năm gặp lại cô bạn gái nhút nhát, 2 người yêu nhau và có một cái happy ending. Kết cụt ngủn vcl :vozvn (22):
 
Mịa đang kỳ vọng 1 câu truyện ngôn tình lãng mạn, chàng trai lớp trưởng sau bao năm gặp lại cô bạn gái nhút nhát, 2 người yêu nhau và có một cái happy ending. Kết cụt ngủn vcl :vozvn (22):
Chuyện tuyên truyền éo phải là tình cảm , muốn có yêu nhau thì t viết 5 chap nữa là có , mà lười vc
 
Chuyện tuyên truyền éo phải là tình cảm , muốn có yêu nhau thì t viết 5 chap nữa là có , mà lười vc
Thôi tụt mood rồi, ko đọc nữa. Chs nay cuối tuần ko đi làm mà ko ngủ nướng nổi, tối qua xem the walking dead đêm mơ thấy HN toàn xác sống covid, 7h bật dậy tỉnh ngủ luôn. Hy vọng éo phải điềm gì :sweat:
 
Thôi tụt mood rồi, ko đọc nữa. Chs nay cuối tuần ko đi làm mà ko ngủ nướng nổi, tối qua xem the walking dead đêm mơ thấy HN toàn xác sống covid, 7h bật dậy tỉnh ngủ luôn. Hy vọng éo phải điềm gì :sweat:
Thì mai đọc chứ nay nặn loz đâu ra chữ nữa mà có
 
Thì mai đọc chứ nay nặn loz đâu ra chữ nữa mà có
Thế viết đi mai rỗi sẽ đọc. Giờ lại đi cày phim tiếp đêy :)) t nể t quá cơ, 1 tối xem lại hết 9 ss TWD rồi.
 
Thôi đừng viết yêu nhau anh ơi
Tại Mai có chồng rồi màa
Thì viết ty mai và ck mai , r mai gt cho dương 1 em gái 20 , tình yêu đẹp , đúng kiểu DD BB mới hợp vs xàm , haha
 

Có thể bạn quan tâm

Top