Sáng nay tao đọc tin có tml gì con triệu phú tự tử vì mất động lực sống, cũng chả nghĩ ngợi gì nhiều. Tối nay ngồi hút điếu thuốc thư giãn tí chuẩn bị đi ngủ, tự dưng lại nhớ tới mà thấy hụt hẫng. Tính tao thì tâm sự tao không bao giờ giữ trong lòng, thường tao sẽ giãi bày với người thân hoặc viết nhật ký, post lên mạng để giải tỏa, vì tao biết cứ giữ tâm sự thì không sớm thì muộn cũng sẽ có vấn đề. Nay tao lên đây viết mấy dòng cho nhẹ lòng.
Thực ra tao cũng chả biết vì sao, hay tại sao tao thấy hụt hẫng, đơn giản là hụt hẫng thôi. Mấy tháng này cũng nhiều chuyện xảy ra quá, nay mới rảnh rảnh tí ngồi nghĩ lại. Đợt này tao vừa được tăng lương, rồi thì tao cash-out bitcoin (hơi đen tí tao cash-out ở 32k, haizz, vì vụ này mà nguyên ngày hôm qua tao ngồi thẫn thờ). Tổng thể chung là đỏ. Nhưng làm ăn bao năm, với kinh nghiệm tao biết, cứ khi mày đỏ thì cái vận đen sẽ ập tới, có được, có mất, và nó đéo bao giờ đi một mình. Cũng may lần này cũng chả phải vấn đề gì to tát cả, nhưng vẫn khiến tao thấy buồn man mác. Con người yêu tao hồi cấp 3 mới bị tại nạn xe, thấy bạn bè bảo nặng, giờ vẫn nằm trong viện điều dưỡng phục hồi sức khỏe. Bọn tao yêu nhau hơn 2 năm, nó hơn tao một tuổi, lúc tao lên đại học thì chia tay. Cũng chẳng phải chia tay, đợt đó tao bận quá, trade coin rồi làm freelancer, rồi còn đi học, bẵng 1-2 tháng thời gian bận, tao với nó chẳng nhắn tin với nhau câu nào. Rồi khi rảnh chút, tao lại thấy chẳng còn cái thói quen nhắn tin, face-time với nó nữa, thế rồi từ người quen biến người lạ, dù chẳng đứa nào nói câu chia tay. Biết tin nó nhập viện như vậy, hôm đó tao cũng chẳng nghĩ gì, nhắn vài tin hỏi thăm sức khỏe, nó cũng hỏi thăm tao, rồi cũng thôi. Bạn bè tổ chức nhóm, rủ tao đi tao cũng chẳng vào viện thăm nó. Chẳng vì lý do gì cả, đơn giản vì tao lười, vì trời lạnh, tao không muốn ra đường vào cái thời tiết như này. Tình đầu có lẽ đúng là tình khó phai nhất, tao vẫn còn nhớ như in mấy lời hứa bọn tao hứa với nhau hồi cấp 3, như vào chung trường đại học, ra trường tao cưới nói, etc... Thế mà giờ đơn giản chỉ vì lạnh, chỉ vì việc chẳng liên quan tới mình, vì lười mà tao cũng không tới thăm em một lần. Quả thật tao thấy tao đúng là một thằng tồi.
Rồi thì mới đây tao bị trào ngược dạ dày, đau chết đi sống lại. Tao cũng học võ vẽ từ bé, lì đòn, mà bị bệnh rồi mới hiểu cảm giác của người bệnh. Ngày xưa tao xem phim ảnh thì hay coi thường mấy ông bị thương tí hay bị bệnh mà rên la lắm, lần này bị trào ngược lên thực quản, nó đau như bật lửa đốt khắp ngực với tim tao, nhói lên từng cơn hành hạ tao cả đêm, không chợp mặt nổi, sáng phải đi khám tổng quát, chụp xquang các thứ để xem là bị đau tim hay là bị trào ngược. Cũng may ông trời vẫn còn thương tao, bị trào ngược thôi, bác sĩ kê cho ít thuốc với mấy liều giảm đau, trưa về cũng chợp mắt mơ màng được một chút. Âu cũng tại tao hay uống rượu nhiều, ngày nào ngồi ăn tao với ông già cũng làm 1-2 chén. Mà lạ cái tao chỉ uống ở nhà, chứ ra quán nhậu nhẹt tao lại từ chối và uống coca thôi. Có lẽ vì tao thích cái cảm giác say, chứ không phải vì nể nang, vui vẻ mà uống. Cơ mà sau đợt này tao cũng bỏ hẳn, thi thoảng hôm nào mệt lắm thì làm 1 ly nhỏ cho giải tỏa, kết hợp với uống thuốc đều, đủ, đúng liều. Từ hôm khám về chưa bị lại lần nào dù bác sĩ có cảnh báo là khả năng cao sẽ bị lại.
Vậy những điều trên có gì làm tao thấy buồn? Tao buồn vì có lẽ tao lớn quá nhanh, phải trải qua quá nhiều chuyện, từ tốt cũng có mà xấu cũng có. 18-20 tuổi tao đã kiếm được số tiền mà nhiều thằng cả đời chưa kiếm được ra. Tuổi đó tao đã có đủ vốn để lead một team freelancer nho nhỏ, đã có kỹ năng và kinh nghiệm để đi tìm kiếm và deal với khách hàng, trả lương cho nhân viên. Nhưng bây giờ cũng mới đầu 2x thôi mà tao đã mắc những căn bệnh mà có lẽ chỉ 3x mới mắc phải. Tao cũng đã phải trải qua những chuyện mà nhiều thằng sống bình bình chắc tới 40-50 tuổi cũng không phải nếm cái mùi đắng cay đấy. Nói đắng cay cũng không đúng, nó là một kiểu tâm trạng trống rỗng. Giữa lúc tao kiếm được nhiều tiền từ việc bitcoin lên, cũng như có một sự nghiệp đàng hoàng với team nhỏ của tao, học tập cũng không tệ lắm, góp vốn kinh doanh một quán net 2 tỷ với 4 thằng khác, và còn nhiều sức trẻ, nhiệt huyết, hoài bão của tuổi thanh niên. Thì bùm, bà già tao lại vỡ nợ. Tao cũng đã phải dấm dúi trả nợ cho bả 2 năm rồi, cho tới năm thứ 3 tao không còn tiền mặt để xoay cho bả nữa thì vỡ nợ, toàn báo vào dịp gần tết, năm nào cũng đều như vắt chanh. Đáng nhẽ bả không ăn chơi cờ bạc, thì nhà tao giàu lắm. Tao nói đơn giản cho chúng mày hình dung gia cảnh tao như nào, nhà tao nuôi con nợ cờ bạc này phải 10 năm nay rồi, năm nào cũng báo bét 600tr, nhiều thì hơn tỷ, có năm 2 tỷ, cho tới mới đây mới gọi là kiệt sức không thể cứu nổi nữa. Cho tới năm đó bả cầm cái sổ đỏ căn nhà mà 3 bố con tao đang ở đi cầm lấy 80tr, bố tao uất quá mới phải dồn tiền đưa bả ra nước ngoài, coi như cạn tình, cạn nghĩa vợ chồng, mẹ con.