Close

- Không bao giờ được nhầm đàn bà với cái Lồn. Hai cái khác nhau rất nhiều, cách dùng cũng khác nhau rất nhiều.
- Tuổi trẻ dù nghèo vật chất nhưng nhất định phải có ước mơ, và phấn đấu cho ước mơ đấy của mình
- Đừng bất mãn, dù cuộc đời đối xử với mình chưa được công bằng cho lắm, lạc quan và học hỏi, nhìn đời ánh mắt vui tươi độ lượng
 
Cái giống mà đến cả chủ của nó ra lệnh cho nó dừng lại, mà nó vẫn cắn xé điên cuồng chứ chưa nói đến người lạ, bất chấp đúng sai là giống gì vậy bạn mình @S0CHODAI
lần đầu gặp thằng tâm thần phân liệt nặng như này trên xamvl thôi tao ig đây cho đỡ rác cứ ngồi đó mà thủ dâm tinh thần trong hoang tưởng đi nhé=))
 
lời khuyên duy nhất của tôi cho các bạn trẻ là hãy chú trọng sức khỏe từ sớm
thế thôi
Qua hồi trẻ ăn chơi đụ địt sex sục cặc triển miên
giờ qua tuổi năm mươi ăn no rửng mỡ lại nghĩ ra trò cai lọ bế tinh, người ta gọi là gì hả Qua:vozvn (20):
 
lần đầu gặp thằng tâm thần phân liệt nặng như này trên xamvl thôi tao ig đây cho đỡ rác cứ ngồi đó mà thủ dâm tinh thần trong hoang tưởng đi nhé=))
tao đang thủ dâm với ảnh mẹ mày. vì tao tò mò Lồn mẹ mày kiểu gì mà nặn ra được thằng con như này
đéo hiểu cái giống Lồn gì ngta chỉ ra cho mn thấy mày dẫn ảnh mang tc câu view. mà xỉa ngay phát "mày thể hiện cái gì"
cãi đéo được cắn bậy thì là cái giống gì?
 
Qua hồi trẻ ăn chơi đụ địt sex sục cặc triển miên
giờ qua tuổi năm mươi ăn no rửng mỡ lại nghĩ ra trò cai lọ bế tinh, người ta gọi là gì hả Qua:vozvn (20):
zJS1eJMm.jpg


Qua đã phải trải qua nhiều khó khăn để hiểu được chân lý
giờ mới có cái để truyền lại cho hậu thế
các em tin hay ko thì tùy
 
tao gần 4x rồi, có một vài lời khuyên cho bọn 2x như sau:
- muốn làm cái gì thì nên làm luôn, đừng chần chờ, thời gian trôi nhanh lắm, đến lúc nhìn lại thì lại ước gì với giá như. đương nhiên những việc này là những việc tốt, ví dụ như học một kỹ năng, đi đến một nơi nào đó, chứ đéo phải chơi đồ, chơi gái.
- Cần có ngoại ngữ, cái này rất là quan trọng trong công việc sau này. ít hay nhiều thì m cũng phải giao tiếp được với người nước ngoài ở những lúc gặp mặt. nó sẽ nâng việc m được tiếp xúc với sếp ở những dịp quan trọng, hoặc mày có thể đọc tài liệu để tiếp thu kỹ thuật mới tốt hơn.
- ra ngoài, tiếp xúc nhiều với người chứ đừng suốt ngày cắm mặt vào máy tính, điện thoại. đọc nhiều sách để tạo vốn kiến thức cho bản thân mình. đọc nhiều sách cũng sẽ giúp mày ăn nói và tán gái tốt hơn đó. nó sẽ tạo ra nhiều chủ đề để nói chuyện.
 
T chấm cái hóng bọn ml già trâu ở xàm này xem ntn

Cơ mà t đồng quan điểm với tml gì trên kia là nên cho bọn trẻ con tập thể thao để rèn thể lực và 1 tml nữa nói về việc nên dạy bọn nó thế nào là đời :))
 
Tao viết ra điều này sẽ nhiều thằng chửi tao là ngu dốt nhưng nếu mày chỉ là 1 thằng bình thường, đéo có gì nổi trội trong xã hội, làm công ăn lương thì lời khuyên của tao là mày nên đóng bảo hiểm xã hội thật đầy đủ và đóng càng sớm càng tốt.
Lúc mới ra trường tao cũng coi bảo hiểm xã hội là rẻ rách, thà để đấy làm sổ tiết kiệm hoặc giữ lại mua vàng (cách đây cỡ 10 năm thì 1 tháng để đc 1,2 chỉ là bình thường, còn giờ thì phải 2 tháng mới mua đc 1 chỉ nếu đéo vướng bận kinh tế) nhưng đến lúc tao phá sản năm kia thì có suy nghĩ khác về vấn đề này. 2 năm gần đây tao đéo cho đc ông bà già đồng nào, thi thoảng lo việc gia đình thì góp tiền thôi chứ đéo cho đều đc như xưa nhưng may cả 2 ông bà có lương hưu đâu đó tổng lại đc 12-13tr/tháng nên t cũng đéo áp lực lắm về kinh tế gia đình.
Hiện tại tao vẫn cố gắng cày trả nợ, sang năm tao sẽ tính mua bảo hiểm xã hội diện cá nhân đéo phải đăng ký qua cty và tùy xem kiếm tiền đến đâu mà sẽ đóng mức bảo hiểm sao cho phù hợp.
 
Dcm đọc về mấy cái ước mơ thời trẻ. Thích bài này vãi Lồn nên cóp vào đây cho các tml đọc.

# Có những ước mơ nhỏ đến mức… lúc mơ cũng thấy mình hơi buồn cười

Năm 2013, tôi học đại học, ngành kiến trúc. Ăn mì gói xuyên tuần, ngủ gục ở xưởng là chuyện thường. Nhưng trong đầu thì đầy mộng tưởng: tôi muốn có một chiếc máy nghe nhạc thực thụ.

Không phải điện thoại cùi bắp gắn thẻ nhớ. Tôi muốn một thiết bị sinh ra chỉ để phát nhạc – như Sony Walkman NW-F885 hay iPod Touch thế hệ 5. Một bên Android, một bên iOS. Một bên được dân chơi gọi là Walkman mới, một bên là "iPhone không sim".

Ai có là cả lớp mượn nghe thử, chuyền tay từng đứa. Mình thì chỉ dám nhìn. Dám ước – nhưng không dám nghĩ sẽ có.

## Mười hai năm sau

Và rồi mười hai năm sau – năm 2025 – trong một lô hàng cũ mới về, tôi tình cờ bóc ra được cả hai cái.

Không còn hộp, không sách hướng dẫn. Nhưng máy vẫn sáng màn hình, pin vẫn còn sống, bộ nhớ vẫn lưu vài bài MP3 cũ. Tôi nhìn mà khựng lại. Như ai đó vừa gửi cho tôi một lát cắt của năm 2013, gói ghém vừa đủ để nhớ, nhưng không khiến mình nghẹn.

Walkman NW-F885 chạy Android 4.1 Jelly Bean. Mọi thứ chậm rãi – nhưng cũng vì thế mà dễ thở. iPod Touch thì nhẹ như không khí, màn hình bé tí nhưng mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Không cập nhật, không thông báo – chỉ có âm nhạc.

30 phút ngồi với hai cái máy nhỏ, cảm giác như lâu lắm. Bên ngoài Sài Gòn chiều, tiếng xe cộ ầm ĩ. Trong nhà chỉ có tôi với những giai điệu từ thập niên trước.

## Cổng FastPort và nỗi khát khao jack 3.5mm

Tôi nhớ lại hồi dùng điện thoại Sony Ericsson cũ. Tai nghe cắm qua cái cổng riêng – gọi là FastPort. Nó vừa sạc, vừa truyền dữ liệu, vừa cắm tai nghe. Nghe có vẻ tiên tiến, nhưng thực tế thì... "tiên tiến" đau khổ.

Cứ lắc nhẹ là rớt. Nghe nhạc mà tay cứ phải giữ nhẹ chỗ cắm. Có lúc máy còn không nhận tai nghe, cứ mở ra cắm lại. Nhớ có người bạn cùng lớp từng bảo: "Cái cổng ấy đúng là của quỷ. Nhẹ tay chút là tuột, mà gắn chặt quá thì không sạc được."

Và rồi trong những lúc đau khổ với FastPort, tôi lại càng thèm khát Walkman hay iPod. Không phải chỉ vì chất lượng âm thanh, mà vì cái jack 3.5mm đơn giản ấy. Cắm vào là nghe, không phải lo tuột, không phải giữ tay. Mỗi lần nhìn bạn cắm tai nghe vào iPod một cách tự nhiên, tôi lại nghĩ: "Sao mà tiện thế!"

Cái cổng tròn nhỏ xíu đó trở thành biểu tượng của sự đơn giản và tin cậy. Không "đa năng" như FastPort, nhưng làm một việc thôi – và làm thật tốt. Câu đó nghe buồn cười về FastPort. Nhưng khi bạn từng giữ dây tai nghe bằng băng keo, rồi mơ ước được cắm jack 3.5mm thoải mái, bạn sẽ hiểu nó đúng cỡ nào.

Hồi đó thấy FastPort là "đỉnh cao công nghệ", giờ mới hiểu sao jack 3.5mm lại là thứ đơn giản nhưng bền bỉ nhất đời. Đôi khi, tiến bộ thật sự nằm ở chỗ đáng tin cậy, không phải đa chức năng.

## Âm nhạc không cần chen ngang

Tôi lấy tai nghe cũ, cắm vào Walkman. Mở lại bài "Let Her Go" của Passenger. Và tôi ngồi yên. Không bấm lướt. Không shuffle. Không có AI khuyên "bạn có thể thích bài này".

Chỉ có bài hát – và tôi.

Âm thanh từ Walkman NW-F885 không phải audiophile, nhưng có cái gì đó... sạch sẽ. Không có notification từ Spotify, không có call đến. Chỉ có âm nhạc, thuần khiết và trọn vẹn.

Chuyển sang iPod Touch, cảm giác khác hẳn. iOS 9 trong máy nhỏ bé, mọi thứ mượt mà dù đã 10 năm tuổi. Giao diện quen thuộc, như gặp lại người bạn cũ sau nhiều năm xa cách.

## Điều không lỗi thời

Có những thứ không còn hợp thời – nhưng chưa từng lỗi thời.

Walkman và iPod đều cũ, không còn sản xuất. Sony giờ làm smartphone, Apple thì khai tử iPod Touch từ 2022. Nhưng một bài hát mở từ hai thiết bị ấy – vẫn khiến lòng mình lặng xuống. Như thể được ai đó vỗ vai, bảo: "Mày từng ước mơ cái này đấy, nhớ không?"

Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ ước mơ không nằm ở việc sở hữu, mà ở việc nhớ. Nhớ mình từng muốn điều gì đó một cách chân thành, dù nó nhỏ bé và vô lý. Nhớ cảm giác háo hức khi mượn được tai nghe của bạn để nghe thử. Nhớ cả những đêm mơ về chiếc máy nghe nhạc riêng.

Giờ tôi có cả hai. Không long lanh như lúc mơ, không còn new sealed in box. Nhưng đủ để khiến tim mình mềm lại một chút.

Tôi không thấy tiếc. Tôi chỉ thấy ấm. Vì mình đã không quên điều từng khiến mình mơ ước.

## Những ước mơ nhỏ

Có lẽ đây chính là điều đẹp nhất của những ước mơ nhỏ: chúng không cần to lớn để có ý nghĩa. Một chiếc Walkman, một chiếc iPod – trong thế giới smartphone hiện tại, chúng tưởng như vô dụng. Nhưng chúng mang theo câu chuyện của một thời trẻ trung, của những khát khao đơn giản.

Nếu bạn từng có một ước mơ nhỏ và vô lý hồi trẻ – đừng vội quên. Biết đâu một ngày, rất tình cờ, bạn lại cầm được nó. Không hoàn hảo như trong tưởng tượng. Nhưng đủ để nhắc bạn rằng, mình từng biết mơ ước.

**Bạn có từng có ước mơ nào tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại ám ảnh bạn suốt một thời gian dài không?**

---
*Về tác giả: Một kiến trúc sư đam mê âm thanh, tin rằng thiết kế tốt - dù là building hay thiết bị - đều cần cân bằng giữa chức năng và cảm xúc. Quan niệm rằng công nghệ thực sự tốt không cần phô trương, chỉ cần lặng lẽ phục vụ và kết nối con người với những điều họ yêu thích.*
————————————————————————-
-Một status hay. Với mày ước mơ nhò là gì ?
- tamagochi, năm tao lớp 1 năm đó ra tamagochi. 300k, mà hồi đó phở 5k 1 tô thôi, nên lớn mua được là mua ngay vài con. Mày thì sao ?
- đéo biết ước mơ gì nhỏ nhưng ám ảnh nữa. Chắc là ngon như ngọc trinh, trắng như ngọc trinh . =)) Câu nói trên bàn nhậu hồi trẻ. =))

 
Dcm đọc về mấy cái ước mơ thời trẻ. Thích bài này vãi lồn nên cóp vào đây cho các tml đọc.

# Có những ước mơ nhỏ đến mức… lúc mơ cũng thấy mình hơi buồn cười

Năm 2013, tôi học đại học, ngành kiến trúc. Ăn mì gói xuyên tuần, ngủ gục ở xưởng là chuyện thường. Nhưng trong đầu thì đầy mộng tưởng: tôi muốn có một chiếc máy nghe nhạc thực thụ.

Không phải điện thoại cùi bắp gắn thẻ nhớ. Tôi muốn một thiết bị sinh ra chỉ để phát nhạc – như Sony Walkman NW-F885 hay iPod Touch thế hệ 5. Một bên Android, một bên iOS. Một bên được dân chơi gọi là Walkman mới, một bên là "iPhone không sim".

Ai có là cả lớp mượn nghe thử, chuyền tay từng đứa. Mình thì chỉ dám nhìn. Dám ước – nhưng không dám nghĩ sẽ có.

## Mười hai năm sau

Và rồi mười hai năm sau – năm 2025 – trong một lô hàng cũ mới về, tôi tình cờ bóc ra được cả hai cái.

Không còn hộp, không sách hướng dẫn. Nhưng máy vẫn sáng màn hình, pin vẫn còn sống, bộ nhớ vẫn lưu vài bài MP3 cũ. Tôi nhìn mà khựng lại. Như ai đó vừa gửi cho tôi một lát cắt của năm 2013, gói ghém vừa đủ để nhớ, nhưng không khiến mình nghẹn.

Walkman NW-F885 chạy Android 4.1 Jelly Bean. Mọi thứ chậm rãi – nhưng cũng vì thế mà dễ thở. iPod Touch thì nhẹ như không khí, màn hình bé tí nhưng mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Không cập nhật, không thông báo – chỉ có âm nhạc.

30 phút ngồi với hai cái máy nhỏ, cảm giác như lâu lắm. Bên ngoài Sài Gòn chiều, tiếng xe cộ ầm ĩ. Trong nhà chỉ có tôi với những giai điệu từ thập niên trước.

## Cổng FastPort và nỗi khát khao jack 3.5mm

Tôi nhớ lại hồi dùng điện thoại Sony Ericsson cũ. Tai nghe cắm qua cái cổng riêng – gọi là FastPort. Nó vừa sạc, vừa truyền dữ liệu, vừa cắm tai nghe. Nghe có vẻ tiên tiến, nhưng thực tế thì... "tiên tiến" đau khổ.

Cứ lắc nhẹ là rớt. Nghe nhạc mà tay cứ phải giữ nhẹ chỗ cắm. Có lúc máy còn không nhận tai nghe, cứ mở ra cắm lại. Nhớ có người bạn cùng lớp từng bảo: "Cái cổng ấy đúng là của quỷ. Nhẹ tay chút là tuột, mà gắn chặt quá thì không sạc được."

Và rồi trong những lúc đau khổ với FastPort, tôi lại càng thèm khát Walkman hay iPod. Không phải chỉ vì chất lượng âm thanh, mà vì cái jack 3.5mm đơn giản ấy. Cắm vào là nghe, không phải lo tuột, không phải giữ tay. Mỗi lần nhìn bạn cắm tai nghe vào iPod một cách tự nhiên, tôi lại nghĩ: "Sao mà tiện thế!"

Cái cổng tròn nhỏ xíu đó trở thành biểu tượng của sự đơn giản và tin cậy. Không "đa năng" như FastPort, nhưng làm một việc thôi – và làm thật tốt. Câu đó nghe buồn cười về FastPort. Nhưng khi bạn từng giữ dây tai nghe bằng băng keo, rồi mơ ước được cắm jack 3.5mm thoải mái, bạn sẽ hiểu nó đúng cỡ nào.

Hồi đó thấy FastPort là "đỉnh cao công nghệ", giờ mới hiểu sao jack 3.5mm lại là thứ đơn giản nhưng bền bỉ nhất đời. Đôi khi, tiến bộ thật sự nằm ở chỗ đáng tin cậy, không phải đa chức năng.

## Âm nhạc không cần chen ngang

Tôi lấy tai nghe cũ, cắm vào Walkman. Mở lại bài "Let Her Go" của Passenger. Và tôi ngồi yên. Không bấm lướt. Không shuffle. Không có AI khuyên "bạn có thể thích bài này".

Chỉ có bài hát – và tôi.

Âm thanh từ Walkman NW-F885 không phải audiophile, nhưng có cái gì đó... sạch sẽ. Không có notification từ Spotify, không có call đến. Chỉ có âm nhạc, thuần khiết và trọn vẹn.

Chuyển sang iPod Touch, cảm giác khác hẳn. iOS 9 trong máy nhỏ bé, mọi thứ mượt mà dù đã 10 năm tuổi. Giao diện quen thuộc, như gặp lại người bạn cũ sau nhiều năm xa cách.

## Điều không lỗi thời

Có những thứ không còn hợp thời – nhưng chưa từng lỗi thời.

Walkman và iPod đều cũ, không còn sản xuất. Sony giờ làm smartphone, Apple thì khai tử iPod Touch từ 2022. Nhưng một bài hát mở từ hai thiết bị ấy – vẫn khiến lòng mình lặng xuống. Như thể được ai đó vỗ vai, bảo: "Mày từng ước mơ cái này đấy, nhớ không?"

Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ ước mơ không nằm ở việc sở hữu, mà ở việc nhớ. Nhớ mình từng muốn điều gì đó một cách chân thành, dù nó nhỏ bé và vô lý. Nhớ cảm giác háo hức khi mượn được tai nghe của bạn để nghe thử. Nhớ cả những đêm mơ về chiếc máy nghe nhạc riêng.

Giờ tôi có cả hai. Không long lanh như lúc mơ, không còn new sealed in box. Nhưng đủ để khiến tim mình mềm lại một chút.

Tôi không thấy tiếc. Tôi chỉ thấy ấm. Vì mình đã không quên điều từng khiến mình mơ ước.

## Những ước mơ nhỏ

Có lẽ đây chính là điều đẹp nhất của những ước mơ nhỏ: chúng không cần to lớn để có ý nghĩa. Một chiếc Walkman, một chiếc iPod – trong thế giới smartphone hiện tại, chúng tưởng như vô dụng. Nhưng chúng mang theo câu chuyện của một thời trẻ trung, của những khát khao đơn giản.

Nếu bạn từng có một ước mơ nhỏ và vô lý hồi trẻ – đừng vội quên. Biết đâu một ngày, rất tình cờ, bạn lại cầm được nó. Không hoàn hảo như trong tưởng tượng. Nhưng đủ để nhắc bạn rằng, mình từng biết mơ ước.

**Bạn có từng có ước mơ nào tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại ám ảnh bạn suốt một thời gian dài không?**

---
*Về tác giả: Một kiến trúc sư đam mê âm thanh, tin rằng thiết kế tốt - dù là building hay thiết bị - đều cần cân bằng giữa chức năng và cảm xúc. Quan niệm rằng công nghệ thực sự tốt không cần phô trương, chỉ cần lặng lẽ phục vụ và kết nối con người với những điều họ yêu thích.*
————————————————————————-
-Một status hay. Với mày ước mơ nhò là gì ?
- tamagochi, năm tao lớp 1 năm đó ra tamagochi. 300k, mà hồi đó phở 5k 1 tô thôi, nên lớn mua được là mua ngay vài con. Mày thì sao ?
- đéo biết ước mơ gì nhỏ nhưng ám ảnh nữa. Chắc là ngon như ngọc trinh, trắng như ngọc trinh . =)) Câu nói trên bàn nhậu hồi trẻ. =))

tao vẫn đang giữ một đoạn cáp chuyển đổi từ cổng Fastport sang 3.5 mm. ngày xưa tao cũng là fan của Sony phone. dùng các đời từ walkman tới mấy dòng C chụp ảnh đẹp, C905, C901
 
Giờ mới biết, ý nghĩa thực sự của cuộc đời ko phải là sự thành công trong sự nghiệp, hoặc quyền lực hay giàu có về vật chất,...mà là sự gần gũi về Đức tin đối với Thiên Chúa 😂
Kinh Thánh ghi rằng
" Hỡi anh em yêu-dấu, chớ tự dối mình: mọi ân-điển tốt-lành cùng sự ban-cho trọn-vẹn đều đến từ nơi cao và bởi Cha sáng-láng mà xuống, trong Ngài chẳng có một sự thay-đổi, cũng chẳng có bóng của sự biến-cải nào "
 
Giờ mới biết, ý nghĩa thực sự của cuộc đời ko phải là sự thành công trong sự nghiệp, hoặc quyền lực hay giàu có về vật chất,...mà là sự gần gũi về Đức tin đối với Thiên Chúa 😂
Kinh Thánh ghi rằng
" Hỡi anh em yêu-dấu, chớ tự dối mình: mọi ân-điển tốt-lành cùng sự ban-cho trọn-vẹn đều đến từ nơi cao và bởi Cha sáng-láng mà xuống, trong Ngài chẳng có một sự thay-đổi, cũng chẳng có bóng của sự biến-cải nào "
anh theo đạo à
 
Tao 30 tuổi rồi. Đây là lời khuyên tao dành cho mấy tml 20 tuổi:

1. Thứ con người ta mong đợi cả cuộc đời này thật ra không phải là thành tựu. Những điều mong đợi thật ra là kỷ niệm và thời gian.

2. Còn trẻ đừng vay nợ nhiều. Tụi mày có thể không kiếm được nhiều tiền lúc trẻ, nhưng đừng tiêu xài hoang phí. Mua vật dụng chỉ cần rẻ và đủ dùng là được. Hãy biết cách quản lý tài chính và tiết kiệm thật thông minh.
Tao 40 rồi tao khuyên mày như này:
1. Kỷ niệm đéo có giá trị gì. Qua là qua, mọi thứ vô thường. Thời gian thì quý thật nhưng nó chỉ quý nếu thời gian đó giúp mày tạo ra thành tựu.
2. Có tiền thì mua cái gì ngon mà ăn, kiếm gái đẹp mà chịch cho chán đi đừng tiết kiệm quá. Đền tuổi tao răng yếu tiêu hóa kém, đéo ăn được nhiều. Chim thì khỏi nói rồi, 1 tuần chỉ cửng được 1 lần - 10 phút. Tiền đéo giải quyết được mấy cái này
 
Top