Đau khổ suy cho cùng cũng chính là việc quá quan tâm tới việc người khác nghĩ gì về mình.
Có một sự thật như này
Khi bạn đang còn sống, chẳng mấy ai quan tâm bạn. Mọi thứ vẫn thế. Không có gì thay đổi.
Khi bạn bị bệnh, người ta sẽ shock nhẹ. Quan tâm. Lo lắng. Xong họ quen. Chấp nhận. Và dần dần người ta cũng quên.
Khi bạn chết đi, người ta cũng sẽ shock nhẹ. Quan tâm. Lo lắng. Tưởng nhớ. Bla bla. Xong họ cũng quen. Chấp nhận.
Và dần dần người ta cũng quên.
Sự thật là chẳng ai quan tâm đến bạn nhiều như bạn nghĩ. Bạn cũng vậy với họ.
Ngay cả sau khi bạn ngỏm. Bạn cũng sẽ nhanh chóng bị lãng quên như chưa hề từng tồn tại.
Chính vì thế, stress về việc người khác đánh giá hay nghĩ gì về bạn là một sự lãng phí.
Đau buồn hơn nữa đó là nhiều người chỉ sau khi chế.t đi mới "nhận ra" điều này.
Có một sự thật như này
Khi bạn đang còn sống, chẳng mấy ai quan tâm bạn. Mọi thứ vẫn thế. Không có gì thay đổi.
Khi bạn bị bệnh, người ta sẽ shock nhẹ. Quan tâm. Lo lắng. Xong họ quen. Chấp nhận. Và dần dần người ta cũng quên.
Khi bạn chết đi, người ta cũng sẽ shock nhẹ. Quan tâm. Lo lắng. Tưởng nhớ. Bla bla. Xong họ cũng quen. Chấp nhận.
Và dần dần người ta cũng quên.
Sự thật là chẳng ai quan tâm đến bạn nhiều như bạn nghĩ. Bạn cũng vậy với họ.
Ngay cả sau khi bạn ngỏm. Bạn cũng sẽ nhanh chóng bị lãng quên như chưa hề từng tồn tại.
Chính vì thế, stress về việc người khác đánh giá hay nghĩ gì về bạn là một sự lãng phí.
Đau buồn hơn nữa đó là nhiều người chỉ sau khi chế.t đi mới "nhận ra" điều này.