1 đêm suy

Bụa bụa

Phó thường dân
Em không còn đếm những ngày không có anh.
Vì em biết, nếu cứ đếm, thì sẽ chẳng có ngày nào đủ ngắn để thôi nhớ.

Có những buổi chiều, ánh nắng rơi xuống như thể đang nhắc em về một điều gì đó đã từng rất ấm.
Em không gọi tên anh nữa, nhưng trong lòng, vẫn có một khoảng trống mang hình dáng của người em từng thương.

Em đã học cách im lặng khi tim mình lên tiếng.
Vì em hiểu, có những điều càng nói ra, càng khiến người ta xa hơn.

Em không trách anh vì đã chọn quên.
Chỉ là, em vẫn chưa học được cách để trái tim mình không nhớ một người đã không còn ở lại.
 
Khi thấy buồn em cứ ghé chơi, cây sen đá lá bạc như vôi.
Chỉ có trong tôi, ngày đã sang đêm lâu rồi. Bài hát cho em, giờ đã hát cho mọi người.
Để rồi lãng quên!
 
Người ở lại nhớ giữ mình an yên
Cơm đừng bỏ, giấc ngủ nên tròn giấc.
Cao su lại vào mùa rồi, mong anh đừng tất bật mà quên mất bản thân cũng cần được dịu dàng.

Đường anh đi, em không còn đứng đợi,
Chỉ mong anh đủ khôn ngoan để tránh những đoạn gió ngược.
Bài hát ngày xưa, em không giữ riêng nữa,
Nhưng vẫn mong anh hát bằng lòng mình — chứ không vì ai.

Nếu có ai thương anh như em từng thế,
giữ lấy, đừng để lạc tay.
Em không còn là người hỏi anh ăn gì mỗi tối, Chỉ là… vẫn mong anh ăn đủ, ngủ sâu, sống hay.
 
Khi thấy buồn em cứ ghé chơi, cây sen đá lá bạc như vôi.
Chỉ có trong tôi, ngày đã sang đêm lâu rồi. Bài hát cho em, giờ đã hát cho mọi người.
Để rồi lãng quên!
Kèo hà đinh đâu rồi mày, địt chưa
9HOnGd.jpg
 
Người ở lại nhớ giữ mình an yên
Cơm đừng bỏ, giấc ngủ nên tròn giấc.
Cao su lại vào mùa rồi, mong anh đừng tất bật mà quên mất bản thân cũng cần được dịu dàng.

Đường anh đi, em không còn đứng đợi,
Chỉ mong anh đủ khôn ngoan để tránh những đoạn gió ngược.
Bài hát ngày xưa, em không giữ riêng nữa,
Nhưng vẫn mong anh hát bằng lòng mình — chứ không vì ai.

Nếu có ai thương anh như em từng thế,
giữ lấy, đừng để lạc tay.
Em không còn là người hỏi anh ăn gì mỗi tối, Chỉ là… vẫn mong anh ăn đủ, ngủ sâu, sống hay.

Tình đã phai đâu, tình đã phai đâu
Bởi thương yêu lắng thật sâu trong ngực
Nhớ đến ai vẫn bồi hồi thổn thức
Vẫn ngậm ngùi day dứt chuyện đã qua

Ngỡ phôi pha mà tình chẳng phôi pha
Dù người ta đã không còn gắn bó
Hạnh phúc thoảng ngang đời như cơn gió
Rồi vụt bay theo chiếc lá lìa cành

Ngỡ quên nhanh mà quên chẳng thể nhanh
Dù nợ duyên mong manh như sương khói
Lời âu yếm ngập ngừng chưa kịp nói
Tiếng chia ly đã phải thốt vội vàng

Ngỡ tình tan mà tình mãi không tan
Dù mộng ước dở dang từ dạo ấy
Đôi bàn tay thuở nào từng nắm lấy
Đành phải buông cho hết cuộc đời

Ngỡ lệ rơi nào ngờ lệ không rơi
Dù tâm tưởng thật chơi vơi chao đảo
Cho đến cuối, tự mình ôm phiền não
Tự mình khâu vết rách trái tim hồng

Thu vừa sang cứ ngỡ phố chạm Đông
Trời quá trong, chòm mây thì quá trắng
Những đoá hoa khẽ đong đưa trong nắng
Lối ta qua thưa vắng đến lạ lùng

Giấc mơ tình thật sự quá mông lung

#NguyễnLamYên
 
Sửa lần cuối:
Top