tungdo5205
Địt mẹ đau lòng

Vứt cuốn giáo trình kinh tế vĩ mô ấy sang một sang một bên đi , toàn biểu đồ, phương trình, công thức phức tạp chỉ để nói về một thứ cực kỳ đơn giản là cung và cầu.

Nhưng trong thế kỷ 21 này, cung-cầu không chỉ dừng lại ở việc tao bán một cái bánh cho người khác muốn mua hay tiêu dùng bán lẻ quanh xóm làng.
Thứ quyết định "nhu cầu" trong kinh tế hiện đại không phải nhu cầu mua nhà, mua xe, mua đủ thứ hữu hình mà là khả năng vay nợ. Không ai có đủ tiền mặt để mua nhà, mua xe hơi, hay xây một nhà máy. Họ phải đi vay và gõ cửa ngân hàng - những ông trùm buôn tiền vừa là tay chơi vừa là nhà cái.
Vậy thì bản chất kinh tế thực sự bây giờ đã chuyển thành cung -tín dụng.
Trái tim của vòng lặp phát triển kinh tế, những số %GDP hào nhoáng chẳng qua là tiền - tín dụng - vốn.
Vậy nên nhiều thằng kinh tế gia, giáo sư, tiến sĩ, chuyên gia đéo dám thừa nhận sự thật đơn giản:
“Tăng trưởng kinh tế phần lớn là sự tăng tốc của vòng quay tín dụng (lấy nợ sau trả nợ trước).”

Tức là tụi ngân hàng nhà nước bơm 1 USD ra thị trường cho nó chảy liên tục 1 tỷ lần sẽ tạo ra 1 tỷ USD.
Sự thật đơn giản như đem vô sách giáo khoa với cái tên rất kêu là "vận tốc lưu thông của tiền tệ" (Velocity of Money - V).
Cái logic đó được chúng nó gói vào một công thức nổi tiếng: MV = PQ. Trong đó M là tổng lượng tiền, V là vận tốc (số lần 1 đồng tiền được chi tiêu), P là giá cả, và Q là tổng sản lượng. PQ chính là GDP danh nghĩa.
Nó cho thấy rằng để tăng GDP (tức là PQ) nghĩa là mày không nhất thiết phải tăng lượng tiền M, mày chỉ cần làm cho vận tốc V của nó tăng lên. Toàn bộ các gói "kích thích kinh tế" thực chất là những nỗ lực để ép tiền trong hệ thống phải chảy nhanh hơn.
GDP không đo lường sự giàu có thực sự hay sự hạnh phúc. Nó chỉ đo lường tốc độ hoạt động kinh tế, tốc độ tiền chuyển từ túi người này sang túi người khác.
Nó giống như việc đo lượng nước chảy qua một cái ống trong một giờ, chứ không phải đo lượng nước thực sự có trong cái bể. Một quốc gia có thể có GDP cao ngất ngưởng nhưng tài sản thực sự (cơ sở hạ tầng tốt, môi trường trong sạch, người dân có tri thức) thì lại rất nghèo nàn.
"Núi nợ nần không có ngày trả", chúng nó gọi là một nền kinh tế vận hành bằng tín dụng" (credit-driven economy) hoặc một thuật ngữ thời thượng hơn là**"sự tài chính hóa" (financialization)**.
"Không có ngày trả", chúng nó gọi là**"đảo nợ" (rolling over debt)**. Tức là khi một khoản nợ cũ đến hạn, chính phủ hoặc tập đoàn sẽ phát hành một khoản nợ mới lớn hơn để trả cho khoản nợ cũ và lấy phần dư ra để chi tiêu. Cái núi nợ vì thế cứ lớn dần mãi mãi.
Để tự trấn an rằng cái núi nợ đó không sụp xuống đầu mình, chúng nó dùng một cái phao cứu sinh gọi là "tỷ lệ nợ trên GDP" (debt-to-GDP ratio). Chúng nó lập luận rằng*, miễn là nền kinh tế (GDP) tăng trưởng nhanh hơn tốc độ phình to của núi nợ, thì mọi thứ vẫn "bền vững" và "trong tầm kiểm soát".*
Mày thấy không? "Không có ngày trả" nghe rất đáng sợ, nhưng "duy trì tỷ lệ nợ trên GDP ở mức bền vững" thì lại nghe rất chuyên nghiệp và có trách nhiệm.


Nhưng trong thế kỷ 21 này, cung-cầu không chỉ dừng lại ở việc tao bán một cái bánh cho người khác muốn mua hay tiêu dùng bán lẻ quanh xóm làng.
Thứ quyết định "nhu cầu" trong kinh tế hiện đại không phải nhu cầu mua nhà, mua xe, mua đủ thứ hữu hình mà là khả năng vay nợ. Không ai có đủ tiền mặt để mua nhà, mua xe hơi, hay xây một nhà máy. Họ phải đi vay và gõ cửa ngân hàng - những ông trùm buôn tiền vừa là tay chơi vừa là nhà cái.
Vậy thì bản chất kinh tế thực sự bây giờ đã chuyển thành cung -tín dụng.
Trái tim của vòng lặp phát triển kinh tế, những số %GDP hào nhoáng chẳng qua là tiền - tín dụng - vốn.
Vậy nên nhiều thằng kinh tế gia, giáo sư, tiến sĩ, chuyên gia đéo dám thừa nhận sự thật đơn giản:
“Tăng trưởng kinh tế phần lớn là sự tăng tốc của vòng quay tín dụng (lấy nợ sau trả nợ trước).”

Tức là tụi ngân hàng nhà nước bơm 1 USD ra thị trường cho nó chảy liên tục 1 tỷ lần sẽ tạo ra 1 tỷ USD.
Sự thật đơn giản như đem vô sách giáo khoa với cái tên rất kêu là "vận tốc lưu thông của tiền tệ" (Velocity of Money - V).
Cái logic đó được chúng nó gói vào một công thức nổi tiếng: MV = PQ. Trong đó M là tổng lượng tiền, V là vận tốc (số lần 1 đồng tiền được chi tiêu), P là giá cả, và Q là tổng sản lượng. PQ chính là GDP danh nghĩa.
Nó cho thấy rằng để tăng GDP (tức là PQ) nghĩa là mày không nhất thiết phải tăng lượng tiền M, mày chỉ cần làm cho vận tốc V của nó tăng lên. Toàn bộ các gói "kích thích kinh tế" thực chất là những nỗ lực để ép tiền trong hệ thống phải chảy nhanh hơn.
GDP không đo lường sự giàu có thực sự hay sự hạnh phúc. Nó chỉ đo lường tốc độ hoạt động kinh tế, tốc độ tiền chuyển từ túi người này sang túi người khác.
Nó giống như việc đo lượng nước chảy qua một cái ống trong một giờ, chứ không phải đo lượng nước thực sự có trong cái bể. Một quốc gia có thể có GDP cao ngất ngưởng nhưng tài sản thực sự (cơ sở hạ tầng tốt, môi trường trong sạch, người dân có tri thức) thì lại rất nghèo nàn.
"Núi nợ nần không có ngày trả", chúng nó gọi là một nền kinh tế vận hành bằng tín dụng" (credit-driven economy) hoặc một thuật ngữ thời thượng hơn là**"sự tài chính hóa" (financialization)**.
"Không có ngày trả", chúng nó gọi là**"đảo nợ" (rolling over debt)**. Tức là khi một khoản nợ cũ đến hạn, chính phủ hoặc tập đoàn sẽ phát hành một khoản nợ mới lớn hơn để trả cho khoản nợ cũ và lấy phần dư ra để chi tiêu. Cái núi nợ vì thế cứ lớn dần mãi mãi.
Để tự trấn an rằng cái núi nợ đó không sụp xuống đầu mình, chúng nó dùng một cái phao cứu sinh gọi là "tỷ lệ nợ trên GDP" (debt-to-GDP ratio). Chúng nó lập luận rằng*, miễn là nền kinh tế (GDP) tăng trưởng nhanh hơn tốc độ phình to của núi nợ, thì mọi thứ vẫn "bền vững" và "trong tầm kiểm soát".*
Mày thấy không? "Không có ngày trả" nghe rất đáng sợ, nhưng "duy trì tỷ lệ nợ trên GDP ở mức bền vững" thì lại nghe rất chuyên nghiệp và có trách nhiệm.
