Chào mày,
Tao thì cũng chỉ tạm gọi là qua lớp xóa mù piano thôi (nhà có 2 cái upright Mason Hamlin với Steinway & son nhưng dạo 1980 khó khăn quá đành phải chia tay cái Steinway), đến đời con tao thì vì bố nó khá hơn bố tao nên chúng nó được học piano tử tế từ lúc 5 tuổi 1 cô 1 trò nên chắc tạm đủ thông tin để trao qua đổi lại với mày thế này:
1- dân học nhạc tử tế ĐÉO ai tập bằng đàn piano điện tử. Có điều kiện thì sắm grand piano, không có thì cũng tập bằng upright. Mà cũng là dân học nhạc tử tế thì nó đéo gõ mấy cái bài hát kiểu kít-dơ-dên hay pho-lâu-in-iu đâu. Sau này mày có con mà cho học nhạc đại loại piano hay violin thì nhớ là đừng cho học chỗ nào mà mới đôi ba tháng đã chơi được mấy bài bô-lê-dô; dưa muối xổi thì nhanh khú với lại dễ bị K+ lắm.
2- Khái niệm đàn xịn của mày chắc là TO, ĐEN BÓNG và chắc luôn là 1 cây Yamaha. Piano của Yamaha với Kawai đang rất thịnh hành ở các nhà giàu mới nổi xứ Đông-Lào nó cũng chỉ như xe Toyota thôi, hàng bình dân chứ có cái đéo gì đáng kể. Thử mấy cây đàn Steinway & son (quá nổi tiếng, nhưng không hẳn cây nào cũng hay như cái giá của nó), Bechstein (mới có showroom trong Saigon), Mason & Hamlin, Baldwin hay Knabe đi, không cần đến mức phải grand đâu mà chỉ cần upright thôi; rồi sau đấy mày sẽ thấy văn hóa phải thẩm thấu nhiều đời chứ đéo thể ăn sổi được.
3- Mày cho tao hỏi: bàn tay em nó quãng mấy, hỏi đúng câu đấy thôi là biết ngay dân nhạc hay dân-mù-nhạc. Theo tao thấy gần như 100 con úp ảnh đang ngồi trước cây đàn piano trên Fb hay Inst thì 99 đứa đéo biết tại sao đàn piano lại có tám mươi tám phím, và khoảng 95 con nốt nhạc bẻ đôi đéo biết.
Bonus chúng mày cái clip này, dễ nghe và cũng dễ cảm cho một ngày Hà nội nóng như đổ lửa.