Bài viết của cựu Ủy viên thường vụ BCT phê phán ông Tập Cận Bình và kêu gọi cải cách thể chế chính trị ở hội nghị Bắc Đới Hà

  • Tạo bởi Tạo bởi .pc45.
  • Start date Start date

.pc45.

Bò lái xe


Đã có một bài phát biểu của một nguyên lão từ thời Triệu tử Dương tại hội nghị Bắc Đới Hà vừa hôm qua. Hồ Khởi Lập sinh 6/10/1929 đã 96 tuổi, cựu Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị khóa 13, vì đồng cảm với sinh viên trong cuộc biểu tình Thiên An Môn ngày 4/6/1989 và ủng hộ Tổng Bí thư lúc bấy giờ là Triệu Tử Dương nên bị cách chức xuống Ủy viên Trung ương. Ông trở lại chính trường vào năm 1991 và được bầu làm Phó Chủ tịch Ủy ban Toàn quốc Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc khóa 9 vào năm 1998, trên danh nghĩa khôi phục lại vị thế lãnh đạo của Đảng và Nhà nước. Ngày hôm qua Hồ Khởi Lập có bài phát biểu tại Hội nghị Bắc Đới Hà đã phá vỡ sự im lặng kéo dài nhiều năm và nói ra những lời từ tận đáy lòng khiến nhiều người vô cùng sửng sốt.
Tôi xin dịch bài phát biểu này, xin nhắc lại ai muốn đọc để tham khảo, thông tin không có kiểm chứng.
Nguyên văn bài phát biểu:
Thưa các đồng chí,
Ngồi đây hôm nay, thành thật mà nói, tôi có cảm xúc lẫn lộn. Gió Bắc Đới Hà vẫn mát mẻ, nhưng không khí trong nhà này lại còn u ám hơn cả lịch sử. Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn im lặng, và nhiều đồng chí cứ ngỡ tôi bệnh nặng, thậm chí đã chết. Nhưng thực ra, tôi vẫn tương đối khỏe mạnh và tôi vẫn luôn quan sát mọi việc một cách sáng suốt. Sự im lặng của tôi không phải vì tôi thiếu quan tâm, mà là vì sợ không ai lắng nghe tiếng nói của mình. Nhưng hôm nay, khi gặp lại nhiều đồng chí kỳ cựu ở đây, tôi cảm thấy mình không thể im lặng thêm nữa.
Tôi vẫn còn nhớ rõ năm 1986, khi tôi đang giữ chức Bí thư Ban Bí thư, phụ trách cải cách thể chế chính trị, đồng chí Triệu Tử Dương, đồng chí Vạn Lý và tôi đã gặp nhau tại Hội trường Cần Chính ở Trung Nam Hải để bàn về cải cách chính trị. Chúng tôi đề xuất tách Đảng khỏi chính quyền, thúc đẩy pháp quyền, tăng cường giám sát truyền thông, đảm bảo quyền lực được thực thi công khai.
Chúng tôi không ngây thơ đến mức nghĩ rằng con đường này sẽ bằng phẳng, nhưng chúng tôi tin chắc rằng chỉ cần đi đúng hướng, Trung Quốc cuối cùng sẽ đi vào con đường chính trị văn minh, dù có chậm chạp.
Sự tách biệt giữa đảng và chính quyền đã trở thành trò cười.
Quyền lực càng tập trung, hệ thống càng trở nên rỗng tuếch.
Nhưng bây giờ thì sao? Chúng ta thấy gì? Sự tách biệt giữa Đảng và chính phủ đã trở thành trò cười. Quyền lực càng tập trung, hệ thống càng trở nên rỗng tuếch. Tổng Bí thư giờ đây kiêm nhiệm nhiều chức vụ, Quốc vụ viện trở thành cơ quan báo cáo và thuật ngữ "lãnh đạo tập thể" không còn được nhắc đến nữa. Ban Thường vụ trở thành "cuộc họp ra quyết định" và Bộ Chính trị trở thành "nhóm vỗ tay". Đây không phải là cải cách; mà là thoái bộ.
Trước đây có câu: "Quân yếu thần tử, thần bất đắc bất tử" (Vua muốn thần chết, thần không thể không chết). Giờ đây, quan chức cấp cao nào dám không thề trung thành? Quan chức nào dám không học " Tư tưởng Tập Cận Bình "? Báo chí liên tục hô hào về "ý thức chính trị" và "ý thức cốt lõi", và tôi cảm thấy như mình bị đưa trở về thời kỳ của Bè lũ Bốn Tên. Hồi đó, chúng ta vừa mới bò ra khỏi vũng bùn. Tại sao bây giờ lại nhảy vào?
Tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu.
Khi còn trẻ, tôi làm việc tại Trung ương Đoàn Thanh niên ********. Lúc đó, tiêu chuẩn tuyển chọn cán bộ là: trách nhiệm, năng lực và khả năng lắng nghe ý kiến khác nhau.
Bây giờ thì sao? Tất cả phụ thuộc vào việc các đồng chí có phải là thành viên của "Tập gia quân" ( quân nhà họ Tập) hay thành viên của " Chi Giang Tân Quân "(một nhánh quân khác phe Tập còn có Tân Tây Bắc quân, Mân Giang Tân Quân…vv- người dịch), hay các đồng chí đã từng được tháp tùng các nhà lãnh đạo ở Phúc Kiến, Chiết Giang hay Thượng Hải, tận hưởng cá và rượu. Ngay cả khi các đồng chí không có kỹ năng gì, chỉ cần sẵn sàng hô vang "hai thiết lập" và "hai biện pháp bảo vệ", các đồng chí vẫn có thể vươn lên hàng đầu. Từng có một Bí thư Tỉnh ủy với năng lực tầm thường, nhưng ông ta liên tục nhắc đến "Tư tưởng Tập Cận Bình" trong các bài phát biểu của mình. Vài năm sau, ông ta được thăng chức lên Văn phòng Trung ương Đảng ******** Trung Quốc.( chắc chỉ Thái Kỳ- người dịch)
Ngược lại, những cán bộ địa phương thực sự nỗ lực và cố gắng hết sức lại bị gạt ra ngoài lề vì họ "không đủ đỏ". Nếu đây được gọi là "tuyển dụng người có đức, bổ nhiệm người có năng lực", thì chẳng phải mọi điều chúng ta học được ở Trường Đảng Trung ương đều hoàn toàn sai sao?
Cơ chế tuyển chọn cán bộ của chúng ta hiện nay đang có vấn đề nghiêm trọng. Lòng trung thành không phải là điều xấu, nhưng khi lòng trung thành được đặt lên trên năng lực, chúng ta không còn là một quốc gia hiện đại nữa, mà là một hệ thống khép kín được xây dựng trên chế độ gia đình trị và lòng trung thành.
Sau ba năm thực hiện chính sách không COVID, toàn bộ đất nước dường như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình.
Thỉnh thoảng tôi gặp ác mộng, hình ảnh về Cách mạng Văn hóa, Hồng vệ binh đập đầu người dân, biểu ngữ phản đối "đấu tranh chống ích kỷ và phê phán chủ nghĩa xét lại", và nỗi sợ bị hủy hoại chỉ vì một chút bất đồng nhỏ nhất. Tôi thức dậy, mồ hôi nhễ nhại, không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.
Ba năm sau khi áp dụng chính sách không COVID, cả nước cảm thấy như thể một bàn tay vô hình đã bị bóp nghẹt. Vô số người bị mắc kẹt trong nhà, và vô số người già, người bệnh và phụ nữ mang thai đã chết bên ngoài bệnh viện. Chính sách đã bị đảo ngược chỉ sau một đêm, không một lời xin lỗi, không một trách nhiệm, thậm chí không một lời "xin lỗi" đơn giản. Chẳng phải đây lại là Cách mạng Văn hóa sao? Phong tỏa rồi lại mở cửa tùy ý. Người dân trở thành quân cờ, chính quyền địa phương trở thành bia đỡ đạn, và không ai muốn chịu trách nhiệm cho những sai lầm.
Rốt cuộc, hệ thống của chúng ta thiếu trách nhiệm giải trình, bởi vì mọi quyền lực đều nằm trong tay một người. Hãy nói xem, nếu đây không phải là một bước thụt lùi, thì là gì?
Các quốc gia trên khắp thế giới đang giảm thiểu rủi ro. Hoa Kỳ, Châu Âu, Nhật Bản, Quốc và thậm chí cả các quốc gia Đông Nam Á đang dần xa lánh chúng ta. Đây không chỉ là vấn đề kinh tế mà còn là vấn đề mất lòng tin về mặt thể chế. Tại sao? Phải chăng tất cả đều do "các thế lực thù địch" gây ra?
Nếu một người không thích ai đó, có thể chỉ là hiểu lầm, nhưng nếu mười người không thích người đó, vấn đề có lẽ nằm ở chính cái người đó. Vấn đề của Trung Quốc không bao giờ nằm ở cách người khác nhìn nhận chúng ta, mà nằm ở cách chúng ta thể hiện với họ.
Chúng ta tuyên bố muốn "phát triển hòa bình", vậy mà chúng ta lại đang xây dựng các đảo và bãi đá ngầm ở Biển Đông. Chúng ta tuyên bố muốn một "nền kinh tế thị trường", vậy mà chúng ta lại thường xuyên đóng cửa các doanh nghiệp tư nhân. Chúng ta tuyên bố muốn "phát triển chất lượng cao", vậy mà chúng ta lại theo đuổi những dự án lãng phí, phù phiếm như Sáng kiến Vành đai và Con đường và Tân Khu Hùng An. Ai còn tin chúng ta nữa? Ngay cả người dân của chúng ta cũng bắt đầu nghi ngờ chúng ta, chứ đừng nói đến người ngoài.
Tôi muốn nói điều gì đó công bằng cho Đặng Tiểu Bình
Tôi muốn dành một lời công bằng cho Đặng Tiểu Bình. Ngày nay, nhiều người chỉ trích ông, cho rằng cải cách và mở cửa đã tạo điều kiện cho chủ nghĩa tư bản lợi dụng nhân dân. Nhưng tôi phải nói rằng nếu không có "sự sắp xếp lại trật tự", "mèo trắng hay mèo đen không quan trọng" và "hãy để một số người làm giàu trước" của Đặng Tiểu Bình, thì chúng ta đã sụp đổ từ lâu, giống như Liên Xô.
Hồi đó, chúng ta có thể duy trì vị thế của mình bằng cách dựa vào nguyên tắc "tìm chân lý từ thực tế". Nhưng giờ đây, "tìm chân lý từ thực tế" đã trở thành khẩu hiệu, "thịnh vượng chung" đã trở thành lời nói suông, và "phát triển" chỉ là một hình thức trang trí.
Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được.
Triệu Tử Dương bị ép phải từ chức vì nói ra vài lời chân thật; giờ đây, việc không nói ra sự thật lại trở thành một cách để cứu mạng người khác. Chẳng phải đất nước này đang lâm bệnh nặng sao?
Tôi không mong đợi những lời tôi nói sẽ được lan truyền từ ngày hôm nay, cũng không mong đợi "Hạch Tâm" (ý nói Tập Cận Bình thường tự xưng là lãnh đạo hạch tâm- người dịch) đó lắng nghe. Tôi nói những lời này không phải cho con người hôm nay mà cho lịch sử tương lai.
Có người nói tôi là "Thấp thấp đích lão nhân "( lão già ẩm ướt) và tôi đang muốn trút giận. Thôi thì cứ để vậy. Nhưng tôi tin rằng một ngày nào đó, sẽ có người mở hồ sơ ra, nhìn thấy những dòng chữ này và tự hỏi: Tại sao ngày xưa người ta không dừng cái đảo hành nghịch thi (các hành động ngang ngược) này lại? Tại sao họ lại hoan nghênh nó, dù biết nó sai trái?
Tôi chỉ muốn nói một điều với thế hệ tương lai:
Tôi đã lên tiếng, tôi đã phản đối, tôi không im lặng.
Cảm ơn mọi người, tôi nói xong rồi.
 
Trong tháng 8 này sẽ có tin rõ rệt về Tập Cận Bình

Tháng 10 Trung Cộng họp Hội nghị Trung Ương 4 chắc sẽ có thông báo chính thức

Bổ sung thêm Bài viết của cựu phó chủ tịch nước TQ
 
Sửa lần cuối:
Tao thấy cái này giống nhét chữ vài mồm người khác thì hơn. Việc vài phát biểu ở hội nghị Bắc Đới Hà bị tuồn ra khác gì việc bài phát biểu của 1 đồng chí VN ở Bộ Chính trị bị tuồn ra đâu.
96 tuổi thì thở thôi đã mệt rồi.
 
giờ có Tăng Khánh Hồng cựu Phó Chủ tịch Nước may ra!
 
Này chắc lại mấy thằng kỉ nguyên mới với pháp luân công bịa ra chứ gì
 
Hay cho câu: Ban Thường vụ trở thành "cuộc họp ra quyết định" và Bộ Chính trị trở thành "nhóm vỗ tay". Nghe sao giống cái xứ nào đó vậy nhỉ.
 
Má, mới thắc mắc sao cả tháng không thấy mấy anh vào sục phát có liền, các anh đồn sang năm lật tập cho lâu lâu được không, cứ gia hạn theo tháng thế này 🙄
 
Tao thấy cái này giống nhét chữ vài mồm người khác thì hơn. Việc vài phát biểu ở hội nghị Bắc Đới Hà bị tuồn ra khác gì việc bài phát biểu của 1 đồng chí VN ở Bộ Chính trị bị tuồn ra đâu.
đ.éo thấy ăn thua gì cả, bọn đối lập quá yếu và nhát
để 1 ô già sắp xuống lỗ (gần 100 tuổi) làm bình phong - đưa ra bài viết chống đối

bọn nguyên lão Tầu giờ đ.éo có địa vị gì trước Tập cả.
Tính đến giờ thì Tập cũng sắp hết khoá 3 rồi (hết 2026), Tập pooh có thể rời chức nhưng th kế vị sẽ là Tập con thôi. Nếu có trở thành nguyên lão, vị thế của Tập pooh sẽ không khác gì Đặng lùn khi xưa.
 
Đéo ăn thua. Nhớ ngày xưa anh Lý Khắc Cường trước khi tạch còn biểu "Người đang làm, trời đang nhìn". Ẩn ý, nói trắng đủ cả, mà có suy chuyển được Tập Hoàng Đế đâu.
Chính ra xuyên suốt các đời chính quyền của TQ thì họ chỉ thực sự sập do tác động bên ngoài, chứ về kiểm soát dân, đàn áp nội địa, đàn áp khởi nghĩa thì TQ quen tay hay làm, bài học nhiều, kinh nghiệm nhiều. Dạng "Mùa xuân Ả Rập" không bao giờ đến trên đất TQ được. Chưa kể, quân vương có tài như Tập thì dù phe khác không tin tưởng nhưng phe cánh của Tập tin tưởng là được. Các phe còn lại muốn giãy cũng không xong.
 


Đã có một bài phát biểu của một nguyên lão từ thời Triệu tử Dương tại hội nghị Bắc Đới Hà vừa hôm qua. Hồ Khởi Lập sinh 6/10/1929 đã 96 tuổi, cựu Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị khóa 13, vì đồng cảm với sinh viên trong cuộc biểu tình Thiên An Môn ngày 4/6/1989 và ủng hộ Tổng Bí thư lúc bấy giờ là Triệu Tử Dương nên bị cách chức xuống Ủy viên Trung ương. Ông trở lại chính trường vào năm 1991 và được bầu làm Phó Chủ tịch Ủy ban Toàn quốc Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc khóa 9 vào năm 1998, trên danh nghĩa khôi phục lại vị thế lãnh đạo của Đảng và Nhà nước. Ngày hôm qua Hồ Khởi Lập có bài phát biểu tại Hội nghị Bắc Đới Hà đã phá vỡ sự im lặng kéo dài nhiều năm và nói ra những lời từ tận đáy lòng khiến nhiều người vô cùng sửng sốt.
Tôi xin dịch bài phát biểu này, xin nhắc lại ai muốn đọc để tham khảo, thông tin không có kiểm chứng.
Nguyên văn bài phát biểu:
Thưa các đồng chí,
Ngồi đây hôm nay, thành thật mà nói, tôi có cảm xúc lẫn lộn. Gió Bắc Đới Hà vẫn mát mẻ, nhưng không khí trong nhà này lại còn u ám hơn cả lịch sử. Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn im lặng, và nhiều đồng chí cứ ngỡ tôi bệnh nặng, thậm chí đã chết. Nhưng thực ra, tôi vẫn tương đối khỏe mạnh và tôi vẫn luôn quan sát mọi việc một cách sáng suốt. Sự im lặng của tôi không phải vì tôi thiếu quan tâm, mà là vì sợ không ai lắng nghe tiếng nói của mình. Nhưng hôm nay, khi gặp lại nhiều đồng chí kỳ cựu ở đây, tôi cảm thấy mình không thể im lặng thêm nữa.
Tôi vẫn còn nhớ rõ năm 1986, khi tôi đang giữ chức Bí thư Ban Bí thư, phụ trách cải cách thể chế chính trị, đồng chí Triệu Tử Dương, đồng chí Vạn Lý và tôi đã gặp nhau tại Hội trường Cần Chính ở Trung Nam Hải để bàn về cải cách chính trị. Chúng tôi đề xuất tách Đảng khỏi chính quyền, thúc đẩy pháp quyền, tăng cường giám sát truyền thông, đảm bảo quyền lực được thực thi công khai.
Chúng tôi không ngây thơ đến mức nghĩ rằng con đường này sẽ bằng phẳng, nhưng chúng tôi tin chắc rằng chỉ cần đi đúng hướng, Trung Quốc cuối cùng sẽ đi vào con đường chính trị văn minh, dù có chậm chạp.
Sự tách biệt giữa đảng và chính quyền đã trở thành trò cười.
Quyền lực càng tập trung, hệ thống càng trở nên rỗng tuếch.
Nhưng bây giờ thì sao? Chúng ta thấy gì? Sự tách biệt giữa Đảng và chính phủ đã trở thành trò cười. Quyền lực càng tập trung, hệ thống càng trở nên rỗng tuếch. Tổng Bí thư giờ đây kiêm nhiệm nhiều chức vụ, Quốc vụ viện trở thành cơ quan báo cáo và thuật ngữ "lãnh đạo tập thể" không còn được nhắc đến nữa. Ban Thường vụ trở thành "cuộc họp ra quyết định" và Bộ Chính trị trở thành "nhóm vỗ tay". Đây không phải là cải cách; mà là thoái bộ.
Trước đây có câu: "Quân yếu thần tử, thần bất đắc bất tử" (Vua muốn thần chết, thần không thể không chết). Giờ đây, quan chức cấp cao nào dám không thề trung thành? Quan chức nào dám không học " Tư tưởng Tập Cận Bình "? Báo chí liên tục hô hào về "ý thức chính trị" và "ý thức cốt lõi", và tôi cảm thấy như mình bị đưa trở về thời kỳ của Bè lũ Bốn Tên. Hồi đó, chúng ta vừa mới bò ra khỏi vũng bùn. Tại sao bây giờ lại nhảy vào?
Tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu.
Khi còn trẻ, tôi làm việc tại Trung ương Đoàn Thanh niên ********. Lúc đó, tiêu chuẩn tuyển chọn cán bộ là: trách nhiệm, năng lực và khả năng lắng nghe ý kiến khác nhau.
Bây giờ thì sao? Tất cả phụ thuộc vào việc các đồng chí có phải là thành viên của "Tập gia quân" ( quân nhà họ Tập) hay thành viên của " Chi Giang Tân Quân "(một nhánh quân khác phe Tập còn có Tân Tây Bắc quân, Mân Giang Tân Quân…vv- người dịch), hay các đồng chí đã từng được tháp tùng các nhà lãnh đạo ở Phúc Kiến, Chiết Giang hay Thượng Hải, tận hưởng cá và rượu. Ngay cả khi các đồng chí không có kỹ năng gì, chỉ cần sẵn sàng hô vang "hai thiết lập" và "hai biện pháp bảo vệ", các đồng chí vẫn có thể vươn lên hàng đầu. Từng có một Bí thư Tỉnh ủy với năng lực tầm thường, nhưng ông ta liên tục nhắc đến "Tư tưởng Tập Cận Bình" trong các bài phát biểu của mình. Vài năm sau, ông ta được thăng chức lên Văn phòng Trung ương Đảng ******** Trung Quốc.( chắc chỉ Thái Kỳ- người dịch)
Ngược lại, những cán bộ địa phương thực sự nỗ lực và cố gắng hết sức lại bị gạt ra ngoài lề vì họ "không đủ đỏ". Nếu đây được gọi là "tuyển dụng người có đức, bổ nhiệm người có năng lực", thì chẳng phải mọi điều chúng ta học được ở Trường Đảng Trung ương đều hoàn toàn sai sao?
Cơ chế tuyển chọn cán bộ của chúng ta hiện nay đang có vấn đề nghiêm trọng. Lòng trung thành không phải là điều xấu, nhưng khi lòng trung thành được đặt lên trên năng lực, chúng ta không còn là một quốc gia hiện đại nữa, mà là một hệ thống khép kín được xây dựng trên chế độ gia đình trị và lòng trung thành.
Sau ba năm thực hiện chính sách không COVID, toàn bộ đất nước dường như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình.
Thỉnh thoảng tôi gặp ác mộng, hình ảnh về Cách mạng Văn hóa, Hồng vệ binh đập đầu người dân, biểu ngữ phản đối "đấu tranh chống ích kỷ và phê phán chủ nghĩa xét lại", và nỗi sợ bị hủy hoại chỉ vì một chút bất đồng nhỏ nhất. Tôi thức dậy, mồ hôi nhễ nhại, không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.
Ba năm sau khi áp dụng chính sách không COVID, cả nước cảm thấy như thể một bàn tay vô hình đã bị bóp nghẹt. Vô số người bị mắc kẹt trong nhà, và vô số người già, người bệnh và phụ nữ mang thai đã chết bên ngoài bệnh viện. Chính sách đã bị đảo ngược chỉ sau một đêm, không một lời xin lỗi, không một trách nhiệm, thậm chí không một lời "xin lỗi" đơn giản. Chẳng phải đây lại là Cách mạng Văn hóa sao? Phong tỏa rồi lại mở cửa tùy ý. Người dân trở thành quân cờ, chính quyền địa phương trở thành bia đỡ đạn, và không ai muốn chịu trách nhiệm cho những sai lầm.
Rốt cuộc, hệ thống của chúng ta thiếu trách nhiệm giải trình, bởi vì mọi quyền lực đều nằm trong tay một người. Hãy nói xem, nếu đây không phải là một bước thụt lùi, thì là gì?
Các quốc gia trên khắp thế giới đang giảm thiểu rủi ro. Hoa Kỳ, Châu Âu, Nhật Bản, Quốc và thậm chí cả các quốc gia Đông Nam Á đang dần xa lánh chúng ta. Đây không chỉ là vấn đề kinh tế mà còn là vấn đề mất lòng tin về mặt thể chế. Tại sao? Phải chăng tất cả đều do "các thế lực thù địch" gây ra?
Nếu một người không thích ai đó, có thể chỉ là hiểu lầm, nhưng nếu mười người không thích người đó, vấn đề có lẽ nằm ở chính cái người đó. Vấn đề của Trung Quốc không bao giờ nằm ở cách người khác nhìn nhận chúng ta, mà nằm ở cách chúng ta thể hiện với họ.
Chúng ta tuyên bố muốn "phát triển hòa bình", vậy mà chúng ta lại đang xây dựng các đảo và bãi đá ngầm ở Biển Đông. Chúng ta tuyên bố muốn một "nền kinh tế thị trường", vậy mà chúng ta lại thường xuyên đóng cửa các doanh nghiệp tư nhân. Chúng ta tuyên bố muốn "phát triển chất lượng cao", vậy mà chúng ta lại theo đuổi những dự án lãng phí, phù phiếm như Sáng kiến Vành đai và Con đường và Tân Khu Hùng An. Ai còn tin chúng ta nữa? Ngay cả người dân của chúng ta cũng bắt đầu nghi ngờ chúng ta, chứ đừng nói đến người ngoài.
Tôi muốn nói điều gì đó công bằng cho Đặng Tiểu Bình
Tôi muốn dành một lời công bằng cho Đặng Tiểu Bình. Ngày nay, nhiều người chỉ trích ông, cho rằng cải cách và mở cửa đã tạo điều kiện cho chủ nghĩa tư bản lợi dụng nhân dân. Nhưng tôi phải nói rằng nếu không có "sự sắp xếp lại trật tự", "mèo trắng hay mèo đen không quan trọng" và "hãy để một số người làm giàu trước" của Đặng Tiểu Bình, thì chúng ta đã sụp đổ từ lâu, giống như Liên Xô.
Hồi đó, chúng ta có thể duy trì vị thế của mình bằng cách dựa vào nguyên tắc "tìm chân lý từ thực tế". Nhưng giờ đây, "tìm chân lý từ thực tế" đã trở thành khẩu hiệu, "thịnh vượng chung" đã trở thành lời nói suông, và "phát triển" chỉ là một hình thức trang trí.
Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được.
Triệu Tử Dương bị ép phải từ chức vì nói ra vài lời chân thật; giờ đây, việc không nói ra sự thật lại trở thành một cách để cứu mạng người khác. Chẳng phải đất nước này đang lâm bệnh nặng sao?
Tôi không mong đợi những lời tôi nói sẽ được lan truyền từ ngày hôm nay, cũng không mong đợi "Hạch Tâm" (ý nói Tập Cận Bình thường tự xưng là lãnh đạo hạch tâm- người dịch) đó lắng nghe. Tôi nói những lời này không phải cho con người hôm nay mà cho lịch sử tương lai.
Có người nói tôi là "Thấp thấp đích lão nhân "( lão già ẩm ướt) và tôi đang muốn trút giận. Thôi thì cứ để vậy. Nhưng tôi tin rằng một ngày nào đó, sẽ có người mở hồ sơ ra, nhìn thấy những dòng chữ này và tự hỏi: Tại sao ngày xưa người ta không dừng cái đảo hành nghịch thi (các hành động ngang ngược) này lại? Tại sao họ lại hoan nghênh nó, dù biết nó sai trái?
Tôi chỉ muốn nói một điều với thế hệ tương lai:
Tôi đã lên tiếng, tôi đã phản đối, tôi không im lặng.
Cảm ơn mọi người, tôi nói xong rồi.

Hội nghị này diễn ra bao lâu rồi ? Nhưng Tập vẫn ngồi đấy !
 
Đương chức sủa còn éo ăn thua nói gì đến cựu hay nguyên, vừa ngu vừa yếu tốt là im mồm lại
 

Có thể bạn quan tâm

Top