Tự dưng thấy hụt hẫng mấy tml ạ

Mà không biết mấy tml thế nào, không biết này phải chỉ mình tao không nhé. Tao cũng có cái quan niệm làm ăn là sẻ lộc, gánh hạn, tiêu tai, tích đức. Nói chung hơi mê tín, nhưng mà đợt nào tao kiếm được tao cũng làm từ thiện một chút, tao coi như đó là tiền mất đi/tiêu tai/tích đức, để rồi lại làm động lực kiếm thêm tiền. Nên tao nghĩ vì vậy tao luôn được ông trời phù hộ, và luôn đam mê kiếm tiền hehe.

Chắc giờ hiện đại rồi, ít thằng làm ăn mà mê tín như tao hehe.
 
Tao thì được may mắn là bố mẹ ổn (nhưng gia đình rộng ra vẫn có chuyện như topic kia). Dưng mà giữa tuổi 20 tao cũng gặp nhiều chuyện cuộc sống rất vl, nghĩ vượt qua không được (everyone fights a battle that you know nothing about) nhưng cũng qua hết.

Đúc kết lại của tao là:
  • Những khi suy nghĩ về chuyện bản thân phải tập cách nhìn nhận bản thân mình từ ngôi thứ 3 (third-person point of view), tua lại cuộc đời mình từ 3rd person view thì sẽ dễ dàng hơn để phân tách lý trí và cảm xúc ra để nhìn nhận sự việc.
  • Thể dục + ăn uống: tao thấy sức khoẻ đến 25 tuổi là nó max out, từ 25 trở đi nó cứ xuống dốc dần dần nếu mình không bảo trì cơ thể nghiêm túc. Rượu giờ tao toàn uống kiểu thưởng thức, tháng đôi ba lần uống vài shot thưởng thức, còn lại đa số cứ nước lọc cho lành.
    Thể dục giờ ngày nào tao cũng chạy, trước kia cơ quan còn mở cửa thì tuần 3 lần vào phòng gym mà tập.
  • Bạn đời + gia đình: lập gia đình rồi cách sinh hoạt cuộc sống sẽ thay đổi 180 độ. Tao không khuyên mày lập gia đình nhưng cố gắng kiếm người bạn đời mày có thể tin tưởng, rồi sẽ thấy cuộc đời nó bớt đi cái cảm giác pointless
 
Mà không biết mấy tml thế nào, không biết này phải chỉ mình tao không nhé. Tao cũng có cái quan niệm làm ăn là sẻ lộc, gánh hạn, tiêu tai, tích đức. Nói chung hơi mê tín, nhưng mà đợt nào tao kiếm được tao cũng làm từ thiện một chút, tao coi như đó là tiền mất đi/tiêu tai/tích đức, để rồi lại làm động lực kiếm thêm tiền. Nên tao nghĩ vì vậy tao luôn được ông trời phù hộ, và luôn đam mê kiếm tiền hehe.

Chắc giờ hiện đại rồi, ít thằng làm ăn mà mê tín như tao hehe.

If you know how to give, you will be forgiven.
If you only get, you will be forgotten.
 
Tao thì được may mắn là bố mẹ ổn (nhưng gia đình rộng ra vẫn có chuyện như topic kia). Dưng mà giữa tuổi 20 tao cũng gặp nhiều chuyện cuộc sống rất vl, nghĩ vượt qua không được (everyone fights a battle that you know nothing about) nhưng cũng qua hết.

Đúc kết lại của tao là:
  • Những khi suy nghĩ về chuyện bản thân phải tập cách nhìn nhận bản thân mình từ ngôi thứ 3 (third-person point of view), tua lại cuộc đời mình từ 3rd person view thì sẽ dễ dàng hơn để phân tách lý trí và cảm xúc ra để nhìn nhận sự việc.
  • Thể dục + ăn uống: tao thấy sức khoẻ đến 25 tuổi là nó max out, từ 25 trở đi nó cứ xuống dốc dần dần nếu mình không bảo trì cơ thể nghiêm túc. Rượu giờ tao toàn uống kiểu thưởng thức, tháng đôi ba lần uống vài shot thưởng thức, còn lại đa số cứ nước lọc cho lành.
    Thể dục giờ ngày nào tao cũng chạy, trước kia cơ quan còn mở cửa thì tuần 3 lần vào phòng gym mà tập.
  • Bạn đời + gia đình: lập gia đình rồi cách sinh hoạt cuộc sống sẽ thay đổi 180 độ. Tao không khuyên mày lập gia đình nhưng cố gắng kiếm người bạn đời mày có thể tin tưởng, rồi sẽ thấy cuộc đời nó bớt đi cái cảm giác pointless
Okie thanks tml, mày lúc nào cũng có cái nhìn gãy góc và rõ ràng, straight to the point. Chứ không loằng ngoằng văn chương như tao, tml này mà làm khoa học hay quản lí là chuẩn lắm này.

Tao chỉ không biết mình là một thằng cứng cỏi hay là yếu đuối nữa, lúc mọi việc xảy ra thì may mắn là tao trải qua nó một cách đàn ông, cứng rắn nhất mà tao có thể nghĩ đến. Chính tao là người đưa ra lời khuyên cho ông già tao là bỏ bà già tao và đưa bả ra nước ngoài trốn nợ sau khi tao và ổng lên nhà ngoại, tao vào quỳ xin thuyết phục 3-4 tiếng tới gần 2h sáng, bố tao ở ngoài chờ (vì nhiều lý do tao lười kể). Tao vượt qua hết mấy cái đó, làm ra tiền, kiếm ra việc ngon, công việc ổn định. Cuộc sống khá hơn và ổn định lại như trước rồi. Thì hôm nay tao lại thấy yếu lòng, tao lại thấy có lỗi với mẹ tao và có lẽ cứng rắn không phải là tốt. Có lẽ tao đã có thể cho em tao một gia đình hoàn chỉnh, ông già tao không phải bỏ vợ. Có lẽ cũng chẳng có cái có lẽ, có lẽ chỉ có bả đi thì tao và ông già mới có thể an tâm, tập trung vào làm ăn và làm lại được, để được ổn định như bây giờ không phải dễ. Chả biết nữa, nhưng sự đã rồi.
 
Kể cả vấn đề nhà ngoại họ không giúp, họ có cái đúng, có cái sai, kể ra thì lại phải vài cái page này tất cả mọi chuyện (mà tao biết). Cuộc sống nó luôn có cái gì đó đúng, và sai, tốt và xấu nó chả phải mỏng manh nữa, mà nó pha lẫn vào với nhau. Có người đối xử người thân như cc nhưng hàng xóm, bạn bè lại hết lòng, chuyện này, chuyện kia...Chứ không phải câu chuyện của tml @Leuleuleu123 bên thread kia, về ông chú mày sai hoàn toàn thì lại quá rõ ràng và chả có gút mắc gì trong lòng.
 
Okie thanks tml, mày lúc nào cũng có cái nhìn gãy góc và rõ ràng, straight to the point. Chứ không loằng ngoằng văn chương như tao, tml này mà làm khoa học hay quản lí là chuẩn lắm này.

Ờ, tao làm senior manager ở big tech mấy niên rồi. Nói chung đời nhiều lúc nó rối như bời, gỡ rối chải cho thẳng đuột ra còn có cơ xử lí..

Tao chỉ không biết mình là một thằng cứng cỏi hay là yếu đuối nữa, lúc mọi việc xảy ra thì may mắn là tao trải qua nó một cách đàn ông, cứng rắn nhất mà tao có thể nghĩ đến. Chính tao là người đưa ra lời khuyên cho ông già tao là bỏ bà già tao và đưa bả ra nước ngoài trốn nợ sau khi tao và ổng lên nhà ngoại, tao vào quỳ xin thuyết phục 3-4 tiếng tới gần 2h sáng, bố tao ở ngoài chờ (vì nhiều lý do tao lười kể). Tao vượt qua hết mấy cái đó, làm ra tiền, kiếm ra việc ngon, công việc ổn định. Cuộc sống khá hơn và ổn định lại như trước rồi. Thì hôm nay tao lại thấy yếu lòng, tao lại thấy có lỗi với mẹ tao và có lẽ cứng rắn không phải là tốt. Chả biết nữa, nhưng sự đã rồi.

Mày có khí chất đấy. Tao cũng đã phải từng quì gối thời cuối tuổi 20 và nghiệm lại thằng nào trẻ mà chưa một lần thu nhỏ cái tôi lại để quì gối là chưa đủ trải nghiệm.

Loại như mày rồi cái gì cũng qua hết thôi. Mà nên suy nghĩ chuyện gia đình sau này chút đi, tao có con lúc 32 mà còn thấy thiếu sức khoẻ chăm chút chơi với con, giá như ngày xưa mình có con lúc 30 :))
 
Mà địt mẹ đúng như ông già tao nhận xét, họ ngoại tao đúng là loại cạn tàu ráo máng, sống đéo có 2 chữ ruột thịt. Đành rằng chúng nó dứt bỏ ruột thịt đi, bỏ em gái nó đi. Thì cũng phải quan tâm xem cháu chúng nó sống chết thế nào. Đằng này mấy năm rồi không một lời hỏi thăm.

Lúc tao lên xin, ông già tao bảo với nhà ngoại tao tiền tỷ bà già tao nợ nó chỉ là con số, tờ giấy thôi, tao đéo tin đâu. Nhưng khi tao đi vào cái biệt thự trong khu đấy thì tao tin, địt con mẹ chúng nó luôn.
 
Sửa lần cuối:
Tao vừa rồi cũng khuyên một thằng trẻ tao thân là "lấy vợ là lấy cả gia đình người ta", nên đừng vội ra quyết định cưới vợ khi chúng mày không hiểu được gia đình người ta nó là như nào.

Thành thật chuyện mày mà nói tao thấy nếu tao là mày tao cũng quyết định như mày. Mày và ông già mày đã cố hết sức để thay đổi một con người ruột thịt rồi, nhưng dung thứ cho người ta quá nhiều cơ hội quá đôi khi lại vô tình biến mình trở thành đồng phạm cho người ta mãi đi con đường sai lầm. Theo tao mày thỉnh thoảng nhắn tin giữ liên lạc, thăm hỏi.. rồi vài ba năm nữa gặp lại xem biết đâu...
 
Cuộc đời có được có mất...ông Trời rất công bằng.
Như tao đi ship cả ngày được 300k cuộc sống dù vất vả nhưng thanh thản.CC14A07B-427B-4E9D-BB8E-A590E8AA3002.webp
 
Công nhận là mỗi thằng đều có nỗi khổ riêng nhỉ. Tao đây cũng cuối 2x, nhiều biến cố trong cuộc sống ập đến bất ngờ và khốn nạn quá mày ạ. Công việc thì như buồi, được cái tao có bà mẹ và người vợ sắp cưới tuyệt vời. Chỉ thấy bản thân mình là đéo ra sao cả. Giờ muốn bắt đầu lại mà mọi thứ rối răm quá. :((((
 
Thanh niên tuổi trẻ tài cao kiếm nhiều tiền mà vẫn buồn phiền, vậy con người phải sống đến bao nhiêu tuổi mới hiểu thấu cuộc đời vô thường này nhỉ, như t 2x to đéo có tiền, đi làm về xong xem phim đọc sách, xong đi nhậu với bạn bè, cũng lo nghĩ cuộc sống vợ con sự nghiệp nhưng kệ mẹ, cái gì đến sẽ đến, cố gắng thì vẫn cố gắng biết đâu thời đến cảm ko kịp :vozvn (13):. Còn tâm sự thì nhiều lắm rảnh ngồi viết sau, để thớt biết m vẫn còn may mắn chán
 
Tao cũng trong hoàn cảnh tương tự mà bà già tao vào Nam rồi chứ đéo ra nc ngoài. Nói chung lâu lâu hỏi thăm, chứ gánh k nổi nữa.
 
Tao cũng trong hoàn cảnh tương tự mà bà già tao vào Nam rồi chứ đéo ra nc ngoài. Nói chung lâu lâu hỏi thăm, chứ gánh k nổi nữa.
Cẩn thận vào Nam lại chơi tiếp tml ạ. Còn ở VN thì khó thoát.
 
Dm
Sáng nay tao đọc tin có tml gì con triệu phú tự tử vì mất động lực sống, cũng chả nghĩ ngợi gì nhiều. Tối nay ngồi hút điếu thuốc thư giãn tí chuẩn bị đi ngủ, tự dưng lại nhớ tới mà thấy hụt hẫng. Tính tao thì tâm sự tao không bao giờ giữ trong lòng, thường tao sẽ giãi bày với người thân hoặc viết nhật ký, post lên mạng để giải tỏa, vì tao biết cứ giữ tâm sự thì không sớm thì muộn cũng sẽ có vấn đề. Nay tao lên đây viết mấy dòng cho nhẹ lòng.

Thực ra tao cũng chả biết vì sao, hay tại sao tao thấy hụt hẫng, đơn giản là hụt hẫng thôi. Mấy tháng này cũng nhiều chuyện xảy ra quá, nay mới rảnh rảnh tí ngồi nghĩ lại. Đợt này tao vừa được tăng lương, rồi thì tao cash-out bitcoin (hơi đen tí tao cash-out ở 32k, haizz, vì vụ này mà nguyên ngày hôm qua tao ngồi thẫn thờ). Tổng thể chung là đỏ. Nhưng làm ăn bao năm, với kinh nghiệm tao biết, cứ khi mày đỏ thì cái vận đen sẽ ập tới, có được, có mất, và nó đéo bao giờ đi một mình. Cũng may lần này cũng chả phải vấn đề gì to tát cả, nhưng vẫn khiến tao thấy buồn man mác. Con người yêu tao hồi cấp 3 mới bị tại nạn xe, thấy bạn bè bảo nặng, giờ vẫn nằm trong viện điều dưỡng phục hồi sức khỏe. Bọn tao yêu nhau hơn 2 năm, nó hơn tao một tuổi, lúc tao lên đại học thì chia tay. Cũng chẳng phải chia tay, đợt đó tao bận quá, trade coin rồi làm freelancer, rồi còn đi học, bẵng 1-2 tháng thời gian bận, tao với nó chẳng nhắn tin với nhau câu nào. Rồi khi rảnh chút, tao lại thấy chẳng còn cái thói quen nhắn tin, face-time với nó nữa, thế rồi từ người quen biến người lạ, dù chẳng đứa nào nói câu chia tay. Biết tin nó nhập viện như vậy, hôm đó tao cũng chẳng nghĩ gì, nhắn vài tin hỏi thăm sức khỏe, nó cũng hỏi thăm tao, rồi cũng thôi. Bạn bè tổ chức nhóm, rủ tao đi tao cũng chẳng vào viện thăm nó. Chẳng vì lý do gì cả, đơn giản vì tao lười, vì trời lạnh, tao không muốn ra đường vào cái thời tiết như này. Tình đầu có lẽ đúng là tình khó phai nhất, tao vẫn còn nhớ như in mấy lời hứa bọn tao hứa với nhau hồi cấp 3, như vào chung trường đại học, ra trường tao cưới nói, etc... Thế mà giờ đơn giản chỉ vì lạnh, chỉ vì việc chẳng liên quan tới mình, vì lười mà tao cũng không tới thăm em một lần. Quả thật tao thấy tao đúng là một thằng tồi.

Rồi thì mới đây tao bị trào ngược dạ dày, đau chết đi sống lại. Tao cũng học võ vẽ từ bé, lì đòn, mà bị bệnh rồi mới hiểu cảm giác của người bệnh. Ngày xưa tao xem phim ảnh thì hay coi thường mấy ông bị thương tí hay bị bệnh mà rên la lắm, lần này bị trào ngược lên thực quản, nó đau như bật lửa đốt khắp ngực với tim tao, nhói lên từng cơn hành hạ tao cả đêm, không chợp mặt nổi, sáng phải đi khám tổng quát, chụp xquang các thứ để xem là bị đau tim hay là bị trào ngược. Cũng may ông trời vẫn còn thương tao, bị trào ngược thôi, bác sĩ kê cho ít thuốc với mấy liều giảm đau, trưa về cũng chợp mắt mơ màng được một chút. Âu cũng tại tao hay uống rượu nhiều, ngày nào ngồi ăn tao với ông già cũng làm 1-2 chén. Mà lạ cái tao chỉ uống ở nhà, chứ ra quán nhậu nhẹt tao lại từ chối và uống coca thôi. Có lẽ vì tao thích cái cảm giác say, chứ không phải vì nể nang, vui vẻ mà uống. Cơ mà sau đợt này tao cũng bỏ hẳn, thi thoảng hôm nào mệt lắm thì làm 1 ly nhỏ cho giải tỏa, kết hợp với uống thuốc đều, đủ, đúng liều. Từ hôm khám về chưa bị lại lần nào dù bác sĩ có cảnh báo là khả năng cao sẽ bị lại.

Vậy những điều trên có gì làm tao thấy buồn? Tao buồn vì có lẽ tao lớn quá nhanh, phải trải qua quá nhiều chuyện, từ tốt cũng có mà xấu cũng có. 18-20 tuổi tao đã kiếm được số tiền mà nhiều thằng cả đời chưa kiếm được ra. Tuổi đó tao đã có đủ vốn để lead một team freelancer nho nhỏ, đã có kỹ năng và kinh nghiệm để đi tìm kiếm và deal với khách hàng, trả lương cho nhân viên. Nhưng bây giờ cũng mới đầu 2x thôi mà tao đã mắc những căn bệnh mà có lẽ chỉ 3x mới mắc phải. Tao cũng đã phải trải qua những chuyện mà nhiều thằng sống bình bình chắc tới 40-50 tuổi cũng không phải nếm cái mùi đắng cay đấy. Nói đắng cay cũng không đúng, nó là một kiểu tâm trạng trống rỗng. Giữa lúc tao kiếm được nhiều tiền từ việc bitcoin lên, cũng như có một sự nghiệp đàng hoàng với team nhỏ của tao, học tập cũng không tệ lắm, góp vốn kinh doanh một quán net 2 tỷ với 4 thằng khác, và còn nhiều sức trẻ, nhiệt huyết, hoài bão của tuổi thanh niên. Thì bùm, bà già tao lại vỡ nợ. Tao cũng đã phải dấm dúi trả nợ cho bả 2 năm rồi, cho tới năm thứ 3 tao không còn tiền mặt để xoay cho bả nữa thì vỡ nợ, toàn báo vào dịp gần tết, năm nào cũng đều như vắt chanh. Đáng nhẽ bả không ăn chơi cờ bạc, thì nhà tao giàu lắm. Tao nói đơn giản cho chúng mày hình dung gia cảnh tao như nào, nhà tao nuôi con nợ cờ bạc này phải 10 năm nay rồi, năm nào cũng báo bét 600tr, nhiều thì hơn tỷ, có năm 2 tỷ, cho tới mới đây mới gọi là kiệt sức không thể cứu nổi nữa. Cho tới năm đó bả cầm cái sổ đỏ căn nhà mà 3 bố con tao đang ở đi cầm lấy 80tr, bố tao uất quá mới phải dồn tiền đưa bả ra nước ngoài, coi như cạn tình, cạn nghĩa vợ chồng, mẹ con.
.
Lúc đầu tao tính kể là kể dạo này tao thấy tao sống vô cảm quá, có lẽ do tao trải qua nhiều chuyện mà tuổi tao đáng nhẽ không nên trải qua. Trước đây hồi còn đi học tao cũng hay gửi tiền làm từ thiện lắm, chương trình "Cơm có thịt", rồi bên "Trạm cứu trợ chó mèo". Mà giờ nhiều lúc bạn bè nằm viện tao cũng chẳng buồn đi thăm...đơn giản chẳng liên quan hay có giá trị gì với mình, lười và trời lạnh.

Mà tao cũng thấy nhiều cái suy nghĩ của tao cũng hơi vặn vẹo, toan tính quá. Có vài tỷ nhàn rỗi trong tay, tao nghĩ tới kiếm cái gì đầu tư. Bỗng dưng tao nhận ra bạn bè xung quanh tao số đứa thực sự có thể là bạn bè, đối tác, tức là có tiền và từng đầu tư tiền đó ra ngoài, có kinh nghiệm để rồi chỉ cho tao đầu tư, anh em win-win thì chỉ có 1,2 đứa thôi. Còn tầm tuổi tao thì...bè chắc nhiều hơn bạn.
Dm.bố sắp 3x mà đang thất nghiệp đây.tml cho t theo với
 
Dm
.
Dm.bố sắp 3x mà đang thất nghiệp đây.tml cho t theo với
Tao đang nghiên cứu xem đầu tư cái gì cả tuần này mà đau đầu mãi chưa ra đây. Giờ thị trường biến động mà ở đỉnh vl, chứng khoán, dollar, vàng hay bitcoin đều đéo nên vào. Chờ thôi tml.
 
Cẩn thận vào Nam lại chơi tiếp tml ạ. Còn ở VN thì khó thoát.
Cơ hội cuối cho bả rồi. Vào trong đó làm công quả cho nhà chùa. Tao tin là k chơi tiếp. Chuyện gđ tao còn bi đát hơn mày nhiều mà giờ tao kệ. Sướng khổ bả phải tự biết. Tao đã từng rất hụt hẫng nhưng giờ còn phải nghĩ cho tương lai của chính mình, còn lấy vợ sinh con nữa.
 
Cẩn thận vào Nam lại chơi tiếp tml ạ. Còn ở VN thì khó thoát.
Thật, VN quản lí cờ bạc và đòi nợ thuê quá lỏng lẻo. Ở nc ngoài đéo bao giờ có chuyện chúng nó cho sách cái mạng không đi đánh bạc rồi nói "có gì thua chúng mày đòi tiền gia đình tao"

Tao quen 1 gia đình 2 ông bà già ở đây, bà già quen đánh bạc từ thời VNCH, tuần nào cũng dắt túi $1k vào casino đánh. Vẫn thoả thói đen đỏ nhưng rất chừng mực
 
Tao đang nghiên cứu xem đầu tư cái gì cả tuần này mà đau đầu mãi chưa ra đây. Giờ thị trường biến động mà ở đỉnh vl, chứng khoán, dollar, vàng hay bitcoin đều đéo nên vào. Chờ thôi tml.
Tao làm thương mại, giờ thế giới đang dịch nên vẫn án binh bất động. Hết dịch thì logistics và văn phòng cho thuê sẽ phát triển mạnh.
 
Thật, VN quản lí cờ bạc và đòi nợ thuê quá lỏng lẻo. Ở nc ngoài đéo bao giờ có chuyện chúng nó cho sách cái mạng không đi đánh bạc rồi nói "có gì thua chúng mày đòi tiền gia đình tao"

Tao quen 1 gia đình 2 ông bà già ở đây, bà già quen đánh bạc từ thời VNCH, tuần nào cũng dắt túi $1k vào casino đánh. Vẫn thoả thói đen đỏ nhưng rất chừng mực
Dân phố cổ HN hầu như nhà nào cũng dính nạn cờ bạc. Nhà tao dính từ đời bà ngoại tao, thế đéo nào bà tao 5 người con thì đéo ai dính dính ngay bà già tao.
 
Dân phố cổ HN hầu như nhà nào cũng dính nạn cờ bạc. Nhà tao dính từ đời bà ngoại tao, thế đéo nào bà tao 5 người con thì đéo ai dính dính ngay bà già tao.
Đúng rồi, dân phố cổ một là giàu, hai là giàu nhưng cờ bạc =]]
 
Tao đang nghiên cứu xem đầu tư cái gì cả tuần này mà đau đầu mãi chưa ra đây. Giờ thị trường biến động mà ở đỉnh vl, chứng khoán, dollar, vàng hay bitcoin đều đéo nên vào. Chờ thôi tml.
M ở hnoi hay sg
 
Sáng nay tao đọc tin có tml gì con triệu phú tự tử vì mất động lực sống, cũng chả nghĩ ngợi gì nhiều. Tối nay ngồi hút điếu thuốc thư giãn tí chuẩn bị đi ngủ, tự dưng lại nhớ tới mà thấy hụt hẫng. Tính tao thì tâm sự tao không bao giờ giữ trong lòng, thường tao sẽ giãi bày với người thân hoặc viết nhật ký, post lên mạng để giải tỏa, vì tao biết cứ giữ tâm sự thì không sớm thì muộn cũng sẽ có vấn đề. Nay tao lên đây viết mấy dòng cho nhẹ lòng.

Thực ra tao cũng chả biết vì sao, hay tại sao tao thấy hụt hẫng, đơn giản là hụt hẫng thôi. Mấy tháng này cũng nhiều chuyện xảy ra quá, nay mới rảnh rảnh tí ngồi nghĩ lại. Đợt này tao vừa được tăng lương, rồi thì tao cash-out bitcoin (hơi đen tí tao cash-out ở 32k, haizz, vì vụ này mà nguyên ngày hôm qua tao ngồi thẫn thờ). Tổng thể chung là đỏ. Nhưng làm ăn bao năm, với kinh nghiệm tao biết, cứ khi mày đỏ thì cái vận đen sẽ ập tới, có được, có mất, và nó đéo bao giờ đi một mình. Cũng may lần này cũng chả phải vấn đề gì to tát cả, nhưng vẫn khiến tao thấy buồn man mác. Con người yêu tao hồi cấp 3 mới bị tại nạn xe, thấy bạn bè bảo nặng, giờ vẫn nằm trong viện điều dưỡng phục hồi sức khỏe. Bọn tao yêu nhau hơn 2 năm, nó hơn tao một tuổi, lúc tao lên đại học thì chia tay. Cũng chẳng phải chia tay, đợt đó tao bận quá, trade coin rồi làm freelancer, rồi còn đi học, bẵng 1-2 tháng thời gian bận, tao với nó chẳng nhắn tin với nhau câu nào. Rồi khi rảnh chút, tao lại thấy chẳng còn cái thói quen nhắn tin, face-time với nó nữa, thế rồi từ người quen biến người lạ, dù chẳng đứa nào nói câu chia tay. Biết tin nó nhập viện như vậy, hôm đó tao cũng chẳng nghĩ gì, nhắn vài tin hỏi thăm sức khỏe, nó cũng hỏi thăm tao, rồi cũng thôi. Bạn bè tổ chức nhóm, rủ tao đi tao cũng chẳng vào viện thăm nó. Chẳng vì lý do gì cả, đơn giản vì tao lười, vì trời lạnh, tao không muốn ra đường vào cái thời tiết như này. Tình đầu có lẽ đúng là tình khó phai nhất, tao vẫn còn nhớ như in mấy lời hứa bọn tao hứa với nhau hồi cấp 3, như vào chung trường đại học, ra trường tao cưới nói, etc... Thế mà giờ đơn giản chỉ vì lạnh, chỉ vì việc chẳng liên quan tới mình, vì lười mà tao cũng không tới thăm em một lần. Quả thật tao thấy tao đúng là một thằng tồi.

Rồi thì mới đây tao bị trào ngược dạ dày, đau chết đi sống lại. Tao cũng học võ vẽ từ bé, lì đòn, mà bị bệnh rồi mới hiểu cảm giác của người bệnh. Ngày xưa tao xem phim ảnh thì hay coi thường mấy ông bị thương tí hay bị bệnh mà rên la lắm, lần này bị trào ngược lên thực quản, nó đau như bật lửa đốt khắp ngực với tim tao, nhói lên từng cơn hành hạ tao cả đêm, không chợp mặt nổi, sáng phải đi khám tổng quát, chụp xquang các thứ để xem là bị đau tim hay là bị trào ngược. Cũng may ông trời vẫn còn thương tao, bị trào ngược thôi, bác sĩ kê cho ít thuốc với mấy liều giảm đau, trưa về cũng chợp mắt mơ màng được một chút. Âu cũng tại tao hay uống rượu nhiều, ngày nào ngồi ăn tao với ông già cũng làm 1-2 chén. Mà lạ cái tao chỉ uống ở nhà, chứ ra quán nhậu nhẹt tao lại từ chối và uống coca thôi. Có lẽ vì tao thích cái cảm giác say, chứ không phải vì nể nang, vui vẻ mà uống. Cơ mà sau đợt này tao cũng bỏ hẳn, thi thoảng hôm nào mệt lắm thì làm 1 ly nhỏ cho giải tỏa, kết hợp với uống thuốc đều, đủ, đúng liều. Từ hôm khám về chưa bị lại lần nào dù bác sĩ có cảnh báo là khả năng cao sẽ bị lại.

Vậy những điều trên có gì làm tao thấy buồn? Tao buồn vì có lẽ tao lớn quá nhanh, phải trải qua quá nhiều chuyện, từ tốt cũng có mà xấu cũng có. 18-20 tuổi tao đã kiếm được số tiền mà nhiều thằng cả đời chưa kiếm được ra. Tuổi đó tao đã có đủ vốn để lead một team freelancer nho nhỏ, đã có kỹ năng và kinh nghiệm để đi tìm kiếm và deal với khách hàng, trả lương cho nhân viên. Nhưng bây giờ cũng mới đầu 2x thôi mà tao đã mắc những căn bệnh mà có lẽ chỉ 3x mới mắc phải. Tao cũng đã phải trải qua những chuyện mà nhiều thằng sống bình bình chắc tới 40-50 tuổi cũng không phải nếm cái mùi đắng cay đấy. Nói đắng cay cũng không đúng, nó là một kiểu tâm trạng trống rỗng. Giữa lúc tao kiếm được nhiều tiền từ việc bitcoin lên, cũng như có một sự nghiệp đàng hoàng với team nhỏ của tao, học tập cũng không tệ lắm, góp vốn kinh doanh một quán net 2 tỷ với 4 thằng khác, và còn nhiều sức trẻ, nhiệt huyết, hoài bão của tuổi thanh niên. Thì bùm, bà già tao lại vỡ nợ. Tao cũng đã phải dấm dúi trả nợ cho bả 2 năm rồi, cho tới năm thứ 3 tao không còn tiền mặt để xoay cho bả nữa thì vỡ nợ, toàn báo vào dịp gần tết, năm nào cũng đều như vắt chanh. Đáng nhẽ bả không ăn chơi cờ bạc, thì nhà tao giàu lắm. Tao nói đơn giản cho chúng mày hình dung gia cảnh tao như nào, nhà tao nuôi con nợ cờ bạc này phải 10 năm nay rồi, năm nào cũng báo bét 600tr, nhiều thì hơn tỷ, có năm 2 tỷ, cho tới mới đây mới gọi là kiệt sức không thể cứu nổi nữa. Cho tới năm đó bả cầm cái sổ đỏ căn nhà mà 3 bố con tao đang ở đi cầm lấy 80tr, bố tao uất quá mới phải dồn tiền đưa bả ra nước ngoài, coi như cạn tình, cạn nghĩa vợ chồng, mẹ con.
K trả 1 cục to đùng rồi nói với bên nợ lần sau cấm kiệt k cho vay nữa được à, chứ vay toàn những bọn nặng lãi trả như thế kia thì nhiều quá. Nhà t may mắn k cờ bạc nên t k biết nhiều. Mà toàn mấy ae Hà Nội à, có khi lại biết nhau, Hà Nội bé lắm
 
K trả 1 cục to đùng rồi nói với bên nợ lần sau cấm kiệt k cho vay nữa hả, chứ vay toàn những bọn nặng lãi trả như thế kia thì nhiều quá. Nhà t may mắn k cờ bạc nên t k biết nhiều. Mà toàn mấy ae Hà Nội à, có khi lại biết nhau, Hà Nội bé lắm
Thì năm trước năm đuổi bà đi là làm thế đó. 10 năm cơ mà tml, nói chung làm đủ trò rồi. Nên sau bà đi bọn đòi nợ cũng không dám làm phiền nhà tao quá vì trước đó bố tao đã nói nhiều rồi và đứng ra trả cho nhiều rồi. Với đợt đó may mắn đúng đợt công an nó ra quân đàn áp tội phạm cho vay nặng lãi nữa. Đâm cái đơn lên phường, hôm sau lên thẳng quận luôn, từ đấy đéo thấy thằng nào tới làm phiền nữa.
 

Có thể bạn quan tâm

Top