Dcm đọc về mấy cái ước mơ thời trẻ. Thích bài này vãi lồn nên cóp vào đây cho các tml đọc.
# Có những ước mơ nhỏ đến mức… lúc mơ cũng thấy mình hơi buồn cười
Năm 2013, tôi học đại học, ngành kiến trúc. Ăn mì gói xuyên tuần, ngủ gục ở xưởng là chuyện thường. Nhưng trong đầu thì đầy mộng tưởng: tôi muốn có một chiếc máy nghe nhạc thực thụ.
Không phải điện thoại cùi bắp gắn thẻ nhớ. Tôi muốn một thiết bị sinh ra chỉ để phát nhạc – như Sony Walkman NW-F885 hay iPod Touch thế hệ 5. Một bên Android, một bên iOS. Một bên được dân chơi gọi là Walkman mới, một bên là "iPhone không sim".
Ai có là cả lớp mượn nghe thử, chuyền tay từng đứa. Mình thì chỉ dám nhìn. Dám ước – nhưng không dám nghĩ sẽ có.
## Mười hai năm sau
Và rồi mười hai năm sau – năm 2025 – trong một lô hàng cũ mới về, tôi tình cờ bóc ra được cả hai cái.
Không còn hộp, không sách hướng dẫn. Nhưng máy vẫn sáng màn hình, pin vẫn còn sống, bộ nhớ vẫn lưu vài bài MP3 cũ. Tôi nhìn mà khựng lại. Như ai đó vừa gửi cho tôi một lát cắt của năm 2013, gói ghém vừa đủ để nhớ, nhưng không khiến mình nghẹn.
Walkman NW-F885 chạy Android 4.1 Jelly Bean. Mọi thứ chậm rãi – nhưng cũng vì thế mà dễ thở. iPod Touch thì nhẹ như không khí, màn hình bé tí nhưng mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Không cập nhật, không thông báo – chỉ có âm nhạc.
30 phút ngồi với hai cái máy nhỏ, cảm giác như lâu lắm. Bên ngoài Sài Gòn chiều, tiếng xe cộ ầm ĩ. Trong nhà chỉ có tôi với những giai điệu từ thập niên trước.
## Cổng FastPort và nỗi khát khao jack 3.5mm
Tôi nhớ lại hồi dùng điện thoại Sony Ericsson cũ. Tai nghe cắm qua cái cổng riêng – gọi là FastPort. Nó vừa sạc, vừa truyền dữ liệu, vừa cắm tai nghe. Nghe có vẻ tiên tiến, nhưng thực tế thì... "tiên tiến" đau khổ.
Cứ lắc nhẹ là rớt. Nghe nhạc mà tay cứ phải giữ nhẹ chỗ cắm. Có lúc máy còn không nhận tai nghe, cứ mở ra cắm lại. Nhớ có người bạn cùng lớp từng bảo: "Cái cổng ấy đúng là của quỷ. Nhẹ tay chút là tuột, mà gắn chặt quá thì không sạc được."
Và rồi trong những lúc đau khổ với FastPort, tôi lại càng thèm khát Walkman hay iPod. Không phải chỉ vì chất lượng âm thanh, mà vì cái jack 3.5mm đơn giản ấy. Cắm vào là nghe, không phải lo tuột, không phải giữ tay. Mỗi lần nhìn bạn cắm tai nghe vào iPod một cách tự nhiên, tôi lại nghĩ: "Sao mà tiện thế!"
Cái cổng tròn nhỏ xíu đó trở thành biểu tượng của sự đơn giản và tin cậy. Không "đa năng" như FastPort, nhưng làm một việc thôi – và làm thật tốt. Câu đó nghe buồn cười về FastPort. Nhưng khi bạn từng giữ dây tai nghe bằng băng keo, rồi mơ ước được cắm jack 3.5mm thoải mái, bạn sẽ hiểu nó đúng cỡ nào.
Hồi đó thấy FastPort là "đỉnh cao công nghệ", giờ mới hiểu sao jack 3.5mm lại là thứ đơn giản nhưng bền bỉ nhất đời. Đôi khi, tiến bộ thật sự nằm ở chỗ đáng tin cậy, không phải đa chức năng.
## Âm nhạc không cần chen ngang
Tôi lấy tai nghe cũ, cắm vào Walkman. Mở lại bài "Let Her Go" của Passenger. Và tôi ngồi yên. Không bấm lướt. Không shuffle. Không có AI khuyên "bạn có thể thích bài này".
Chỉ có bài hát – và tôi.
Âm thanh từ Walkman NW-F885 không phải audiophile, nhưng có cái gì đó... sạch sẽ. Không có notification từ Spotify, không có call đến. Chỉ có âm nhạc, thuần khiết và trọn vẹn.
Chuyển sang iPod Touch, cảm giác khác hẳn. iOS 9 trong máy nhỏ bé, mọi thứ mượt mà dù đã 10 năm tuổi. Giao diện quen thuộc, như gặp lại người bạn cũ sau nhiều năm xa cách.
## Điều không lỗi thời
Có những thứ không còn hợp thời – nhưng chưa từng lỗi thời.
Walkman và iPod đều cũ, không còn sản xuất. Sony giờ làm smartphone, Apple thì khai tử iPod Touch từ 2022. Nhưng một bài hát mở từ hai thiết bị ấy – vẫn khiến lòng mình lặng xuống. Như thể được ai đó vỗ vai, bảo: "Mày từng ước mơ cái này đấy, nhớ không?"
Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ ước mơ không nằm ở việc sở hữu, mà ở việc nhớ. Nhớ mình từng muốn điều gì đó một cách chân thành, dù nó nhỏ bé và vô lý. Nhớ cảm giác háo hức khi mượn được tai nghe của bạn để nghe thử. Nhớ cả những đêm mơ về chiếc máy nghe nhạc riêng.
Giờ tôi có cả hai. Không long lanh như lúc mơ, không còn new sealed in box. Nhưng đủ để khiến tim mình mềm lại một chút.
Tôi không thấy tiếc. Tôi chỉ thấy ấm. Vì mình đã không quên điều từng khiến mình mơ ước.
## Những ước mơ nhỏ
Có lẽ đây chính là điều đẹp nhất của những ước mơ nhỏ: chúng không cần to lớn để có ý nghĩa. Một chiếc Walkman, một chiếc iPod – trong thế giới smartphone hiện tại, chúng tưởng như vô dụng. Nhưng chúng mang theo câu chuyện của một thời trẻ trung, của những khát khao đơn giản.
Nếu bạn từng có một ước mơ nhỏ và vô lý hồi trẻ – đừng vội quên. Biết đâu một ngày, rất tình cờ, bạn lại cầm được nó. Không hoàn hảo như trong tưởng tượng. Nhưng đủ để nhắc bạn rằng, mình từng biết mơ ước.
**Bạn có từng có ước mơ nào tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại ám ảnh bạn suốt một thời gian dài không?**
---
*Về tác giả: Một kiến trúc sư đam mê âm thanh, tin rằng thiết kế tốt - dù là building hay thiết bị - đều cần cân bằng giữa chức năng và cảm xúc. Quan niệm rằng công nghệ thực sự tốt không cần phô trương, chỉ cần lặng lẽ phục vụ và kết nối con người với những điều họ yêu thích.*
————————————————————————-
-Một status hay.  Với mày ước mơ nhò là gì ?
- tamagochi, năm tao lớp 1 năm đó ra tamagochi. 300k, mà hồi đó phở 5k 1 tô thôi, nên lớn mua được là mua ngay vài con. Mày thì sao ?
-  đéo biết ước mơ gì nhỏ nhưng ám ảnh nữa. Chắc là ngon như ngọc trinh, trắng như ngọc trinh . 

 Câu nói trên bàn nhậu hồi trẻ. 
 
