Yêu hay ghét thì nó cũng tùy người, chả dám chụp mũ ai cả. Nhưng hầu như ai sinh ra và lớn lên ở HN thì đều có 1 cảm nhận rằng cực yêu Hà Nội, cho dù có đi xa thì vẫn nhớ và xao xuyến mỗi khi nhắc đến 2 từ Hà Nội. Văn thơ, ca nhạc, tranh vẽ đều là sản phẩm của cảm xúc và nghệ thuật, nếu như bạn không có tình yêu, sự đồng điệu thì chẳng thể nào có thể sáng tác được. Nếu nhìn vào số lượng tác phẩm nghệ thuật về Hà Nội thì chả có tỉnh thành nào ở Việt Nam so sánh được cả.
Để yêu được Hà Nội thì phải hòa mình và cảm nhận được dòng chảy của Hà Nội, chứ cưỡi ngựa xem hoa thì chắc có 9/10 không thích. Hà Nội ngày càng phát triển, những giá trị xưa cũ không còn nhiều nữa, nhưng chỉ cần làm 1 vòng Phan Đình Phùng, qua Trần Phú thì kỷ niệm lại ùa về... những mùa sấu chín, mùa lá rụng...
Hay chạy qua Đào Duy Từ, làm cốc trà chanh lại nghĩ về hồi đi học cấp 2, cấp 3.
Đi qua Lăng Bác, lại nhớ hồi học cấp 1, năm nào cũng đi thăm quan Lăng Bác rồi ra vườn thú...
Người Hà Nội thì tiếp xúc sẽ có 1 cái gì đấy rất bản sắc, nó đến từ tâm thế "dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An", vì bản chất tự tin mình là người gốc HN nên cách nói chuyện sẽ tự tin hơn rất nhiều và cũng chẳng còn sân si. Nói thì hơi đụng chạm tới 1 số tầng lớp, nhưng kể cả từ dân giang hồ, đầu đường xó chợ nó cũng có cái chất khác những giang hồ nơi khác.
Nói chung, yêu Hà Nội là yêu cái hoài niệm, yêu cái khí phách bản chất của người Hà Nội và yêu những cái Hà Nội đang hòa nhập và chuyển mình và đặc biệt là ẩm thực HN.
Trân trọng!