Em không còn đếm những ngày không có anh.
Vì em biết, nếu cứ đếm, thì sẽ chẳng có ngày nào đủ ngắn để thôi nhớ.
Có những buổi chiều, ánh nắng rơi xuống như thể đang nhắc em về một điều gì đó đã từng rất ấm.
Em không gọi tên anh nữa, nhưng trong lòng, vẫn có một khoảng trống mang hình dáng của người em từng thương.
Em đã học cách im lặng khi tim mình lên tiếng.
Vì em hiểu, có những điều càng nói ra, càng khiến người ta xa hơn.
Em không trách anh vì đã chọn quên.
Chỉ là, em vẫn chưa học được cách để trái tim mình không nhớ một người đã không còn ở lại.
Vì em biết, nếu cứ đếm, thì sẽ chẳng có ngày nào đủ ngắn để thôi nhớ.
Có những buổi chiều, ánh nắng rơi xuống như thể đang nhắc em về một điều gì đó đã từng rất ấm.
Em không gọi tên anh nữa, nhưng trong lòng, vẫn có một khoảng trống mang hình dáng của người em từng thương.
Em đã học cách im lặng khi tim mình lên tiếng.
Vì em hiểu, có những điều càng nói ra, càng khiến người ta xa hơn.
Em không trách anh vì đã chọn quên.
Chỉ là, em vẫn chưa học được cách để trái tim mình không nhớ một người đã không còn ở lại.