Live Đã có Hòa Bình, Độc Lập! Tại sao 1978-1990 vẫn phải vượt biên-biển, di cư [HO, V11, ODP]? Trải nghiệm của một thuyền nhân, đánh đổi mạng sống lúc đó!

Tùy số nữa, ngoại t bị tịch thu nhà cửa nên đi vượt biên cả nhà mấy lần mà lúc thì bão, lúc thì ghe hư,.. đi 3 4 lần mà toàn về. Cậu t thì đang đi ghe trên sông thì bạn rủ rồi nhảy đi luôn thì lọt, trên đường đi thì ghe hết dầu trôi dạt thì may gặp tụi tàu Hà lan cho đồ ăn xăng dầu, nhưng nó không chở đi mà tự đi thêm mấy ngày thì tới Thái lan. Ở thời gian định đi Mỹ thì có đợt qua Úc nên đi luôn.
 
ngoài Bắc sau 75 thì 1 bộ phận ng Hoa, tri thức ng Việt bị tụi nó hăm dọa, chèn ép quá ko sống dc nữa nên phải đi.
mãi sau này là đám ng việt, ko chịu nổi chế độ xhcn, sẵn dịp thấy miền nam có phong trào vượt biên để dc định cư ở nước thứ 3 nên cũng đú theo, chủ yếu từ Hải phòng, Quảng Ninh đi thẳng qua HK. mấy ng này đa phần sau này sang UK.
nam -> tị nạn chính trị
bắc ->tị nạn kinh tế ;))
ông bà cầm súng tham gia cách mạng, tới đời con cháu chịu cực chịu khổ ko dc lại phải vượt biên :baffle:
Đến giờ người Hoa còn bị dân bake hăm doạ chèn ép nữa chứ nói gì năm 75.
Điển hình là 2003 thằng T.M. Phụng bị tử hình khi mà số đất nó gom đéo bằng 1 góc của Novaland, Vịn Vươn.
Đợt 2/9 năm nay thằng 3 tàu Leto bị đám bake từ quan đến dân chửi bới chỉ vì nó khóc thương cho 1 tml nghẹo sĩ Việt Kèo nổi tiếng bị mất.
Còn dân nake bị chèn ép thì nổi bật nhất là năm 2021 rồi.
Tri thức bị chèn ép thì Ngô Bảo Châu là đại diện
 
Đến giờ người Hoa còn bị dân bake hăm doạ chèn ép nữa chứ nói gì năm 75.
Điển hình là 2003 thằng T.M. Phụng bị tử hình khi mà số đất nó gom đéo bằng 1 góc của Novaland, Vịn Vươn.
Đợt 2/9 năm nay thằng 3 tàu Leto bị đám bake từ quan đến dân chửi bới chỉ vì nó khóc thương cho 1 tml nghẹo sĩ Việt Kèo nổi tiếng bị mất.
Còn dân nake bị chèn ép thì nổi bật nhất là năm 2021 rồi.
Tri thức bị chèn ép thì Ngô Bảo Châu là đại diện
tụi mày an tâm, tao đang nghiên cứu gundam gồi, đợi tao lập đông lào quân chủ lập hiến xong sẽ lấy lại công bình cho tụi mày
 
Quê Hương Ơi Thôi Đành Xa
Bài hát của Duy Khánh ‧ 1989

Tôi ra đi giữa phố không đèn
Tôi ra đi trốn mắt người quen
Tôi ra đi rời xa kỷ niệm
Xa người thương, xa cả bạn bè
Tôi ra đi trong lòng u uất
Nỗi đắng cay nặng trên bờ vai ôi tương lai

Tôi ra đi với nỗi ưu phiền
Tôi ra đi với nỗi sầu riêng
Xa con thơ còn đang bập bẹ
Xa tình yêu đang thuở mặn nồng
Tôi ra đi mang đầy nuối tiếc
Nỗi xót xa tôi để nơi nào

Tôi ra đi để được khóc, được cười
Được giận hờn, được ghét, được yêu
Tôi ra đi để được nói, được nghe
Được trông thấy tự do, được reo vui
Tôi ra đi để được thấy lại mình
Được tự tin bằng những lời ca
Tôi ra đi để được thấy bình minh
Nở trong mắt trẻ thơ rộn tiếng cười

Tôi ra đi giữa phố hoang tàn
Tôi ra đi tiếng hát đầy vơi
Tôi ra đi lòng mang tủi hận
Thiên đường ơi xin trả lại người
Quê hương ơi thôi đành xa nhé
Nước mắt rơi, rơi đỏ thiên đường

Tôi ra đi giữa phố không đèn
Tôi ra đi trốn mắt người quen
Tôi ra đi rời xa kỷ niệm
Xa người thương, xa cả bạn bè
Tôi ra đi trong lòng u uất
Nỗi đắng cay nặng trên bờ vai ôi tương lai

Tôi ra đi với nỗi ưu phiền
Tôi ra đi với nỗi sầu riêng
Xa con thơ còn đang bập bẹ
Xa tình yêu đang thuở mặn nồng
Tôi ra đi mang đầy nuối tiếc
Nỗi xót xa tôi để nơi nào

Tôi ra đi để được khóc, được cười
Được giận hờn, được ghét, được yêu
Tôi ra đi để được nói, được nghe
Được trông thấy tự do, được reo vui

Tôi ra đi để được thấy lại mình
Được tự tin bằng những lời ca
Tôi ra đi để được thấy bình minh
Nở trong mắt trẻ thơ rộn tiếng cười

Tôi ra đi giữa phố hoang tàn
Tôi ra đi tiếng hát đầy vơi
Tôi ra đi lòng mang tủi hận
Thiên đường ơi xin trả lại người
Quê hương ơi thôi đành xa nhé
Nước mắt rơi, rơi đỏ thiên đường
 
Quê Hương Ơi Thôi Đành Xa
Bài hát của Duy Khánh ‧ 1989

Tôi ra đi giữa phố không đèn
Tôi ra đi trốn mắt người quen
Tôi ra đi rời xa kỷ niệm
Xa người thương, xa cả bạn bè
Tôi ra đi trong lòng u uất
Nỗi đắng cay nặng trên bờ vai ôi tương lai
Tôi ra đi với nỗi ưu phiền
Tôi ra đi với nỗi sầu riêng
Xa con thơ còn đang bập bẹ
Xa tình yêu đang thuở mặn nồng
Tôi ra đi mang đầy nuối tiếc
Nỗi xót xa tôi để nơi nào
Tôi ra đi để được khóc, được cười
Được giận hờn, được ghét, được yêu
Tôi ra đi để được nói, được nghe
Được trông thấy tự do, được reo vui
Tôi ra đi để được thấy lại mình
Được tự tin bằng những lời ca
Tôi ra đi để được thấy bình minh
Nở trong mắt trẻ thơ rộn tiếng cười
Tôi ra đi giữa phố hoang tàn
Tôi ra đi tiếng hát đầy vơi
Tôi ra đi lòng mang tủi hận
Thiên đường ơi xin trả lại người
Quê hương ơi thôi đành xa nhé
Nước mắt rơi, rơi đỏ thiên đường
Tôi ra đi giữa phố không đèn
Tôi ra đi trốn mắt người quen
Tôi ra đi rời xa kỷ niệm
Xa người thương, xa cả bạn bè
Tôi ra đi trong lòng u uất
Nỗi đắng cay nặng trên bờ vai ôi tương lai
Tôi ra đi với nỗi ưu phiền
Tôi ra đi với nỗi sầu riêng
Xa con thơ còn đang bập bẹ
Xa tình yêu đang thuở mặn nồng
Tôi ra đi mang đầy nuối tiếc
Nỗi xót xa tôi để nơi nào
Tôi ra đi để được khóc, được cười
Được giận hờn, được ghét, được yêu
Tôi ra đi để được nói, được nghe
Được trông thấy tự do, được reo vui
Tôi ra đi để được thấy lại mình
Được tự tin bằng những lời ca
Tôi ra đi để được thấy bình minh
Nở trong mắt trẻ thơ rộn tiếng cười
Tôi ra đi giữa phố hoang tàn
Tôi ra đi tiếng hát đầy vơi
Tôi ra đi lòng mang tủi hận
Thiên đường ơi xin trả lại người
Quê hương ơi thôi đành xa nhé
Nước mắt rơi, rơi đỏ thiên đường
Rồi có một ngày, sẽ một ngày chinh chiến tàn
Anh chẳng còn chi, chẳng còn chi ngoài con tim héo em ơi
Xin trả lại đây, bỏ lại đây
Thép gai giăng với luỹ hào sâu
Lỗ châu mai với những địa lôi
Đã bao phen máu anh tuôn
Cho còn lại đến mãi bây giờ
Trả súng đạn này ôi sạch nợ sông núi rồi
Anh trở về quê, trở về quê tìm tuổi thơ mới năm nao
Vui cùng ruộng nương, cùng đàn trâu
Với cây đa, khóm trúc, hàng cau
Với con đê có chiếc cầu tre
Đã bao năm vắng chân anh
Nên trở thành hoang phế rong rêu
Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa
Rồi anh sẽ đón cha mẹ về
Rồi anh sẽ sang thăm nhà em
Với miếng cau, với miếng trầu, ta làm lại từ đầu
Rồi anh sẽ dìu em tìm thăm
Mộ bia kín trong nghĩa địa buồn
Bạn anh đó đang say ngủ yên
Xin cám ơn, xin cảm ơn người nằm xuống
Để có một ngày, có một ngày cho chúng mình
Ta lại gặp ta, còn vòng tay mở rộng thương mến bao la
Chuông chùa làng xa chiều lại vang
Bếp ai lên khói ấm tình thương
Bát cơm rau thắm mối tình quê
Có con trâu, có nương rau
Thiên đường này mơ ước bao lâu
Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa
Rồi anh sẽ đón cha mẹ về
Rồi anh sẽ sang thăm nhà em
Với miếng cau, với miếng trầu ta làm lại từ đầu
Rồi anh sẽ dìu em tìm thăm
Mộ bia kín trong nghĩa địa buồn
Bạn anh đó đang say ngủ yên
Xin cám ơn, xin cảm ơn người nằm xuống
Để có một ngày, có một ngày cho chúng mình
Ta lại gặp ta, còn vòng tay mở rộng thương mến bao la
Chuông chùa làng xa chiều lại vang
Bếp ai lên khói ấm tình thương
Bát cơm rau thắm mối tình quê
Có con trâu, có nương rau
Thiên đường này mơ ước bao lâu
Chuông chùa làng xa chiều lại vang
Bếp ai lên khói ấm tình thương
Bát cơm rau thắm mối tình quê
Có con trâu, có nương rau
Thiên đường này mơ ước bao lâu
 
Ủa kì vậy, tưởng Việt Cộng thống nhất xong là nhà nhà ấm no, cơm không thiếu ăn, áo không thiếu mặc, dân trí nâng cao.

Xã hội công bình nữa mà. Tự nhiên lại bỏ đi hết cả mấy triệu mạng, chẳng lẽ toàn đám IQ thấp hả? Mà IQ thấp nhà nước phải giúp họ nhận ra vượt biên là xấu chứ. :vozvn (14):

Hị hị làm 1 tháng cong đít nó phát cho khoảng 13kg-20kg gạo, 2kg-5kg thịt mỡ, công nhân dc cấp gạo thịt nhiều hơn giáo viên vì làm nhiều hơn, giai đoạn sau thiếu gạo nên nó độn thêm bobo cho ăn. Đi từ tỉnh A sang B phải xin giấy đi đường, đéo có là bị phạt, không được đem các mặt hàng thiết yếu từ tỉnh A sang B bán vì đó là tích lũy tư sản. Ai từng là lính VNCH, người làm cho chế độ cũ sẽ bị đẩy đi kinh tế mới, con lính VNCH/lính VNCH không giải quyết cho đi thi cao đẳng, đại học.
 
Vì những người đi trước gửi đồ về đấy, đi Mỹ gửi đồ Mỹ về, đi Úc gửi đồ Úc...
Lúc đấy cậu t đi vượt bằng tàu, trước khi đi nói với bà ngoại t: "Con đi, con gửi máy cát-sét về cho mẹ."
Thế đấy, đi vì nghe người ta kể, rồi họ đi họ gửi tiền về, ham quá phải đi thôi.
Trong khi lúc đấy, ở VN nhé, 1 ngày làm 1 chỉ vàng, mua xe DD đỏ, Dream lùn, Dream II chạy.
Nhưng VK là thứ gì đó cao sang, nay mác VK dần hết ngon.

Giờ khác rồi, kẹo Mỹ đầy, thậm chí giờ kẹo Mỹ còn biết là có hại. Rồi Coca nước ngọt, ngày xưa làm gì biết có hại, với lại có ít uống vui mồm chứ có uống tràn lan như giờ đâu.
 
Vì những người đi trước gửi đồ về đấy, đi Mỹ gửi đồ Mỹ về, đi Úc gửi đồ Úc...
Lúc đấy cậu t đi vượt bằng tàu, trước khi đi nói với bà ngoại t: "Con đi, con gửi máy cát-sét về cho mẹ."
Thế đấy, đi vì nghe người ta kể, rồi họ đi họ gửi tiền về, ham quá phải đi thôi.
Trong khi lúc đấy, ở VN nhé, 1 ngày làm 1 chỉ vàng, mua xe DD đỏ, Dream lùn, Dream II chạy.
Nhưng VK là thứ gì đó cao sang, nay mác VK dần hết ngon.

Giờ khác rồi, kẹo Mỹ đầy, thậm chí giờ kẹo Mỹ còn biết là có hại. Rồi Coca nước ngọt, ngày xưa làm gì biết có hại, với lại có ít uống vui mồm chứ có uống tràn lan như giờ đâu.
Tưởng tại đời sống súc vật cặc Lồn quá chứ? sống thời đấy chắc giờ cũng 50-60 rồi, phải gọi bằng bác :vozvn (14):
 
Khi đó việt cộng tuyên truyền kẻ thù hóa dân đen miền nam gọi là ngụy (giống như cách liên xô gọi các quốc gia baltic là ký sinh hay ăn bám) nếu không đi chẳng ai biết có kết cục thế nào
 
Thằng ttham ô
Biết sao được, sinh ra nửa này nửa kia :vozvn (14):

Khi đó việt cộng tuyên truyền kẻ thù hóa dân đen miền nam gọi là ngụy (giống như cách liên xô gọi các quốc gia baltic là ký sinh hay ăn bám) nếu không đi chẳng ai biết có kết cục thế nào
Không đi thì giống giờ nè, ngu ngu đần đần, nhất là miền tây.
 
Đây là câu chuyện của tao khi vượt biên bằng thuyền. Xin bỏ qua lỗi ngữ pháp, vì tao chắc chắn sẽ sai vài chỗ. Tao cũng có thể nhầm lẫn về tên người, địa điểm. Chuyện này đã diễn ra từ rất lâu rồi, đầu những năm 1980.

Hôm đó là một ngày tháng Chín bình thường. Buổi sáng, bạn của ông chú tao tới báo là “đến giờ đi rồi”. Nếu mày chưa quen với cách nói lúc đó, thì “đi” nghĩa là vượt biên, trốn khỏi Việt Nam. Tất nhiên, mày chỉ dám cho người thật sự tin cậy biết ý định này. Cũng không hiếm trường hợp mấy người đó bán đứng cho chính quyền. Sau khi bày tỏ ý muốn, mày phải chờ họ sắp xếp chuyến đi, thường mất nhiều tháng, thậm chí nhiều năm.

RtmFPlN.jpg
p429Bam.jpg


Nhà tao mua cho tao một suất với giá 2 lượng vàng. Ông chú chở tao qua sông tới một chỗ ở quận 3, Đà Nẵng. Rồi ông để tao lại với vài người lạ. Không nhớ rõ bằng cách nào, nhưng cuối cùng bọn tao lọt vào một căn cứ hải quân, làm lao động cả ngày. Tới chiều tối, một người gom bọn tao lại và nói: “Ai đổi ý, muốn về thì lên chiếc ghe kia. Ai muốn đi thì lên chiếc ghe này.” Tao muốn đi, thế là leo lên chiếc thứ hai.

Lúc khởi hành trời tối đen như mực. Không lâu sau, ghe bọn tao gặp một chiếc thuyền con, chở vợ con của ông thuyền trưởng. Giải thích thêm: với kiểu vượt biên này, thuyền trưởng luôn được đi miễn phí. Nhưng lần này ông ta còn lén đưa vợ, hai đứa con gái nhỏ và cả ông em vợ đi theo.

kgofMtT.jpg
UGchqP.jpg

LqvpkNI.jpg
23p41RLh.jpg



Tao nhớ là không lâu sau khi ra khơi thì tao ngủ gục. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì nôn thốc nôn tháo vì say sóng. Cứ ói mãi dù bụng trống rỗng. Tới đêm thứ hai hay thứ ba thì ghe chết máy. Mới tá hỏa phát hiện cái ghe này vốn đóng để đi sông, vậy mà bọn tao đang lạc giữa đại dương. Người la hét cầu cứu, đốt đuốc làm tín hiệu S.O.S. Trên ghe có một “thợ máy” cũng được đi miễn phí, nhưng hóa ra lừa đảo, không biết sửa gì cả. Tao còn nhớ thuyền trưởng chỉ mặt hắn mà nói: “Nếu hai đứa con gái tao chết, tao sẽ quăng mày xuống biển.”

Bọn tao trôi dạt vô định suốt hai ngày, rồi thấy đất liền, hình như có bụi cây. Mỗi người cầm một tấm ván chèo hết sức. Chèo mãi, chèo mãi mà chẳng gần thêm chút nào. Cái cảm giác tuyệt vọng khi buông chèo vẫn còn in trong đầu.

5t8VQAu.jpg
23p41RLh.jpg



Rồi đến một buổi chiều định mệnh, có một con tàu lớn hướng về phía bọn tao. Nhiều người sợ đó là hải quân Việt Nam, còn nói “Đi tù ở Việt Nam còn hơn chết ngoài biển.” Nhưng khi tới gần, thấy đó là tàu Trung Quốc. Nó đứng cách xa quan sát, rồi quay đầu đi mất. Lúc đó, tất cả òa khóc, tao cũng khóc như con nít.

10KIyBX.jpg
YWBXQI.jpg


Rồi một phép màu tới. Một chiếc thuyền nhỏ hơn tiến lại. Là thuyền cá. May mắn có người biết tiếng Hoa, hô hoán sang bên đó. Có người liều nhảy xuống bơi qua, được vớt lên nhưng không biết tiếng, chỉ quỳ lạy. Sau đó tụi tao còn xô cả người biết tiếng xuống, nhưng khổ cái anh này lại không biết bơi, phải kéo về. Cuối cùng thì thương lượng được: trả hai chiếc nhẫn vàng, họ kéo ghe bọn tao vào bờ.

bONHOq.jpg
X3NpKDt.jpg



Đêm đó, họ buộc dây, kéo bọn tao đi mãi tới khuya. Khi thả ra, nước không sâu, bọn tao nhảy xuống lội vào. Lúc đó, cảm giác vui sướng chỉ đơn giản là “chưa chết”. Sáng hôm sau, dân địa phương ra xem. Tao lo Trung Quốc sẽ bắt trả về Việt Nam hay giết, nhưng họ đối xử cũng ổn. Bọn tao ở đó khoảng một tuần, trả thêm vàng để sửa ghe. Địa điểm đó là đảo Hải Nam.

rqHpHG.jpg
pFXW98xz.jpg


Mục tiêu ban đầu của bọn tao là Hồng Kông, vì còn trại tị nạn của Anh. Nhưng thay vì liều ra biển, tụi tao men theo bờ biển Hải Nam. Suốt đường đi phải xin ăn ở các làng chài. Có làng nghèo, nấu một nồi to cho cả người và heo ăn, thì cũng cho bọn tao ăn chung vậy. Tới một thành phố lớn, tụi tao đi lang thang trong bộ dạng rách rưới, tóc tai bù xù, có người chân trần. Tao còn bị cảnh sát chích điện. Sau đó, chính quyền gom cả nhóm lại, cho ở tầng hầm khách sạn. Cảm giác lúc ấy là an toàn, được đối xử tử tế.

3eqlRJ.jpg
zM72Rx.jpg

GPaJTE0.jpg



Rồi tụi tao tiếp tục đi, tới một vùng có con kênh hẹp, sóng dữ, mãi không đi nổi. Cuối cùng chính quyền địa phương chịu hết nổi, tự kéo ghe bọn tao qua chỗ khác. Sóng hôm đó cao ngất, ai cũng sợ. Cuối cùng, tụi tao tới Ma Cao, cũng có trại tị nạn. Chính quyền Ma Cao hỏi muốn đi đâu. Bọn tao nói Hồng Kông. Họ bảo: “Muốn đi Hồng Kông thì chúng tôi sẽ giúp.” Họ đưa ra biên giới, có tàu tuần tra Hồng Kông chờ sẵn.

VzWNwBRa.jpg
dEecD9.jpg
wDTfZ5zD.jpg
6sCHBjX.jpg



Tổng cộng, chuyến đi kéo dài đúng 100 ngày. Bình thường chỉ vài ngày tới một tuần. Lâu như vậy thì gia đình ở Việt Nam và Mỹ đều nghĩ tao đã chết ngoài biển. Tao may mắn. Lúc đó còn vị thành niên, nên chỉ ở trại Hồng Kông chưa tới một năm rồi được đi Mỹ.

Đó, hy vọng mày thấy thú vị khi đọc câu chuyện này. Bên dưới là tư liệu di cư theo diện ODP - Orderly Departure Program, Ra đi có trật tự.


Nguồn bài viết: Reddit


mấy năm đầu thì chạy cs còn mấy năm sau đói quá thằng nào cũng chạy tụt cặc hết. bắc kỳ chạy mới ác. 2025 bắc kỳ vẫn còn trèo rào mexico là biết
 
Hoà bình mà đói ăn thiếu thốn,con người sống như trong trại súc vật thì hoà bình làm gì.
Thà có một nước khác giàu có hơn văn minh hơn qua xâm chiếm đem lại sự ấm no,được làm là chính con người thì tao tình nguyện để họ xâm chiếm
 
Vì sống đây đéo chịu nổi phải đi thôi ... gia đình mẹ tao đi hết ông bà cậu dì chỉ có mẹ tao ở lại giữ nhà đéo đi kkk !
 

Có thể bạn quan tâm

Top