Hè năm tao 7 tuổi thường được gia đình dẫn đi bơi, bể bơi được thiết kế từ nông ngang gối đến chỗ sâu nhất quá đầu tao 1 chút, 2 đầu bể bơi đều có cầu trượt, khu vực sâu thì cầu trượt to hơn nên đứa nào cũng thích trượt bên đó. Tao không phải là đứa bơi giỏi nhưng độ sâu chỉ vừa quá đầu, nên có thể trượt xong rồi lặn lên lặn xuống đi vào chỗ nông hơn.
Một hôm khi tao trượt xuống cầu trượt đó, chân tao đạp phải thứ gì đó mà cảm giác như một khuôn mặt, tao cảm nhận được mũi trên ngón chân mình. Điều tao nhớ nhất là cảm giác những sợi tóc mảnh trôi giữa các ngón chân. Tao hoảng sợ và suốt một thời gian dài chỉ ngồi trên bờ. Khi đó còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhiều.
Tao vẫn nhớ cảnh các bậc phụ huynh sợ hãi chạy quanh, hoảng hốt gọi tên đứa trẻ này, hỏi có ai thấy cậu bé nhỏ đó không. Họ kéo thi thể cậu bé lên ngay dưới nước, ngay trước cầu trượt đó. Đến bây giờ tao vẫn còn nhớ cảm giác những sợi tóc ấy giữa các ngón chân mình.
Một hôm khi tao trượt xuống cầu trượt đó, chân tao đạp phải thứ gì đó mà cảm giác như một khuôn mặt, tao cảm nhận được mũi trên ngón chân mình. Điều tao nhớ nhất là cảm giác những sợi tóc mảnh trôi giữa các ngón chân. Tao hoảng sợ và suốt một thời gian dài chỉ ngồi trên bờ. Khi đó còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhiều.
Tao vẫn nhớ cảnh các bậc phụ huynh sợ hãi chạy quanh, hoảng hốt gọi tên đứa trẻ này, hỏi có ai thấy cậu bé nhỏ đó không. Họ kéo thi thể cậu bé lên ngay dưới nước, ngay trước cầu trượt đó. Đến bây giờ tao vẫn còn nhớ cảm giác những sợi tóc ấy giữa các ngón chân mình.
