hôm nọ có con bé giọng miền Nam qua ngồi quán cầm quyển sách đọc linh tinh. thấy nó đọc thơ quang dũng, tôi buột miệng nhờ đọc cho nghe 4 câu cuối:
bao giờ tôi gặp em lần nữa
ngày ấy chim cò chắc nở hoa
đã hết sắc mùa chinh chiến cũ
còn có bao giờ em nhớ ra
xong, quàng xiên thế nào nói chiện về Mông to vú nở của Mạc ngôn, Trăm năm cô đơn của Marquez... Em nó hẳn là còn trẻ và đẹp, nên nghe em nói về sự cô đơn tôi như thấy một chiếc vương miện, một chiếc xì lịp đỏ chót bay phần phật trên dây phơi trong gió. tôi bảo em là tôi ko thấy như thế, mà chỉ thấy một đám người luẩn quẩn ko thể chạy thoát khỏi cái sự cô đơn nguyền rủa họ. Lâu lắm rồi tôi thấy mình có thể, với một cô gái, nói chuyện rành rọt và chậm rãi như thế. Tôi nghĩ có thể là tại cơn mưa buổi sớm, có thể là do tỉnh táo lại sau bữa rượu ồn ào lê thê đêm trước.
Em trẻ và đẹp, em đứng tựa mông vào cái giá gỗ, chân khuỳnh khuỳnh ra như diễn viên chăm pa sắp vào điệu múa. tôi ngồi đó, một tay chống mặt, ngả cái đầu ngước nhìn em. Ngoài trời mưa đã tạnh, em đã đi về. Có một nỗi buồn lảng vảng đâu đó khởi lên, vừa đủ để vẫn thấy vui vui mà ko thấy tiếc nuối.