Câu chuyện rùng rợn nhất mà mày biết, khiến mày ám ảnh đến tận bây giờ?

Glock

Bò lái xe
Hè năm tao 7 tuổi thường được gia đình dẫn đi bơi, bể bơi được thiết kế từ nông ngang gối đến chỗ sâu nhất quá đầu tao 1 chút, 2 đầu bể bơi đều có cầu trượt, khu vực sâu thì cầu trượt to hơn nên đứa nào cũng thích trượt bên đó. Tao không phải là đứa bơi giỏi nhưng độ sâu chỉ vừa quá đầu, nên có thể trượt xong rồi lặn lên lặn xuống đi vào chỗ nông hơn.

Một hôm khi tao trượt xuống cầu trượt đó, chân tao đạp phải thứ gì đó mà cảm giác như một khuôn mặt, tao cảm nhận được mũi trên ngón chân mình. Điều tao nhớ nhất là cảm giác những sợi tóc mảnh trôi giữa các ngón chân. Tao hoảng sợ và suốt một thời gian dài chỉ ngồi trên bờ. Khi đó còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhiều.

Tao vẫn nhớ cảnh các bậc phụ huynh sợ hãi chạy quanh, hoảng hốt gọi tên đứa trẻ này, hỏi có ai thấy cậu bé nhỏ đó không. Họ kéo thi thể cậu bé lên ngay dưới nước, ngay trước cầu trượt đó. Đến bây giờ tao vẫn còn nhớ cảm giác những sợi tóc ấy giữa các ngón chân mình.
 
Hè năm tao 7 tuổi thường được gia đình dẫn đi bơi, bể bơi được thiết kế từ nông ngang gối đến chỗ sâu nhất quá đầu tao 1 chút, 2 đầu bể bơi đều có cầu trượt, khu vực sâu thì cầu trượt to hơn nên đứa nào cũng thích trượt bên đó. Tao không phải là đứa bơi giỏi nhưng độ sâu chỉ vừa quá đầu, nên có thể trượt xong rồi lặn lên lặn xuống đi vào chỗ nông hơn.

Một hôm khi tao trượt xuống cầu trượt đó, chân tao đạp phải thứ gì đó mà cảm giác như một khuôn mặt, tao cảm nhận được mũi trên ngón chân mình. Điều tao nhớ nhất là cảm giác những sợi tóc mảnh trôi giữa các ngón chân. Tao hoảng sợ và suốt một thời gian dài chỉ ngồi trên bờ. Khi đó còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhiều.

Tao vẫn nhớ cảnh các bậc phụ huynh sợ hãi chạy quanh, hoảng hốt gọi tên đứa trẻ này, hỏi có ai thấy cậu bé nhỏ đó không. Họ kéo thi thể cậu bé lên ngay dưới nước, ngay trước cầu trượt đó. Đến bây giờ tao vẫn còn nhớ cảm giác những sợi tóc ấy giữa các ngón chân mình.
Tao cũng té ao thôi mày 😆 mà tao méo biết bơi nên té xuống người thân kéo lên kịp chứ méo phải ám ảnh như mày sau đợt đó tao tập bơi
 
Tau mém chết
Đi biển long hải, tau lúc đó buồn chán nên đi một mạch ra ngoài biển kia
Đi qua cái khúc nó kéo dây ngăn luôn, xong tau bị hụt chân nước qua đầu sóng ập vào người đẩy ra xa đéo vô được, cái tau nảy số tau lặn xuống bơi kiểu nàng tiên cá vào, bơi vô tí qua đợt sóng đầu nó lại đẩy tau ra nhưng may sao tau nắm được sợi dây ngăn mà ko bị cuốn ra xong đợt sóng đó tau bơi vô từ từ, có ông kia chạy cano ra lôi tau vào
 
Hè năm tao 7 tuổi thường được gia đình dẫn đi bơi, bể bơi được thiết kế từ nông ngang gối đến chỗ sâu nhất quá đầu tao 1 chút, 2 đầu bể bơi đều có cầu trượt, khu vực sâu thì cầu trượt to hơn nên đứa nào cũng thích trượt bên đó. Tao không phải là đứa bơi giỏi nhưng độ sâu chỉ vừa quá đầu, nên có thể trượt xong rồi lặn lên lặn xuống đi vào chỗ nông hơn.

Một hôm khi tao trượt xuống cầu trượt đó, chân tao đạp phải thứ gì đó mà cảm giác như một khuôn mặt, tao cảm nhận được mũi trên ngón chân mình. Điều tao nhớ nhất là cảm giác những sợi tóc mảnh trôi giữa các ngón chân. Tao hoảng sợ và suốt một thời gian dài chỉ ngồi trên bờ. Khi đó còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhiều.

Tao vẫn nhớ cảnh các bậc phụ huynh sợ hãi chạy quanh, hoảng hốt gọi tên đứa trẻ này, hỏi có ai thấy cậu bé nhỏ đó không. Họ kéo thi thể cậu bé lên ngay dưới nước, ngay trước cầu trượt đó. Đến bây giờ tao vẫn còn nhớ cảm giác những sợi tóc ấy giữa các ngón chân mình.
Ghê vãi Lồn
 
Chặt cái chân đó đi, mày sẽ không còn cảm giác chạm vào cái xác ấy :byebye:
 
Hè năm tao 7 tuổi thường được gia đình dẫn đi bơi, bể bơi được thiết kế từ nông ngang gối đến chỗ sâu nhất quá đầu tao 1 chút, 2 đầu bể bơi đều có cầu trượt, khu vực sâu thì cầu trượt to hơn nên đứa nào cũng thích trượt bên đó. Tao không phải là đứa bơi giỏi nhưng độ sâu chỉ vừa quá đầu, nên có thể trượt xong rồi lặn lên lặn xuống đi vào chỗ nông hơn.

Một hôm khi tao trượt xuống cầu trượt đó, chân tao đạp phải thứ gì đó mà cảm giác như một khuôn mặt, tao cảm nhận được mũi trên ngón chân mình. Điều tao nhớ nhất là cảm giác những sợi tóc mảnh trôi giữa các ngón chân. Tao hoảng sợ và suốt một thời gian dài chỉ ngồi trên bờ. Khi đó còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhiều.

Tao vẫn nhớ cảnh các bậc phụ huynh sợ hãi chạy quanh, hoảng hốt gọi tên đứa trẻ này, hỏi có ai thấy cậu bé nhỏ đó không. Họ kéo thi thể cậu bé lên ngay dưới nước, ngay trước cầu trượt đó. Đến bây giờ tao vẫn còn nhớ cảm giác những sợi tóc ấy giữa các ngón chân mình.
Thằng ku đang lặn chơi, chuẩn bị nổi lên.
Thì ăn 1 cước của mày vào mặt, bất tỉnh rồi die luôn.
Tội nhân là mày.
 
Hè năm tao 7 tuổi thường được gia đình dẫn đi bơi, bể bơi được thiết kế từ nông ngang gối đến chỗ sâu nhất quá đầu tao 1 chút, 2 đầu bể bơi đều có cầu trượt, khu vực sâu thì cầu trượt to hơn nên đứa nào cũng thích trượt bên đó. Tao không phải là đứa bơi giỏi nhưng độ sâu chỉ vừa quá đầu, nên có thể trượt xong rồi lặn lên lặn xuống đi vào chỗ nông hơn.

Một hôm khi tao trượt xuống cầu trượt đó, chân tao đạp phải thứ gì đó mà cảm giác như một khuôn mặt, tao cảm nhận được mũi trên ngón chân mình. Điều tao nhớ nhất là cảm giác những sợi tóc mảnh trôi giữa các ngón chân. Tao hoảng sợ và suốt một thời gian dài chỉ ngồi trên bờ. Khi đó còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhiều.

Tao vẫn nhớ cảnh các bậc phụ huynh sợ hãi chạy quanh, hoảng hốt gọi tên đứa trẻ này, hỏi có ai thấy cậu bé nhỏ đó không. Họ kéo thi thể cậu bé lên ngay dưới nước, ngay trước cầu trượt đó. Đến bây giờ tao vẫn còn nhớ cảm giác những sợi tóc ấy giữa các ngón chân mình.
Tóm lại mày đạp phải thi thể một đứa bé chết đuối chưa đc mọi người phát hiện mà đéo bị kéo chết trùm

Tau mém chết
Đi biển long hải, tau lúc đó buồn chán nên đi một mạch ra ngoài biển kia
Đi qua cái khúc nó kéo dây ngăn luôn, xong tau bị hụt chân nước qua đầu sóng ập vào người đẩy ra xa đéo vô được, cái tau nảy số tau lặn xuống bơi kiểu nàng tiên cá vào, bơi vô tí qua đợt sóng đầu nó lại đẩy tau ra nhưng may sao tau nắm được sợi dây ngăn mà ko bị cuốn ra xong đợt sóng đó tau bơi vô từ từ, có ông kia chạy cano ra lôi tau vào
Vãi cả nàng tiên cá
;))
 
Hồi lớp 4 cầm cây súng bắn ra viên đạn tròn tròn (méo nhớ gọi là gì nhưng viên đạn bắn ra đủ sức làm da tụi mày đau rát, sưng đỏ lên luôn) quơ quơ lung tung thế dek nào vô tình bóp bò bắn trúng thằng em ruột lúc đó chắc 3-4 tuổi gì đó, mới đầu tưởng bắn trúng bụng nó, sau nhìn lại mới thấy là viên đạn bắn sượt khóe mắt nó luôn, đcm chệch tầm vài mm thôi là có khi thằng em tao mù cmnl rồi, từ đó đến bây giờ tao vẫn chưa bao giờ dám cầm lại cây súng đó. :burn_joss_stick:

Cũng tầm cái tuổi chơi ngu đó ra ngoài tắm mưa cầm cây gậy gỗ chơi đánh nhau giả với thằng em họ, quơ quơ cây gậy méo để ý thế là lại quơ trúng đầu thằng em ruột, nhìn lại cái đầu gậy toàn đinh không nhưng may phước là cái phần quơ trúng nó lại méo có đinh :sweat:

Còn mấy quả nữa đỡ nghiêm trọng hơn nhưng cũng toàn dính dáng tới thằng em ruột, chắc ông bà cũng gánh tao còng lưng chứ nếu không thì tao hối hận cả đời mất, cũng vì thế mà giờ tao thương thằng em tao vkl :sad:
 
Hồi lớp 4 cầm cây súng bắn ra viên đạn tròn tròn (méo nhớ gọi là gì nhưng viên đạn bắn ra đủ sức làm da tụi mày đau rát, sưng đỏ lên luôn) quơ quơ lung tung thế dek nào vô tình bóp bò bắn trúng thằng em ruột lúc đó chắc 3-4 tuổi gì đó, mới đầu tưởng bắn trúng bụng nó, sau nhìn lại mới thấy là viên đạn bắn sượt khóe mắt nó luôn, đcm chệch tầm vài mm thôi là có khi thằng em tao mù cmnl rồi, từ đó đến bây giờ tao vẫn chưa bao giờ dám cầm lại cây súng đó. :burn_joss_stick:

Cũng tầm cái tuổi chơi ngu đó ra ngoài tắm mưa cầm cây gậy gỗ chơi đánh nhau giả với thằng em họ, quơ quơ cây gậy méo để ý thế là lại quơ trúng đầu thằng em ruột, nhìn lại cái đầu gậy toàn đinh không nhưng may phước là cái phần quơ trúng nó lại méo có đinh :sweat:

Còn mấy quả nữa đỡ nghiêm trọng hơn nhưng cũng toàn dính dáng tới thằng em ruột, chắc ông bà cũng gánh tao còng lưng chứ nếu không thì tao hối hận cả đời mất, cũng vì thế mà giờ tao thương thằng em tao vkl :sad:
Sao e bác khổ thế, gặp phải thằng a chơi ngu

Ghê thật ấy, rợn cả người
 
Thằng e họ tao lúc 4-5 tuổi gáy bẩn ở hồ bơi rằng nó biết bơi, tao biết là nó đéo biết nên tao đạp nó văng xuống nước, mà khúc tao đạp nó sâu vl, hồ bơi bến cát gò vấp, hên sao có bà chị đang bơi cứu đc nó chứ nếu ko giờ cũng xanh cỏ
 
Sao e bác khổ thế, gặp phải thằng a chơi ngu

Ghê thật ấy, rợn cả người
ừ nhiều khi tao cũng sợ số thằng này khổ thật, nhà có 3 anh em mà tao với thằng Út tính cách lỳ lợm y chang nhau, còn thằng này thì tính cách từ bé đến lớn hiền khô, đầu óc cũng không phải thuộc dạng lanh lợi, lúc nó bước ra xã hội tao cũng cứ sợ sợ méo biết có thằng nào ăn hiếp nó không :sweat:
 
ừ nhiều khi tao cũng sợ số thằng này khổ thật, nhà có 3 anh em mà tao với thằng Út tính cách lỳ lợm y chang nhau, còn thằng này thì tính cách từ bé đến lớn hiền khô, đầu óc cũng không phải thuộc dạng lanh lợi, lúc nó bước ra xã hội tao cũng cứ sợ sợ méo biết có thằng nào ăn hiếp nó không :sweat:
Đầu óc thuộc dạng lanh lợi theo mày như nào , hiền thì hiền chứ nó vẫn sống khoẻ thì tốt thôi mày
 
Âm ảnh nhất đời tao là năm học lớp 10. Quen con bạn trong lớp rủ đi vô công viên chơi, hứng tình tụt quần cạ cạ cu nhay mu lol nó đéo hiểu sao hứng quá ấn cmnv làm máu phụt ra sợ vãi đái, cũng may kg ra nhiều nên kg sao! Cứ tưởng phải dắt nhau vào bệnh viện cấp cứu! Làm nó giận tao cả tuần đéo nhìn mặt
 
Lúc tao 9t đi chơi cùng 2 thằng bạn thì thấy phía trước đông người tụ tập nên chạy lại hỏi, được chú kia nói là có người tự tự nên muốn coi thì chạy ra bờ tường đằng sau nhảy lên xem là thấy. Nghe lời ổng 3 thằng chạy theo chỉ dẫn men theo bức tường ra sau nhà, nhảy lên bờ tường vừa đưa mặt ra nhìn thì địt mẹ gương mặt người đó chỉ cách 3 thằng mình có 1m. Không ai bảo ai 3 thằng tụt xuống đi về nhà luôn. sau đó phải 2 tuần mới đỡ sợ bởi nhắm mắt là thấy, đi tắm không dám nhắm mắt lại luôn. Ám ảnh
 
Nhỏ bạn tao từng kể tao nghe 1 chuyện xảy ra với nó lúc nhỏ, khoảng 8-9 tuổi.
Hôm đó, nó đi bộ từ trường về nhà và đang lấy chìa khóa ra để mở cửa. Mẹ nó là single mom, thường đi làm và về nhà muộn vào hầu hết các ngày trong tuần.
Khi nó vừa với tay tra chìa vào ổ khóa thì cánh cửa bỗng mở ra, mẹ nó đang choàng 1 cái chăn, hôm đó bả bị ốm nên nghỉ làm. Nhưng thay vì chào con, bả không nhìn nó mà nhìn thẳng ra phía sau và nói: “Mày là ai?”
Bạn tao quay lại và thấy 1 gã đàn ông mặc áo khoác dài đang vội vã quay lưng bỏ đi.
Việc mẹ nó bị ốm và ở nhà hôm đó có lẽ đã cứu nó khỏi một điều kinh khủng có thể đã xảy ra.
 
chuyện kinh dị của tao là, 1 ông A bị chó cắn, một ông B khác thấy vậy tới sơ cứu băng bó giúp, mà cái B ông sơ cứu thì tay có vết thương hở sẵn từ trước, trong lúc băng bó máu người này dính sang người kia, tao cứ nhìn nhìn rồi trầm ngâm suy nghĩ "Liệu có lây dại theo kiểu này ko? Nước dãi chó từ vết thương người này, dây dưa sang vết của người kia, lây được ko?" Mà cái vết thương của người B thì có vẻ hơi lành lành rồi, ko biết lây đc ko, ở đời liệu có mấy cái chết từ hành vi cực nhỏ như này ko...

từ khi còn rất nhỏ tao đã có cách suy nghĩ sâu xa, tao đã tin rằng virus Dại có thể lây qua những kiểu tiếp xúc "không cần cắn" như vậy....tao cũng cẩn thận mách bảo người lớn, nhưng đéo ai tin, ai cũng gặt phăng qua một bên...

rồi từ đó, tao cứ âm thầm theo dõi ông B đó.... chắc ông B cũng lấy làm lạ khi cứ chiều chiều là có một câu bé đứng nhìn mình từ xa... ngày nhìn, tháng nhìn.... rồi tháng sau...điều kinh dị đã ập đến, ông ta thấy dưới chân cảm giác như có một khuôn mặt, như ngón chân chạm vào một cái mũi của ai đó, ông ta sợ nước, gió thổi nhẹ cũng làm ông nổi da gà, rồi ông bắt đầu có cảm giác bị chết đuối, ko thể thở, ko thể nói, mắt trợn ngược, xì bọt mép, nằm vật vã ra như người chết đuối, nhưng cơn đau như vỡ lồng ngực đó ko chấm dứt ngay, mà nó kéo dài...hàng giờ...nó kéo dài tới gần một ngày, người dân bu đông bu đỏ lại xem, bác sĩ chẩn đoán... LÊN CƠN DẠI RỒI...hết cứu, người đàn ông càng hoảng sợ hơn và ánh mắt nhìn BS như kiểu cố hỏi rằng "ko có cách nào nữa sao?"....và lại tiếp tục gánh chịu cơn đau như đuối nước, đầu óc đau nhức, phổi như nổ tung, hết 24h, ko chịu được nữa, người đàn ông đó đã ra đi. Trong tư thế giống hết đuối nước, mồm há ra, mắt trợn ngược, bọt mép xì.
 
chuyện kinh dị của tao là, 1 ông A bị chó cắn, một ông B khác thấy vậy tới sơ cứu băng bó giúp, mà cái B ông sơ cứu thì tay có vết thương hở sẵn từ trước, trong lúc băng bó máu người này dính sang người kia, tao cứ nhìn nhìn rồi trầm ngâm suy nghĩ "Liệu có lây dại theo kiểu này ko? Nước dãi chó từ vết thương người này, dây dưa sang vết của người kia, lây được ko?" Mà cái vết thương của người B thì có vẻ hơi lành lành rồi, ko biết lây đc ko, ở đời liệu có mấy cái chết từ hành vi cực nhỏ như này ko...

từ khi còn rất nhỏ tao đã có cách suy nghĩ sâu xa, tao đã tin rằng virus Dại có thể lây qua những kiểu tiếp xúc "không cần cắn" như vậy....tao cũng cẩn thận mách bảo người lớn, nhưng đéo ai tin, ai cũng gặt phăng qua một bên...

rồi từ đó, tao cứ âm thầm theo dõi ông B đó.... chắc ông B cũng lấy làm lạ khi cứ chiều chiều là có một câu bé đứng nhìn mình từ xa... ngày nhìn, tháng nhìn.... rồi tháng sau...điều kinh dị đã ập đến, ông ta thấy dưới chân cảm giác như có một khuôn mặt, như ngón chân chạm vào một cái mũi của ai đó, ông ta sợ nước, gió thổi nhẹ cũng làm ông nổi da gà, rồi ông bắt đầu có cảm giác bị chết đuối, ko thể thở, ko thể nói, mắt trợn ngược, xì bọt mép, nằm vật vã ra như người chết đuối, nhưng cơn đau như vỡ lồng ngực đó ko chấm dứt ngay, mà nó kéo dài...hàng giờ...nó kéo dài tới gần một ngày, người dân bu đông bu đỏ lại xem, bác sĩ chẩn đoán... LÊN CƠN DẠI RỒI...hết cứu, người đàn ông càng hoảng sợ hơn và ánh mắt nhìn BS như kiểu cố hỏi rằng "ko có cách nào nữa sao?"....và lại tiếp tục gánh chịu cơn đau như đuối nước, đầu óc đau nhức, phổi như nổ tung, hết 24h, ko chịu được nữa, người đàn ông đó đã ra đi. Trong tư thế giống hết đuối nước, mồm há ra, mắt trợn ngược, bọt mép xì.
ghê thế mày
 
Thằng ku đang lặn chơi, chuẩn bị nổi lên.
Thì ăn 1 cước của mày vào mặt, bất tỉnh rồi die luôn.
Tội nhân là mày.
Không biết mày nói thật hay chỉ troll, nhưng khi lớn hơn tao cũng từng nghĩ như vậy, liệu có phải do mình đạp trúng cậu bé ấy không? Nếu không phải vì mình, thì ít nhất mình cũng có trách nhiệm báo cho mọi người. Liệu nếu lúc đó mình kịp báo sớm hơn thì mọi chuyện có khác đi không?
Rất nhiều câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu.. Sau này khi trưởng thành, mỗi lần đi bơi tao đều có thói quen lặn xuống đáy hồ để quan sát, xem có ai đang gặp chuyện như ngày ấy không. Nó trở thành phản xạ mà chính tao cũng không bỏ được.
 
Hè năm tao 7 tuổi thường được gia đình dẫn đi bơi, bể bơi được thiết kế từ nông ngang gối đến chỗ sâu nhất quá đầu tao 1 chút, 2 đầu bể bơi đều có cầu trượt, khu vực sâu thì cầu trượt to hơn nên đứa nào cũng thích trượt bên đó. Tao không phải là đứa bơi giỏi nhưng độ sâu chỉ vừa quá đầu, nên có thể trượt xong rồi lặn lên lặn xuống đi vào chỗ nông hơn.

Một hôm khi tao trượt xuống cầu trượt đó, chân tao đạp phải thứ gì đó mà cảm giác như một khuôn mặt, tao cảm nhận được mũi trên ngón chân mình. Điều tao nhớ nhất là cảm giác những sợi tóc mảnh trôi giữa các ngón chân. Tao hoảng sợ và suốt một thời gian dài chỉ ngồi trên bờ. Khi đó còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhiều.

Tao vẫn nhớ cảnh các bậc phụ huynh sợ hãi chạy quanh, hoảng hốt gọi tên đứa trẻ này, hỏi có ai thấy cậu bé nhỏ đó không. Họ kéo thi thể cậu bé lên ngay dưới nước, ngay trước cầu trượt đó. Đến bây giờ tao vẫn còn nhớ cảm giác những sợi tóc ấy giữa các ngón chân mình.
từ lúc biết chơi đồ đến h t chả thấy j đáng ám ảnh, ma quỷ quá bình thường, t sợ mỗi zombie thôi
 

Có thể bạn quan tâm

Top