Tao copy được câu comment này hay, có thằng nào rảnh vào đọc và phản biện cùng với.
Đối với sự tồn tại của xã hội căn bản chả thể quyết định bằng lý luận rằng đúng hay sai.
1. Xã hội tồn tại do nguyên nhân tự nó, khách quan không phụ thuộc việc lý luận nó đúng hay sai.
2. Chả có hình thái xã hội nào sai, mà cũng chả có cái nào đúng. Chỉ có loại xã hội phù hợp với từng giai đoạn lịch sử.
3. Bóc lột chưa hẳn đã là sai lầm và là bản chất của CNTB. Mọi xã hội đã từng tồn tại đều có hiện tượng bóc lột...và ngay cả sau này cũng chưa chắc thoát khỏi tình trạng bóc lột. Tôi lại cho rằng nếu không có bóc lột thì chúng ta sẽ không có nhu cầu quy tụ lại thành xã hội mà tồn tại thành các bộ lạc độc lập không cần liên hệ với nhau. Nếu quy bóc lột là bản chất của CNTB thì mọi hình thái xã hội đều có bản chất này. Ngay cả xã hội ******** cũng vậy(nếu có). Ngoài ra tất cả đều quan tâm đến cái tính chất bóc lột trực tiếp mà không chú ý đến tỷ lệ bóc lột và kiểu bóc lột.
+ nạn bóc lột gián tiếp thông qua trượt giá tiền tệ, thông qua giá đất, thuế .v.v.v.
Trong XHTB người dân bị bóc lột bao nhiêu %? Trong một xã hội vô sản người bị bóc lột bao nhiêu %?!. Khi mà toàn bộ thành quả lao động cả đời để đổi lấy 1 miếng đất mà rất có thể bị thu hồi vì bất cứ lý do gì. Giá trị lao động đó của người dân đã trôi vào tay ai??!!
4. Xã hội tiến bộ hơn chưa hẳn là do nó được chủ động tổ chức tốt hơn, đúng đắn hơn, có lý luận đúng. Mà sự tiến bộ của xã hội là do tự nó phát triển đến mức năng suất cao hơn, tự nó hình thành những liên kết mới, phương thức quản lý mới phù hợp trình độ khoa học kỹ thuật mới. Những cái gọi là triết học+ lý luận xã hội chỉ hình thành sau khi hình thái xã hội đó đã tồn tại nhằm ...giải thích sự hợp lý của xã hội đó. (Khổng tử đi khắp nơi rêu rao học thuyết của mình giải thích sự tồn tại hợp lý của chế độ Vương quyền và để kiếm miếng ăn. Nếu ông ta rao giảng về giải phóng đất đai, dân chủ tự do thì sao?... chắc chắn sẽ chết trong vòng 1 phút).
5. Giá trị lớn nhất của triết học là nhằm phát triển khoa học, những nhà khoa học kiêm triết học gia có ảnh hưởng mạnh đến tiến bộ khoa học, chứ không phải đi tìm cách lý luận sự tồn tại của chế độ xã hội. Nhưng Các mác đếch phải khoa học gia, ông ta là chính trị gia, chính trị gia có thói quen cường điệu hóa các vấn đề lên mức nó lệch ra khỏi bản chất vấn đề. Ông ta cổ vũ cách mạng trong khi đó tìm cách hoàn thiện những lý luận của mình. Xã hội của Các mác căn bản chưa hề tồn tại, lý luận của các mác là sự tưởng tượng ra một xã hội tương lai. Những quốc tế ******** do ông ta lập ra đều tan rã chứng tỏ sự tồn tại của nó là bất hợp lý. Nói theo kiểu phong kiến ngày xưa, ông ta đơn thuần là giặc cỏ, thái bình đạo trưởng đi tung lời mê hoặc dụ dân chúng tụ tập làm loạn.
6. Các nước tổ chức cách mạng vô sản đều là nước lạc hậu, kém phát triển vẫn còn vua chúa ...thuộc địa ...v...v.. Hay nói cách khác bản thân sự vận động của xã hội đó chưa đủ mức chín để bay lên CNTB. Nó được vận động để cách mạng lên thứ xã hội nửa phong kiến , nửa tư bản. Thể hiện rõ ở phương thức quản lý kiểu phong kiến và minh chứng rõ ràng nhất là năng suất lao động kém hẳn, công suất phát triển thành tựu khoa học không vượt nổi cái xã hội đối thủ đầy rẫy khuyết điểm bất công toàn phần kia.
7. Có câu châm ngôn nói rằng "một nửa cái bánh mỳ vẫn là bánh mỳ, còn một nửa của sự thật thì không phải là sự thật" . Tuân theo đúng nguyên lý này thì thứ triết học XHCN ngày hôm nay của các tiến sĩ triết không còn là triết học Mác nữa. Nó được vặn vẹo bóp méo để phục vụ miếng cơm manh áo, phục vụ cho sự tồn tại hợp lý của chế độ. Tuy nhiên cũng phải công nhận rằng sự tồn tại của chế độ này thực sự cũng chẳng phụ thuộc vào cái lý luận rồ dại, điên loạn của các ngài ấy. Các ngài ấy có nói hay nói đúng cũng không thể lật được chế độ mà trước tiên sẽ nguy hiểm cho tính mạng của các ông ấy. Chúng ta nên thông cảm. Toàn dân toàn thể dân tộc có biết điều này cũng chả ảnh hưởng đến chế độ. Vì thế các ngài tiến sĩ vẫn hàng ngày nói nhảm mà dần quên đi liêm sỉ của chính mình.
Lý luận không thể quật ngã được một chế độ đang tồn tại, các thế lực thù địch cũng không thể ảnh hưởng mảy may đến sự tồn tại của Đảng. Mọi chế độ , mọi xã hội chỉ có thể bị lật đổ bởi chính bản thân nó (khi mà sự bất hợp lý của nó đi đến điểm tới hạn). Nói cách khác kẻ thù lớn nhất của Đảng, của CNXH là chính các Đảng viên hậu thuẫn bằng quân đội. Tất cả các cuộc cách mạng đều có sự tham gia của quân đội (quân ở trong nước hoặc quân của nước ngoài). Chính lực lượng này mới có sức mạnh lật đổ chế độ.
8. Sự phát triển của khoa học mới là nguồn gốc và động lực để tạo ra thay đổi năng suất lao động -> dẫn đến thay đổi xã hội. Một xã hội mới ra đời là do có một vài phát minh mấu chốt dẫn đến thay đổi phương thức sản xuất và quản lý xã hội. Nếu chỉ có vũ khí lạnh thì chúng ta ở thời kỳ nô lệ, nếu có lưỡi cày, kỹ thuật nông nghiệp thì chúng ta ở thời kỳ phong kiến. Và nếu có tiền tệ ngân hàng, và ngành cơ khí thì chúng ta có thể ở thời kỳ tư bản. Vậy thứ công cụ nào cho CNXH và CNCS??!! Không có... hoàn toàn không có. Vậy thì xã hội tiến bộ chỉ là ảo giác. Trí tuệ người Việt không kém nhưng lại năng lực khoa học thua xa các nước xung quanh. Gần trăm triệu dân không phải là ít nhưng năng suất quá thấp. Nguyên nhân vì đâu?,... vì sức sáng tạo bị kìm hãm, vì toàn dân tộc ở trạng thái lãn công. Khi công sức lao động có thể bị dễ dàng chiếm đoạt thì người dân không còn ý muốn lao động sản xuất chân chính. Có chăng chỉ còn muốn lao vào thứ nào giàu nhanh bằng lừa đảo, cướp giật, buôn bán, chặt phá tài nguyên... bán lấy tiền tiêu cho ngày hôm nay...để lại hậu quả cho ngàn đời sau.
9. Kiềm chế không cho dân tộc được tự do phát triển khoa học, đánh thuế cao, bóp nghẹt mọi ngành sản xuất, tham nhũng và phung phí thành quả lao động của nhân dân ở mức hợp lý. Bảo vệ tội phạm tham nhũng, mặc kệ người tố cáo tham nhũng chính là tuyệt chiêu tốt nhất để giữ vững sự trung thành của đảng viên và sự tồn tại hợp lý của chế độ. Nhưng điều này làm suy yếu bản thân đất nước, đẩy dân tộc vào tình cảnh lạc hậu. Theo chiều dài của lịch sử thì tất sẽ đưa đến nạn ngoại xâm, lệ thuộc.
Và chẳng có bữa tiệc nào lại không tàn, sự phát triển của một dân tộc không thể nào bị áp bức mãi mãi. Sự bức xúc dồn nén hàng thập kỷ có thể bung ra thành nạn bạo loạn không thể tưởng tượng nổi dành cho cái giai cấp tự cho mình là tiến bộ ngày hôm nay....