Bàn về một số thất bại về đối ngoại của Việt Nam

NameUser

Tâm hồn dẩm chúa
Bàn về một số thất bại về đối ngoại của Việt Nam

Spam
 
Sửa lần cuối:
Thất bại buổi đầu

Trong thời gian dài trên 5 năm, sau 1945, không có nước nào hưởng ứng lời kêu gọi trong Tuyên ngôn độc lập của Chủ tịch Hồ Chí Minh: “Chúng tôi tin rằng các nước Đồng minh đã công nhận những nguyên tắc dân tộc bình đẳng ở các Hội nghị Têhêrăng và Cựu Kim Sơn, quyết không thể không công nhận quyền độc lập của dân Việt Nam”. Tiếp theo là sự im lặng của Tổng thống Mỹ khi nhận những bức thư cầu xin, mặc dầu Chủ tịch Hồ đã tìm mọi cách ca ngợi Mỹ, trông chờ vào Mỹ. Tại sao vậy? Chính nghĩa, thiện chí, thông minh của chúng ta để ở đâu mà bên ngoài nhìn vào người ta không thấy, không công nhận. Phải chăng là tại sự chống phá của các thế lực thù địch và phản động. Tôi nghĩ rằng sự chống phá cũng có nhưng cơ bản nhất là tại Đảng ******** phạm sai lầm trong việc tuyên bố tự giải tán rồi rút vào hoạt động bí mật. Đó là một mưu đồ lừa dối thiên hạ. Đó là sản phẩm của những đầu óc kém trí tuệ, chỉ quen dùng mưu mẹo trong những việc như đánh du kích và cướp của, cướp quyền. Người ta thừa biết anh dối trá, lừa gạt thì làm sao người ta công nhận anh được, làm sao người ta giúp anh được?

Hiệp ước với Pháp

Sai lầm tiếp theo là không tạm nhường Nam Bộ cho Pháp vào năm 1946. Việc này được cho là ý chí kiên quyết bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, được nhiều người ca ngợi. Theo Hiệp ước Nhà Nguyễn ký với Pháp thì Nam kỳ là nhượng địa chứ không phải thuộc địa hoặc bảo hộ. Tháng 7/1945 Chính phủ Trần Trọng Kim thu hồi, tháng 9/1945 Pháp đòi lại, ta không chịu trả mới xảy ra Nam bộ kháng chiến. Nếu khôn ngoan ra, tạm nhường vài năm rồi cũng sẽ thu hồi được. Vụ cố giữ cho được đất Nam kỳ là thuộc loại “Tham bát bỏ mâm” vì phải kháng chiến 9 năm và mất 20 năm chia cắt với không biết bao nhiêu xương máu và thù hận để thống nhất. Cuối cùng thống nhất được lãnh thổ trong sự chia rẽ dân tộc, cái giá phải trả quá đắt.
 
Hiệp định Genève

Hiệp định chia cắt đất nước ở vĩ tuyến 17. Nghe kể rằng Phạm Văn Đồng phải lau nước mắt khi ký. Chúng ta tính rằng nếu phải tạm thời chia cắt thì ranh giới ở vĩ tuyến 14. Nếu đấu tranh quá căng mà phải lùi thì cũng không thể đến vĩ tuyến 16. Nhưng rồi bị sức ép của Chu Ân Lai mà Phạm Văn Đồng ngậm đắng nuốt cay chấp nhận vĩ tuyến 17. Đây là do kết hợp giữa 2 yếu tố: sự đểu cáng của Chu và sự hèn yếu của Phạm. Nếu so với những sứ thần của VN trong lịch sử như Giang Văn Minh, Mạc Đĩnh Chi, Đỗ Khắc Chung, Lê Quý Đôn, Phùng Khắc Khoan… thì Phạm Văn Đồng kém xa. Ông Đồng kém vì thiếu dũng khí trước Chu Ân Lai và Môlôtôp, và cũng tại vì Hồ Chí Minh và Đảng ******** VN mắc nợ người ta quá nhiều, chịu lệ thuộc quá nhiều. Phải làm theo lệnh nước ngoài thì có khác gì chính phủ bù nhìn.

Đuổi đại sứ Mỹ

Sai lầm ngoại giao một cách ngờ nghệch mà tưởng là anh dũng và thông minh là việc đuổi đại sứ Mỹ ở Sài gòn ngày 30/4/1975 bỏ chạy bằng máy bay trực thăng. Khi quân giải phóng tiến vào Sài gòn ngày 30 tháng 4, Đại sứ Graham A. Martin cho nhân viên ra đi trước còn mình ở lại đến phút cuối cùng. Ông ta chờ một lời mời ở lại. Lời mời đó đã không có để rồi VN phải mất 20 năm, chịu không biết bao nhiêu sự cấm vận, cực khổ mới nối lại được. Đó là sai lầm của những người thừa kiêu ngạo mà thiếu trí tuệ.

Hội nghị Thành Đô

Sai lầm nguy hiểm là Hội nghị Thành Đô 1990. Ba nhân vật chủ chốt hồi đó là Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh và Đỗ Mười thay mặt Đảng ******** và Nhà nước VN đã cúi đầu nhận thần phục Trung cộng. Theo Nguyễn Cơ Thạch (Bộ trưởng Bộ Ngoại giao hồi đó) thì với hội nghị này VN sắp bước vào thời kỳ Bắc thuộc mới đầy nguy hiểm. Đó là hành động ngoại giao đầu hàng.

Thuật đu dây

Hiện nay nhiều người cho rằng VN đang thực hiện thuật đu dây giữa Mỹ và Trung quốc. Người này cho là đúng, là hay, ngươì khác lại phê là sai, là dở. Xem qua lịch sử vài ngàn năm của các nước thấy rằng đã có những nước giữ được ổn định và phát triển nhờ thuật này, nhưng cũng nhiều nước vì đu dây mà lâm vào cảnh lên bờ xuống ruộng, đẩy nhân dân vào cảnh lầm than. Nước Trịnh thời Xuân Thu (Đông Chu Liệt Quốc) là một thí dụ. Để sử dụng có hiệu quả thuật đu dây cần phải có một số điều kiện. Thế mà theo tôi VN đang thiếu các điều kiện đó.

Tạm kể một vài sai lầm và thất bại điển hình, còn có thể kể ra nhiều nữa, nhưng tạm dừng để bàn thêm chuyện khác.

Điều quan trọng trong ngoại giao (cũng như trong các quan hệ khác) là phải biết mình, biết người, phải tôn trọng phương châm đối ngoại trên cơ sở của đối nội và phục vụ cho đối nội, đối với các nước bạn bè phải trung thực, chân thành, hạn chế đến xóa bỏ bệnh sĩ.
 
Về biết mình.

Trong nhiều năm chúng ta tự đánh giá quá cao, như là lãnh đạo vô cùng sáng suốt, nhân dân vô cùng anh hùng, rồi tự huyễn hoặc, tự vẽ phấn tô son. Biết đâu rằng thực chất trong nhiều năm VN chỉ là anh lính xung kích của phong trào ********, mà cụ thể là nằm dưới sự điều khiển của Trung quốc. Tự hào là một nước nhỏ mà đánh thắng 2 đế quốc lớn. Thực ra có phải như thế đâu. Trong chiến tranh ta chỉ là anh lính xung kích, đánh Mỹ thay cho Liên xô và Trung quốc. Ta bắn rơi được vài ngàn máy bay Mỹ, giết được vài vạn lính Mỹ thì ngược lại Mỹ cũng gây ra cho ta những thiệt hại nặng nề hơn về của và người. Ta nói Mỹ vào xâm lược VN, ta đã đánh thắng và đuổi đi. Mỹ nói họ vào để ngăn chặn tên lính xung kích của ******** Trung quốc lan xuống vùng Đông Nam Á. Nhận thấy rằng bằng một vài cách khác ngăn chặn được rồi, đạt mục đích rồi thì họ rút ra, họ không có mục đích xâm lược, họ muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Trong khi ta đem lực lượng không những của toàn quốc mà còn có một phần của Trung quốc và Liên xô để đánh nhau với một đội quân vài vạn người, chỉ gồm một phần nhỏ của quân đội Mỹ mà cho rằng đánh thắng đế quốc Mỹ thì quả thật đã huyênh hoang một tấc đến trời. Cho rằng đã đánh thắng được Pháp và Mỹ thì rồi việc gì ta cũng làm được là một lập luận vô cùng sai trái, thế mà người ta cứ tuyên truyền mãi. Đến thời kỳ xây dựng trong hòa bình mới lộ rõ mọi sự yếu kém và sai lầm. Nhưng đã lỡ mồm khoác lác về tài năng, về sáng suốt. Đâm lao phải theo lao, phải tiếp tục tuyên truyền ta khôn, ta giỏi.

Về biết người.

Trong chiến tranh với Mỹ, nhân dân thế giới thương hại nhân dân VN, ủng hộ, cứu trợ cho nhân dân chứ họ chẳng yêu quý gì thể chế ******** mà nhà nước VN theo đuổi. Và họ thương hại chứ không nể trọng. Nếu có cảm phục thì chỉ cảm phục trong thời gian ngắn về đức tính chịu hy sinh gian khổ trong chiến tranh, còn trong việc đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền thì họ coi thường, coi khinh. Với nạn thuyền nhân thì họ càng kinh ngạc và phẫn nộ. Ngày nay một số không ít người Việt ra nước ngoài bị nhiều người sở tại cánh giác, xem là bọn ăn cắp và gây rối.

Với các quốc gia, chúng ta có quan hệ ngoại giao với rất nhiều nước, ký nhiều hiệp định hợp tác toàn diện và chiến lược, nhận được một số viện trợ ODA, nhưng thử hỏi có nước nào thân thiết với ta như kiểu quan hệ giữa Mỹ với Nhật hoặc với Nam Hàn? Mang tiếng có nhiều bạn nhưng khi mà bị mắc kẹt vào ý thức hệ ******** thì không thể nào có bạn thân thiết trong những nước theo chế độ dân chủ. Họ đi lại, quan hệ với ta chỉ là theo hình thức ngoại giao.

Quan trọng là ta đã biết Mỹ và Trung quốc đến đâu. Với Mỹ, từ trước 1945 Hồ Chí Minh rất muốn thân thiện. Vì kiên trì ******** và dối trá mà không nhận được giúp đỡ, chúng ta bị Mao Trạch Đông lừa gạt mà nhận định sai về họ, xem là kẻ thù không đội trời chung. Bây giờ tuy đã có thay đổi nhiều nhưng vẫn chưa đạt được như mong muốn. Với Trung quốc, quan hệ trong lịch sử là khá phức tạp giữa phụ thuộc, bạn, thù. Ngày nay đa số nhân dân xem Trung quốc là kẻ thù truyền kiếp với tham vọng bá quyền, muốn thôn tính Việt Nam; nhưng lãnh đạo nhà nước lại chịu khuất phục, chịu lệ thuộc và đàn áp những người dân chống Trung quốc. Đây là một mâu thuẩn quá nặng nề, làm hủy hoại sự thống nhất ý chí dân tộc.
 
Về đối nội.

Quan trọng và cơ bản nhất của đối nội là giải quyết mối quan hệ giữa chính quyền và nhân dân, nó gồm cả 2 mặt: hợp tác và đấu tranh xử lý mâu thuẩn. Về vấn đề này ở Việt nam có nhiều quan điểm khác lạ với rất nhiều nước dân chủ. Với một hệ thống 3 tầng (đảng, chính quyền, mặt trận) chồng chéo , dẫm đạp lên nhau, sự quản lý nhà nước của VN thuộc loại tồi tệ, kém hiệu quả, lãng phí vào loại bậc nhất thế giới. Chính quyền tồn tại nhờ vào 2 thế lực chính: công an và tuyên truyền, nhưng lại bất lực trước nhiều tai họa của xã hội, của môi trường. Mấu chốt nhất là lãnh đạo vẫn kiên trì con đường Mác Lê XHCN, họ cho rằng đó là nguyện vọng của toàn dân, trong lúc dân chẳng được hỏi ý kiến.

Phân tích qua như vậy để thấy đối ngoại của VN không hoàn toàn tuân theo nguyên tắc xuất phát từ đối nội và quay về phục vụ cho đối nội.

Về bệnh sĩ.

Đây là loại bệnh không gây chết người, lại làm cho người ta sung sướng, tự hào trong chốc lát, nhưng mang lại tai họa trong bản chất và lâu dài. Có lẽ người Việt mắc bệnh sĩ thuộc hạng nặng nhất thế giới. Bệnh này có nguồn gốc từ trong những yếu kém của nền văn hóa dân tộc, gặp được môi trường thuận lới là đường lối tuyên truyền của ******** mà nó phát triển nhanh chóng, rộng khắp.

Trong nước bệnh sĩ biến tướng ra bệnh thành tích dổm, là việc chạy khen thưởng, huân chương, danh hiệu anh hùng, danh hiệu gia đình và đơn vị văn hóa, nông thôn mới, bằng cấp dổm các loại, v.v.

Ra nước ngoài, hễ thế giới có cuộc thi gì thì Việt Nam cố chọn vài người, tập trung huấn luyện, bồi dưỡng thật lực, không kể tốn kém, đi thi mà kiếm lấy huân chương, để khoe khoang là chủ yếu, chẳng cần đại diện cho một cơ sở nào, còn tình trạng lạc hậu của các nghành nghề thì mặc kệ trời đất. Thì đấy, năng suất lao động thuộc loại thấp nhất mà thợ đi thi tay nghề đạt huy chương vàng, giỏi nhất khu vực; giáo dục xuống cấp trầm trọng mà học sinh thi thế giới môn nào cũng được vài huy chương vàng bạc.

Hễ thế giới có Công ước gì mới thì VN là một trong những nước ký đầu tiên. Ký xong, tuyên truyền xong rồi để đó, không cần thực hiện. Có được các di sản vật thể và đặc biệt là phi vật thể nào thì cố mà chạy để UNESCO công nhận. Một số điệu hò, điệu hát thi nhau chạy, theo kiểu “con gà tức nhau tiếng gáy”. Cái điệu hát A ở vùng kia được rồi thì điệu hò B của vùng ta tốn bao nhiêu cũng cố mà chạy cho được chứ. Phải chi tiêu khá tốn kém để chạy được rồi, tổ chức ăn mừng rồi, xong thì để đó, chẳng dùng làm gì, chẳng mấy ai nhớ tới, chỉ là để thỏa bệnh sĩ trong thời gian ngắn.

Ở Liên hiệp quốc, có cơ quan gì thì ta cố chạy, cố vận động các nước ủng hộ để vào cho được. Vào được Hội đồng nhân quyền trong khi nhân quyền trong nước bị nhiều nơi lên án. Vào được Hội đồng bảo an trong lúc đất đai và biển đảo mất dần vào tay bọn bành trướng Trung cộng. Vào được Ủy ban luật pháp trong khi những bản án oan sai và bị tẩy chay ngày càng nhiều. Như vậy phải chăng vào các cơ quan của Liên hiệp quốc là chỉ để thỏa mãn bệnh sĩ?

Rồi rất nhiều đoàn cấp cao tấp nập đi lại thăm nhau. Trong việc thăm này cái lợi cho những người tham gia, sự tốn kém của công quỹ là rõ ràng, còn Quốc gia, nhân dân được gì không, hiệu quả như thế nào thì chưa thấy ai khảo sát và tổng kết.

Vài lời chốt lại.

Cứ nghe báo cáo và tuyên truyền một chiều thì mọi người tưởng nhầm là thành tích và tài năng đối ngoại của chúng ta trong hơn 70 năm qua thuộc loại nhất nhì thế giới và rực rỡ nhất trong lịch sử dân tộc. Viết ra vài điều phản biện, lật lại để xem mặt trái của tấm huân chương, may ra có thể cung cấp được vài thông tin và ý kiến cho những người tử tế, còn có lương tri để tránh bớt nhầm lẫn, chỉ biết nghe tuyên truyền một chiều.
 
Với những phản biện như của mày (nhiều quá, tao cũng chưa đọc hết) thì cơ hội trở thành cán bộ cấp cao trong Đ + S là khá cao (ngang với cơ hội chăn kiến).
 
Đợt kí Hiệp định Geneve, ông Đồng, ông Hà Văn Lâu và ông Tạ Quang Bửu nhận lệnh là phải kéo ranh giới đến vĩ tuyến 13 hoặc 14. Sau đó bên Xô thì chỉ yêu cầu vĩ tuyến 16 còn bên Mẽo thì yêu cầu vĩ tuyến 18. Cuối cùng chọn trung bình là vĩ tuyến 17. Ý kiến của phía VN chả đc cái cóc khô gì.
Trần Văn Đỗ khóc tu tu vì đất nước bị chia cắt còn ông Đồng chắc về phòng mới khóc.
Về phần Chu Ân Lai thì đợt đó hắn ko quan tâm lắm đến vĩ tuyến nào vì thực ra, Tàu Cộng chỉ cần 1 vùng đệm chặn chư hầu Mẽo là đủ.
Đây là các tư liệu tao thu thập đc từ phía bên kia.
 
Đợt kí Hiệp định Geneve, ông Đồng, ông Hà Văn Lâu và ông Tạ Quang Bửu nhận lệnh là phải kéo ranh giới đến vĩ tuyến 13 hoặc 14. Sau đó bên Xô thì chỉ yêu cầu vĩ tuyến 16 còn bên Mẽo thì yêu cầu vĩ tuyến 18. Cuối cùng chọn trung bình là vĩ tuyến 17. Ý kiến của phía VN chả đc cái cóc khô gì.
Trần Văn Đỗ khóc tu tu vì đất nước bị chia cắt còn ông Đồng chắc về phòng mới khóc.
Về phần Chu Ân Lai thì đợt đó hắn ko quan tâm lắm đến vĩ tuyến nào vì thực ra, Tàu Cộng chỉ cần 1 vùng đệm chặn chư hầu Mẽo là đủ.
Đây là các tư liệu tao thu thập đc từ phía bên kia.

Cần một đường link của tư liệu đấy. Đang quan tâm :sweet_kiss:
 
Đảng CS chỉ là một lũ khôn nhà dại chợ , biết bao h dân ta mới ngóc đầu lên đc vs cái đường lối xhcn lạc hậu này
 
Đéo hiểu mày chép ở đâu, nhưng đối ngoại ngu xuẩn nhất của VN là tìm cách thoát khỏi Trung Quốc.

Trung Quốc cung cấp cho chúng mày cả tỉ thứ mà các nước khác thèm khát, với cực nhiều cửa khẩu và lợi thế về cảng biển, nhẽ ra VN phải là một kênh để phân phối hàng TQ ra khắp thế giới. Riêng việc thu phí bến bãi, phí giao thông, phí vận chuyển bốc dỡ logistic cho hàng hóa TQ chúng mày đã đủ giàu nhất mẹ ASEAN rồi. Rất tiếc bọn ngu lồn luôn ngoác mồm ra phản đối các tuyến đường bộ cao tốc, đường thủy dọc sông Hồng hay đường sắt cao tốc. Trung Quốc rất ít cảng nước sâu, còn Việt Nam thì nhiều vãi lồn.

Nền nông nghiệp của TQ phát triển vượt trội, cung cấp lương thực cho gần 25% toàn thế giới. Vì cung cấp cho thế giới nên tiêu chuẩn lương thực của TQ cực cao, người dân TQ ăn hoa quả đéo bao giờ thèm gọt vỏ. Lũ ngu dốt chúng mày sang tìm cách mua hàng thải loại rác rưởi của người ta về bán cho nhau ăn xong vẩu mồm lên chửi.

Chúng mày luôn sợ Trung Quốc sẽ chiếm Việt Nam, sẽ đầu độc chúng mày, cướp tài nguyên của chúng mày. Địt mẹ nỗi sợ hãi ngu xuẩn nhất trên đời. GDP của cả nước VN đéo bằng 1 tỉnh của TQ, đéo ai đi sát nhập chúng mày vào để nuôi báo cô thêm 1 lũ ăn hại. Tài nguyên thì chúng mày tàn phá đéo còn gì để mà khai thác nữa rồi. Cá, địt con mẹ, VN còn cá mới là niềm tin hài hước. Toàn bộ cá biển ở VN bị chúng mày giết sạch đéo còn con nào. Ngư dân phải đi đánh cá trộm và bị bắt bị đuổi bị hắt hủi như chó, đơn giản chỉ vì cá quanh bờ chúng mày giết hết rồi, giết bằng mìn, bằng lưới mắt nhỏ, bằng thuốc độc xia nua. Cá người ta đáh bắt có quy định kích thước mắt lưới, để cá con còn có cơ hội sống sót mà sinh trưởng, chúng mày bắt sạch, to bán, bé làm mắm, bé nữa băm cho lợn, có lồn cá nữa.

Cái ngu thứ 2 là chúng mày tự cho mình là bố thiên hạ, cái đéo gì mà quyết định ngả theo mỹ, theo nhật hay theo nga hoặc TQ??? Chúng mày đéo có quyền quyết định điều đó, thân phận là 1 con chó ghẻ thì đéo được quyền quyết định xem người ta sẽ chết biến mày thành món gì và ai là người sẽ ăn. Nay chúng mày ngả về Nga, mai về Nhật, ngày kia hoan hô Mỹ... trong khi trong mắt chúng nó bọn mày chỉ đúng là 1 con chó dặt dẹo, và chúng nó chỉ loay hoay chờ thằng khác tung 1 đòn chí mạng vào con chó đấy để cùng xông vào thui rơm

Tao nói thế đã
 
Đéo hiểu mày chép ở đâu, nhưng đối ngoại ngu xuẩn nhất của VN là tìm cách thoát khỏi Trung Quốc.

Trung Quốc cung cấp cho chúng mày cả tỉ thứ mà các nước khác thèm khát, với cực nhiều cửa khẩu và lợi thế về cảng biển, nhẽ ra VN phải là một kênh để phân phối hàng TQ ra khắp thế giới. Riêng việc thu phí bến bãi, phí giao thông, phí vận chuyển bốc dỡ logistic cho hàng hóa TQ chúng mày đã đủ giàu nhất mẹ ASEAN rồi. Rất tiếc bọn ngu lồn luôn ngoác mồm ra phản đối các tuyến đường bộ cao tốc, đường thủy dọc sông Hồng hay đường sắt cao tốc. Trung Quốc rất ít cảng nước sâu, còn Việt Nam thì nhiều vãi lồn.

Nền nông nghiệp của TQ phát triển vượt trội, cung cấp lương thực cho gần 25% toàn thế giới. Vì cung cấp cho thế giới nên tiêu chuẩn lương thực của TQ cực cao, người dân TQ ăn hoa quả đéo bao giờ thèm gọt vỏ. Lũ ngu dốt chúng mày sang tìm cách mua hàng thải loại rác rưởi của người ta về bán cho nhau ăn xong vẩu mồm lên chửi.

Chúng mày luôn sợ Trung Quốc sẽ chiếm Việt Nam, sẽ đầu độc chúng mày, cướp tài nguyên của chúng mày. Địt mẹ nỗi sợ hãi ngu xuẩn nhất trên đời. GDP của cả nước VN đéo bằng 1 tỉnh của TQ, đéo ai đi sát nhập chúng mày vào để nuôi báo cô thêm 1 lũ ăn hại. Tài nguyên thì chúng mày tàn phá đéo còn gì để mà khai thác nữa rồi. Cá, địt con mẹ, VN còn cá mới là niềm tin hài hước. Toàn bộ cá biển ở VN bị chúng mày giết sạch đéo còn con nào. Ngư dân phải đi đánh cá trộm và bị bắt bị đuổi bị hắt hủi như chó, đơn giản chỉ vì cá quanh bờ chúng mày giết hết rồi, giết bằng mìn, bằng lưới mắt nhỏ, bằng thuốc độc xia nua. Cá người ta đáh bắt có quy định kích thước mắt lưới, để cá con còn có cơ hội sống sót mà sinh trưởng, chúng mày bắt sạch, to bán, bé làm mắm, bé nữa băm cho lợn, có lồn cá nữa.

Cái ngu thứ 2 là chúng mày tự cho mình là bố thiên hạ, cái đéo gì mà quyết định ngả theo mỹ, theo nhật hay theo nga hoặc TQ??? Chúng mày đéo có quyền quyết định điều đó, thân phận là 1 con chó ghẻ thì đéo được quyền quyết định xem người ta sẽ chết biến mày thành món gì và ai là người sẽ ăn. Nay chúng mày ngả về Nga, mai về Nhật, ngày kia hoan hô Mỹ... trong khi trong mắt chúng nó bọn mày chỉ đúng là 1 con chó dặt dẹo, và chúng nó chỉ loay hoay chờ thằng khác tung 1 đòn chí mạng vào con chó đấy để cùng xông vào thui rơm

Tao nói thế đã

Mày là thằng ngu lồn nào vậy?
 
Thằng này mày chỉ biết chửi chế độ ở góc thiệt hơn, mày chỉ ra đó là sai lầm, nhưng mày đéo phải người trong cuộc, nếu mày là người ở vị trí của hộ mày sẽ biết phải làm gì, tao ví dụ sau cách mạng 1945, lúc đó việt minh là cái vẹo gì, thế giới k ai biết, việt minh có tiền k, chắc chắn k, chủ tịch hồ chí mình còn phải ở trong hang, sống nhờ bà con nuôi dưỡng, trong khi đó còn cả chính phủ Trần Trọng Kim, quốc trưởng Bảo Đại dc Pháp và các cuong quốc biết đến, Việt Minh thua ban đầu dc CiA hỗ trợ, chẳng qua chỉ để tạo thêm lực lượng chống phát xít
Còn giơ ne vơ, khi mà mày họp 4 bên, toàn cường quốc họp thì các cường quóc là ng quyết định, mày tuổi gì lên tiếng, và thời điểm đó, chúng ta vừa dc liên xô và TQ hỗ trợ, lại còn non trẻ, vuót mặt phải nể trưng cá, trẻ ranh dám vượt vặt anh, nó đập cho, đến paris, thì đủ cứng để chơi xong phương với mẽo
Năm 1975, chúng ta đang trong chiến dịch HCM, đang chiến tranh, giải phóng sao cho nhanh, chưa túm thằng đại sứ mỹ ra đường dí súng đòm cho phát là còn may, đuổi nó đi là lich sự lắm rồi, hơn nữa thời điểm đó, nếu bắt tay với mẽo luôn thì hỏng hỉnh ảnh chính quyền vừa với tuyên truyền đánh mỹ để giải phóng đất nước xong, còn cái sai lầm là sau đó chúng ta chậm chân hơn TQ để TQ đi đêm với Mỹ và kết quả là mất 20 năm moi binh thuong quan he ngoai giao voi Mẽo
 
Tao thất mày list ra đây tuy dài, hoặc mày copy ở đâu về, nhưng bài cũng có hiểu biết tuy nhiên chỉ là quan điểm của thằng hẹp hòi, đứng trên góc độ mày thiệt hơn chút là mày kêu gào thảm thiết, mày so sánh với bu tan
Nhưng bu tan với việt nam khác nhau, bu tan đéo thể làm vùng đệm cho các cuong quốc vì nó k có giá trị giao thuong, chỉ có giá trị du lịch, còn Việt Nam có vị trí chiến luộc quan trọng, thế nên cái thời kỳ 45-75 khi đât nước bất ổn thì bị các cường quốc giằng xé, may mắn còn độc lập, cứ nhìn thằng triều tiên - hàn quốc đi, giờ làm vùng đệm đấy, giàu có thật, nhưng nam thanh niên bắt buộc phải nhập ngũ nghĩa vụ 3 năm k trừ một ai, lúc cứt nào cũng trong tình trạng báo động cao
Còn Việt Nam nằm sát sườn TQ, k ngoan nó k để cho yên đâu, nhìn gương ukraina cạnh Nga đi, ngọ ngoạy tí nó cho sống dở chết giở, dù một thời dc hi vọng là nước Anh của đông âu, có đủ công nghệ, trang thiết bị, sản xuất máy bay, xe tăng, tàu chiến, có vũ khí hạt nhân
 
Đéo hiểu mày chép ở đâu, nhưng đối ngoại ngu xuẩn nhất của VN là tìm cách thoát khỏi Trung Quốc.

Trung Quốc cung cấp cho chúng mày cả tỉ thứ mà các nước khác thèm khát, với cực nhiều cửa khẩu và lợi thế về cảng biển, nhẽ ra VN phải là một kênh để phân phối hàng TQ ra khắp thế giới. Riêng việc thu phí bến bãi, phí giao thông, phí vận chuyển bốc dỡ logistic cho hàng hóa TQ chúng mày đã đủ giàu nhất mẹ ASEAN rồi. Rất tiếc bọn ngu lồn luôn ngoác mồm ra phản đối các tuyến đường bộ cao tốc, đường thủy dọc sông Hồng hay đường sắt cao tốc. Trung Quốc rất ít cảng nước sâu, còn Việt Nam thì nhiều vãi lồn.

Nền nông nghiệp của TQ phát triển vượt trội, cung cấp lương thực cho gần 25% toàn thế giới. Vì cung cấp cho thế giới nên tiêu chuẩn lương thực của TQ cực cao, người dân TQ ăn hoa quả đéo bao giờ thèm gọt vỏ. Lũ ngu dốt chúng mày sang tìm cách mua hàng thải loại rác rưởi của người ta về bán cho nhau ăn xong vẩu mồm lên chửi.

Chúng mày luôn sợ Trung Quốc sẽ chiếm Việt Nam, sẽ đầu độc chúng mày, cướp tài nguyên của chúng mày. Địt mẹ nỗi sợ hãi ngu xuẩn nhất trên đời. GDP của cả nước VN đéo bằng 1 tỉnh của TQ, đéo ai đi sát nhập chúng mày vào để nuôi báo cô thêm 1 lũ ăn hại. Tài nguyên thì chúng mày tàn phá đéo còn gì để mà khai thác nữa rồi. Cá, địt con mẹ, VN còn cá mới là niềm tin hài hước. Toàn bộ cá biển ở VN bị chúng mày giết sạch đéo còn con nào. Ngư dân phải đi đánh cá trộm và bị bắt bị đuổi bị hắt hủi như chó, đơn giản chỉ vì cá quanh bờ chúng mày giết hết rồi, giết bằng mìn, bằng lưới mắt nhỏ, bằng thuốc độc xia nua. Cá người ta đáh bắt có quy định kích thước mắt lưới, để cá con còn có cơ hội sống sót mà sinh trưởng, chúng mày bắt sạch, to bán, bé làm mắm, bé nữa băm cho lợn, có lồn cá nữa.

Cái ngu thứ 2 là chúng mày tự cho mình là bố thiên hạ, cái đéo gì mà quyết định ngả theo mỹ, theo nhật hay theo nga hoặc TQ??? Chúng mày đéo có quyền quyết định điều đó, thân phận là 1 con chó ghẻ thì đéo được quyền quyết định xem người ta sẽ chết biến mày thành món gì và ai là người sẽ ăn. Nay chúng mày ngả về Nga, mai về Nhật, ngày kia hoan hô Mỹ... trong khi trong mắt chúng nó bọn mày chỉ đúng là 1 con chó dặt dẹo, và chúng nó chỉ loay hoay chờ thằng khác tung 1 đòn chí mạng vào con chó đấy để cùng xông vào thui rơm

Tao nói thế đã

Vị trí của Vn thế nào, tài nguyên VN có những gì ? Mày có học địa lý k ?
Lịch sử thì đã quá rõ rồi chẳng qua là bị nhồi sọ quá nhiều thôi
Còn về vấn đề dặt dẹo hay k thì cứ nhìn chính quyền nhé, tại làm sao mà phải dặt dẹo
 
Đỗ Nam Trung;52143:
Tao thất mày list ra đây tuy dài, hoặc mày copy ở đâu về, nhưng bài cũng có hiểu biết tuy nhiên chỉ là quan điểm của thằng hẹp hòi, đứng trên góc độ mày thiệt hơn chút là mày kêu gào thảm thiết, mày so sánh với bu tan
Nhưng bu tan với việt nam khác nhau, bu tan đéo thể làm vùng đệm cho các cuong quốc vì nó k có giá trị giao thuong, chỉ có giá trị du lịch, còn Việt Nam có vị trí chiến luộc quan trọng, thế nên cái thời kỳ 45-75 khi đât nước bất ổn thì bị các cường quốc giằng xé, may mắn còn độc lập, cứ nhìn thằng triều tiên - hàn quốc đi, giờ làm vùng đệm đấy, giàu có thật, nhưng nam thanh niên bắt buộc phải nhập ngũ nghĩa vụ 3 năm k trừ một ai, lúc cứt nào cũng trong tình trạng báo động cao
Còn Việt Nam nằm sát sườn TQ, k ngoan nó k để cho yên đâu, nhìn gương ukraina cạnh Nga đi, ngọ ngoạy tí nó cho sống dở chết giở, dù một thời dc hi vọng là nước Anh của đông âu, có đủ công nghệ, trang thiết bị, sản xuất máy bay, xe tăng, tàu chiến, có vũ khí hạt nhân

mày nói cũng đúng đấy, nhưng 1 phần là do sự nhu nhược của chính Đ+S
muốn giữ chế độ nên phải đi theo anh cả Bắc Kinh tìm hiểu kĩ hơn về lịch sự đã bị bưng bít
 
Đợt kí Hiệp định Geneve, ông Đồng, ông Hà Văn Lâu và ông Tạ Quang Bửu nhận lệnh là phải kéo ranh giới đến vĩ tuyến 13 hoặc 14. Sau đó bên Xô thì chỉ yêu cầu vĩ tuyến 16 còn bên Mẽo thì yêu cầu vĩ tuyến 18. Cuối cùng chọn trung bình là vĩ tuyến 17. Ý kiến của phía VN chả đc cái cóc khô gì.
Trần Văn Đỗ khóc tu tu vì đất nước bị chia cắt còn ông Đồng chắc về phòng mới khóc.
Về phần Chu Ân Lai thì đợt đó hắn ko quan tâm lắm đến vĩ tuyến nào vì thực ra, Tàu Cộng chỉ cần 1 vùng đệm chặn chư hầu Mẽo là đủ.
Đây là các tư liệu tao thu thập đc từ phía bên kia.

Phạm văn đồng nhu nhược vcl, toàn các ông nông dân đi làm cách mạng, đéo có học hành hiểu biết cái loz gì sấc
 
Đỗ Nam Trung;52141:
Thằng này mày chỉ biết chửi chế độ ở góc thiệt hơn, mày chỉ ra đó là sai lầm, nhưng mày đéo phải người trong cuộc, nếu mày là người ở vị trí của hộ mày sẽ biết phải làm gì, tao ví dụ sau cách mạng 1945, lúc đó việt minh là cái vẹo gì, thế giới k ai biết, việt minh có tiền k, chắc chắn k, chủ tịch hồ chí mình còn phải ở trong hang, sống nhờ bà con nuôi dưỡng, trong khi đó còn cả chính phủ Trần Trọng Kim, quốc trưởng Bảo Đại dc Pháp và các cuong quốc biết đến, Việt Minh thua ban đầu dc CiA hỗ trợ, chẳng qua chỉ để tạo thêm lực lượng chống phát xít
Còn giơ ne vơ, khi mà mày họp 4 bên, toàn cường quốc họp thì các cường quóc là ng quyết định, mày tuổi gì lên tiếng, và thời điểm đó, chúng ta vừa dc liên xô và TQ hỗ trợ, lại còn non trẻ, vuót mặt phải nể trưng cá, trẻ ranh dám vượt vặt anh, nó đập cho, đến paris, thì đủ cứng để chơi xong phương với mẽo
Năm 1975, chúng ta đang trong chiến dịch HCM, đang chiến tranh, giải phóng sao cho nhanh, chưa túm thằng đại sứ mỹ ra đường dí súng đòm cho phát là còn may, đuổi nó đi là lich sự lắm rồi, hơn nữa thời điểm đó, nếu bắt tay với mẽo luôn thì hỏng hỉnh ảnh chính quyền vừa với tuyên truyền đánh mỹ để giải phóng đất nước xong, còn cái sai lầm là sau đó chúng ta chậm chân hơn TQ để TQ đi đêm với Mỹ và kết quả là mất 20 năm moi binh thuong quan he ngoai giao voi Mẽo

Đỗ Nam Trung;52143:
Tao thất mày list ra đây tuy dài, hoặc mày copy ở đâu về, nhưng bài cũng có hiểu biết tuy nhiên chỉ là quan điểm của thằng hẹp hòi, đứng trên góc độ mày thiệt hơn chút là mày kêu gào thảm thiết, mày so sánh với bu tan
Nhưng bu tan với việt nam khác nhau, bu tan đéo thể làm vùng đệm cho các cuong quốc vì nó k có giá trị giao thuong, chỉ có giá trị du lịch, còn Việt Nam có vị trí chiến luộc quan trọng, thế nên cái thời kỳ 45-75 khi đât nước bất ổn thì bị các cường quốc giằng xé, may mắn còn độc lập, cứ nhìn thằng triều tiên - hàn quốc đi, giờ làm vùng đệm đấy, giàu có thật, nhưng nam thanh niên bắt buộc phải nhập ngũ nghĩa vụ 3 năm k trừ một ai, lúc cứt nào cũng trong tình trạng báo động cao
Còn Việt Nam nằm sát sườn TQ, k ngoan nó k để cho yên đâu, nhìn gương ukraina cạnh Nga đi, ngọ ngoạy tí nó cho sống dở chết giở, dù một thời dc hi vọng là nước Anh của đông âu, có đủ công nghệ, trang thiết bị, sản xuất máy bay, xe tăng, tàu chiến, có vũ khí hạt nhân
Thanh niên về bú buồi thầy cho sọ có thêm tí tinh mà dưỡng cái não bị nhồi sọ đi.
Nên lên google tìm hiểu thêm cho tan mỡ trong sọ, não có chỗ hình thành nếp nhăn để suy nghĩ tốt hơn.
 
Top