E k muốn nói gì nữa, đừng triệu hồi e. E biết web này từ lúc còn đang tìm hiểu về MMO, lúc ấy có mấy bài viết dẫn đến trang này. Những chuyện cá nhân e k muốn nói quá nhiều. Xem như đây là chuyện tâm sự đi. Bỏ qua định kiến và nghe e nói 1 lần cuối. E là con gái, tâm hồn con gái k phải là tomboy, nhưng vì mặc cảm bản thân nên từng cắt tóc ngắn, mặc đồ theo hướng giống nam, nhưng dc bạn bè khuyên nên để tóc dài lại rồi. 1 đứa con gái mà chẳng ra con gái, từ lúc học lớp 8 tới giờ k có gì phát triển thêm, đến cả cân nặng cũng k, lúc đó e còn dc 38kg lận, đến khi vào đại học cũng vẫn là 38kg, chiều cao, cơ thể cũng k phát triển thêm. Mặc áo ngực cũng chỉ để bạn bè k trêu trọc thôi. Lúc hồi chưa nợ, cũng từng nghĩ đến việc nâng ngực chứ, nhưng tiếc là k dành cho những người bị bệnh về tim mạch. Lúc còn học lớp 8-11 sức khoẻ e tốt lắm, còn là vận động viên chạy bền xếp thứ 2 của trường. K biết vì sao lên đến lớp 12, vào 1 buổi sáng leo bộ cầu thang 3 lầu tới lớp, ngồi dc 5 phút, thì chân tay bủn rủn, đến cả cây bút trong tay còn k cầm nổi, càng dùng sức thì nước mắt tự trào ra, mồ hôi chảy ra ướt đẫm áo, sốt cao. Sau đó các bạn trong lớp cõng xuống phòng y tế, tay chân lúc ấy lạnh ngắt, nhưng đầu thì rất nóng. Nằm mãi k tỉnh và liên tục co giật, trường mới gọi đt về cho gia đình vào chở đi bệnh viện, tới bệnh viện thì sau khi khám qua, bs tiêm xong thì truyền 2 chai nước, bảo hạ đường huyết. Nói chắc do k ăn sáng. Nhưng sáng ăn uống vẫn đầy đủ, rồi cho 1 đống thuốc về uống. Sáng hôm sau lên lớp vẫn thế. Lại xỉu. Nằm 2 tiếng dưới phòng y tế xong, cơ thể trở lại bình thường, là leo lên lớp học tiếp. Gần như ngày nào cũng thế 4/6 ngày. Bạn bè, giáo viên ngán ngẩm. Học thể dục được miễn k phải chạy bền, chỉ chạy ngắn 100m, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố gắng chạy tốc độ rùa bò. Những ngày đầu đại học cũng thế, nhưng cố gắng bỏ giữa tiết về phòng xỉu, thỉnh thoảng đi giữa đường k nổi thì bạn dìu về ktx. Nhiều lần nên cũng quen, thấy chân tay bủn rủn là tự xin về. Rồi tự học ở phòng. Những môn học 1-3 tiết thì k sao, 1-5 tiết liên tục là bị. Dần dần quen rồi thì k xỉu nữa, đến khi đi thực tập, làm từ 8h sáng - 12h trưa, và từ 1h30- 5h30. Đến trưa ngày thứ 3, sau khi ăn, nghỉ trưa dc 20 phút, thì lên cty làm tiếp, mà vừa leo xuống xe thấy mệt mệt, quyết định lên xin chị trưởng phong nghỉ 1 buổi, vừa ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang, đi dc tầm 5-6m thì ra khỏi cửa công ty, leo lên xe bạn cảm thấy k ổn, nên thúc bạn chạy nhanh, cuối cùng thì cũng k kịp, vừa mới bước vào thang máy thì xỉu gục tại chỗ, bạn phải cõng lên phòng, nằm nghỉ tầm 3 tiếng thì hết. Rồi thời gian thực tập cũng chỉ có 10 ngày, nhưng may kiến thức cũng vừa đủ để hoàn thành báo cáo thực tập và khoá luận tốt nghiệp..... Đây là lý do tại sao e k chọn công việc 8h liên tục, k phải e k muốn làm, mà đã từng cố gắng làm rất nhiều lần, chỗ nào lâu nhất cũng chỉ dc 1 tuần là xỉu. Biết bao lần làm k lương. Làm lễ tân thì 10h nhưng buổi trưa chủ cho e nghỉ 2h và dc phép ăn cơm trong giờ làm, nên thời gian nghỉ vậy e mới làm lâu. Nhưng đi làm, đâu phải chủ nào cũng chấp nhận vậy đâu, họ vẫn tuyển những người sức khoẻ tốt, chứ có muốn tuyển mấy đứa như e. Mà a chị chửi e lười k chịu làm, chê việc này việc kia, rồi so sánh này nọ. E cũng muốn vay ngân hàng lắm, cũng từng nộp hồ sơ rất nhiều rồi, mà nợ xấu, nợ chậm trả có ai cho, nên mới lên đây vay, vay mà sợ e k trả thì cho e làm việc trừ đi. Còn k cho e vay dc, k có gì phù hợp cho e làm, nhưng vẫn muốn giúp e thì tặng e 1 ly nước, 1 hộp cơm thôi. Còn k muốn giúp thì lướt qua. Bán thân thì vào xỉ nhục k chịu lao động chỉ muốn sướng nằm cũng có tiền, k bán thân đi vay mượn thì bảo mặt dày hơn phò, lợi dụng lòng tốt người khác. So sánh người k có gánh nặng nợ nần với người chỉ cần cái ăn mỗi ngày. Chạy grab cũng kiếm tiền mau vậy, nhưng e k có xe, bằng lái cũng chẳng có, khám sức khoẻ người ta còn k cho thi bằng lái nữa, mua bằng thì chẳng có tiền. Vậy giờ e còn cách gì để kiếm dc ngay 13tr, thẻ cắt rồi, k phải tên e, có dùng dịch vụ đáo thẻ cũng chẳng dc. Bảo e lừa đảo, tên e có trên thẻ tín dụng đó, thẻ e cũng cầm đó, sao kê cũng có sẵn đó. Còn mà giúp lại muốn lấy thân xác trao đổi, đó k dc gọi là giúp, nói thẳng ra là mua và bán. Mà cho dù bán thì e muốn hỏi, mấy a có hứng thú với 1 đứa con nít lớp 8 k? E k muốn nói thêm gì nữa. E cũng k sống dc bao lâu nữa, tóc rụng cũng hơn nửa đầu rồi, 2 năm chưa hề bước chân vào tiệm làm tóc. Trả dc bao nhiêu nợ thì trả, còn k kịp trả hết thì thôi. Đời người cũng chẳng còn gì hối tiếc. Chỉ sợ kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.... Xin mọi người dừng câu chuyện lại tại đây, chửi mắng cũng chẳng dc gì đâu, xem như cơn gió từng 1 lần lướt qua nhau. Gặp điều tốt hoan hỉ, gặp điều k tốt thì mỉm cười cho qua. Cảm ơn vì những lời động viên, cảm ơn những khoản tiền đáng quý, cảm ơn những câu chửi ngu si, cảm ơn những lời nói tổn thương, khinh bỉ, cảm ơn tất cả. Chúc mọi người có cuộc sống thật tốt nhé. Tạm biệt.