Đô Rê Mi
Thanh niên Ngõ chợ
“Có người đã chết ở năm 25 tuổi, nhưng đến năm 75 tuổi mới được đem đi chôn.”
Có những cái chết đã diễn ra trước cả khi ta thực sự "lìa đời". Và trên thế gian này, có bao người đang sống mòn như thế? Có bao người đã phải lê thân đợi tới ngày mình được người đời công nhận là ra đi? Có bao người đang nhận ra... mình đã chết dù vẫn đang sống?
Mỗi sớm mai thức dậy chỉ còn là nghĩa vụ.
Khi công việc, các mối quan hệ, cả những nụ cười… trở nên quá quen, đến mức chẳng còn gì để thấy nhớ hay thấy tiếc.
Khi mọi thứ đều ổn, nhưng trong lòng lại không còn thiết tha.
Người ta vẫn đi làm, vẫn về nhà, vẫn chúc ngủ ngon và chờ cuối tuần như thường lệ.
Nhưng sâu bên trong, có một phần đã lặng lẽ rời đi - phần từng biết rung động, từng muốn sống cho chính mình, từng mơ về một điều gì đó đẹp hơn.
Có lẽ sự buông bỏ đáng tiếc nhất không phải là từ bỏ một ai, mà là từ bỏ bản thân. Người ta không khóc khi giấc mơ không thành, người ta khóc vì chẳng còn nhớ nỗi giấc mơ của mình là gì.
Nếu một ngày nào đó, trái tim bạn chợt nhói lên khi nghe một giai điệu cũ, chợt rung động khi thấy ai đó say mê làm điều họ yêu hoặc bỗng dưng muốn khóc khi thấy đôi mắt tràn đầy sự hy vọng của chính trong một tấm ảnh cũ… thì xin đừng bỏ qua.
Vì có thể, đó là phần "tôi" vẫn đang thoi thóp - vẫn âm thầm chờ được lay gọi, vẫn mong một ngày được trở lại, dù chỉ là một lần, để được sống một cuộc đời thực sự.
#Doremi #thichbuculadyboy
Có những cái chết đã diễn ra trước cả khi ta thực sự "lìa đời". Và trên thế gian này, có bao người đang sống mòn như thế? Có bao người đã phải lê thân đợi tới ngày mình được người đời công nhận là ra đi? Có bao người đang nhận ra... mình đã chết dù vẫn đang sống?
Mỗi sớm mai thức dậy chỉ còn là nghĩa vụ.
Khi công việc, các mối quan hệ, cả những nụ cười… trở nên quá quen, đến mức chẳng còn gì để thấy nhớ hay thấy tiếc.
Khi mọi thứ đều ổn, nhưng trong lòng lại không còn thiết tha.
Người ta vẫn đi làm, vẫn về nhà, vẫn chúc ngủ ngon và chờ cuối tuần như thường lệ.
Nhưng sâu bên trong, có một phần đã lặng lẽ rời đi - phần từng biết rung động, từng muốn sống cho chính mình, từng mơ về một điều gì đó đẹp hơn.
Có lẽ sự buông bỏ đáng tiếc nhất không phải là từ bỏ một ai, mà là từ bỏ bản thân. Người ta không khóc khi giấc mơ không thành, người ta khóc vì chẳng còn nhớ nỗi giấc mơ của mình là gì.
Nếu một ngày nào đó, trái tim bạn chợt nhói lên khi nghe một giai điệu cũ, chợt rung động khi thấy ai đó say mê làm điều họ yêu hoặc bỗng dưng muốn khóc khi thấy đôi mắt tràn đầy sự hy vọng của chính trong một tấm ảnh cũ… thì xin đừng bỏ qua.
Vì có thể, đó là phần "tôi" vẫn đang thoi thóp - vẫn âm thầm chờ được lay gọi, vẫn mong một ngày được trở lại, dù chỉ là một lần, để được sống một cuộc đời thực sự.
#Doremi #thichbuculadyboy