Dừng!

E k muốn nói gì nữa, đừng triệu hồi e. E biết web này từ lúc còn đang tìm hiểu về MMO, lúc ấy có mấy bài viết dẫn đến trang này. Những chuyện cá nhân e k muốn nói quá nhiều. Xem như đây là chuyện tâm sự đi. Bỏ qua định kiến và nghe e nói 1 lần cuối. E là con gái, tâm hồn con gái k phải là tomboy, nhưng vì mặc cảm bản thân nên từng cắt tóc ngắn, mặc đồ theo hướng giống nam, nhưng dc bạn bè khuyên nên để tóc dài lại rồi. 1 đứa con gái mà chẳng ra con gái, từ lúc học lớp 8 tới giờ k có gì phát triển thêm, đến cả cân nặng cũng k, lúc đó e còn dc 38kg lận, đến khi vào đại học cũng vẫn là 38kg, chiều cao, cơ thể cũng k phát triển thêm. Mặc áo ngực cũng chỉ để bạn bè k trêu trọc thôi. Lúc hồi chưa nợ, cũng từng nghĩ đến việc nâng ngực chứ, nhưng tiếc là k dành cho những người bị bệnh về tim mạch. Lúc còn học lớp 8-11 sức khoẻ e tốt lắm, còn là vận động viên chạy bền xếp thứ 2 của trường. K biết vì sao lên đến lớp 12, vào 1 buổi sáng leo bộ cầu thang 3 lầu tới lớp, ngồi dc 5 phút, thì chân tay bủn rủn, đến cả cây bút trong tay còn k cầm nổi, càng dùng sức thì nước mắt tự trào ra, mồ hôi chảy ra ướt đẫm áo, sốt cao. Sau đó các bạn trong lớp cõng xuống phòng y tế, tay chân lúc ấy lạnh ngắt, nhưng đầu thì rất nóng. Nằm mãi k tỉnh và liên tục co giật, trường mới gọi đt về cho gia đình vào chở đi bệnh viện, tới bệnh viện thì sau khi khám qua, bs tiêm xong thì truyền 2 chai nước, bảo hạ đường huyết. Nói chắc do k ăn sáng. Nhưng sáng ăn uống vẫn đầy đủ, rồi cho 1 đống thuốc về uống. Sáng hôm sau lên lớp vẫn thế. Lại xỉu. Nằm 2 tiếng dưới phòng y tế xong, cơ thể trở lại bình thường, là leo lên lớp học tiếp. Gần như ngày nào cũng thế 4/6 ngày. Bạn bè, giáo viên ngán ngẩm. Học thể dục được miễn k phải chạy bền, chỉ chạy ngắn 100m, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố gắng chạy tốc độ rùa bò. Những ngày đầu đại học cũng thế, nhưng cố gắng bỏ giữa tiết về phòng xỉu, thỉnh thoảng đi giữa đường k nổi thì bạn dìu về ktx. Nhiều lần nên cũng quen, thấy chân tay bủn rủn là tự xin về. Rồi tự học ở phòng. Những môn học 1-3 tiết thì k sao, 1-5 tiết liên tục là bị. Dần dần quen rồi thì k xỉu nữa, đến khi đi thực tập, làm từ 8h sáng - 12h trưa, và từ 1h30- 5h30. Đến trưa ngày thứ 3, sau khi ăn, nghỉ trưa dc 20 phút, thì lên cty làm tiếp, mà vừa leo xuống xe thấy mệt mệt, quyết định lên xin chị trưởng phong nghỉ 1 buổi, vừa ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang, đi dc tầm 5-6m thì ra khỏi cửa công ty, leo lên xe bạn cảm thấy k ổn, nên thúc bạn chạy nhanh, cuối cùng thì cũng k kịp, vừa mới bước vào thang máy thì xỉu gục tại chỗ, bạn phải cõng lên phòng, nằm nghỉ tầm 3 tiếng thì hết. Rồi thời gian thực tập cũng chỉ có 10 ngày, nhưng may kiến thức cũng vừa đủ để hoàn thành báo cáo thực tập và khoá luận tốt nghiệp..... Đây là lý do tại sao e k chọn công việc 8h liên tục, k phải e k muốn làm, mà đã từng cố gắng làm rất nhiều lần, chỗ nào lâu nhất cũng chỉ dc 1 tuần là xỉu. Biết bao lần làm k lương. Làm lễ tân thì 10h nhưng buổi trưa chủ cho e nghỉ 2h và dc phép ăn cơm trong giờ làm, nên thời gian nghỉ vậy e mới làm lâu. Nhưng đi làm, đâu phải chủ nào cũng chấp nhận vậy đâu, họ vẫn tuyển những người sức khoẻ tốt, chứ có muốn tuyển mấy đứa như e. Mà a chị chửi e lười k chịu làm, chê việc này việc kia, rồi so sánh này nọ. E cũng muốn vay ngân hàng lắm, cũng từng nộp hồ sơ rất nhiều rồi, mà nợ xấu, nợ chậm trả có ai cho, nên mới lên đây vay, vay mà sợ e k trả thì cho e làm việc trừ đi. Còn k cho e vay dc, k có gì phù hợp cho e làm, nhưng vẫn muốn giúp e thì tặng e 1 ly nước, 1 hộp cơm thôi. Còn k muốn giúp thì lướt qua. Bán thân thì vào xỉ nhục k chịu lao động chỉ muốn sướng nằm cũng có tiền, k bán thân đi vay mượn thì bảo mặt dày hơn phò, lợi dụng lòng tốt người khác. So sánh người k có gánh nặng nợ nần với người chỉ cần cái ăn mỗi ngày. Chạy grab cũng kiếm tiền mau vậy, nhưng e k có xe, bằng lái cũng chẳng có, khám sức khoẻ người ta còn k cho thi bằng lái nữa, mua bằng thì chẳng có tiền. Vậy giờ e còn cách gì để kiếm dc ngay 13tr, thẻ cắt rồi, k phải tên e, có dùng dịch vụ đáo thẻ cũng chẳng dc. Bảo e lừa đảo, tên e có trên thẻ tín dụng đó, thẻ e cũng cầm đó, sao kê cũng có sẵn đó. Còn mà giúp lại muốn lấy thân xác trao đổi, đó k dc gọi là giúp, nói thẳng ra là mua và bán. Mà cho dù bán thì e muốn hỏi, mấy a có hứng thú với 1 đứa con nít lớp 8 k? E k muốn nói thêm gì nữa. E cũng k sống dc bao lâu nữa, tóc rụng cũng hơn nửa đầu rồi, 2 năm chưa hề bước chân vào tiệm làm tóc. Trả dc bao nhiêu nợ thì trả, còn k kịp trả hết thì thôi. Đời người cũng chẳng còn gì hối tiếc. Chỉ sợ kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.... Xin mọi người dừng câu chuyện lại tại đây, chửi mắng cũng chẳng dc gì đâu, xem như cơn gió từng 1 lần lướt qua nhau. Gặp điều tốt hoan hỉ, gặp điều k tốt thì mỉm cười cho qua. Cảm ơn vì những lời động viên, cảm ơn những khoản tiền đáng quý, cảm ơn những câu chửi ngu si, cảm ơn những lời nói tổn thương, khinh bỉ, cảm ơn tất cả. Chúc mọi người có cuộc sống thật tốt nhé. Tạm biệt.
 
đéo tin, ib tml Mạnh Thường nếu nó confirm cho thì ae xem xét giúp nhé.
 
E k muốn nói gì nữa, đừng triệu hồi e. E biết web này từ lúc còn đang tìm hiểu về MMO, lúc ấy có mấy bài viết dẫn đến trang này. Những chuyện cá nhân e k muốn nói quá nhiều. Xem như đây là chuyện tâm sự đi. Bỏ qua định kiến và nghe e nói 1 lần cuối. E là con gái, tâm hồn con gái k phải là tomboy, nhưng vì mặc cảm bản thân nên từng cắt tóc ngắn, mặc đồ theo hướng giống nam, nhưng dc bạn bè khuyên nên để tóc dài lại rồi. 1 đứa con gái mà chẳng ra con gái, từ lúc học lớp 8 tới giờ k có gì phát triển thêm, đến cả cân nặng cũng k, lúc đó e còn dc 38kg lận, đến khi vào đại học cũng vẫn là 38kg, chiều cao, cơ thể cũng k phát triển thêm. Mặc áo ngực cũng chỉ để bạn bè k trêu trọc thôi. Lúc hồi chưa nợ, cũng từng nghĩ đến việc nâng ngực chứ, nhưng tiếc là k dành cho những người bị bệnh về tim mạch. Lúc còn học lớp 8-11 sức khoẻ e tốt lắm, còn là vận động viên chạy bền xếp thứ 2 của trường. K biết vì sao lên đến lớp 12, vào 1 buổi sáng leo bộ cầu thang 3 lầu tới lớp, ngồi dc 5 phút, thì chân tay bủn rủn, đến cả cây bút trong tay còn k cầm nổi, càng dùng sức thì nước mắt tự trào ra, mồ hôi chảy ra ướt đẫm áo, sốt cao. Sau đó các bạn trong lớp cõng xuống phòng y tế, tay chân lúc ấy lạnh ngắt, nhưng đầu thì rất nóng. Nằm mãi k tỉnh và liên tục co giật, trường mới gọi đt về cho gia đình vào chở đi bệnh viện, tới bệnh viện thì sau khi khám qua, bs tiêm xong thì truyền 2 chai nước, bảo hạ đường huyết. Nói chắc do k ăn sáng. Nhưng sáng ăn uống vẫn đầy đủ, rồi cho 1 đống thuốc về uống. Sáng hôm sau lên lớp vẫn thế. Lại xỉu. Nằm 2 tiếng dưới phòng y tế xong, cơ thể trở lại bình thường, là leo lên lớp học tiếp. Gần như ngày nào cũng thế 4/6 ngày. Bạn bè, giáo viên ngán ngẩm. Học thể dục được miễn k phải chạy bền, chỉ chạy ngắn 100m, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố gắng chạy tốc độ rùa bò. Những ngày đầu đại học cũng thế, nhưng cố gắng bỏ giữa tiết về phòng xỉu, thỉnh thoảng đi giữa đường k nổi thì bạn dìu về ktx. Nhiều lần nên cũng quen, thấy chân tay bủn rủn là tự xin về. Rồi tự học ở phòng. Những môn học 1-3 tiết thì k sao, 1-5 tiết liên tục là bị. Dần dần quen rồi thì k xỉu nữa, đến khi đi thực tập, làm từ 8h sáng - 12h trưa, và từ 1h30- 5h30. Đến trưa ngày thứ 3, sau khi ăn, nghỉ trưa dc 20 phút, thì lên cty làm tiếp, mà vừa leo xuống xe thấy mệt mệt, quyết định lên xin chị trưởng phong nghỉ 1 buổi, vừa ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang, đi dc tầm 5-6m thì ra khỏi cửa công ty, leo lên xe bạn cảm thấy k ổn, nên thúc bạn chạy nhanh, cuối cùng thì cũng k kịp, vừa mới bước vào thang máy thì xỉu gục tại chỗ, bạn phải cõng lên phòng, nằm nghỉ tầm 3 tiếng thì hết. Rồi thời gian thực tập cũng chỉ có 10 ngày, nhưng may kiến thức cũng vừa đủ để hoàn thành báo cáo thực tập và khoá luận tốt nghiệp..... Đây là lý do tại sao e k chọn công việc 8h liên tục, k phải e k muốn làm, mà đã từng cố gắng làm rất nhiều lần, chỗ nào lâu nhất cũng chỉ dc 1 tuần là xỉu. Biết bao lần làm k lương. Làm lễ tân thì 10h nhưng buổi trưa chủ cho e nghỉ 2h và dc phép ăn cơm trong giờ làm, nên thời gian nghỉ vậy e mới làm lâu. Nhưng đi làm, đâu phải chủ nào cũng chấp nhận vậy đâu, họ vẫn tuyển những người sức khoẻ tốt, chứ có muốn tuyển mấy đứa như e. Mà a chị chửi e lười k chịu làm, chê việc này việc kia, rồi so sánh này nọ. E cũng muốn vay ngân hàng lắm, cũng từng nộp hồ sơ rất nhiều rồi, mà nợ xấu, nợ chậm trả có ai cho, nên mới lên đây vay, vay mà sợ e k trả thì cho e làm việc trừ đi. Còn k cho e vay dc, k có gì phù hợp cho e làm, nhưng vẫn muốn giúp e thì tặng e 1 ly nước, 1 hộp cơm thôi. Còn k muốn giúp thì lướt qua. Bán thân thì vào xỉ nhục k chịu lao động chỉ muốn sướng nằm cũng có tiền, k bán thân đi vay mượn thì bảo mặt dày hơn phò, lợi dụng lòng tốt người khác. So sánh người k có gánh nặng nợ nần với người chỉ cần cái ăn mỗi ngày. Chạy grab cũng kiếm tiền mau vậy, nhưng e k có xe, bằng lái cũng chẳng có, khám sức khoẻ người ta còn k cho thi bằng lái nữa, mua bằng thì chẳng có tiền. Vậy giờ e còn cách gì để kiếm dc ngay 13tr, thẻ cắt rồi, k phải tên e, có dùng dịch vụ đáo thẻ cũng chẳng dc. Bảo e lừa đảo, tên e có trên thẻ tín dụng đó, thẻ e cũng cầm đó, sao kê cũng có sẵn đó. Còn mà giúp lại muốn lấy thân xác trao đổi, đó k dc gọi là giúp, nói thẳng ra là mua và bán. Mà cho dù bán thì e muốn hỏi, mấy a có hứng thú với 1 đứa con nít lớp 8 k? E k muốn nói thêm gì nữa. E cũng k sống dc bao lâu nữa, tóc rụng cũng hơn nửa đầu rồi, 2 năm chưa hề bước chân vào tiệm làm tóc. Trả dc bao nhiêu nợ thì trả, còn k kịp trả hết thì thôi. Đời người cũng chẳng còn gì hối tiếc. Chỉ sợ kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.... Xin mọi người dừng câu chuyện lại tại đây, chửi mắng cũng chẳng dc gì đâu, xem như cơn gió từng 1 lần lướt qua nhau. Gặp điều tốt hoan hỉ, gặp điều k tốt thì mỉm cười cho qua. Cảm ơn vì những lời động viên, cảm ơn những khoản tiền đáng quý, cảm ơn những câu chửi ngu si, cảm ơn những lời nói tổn thương, khinh bỉ, cảm ơn tất cả. Chúc mọi người có cuộc sống thật tốt nhé. Tạm biệt.
Cơ bản các T bị lừa nhiều rồi con lên đây chậm, ăn gạch thôi con.
 
E k muốn nói gì nữa, đừng triệu hồi e. E biết web này từ lúc còn đang tìm hiểu về MMO, lúc ấy có mấy bài viết dẫn đến trang này. Những chuyện cá nhân e k muốn nói quá nhiều. Xem như đây là chuyện tâm sự đi. Bỏ qua định kiến và nghe e nói 1 lần cuối. E là con gái, tâm hồn con gái k phải là tomboy, nhưng vì mặc cảm bản thân nên từng cắt tóc ngắn, mặc đồ theo hướng giống nam, nhưng dc bạn bè khuyên nên để tóc dài lại rồi. 1 đứa con gái mà chẳng ra con gái, từ lúc học lớp 8 tới giờ k có gì phát triển thêm, đến cả cân nặng cũng k, lúc đó e còn dc 38kg lận, đến khi vào đại học cũng vẫn là 38kg, chiều cao, cơ thể cũng k phát triển thêm. Mặc áo ngực cũng chỉ để bạn bè k trêu trọc thôi. Lúc hồi chưa nợ, cũng từng nghĩ đến việc nâng ngực chứ, nhưng tiếc là k dành cho những người bị bệnh về tim mạch. Lúc còn học lớp 8-11 sức khoẻ e tốt lắm, còn là vận động viên chạy bền xếp thứ 2 của trường. K biết vì sao lên đến lớp 12, vào 1 buổi sáng leo bộ cầu thang 3 lầu tới lớp, ngồi dc 5 phút, thì chân tay bủn rủn, đến cả cây bút trong tay còn k cầm nổi, càng dùng sức thì nước mắt tự trào ra, mồ hôi chảy ra ướt đẫm áo, sốt cao. Sau đó các bạn trong lớp cõng xuống phòng y tế, tay chân lúc ấy lạnh ngắt, nhưng đầu thì rất nóng. Nằm mãi k tỉnh và liên tục co giật, trường mới gọi đt về cho gia đình vào chở đi bệnh viện, tới bệnh viện thì sau khi khám qua, bs tiêm xong thì truyền 2 chai nước, bảo hạ đường huyết. Nói chắc do k ăn sáng. Nhưng sáng ăn uống vẫn đầy đủ, rồi cho 1 đống thuốc về uống. Sáng hôm sau lên lớp vẫn thế. Lại xỉu. Nằm 2 tiếng dưới phòng y tế xong, cơ thể trở lại bình thường, là leo lên lớp học tiếp. Gần như ngày nào cũng thế 4/6 ngày. Bạn bè, giáo viên ngán ngẩm. Học thể dục được miễn k phải chạy bền, chỉ chạy ngắn 100m, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố gắng chạy tốc độ rùa bò. Những ngày đầu đại học cũng thế, nhưng cố gắng bỏ giữa tiết về phòng xỉu, thỉnh thoảng đi giữa đường k nổi thì bạn dìu về ktx. Nhiều lần nên cũng quen, thấy chân tay bủn rủn là tự xin về. Rồi tự học ở phòng. Những môn học 1-3 tiết thì k sao, 1-5 tiết liên tục là bị. Dần dần quen rồi thì k xỉu nữa, đến khi đi thực tập, làm từ 8h sáng - 12h trưa, và từ 1h30- 5h30. Đến trưa ngày thứ 3, sau khi ăn, nghỉ trưa dc 20 phút, thì lên cty làm tiếp, mà vừa leo xuống xe thấy mệt mệt, quyết định lên xin chị trưởng phong nghỉ 1 buổi, vừa ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang, đi dc tầm 5-6m thì ra khỏi cửa công ty, leo lên xe bạn cảm thấy k ổn, nên thúc bạn chạy nhanh, cuối cùng thì cũng k kịp, vừa mới bước vào thang máy thì xỉu gục tại chỗ, bạn phải cõng lên phòng, nằm nghỉ tầm 3 tiếng thì hết. Rồi thời gian thực tập cũng chỉ có 10 ngày, nhưng may kiến thức cũng vừa đủ để hoàn thành báo cáo thực tập và khoá luận tốt nghiệp..... Đây là lý do tại sao e k chọn công việc 8h liên tục, k phải e k muốn làm, mà đã từng cố gắng làm rất nhiều lần, chỗ nào lâu nhất cũng chỉ dc 1 tuần là xỉu. Biết bao lần làm k lương. Làm lễ tân thì 10h nhưng buổi trưa chủ cho e nghỉ 2h và dc phép ăn cơm trong giờ làm, nên thời gian nghỉ vậy e mới làm lâu. Nhưng đi làm, đâu phải chủ nào cũng chấp nhận vậy đâu, họ vẫn tuyển những người sức khoẻ tốt, chứ có muốn tuyển mấy đứa như e. Mà a chị chửi e lười k chịu làm, chê việc này việc kia, rồi so sánh này nọ. E cũng muốn vay ngân hàng lắm, cũng từng nộp hồ sơ rất nhiều rồi, mà nợ xấu, nợ chậm trả có ai cho, nên mới lên đây vay, vay mà sợ e k trả thì cho e làm việc trừ đi. Còn k cho e vay dc, k có gì phù hợp cho e làm, nhưng vẫn muốn giúp e thì tặng e 1 ly nước, 1 hộp cơm thôi. Còn k muốn giúp thì lướt qua. Bán thân thì vào xỉ nhục k chịu lao động chỉ muốn sướng nằm cũng có tiền, k bán thân đi vay mượn thì bảo mặt dày hơn phò, lợi dụng lòng tốt người khác. So sánh người k có gánh nặng nợ nần với người chỉ cần cái ăn mỗi ngày. Chạy grab cũng kiếm tiền mau vậy, nhưng e k có xe, bằng lái cũng chẳng có, khám sức khoẻ người ta còn k cho thi bằng lái nữa, mua bằng thì chẳng có tiền. Vậy giờ e còn cách gì để kiếm dc ngay 13tr, thẻ cắt rồi, k phải tên e, có dùng dịch vụ đáo thẻ cũng chẳng dc. Bảo e lừa đảo, tên e có trên thẻ tín dụng đó, thẻ e cũng cầm đó, sao kê cũng có sẵn đó. Còn mà giúp lại muốn lấy thân xác trao đổi, đó k dc gọi là giúp, nói thẳng ra là mua và bán. Mà cho dù bán thì e muốn hỏi, mấy a có hứng thú với 1 đứa con nít lớp 8 k? E k muốn nói thêm gì nữa. E cũng k sống dc bao lâu nữa, tóc rụng cũng hơn nửa đầu rồi, 2 năm chưa hề bước chân vào tiệm làm tóc. Trả dc bao nhiêu nợ thì trả, còn k kịp trả hết thì thôi. Đời người cũng chẳng còn gì hối tiếc. Chỉ sợ kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.... Xin mọi người dừng câu chuyện lại tại đây, chửi mắng cũng chẳng dc gì đâu, xem như cơn gió từng 1 lần lướt qua nhau. Gặp điều tốt hoan hỉ, gặp điều k tốt thì mỉm cười cho qua. Cảm ơn vì những lời động viên, cảm ơn những khoản tiền đáng quý, cảm ơn những câu chửi ngu si, cảm ơn những lời nói tổn thương, khinh bỉ, cảm ơn tất cả. Chúc mọi người có cuộc sống thật tốt nhé. Tạm biệt.
Bài học cho tuổi trẻ thôi e, chúc e may mắn.
 
e định treo bài thêm 1-2 ngày nữa, công việc ổn định thì e sẽ xóa bài. Nhưng vì có 1 số người giả vờ tốt, k giúp mà hỏi han thông tin e, yêu cầu e thống kê khoản tiền đã được giúp đỡ và được giúp những gì, để đính chính là e nói sự thật. Hỏi xong thì ra ngoài topic chửi mấy người tốt là ngu. Trời ạ, ác thì cũng ác vừa thôi ạ. Người khác chửi e ngu, e k sao, nhưng mà chửi những người đã giúp e thì thật sự e k thể im lặng được.

E mong các anh chị giúp e sẽ luôn gặp được những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống, luôn gặp may mắn và được nhiều phúc đức. E sẽ cố gắng vượt qua cơn khó khăn này, cố gắng làm để trả hết nợ. Thế gian ở đâu cũng vậy, người tốt thì ít, kẻ ác thì nhiều, e cảm thấy hạnh phúc vì vẫn còn rất nhiều người tốt, e cũng sẽ cố gắng để hoàn thiện bản thân hơn để xứng đáng với những gì e nhận đc. E k muốn có thêm 1 ai vì e mà ảnh hưởng nữa. Nênexin chấm dứt vụ này tại đây ạ. E biết ơn và cũng xin lỗi anh chị thật nhiều.
Kệ mẹ chúng nó đi em! với những thằng bảo bỏ ra vài trăm vài triệu chơi gái hôm này sang hôm khác nhưng lại rao giảng đạo đức khi thấy người khác vô tư giúp đỡ nhau thì chúng nó muốn chửi như thế nào cũng được, a k quan tâm. E cố gắng giữ gìn sức khoẻ và không bao giờ được đầu hàng số phận. Cái cảm giác bất lực, túng quẫn ai cũng trải qua rồi, chỉ là buông xuôi hay cố gắng ngoi lên mà sống. Người sắp chết còn hy vọng thêm từng hơi thở thì e chả hơi đâu phải tự đày đoạ cuộc sống của mình. Vững vàng lên e gái! Chúc e sớm vượt qua! Khi thuận lợi a vẫn cứ sẽ giúp đỡ e như vậy. A tin vào linh cảm của anh, a giúp e giống như a linh cảm con số đẹp sẽ ra đề thôi vậy. Nghĩ đơn giản thì đời thanh thản!
Các tml giúp được e nó thì giúp, k giúp được thì lướt qua coi như đọc một mẩu quảng cáo không có thực thôi!
 
E k muốn nói gì nữa, đừng triệu hồi e. E biết web này từ lúc còn đang tìm hiểu về MMO, lúc ấy có mấy bài viết dẫn đến trang này. Những chuyện cá nhân e k muốn nói quá nhiều. Xem như đây là chuyện tâm sự đi. Bỏ qua định kiến và nghe e nói 1 lần cuối. E là con gái, tâm hồn con gái k phải là tomboy, nhưng vì mặc cảm bản thân nên từng cắt tóc ngắn, mặc đồ theo hướng giống nam, nhưng dc bạn bè khuyên nên để tóc dài lại rồi. 1 đứa con gái mà chẳng ra con gái, từ lúc học lớp 8 tới giờ k có gì phát triển thêm, đến cả cân nặng cũng k, lúc đó e còn dc 38kg lận, đến khi vào đại học cũng vẫn là 38kg, chiều cao, cơ thể cũng k phát triển thêm. Mặc áo ngực cũng chỉ để bạn bè k trêu trọc thôi. Lúc hồi chưa nợ, cũng từng nghĩ đến việc nâng ngực chứ, nhưng tiếc là k dành cho những người bị bệnh về tim mạch. Lúc còn học lớp 8-11 sức khoẻ e tốt lắm, còn là vận động viên chạy bền xếp thứ 2 của trường. K biết vì sao lên đến lớp 12, vào 1 buổi sáng leo bộ cầu thang 3 lầu tới lớp, ngồi dc 5 phút, thì chân tay bủn rủn, đến cả cây bút trong tay còn k cầm nổi, càng dùng sức thì nước mắt tự trào ra, mồ hôi chảy ra ướt đẫm áo, sốt cao. Sau đó các bạn trong lớp cõng xuống phòng y tế, tay chân lúc ấy lạnh ngắt, nhưng đầu thì rất nóng. Nằm mãi k tỉnh và liên tục co giật, trường mới gọi đt về cho gia đình vào chở đi bệnh viện, tới bệnh viện thì sau khi khám qua, bs tiêm xong thì truyền 2 chai nước, bảo hạ đường huyết. Nói chắc do k ăn sáng. Nhưng sáng ăn uống vẫn đầy đủ, rồi cho 1 đống thuốc về uống. Sáng hôm sau lên lớp vẫn thế. Lại xỉu. Nằm 2 tiếng dưới phòng y tế xong, cơ thể trở lại bình thường, là leo lên lớp học tiếp. Gần như ngày nào cũng thế 4/6 ngày. Bạn bè, giáo viên ngán ngẩm. Học thể dục được miễn k phải chạy bền, chỉ chạy ngắn 100m, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố gắng chạy tốc độ rùa bò. Những ngày đầu đại học cũng thế, nhưng cố gắng bỏ giữa tiết về phòng xỉu, thỉnh thoảng đi giữa đường k nổi thì bạn dìu về ktx. Nhiều lần nên cũng quen, thấy chân tay bủn rủn là tự xin về. Rồi tự học ở phòng. Những môn học 1-3 tiết thì k sao, 1-5 tiết liên tục là bị. Dần dần quen rồi thì k xỉu nữa, đến khi đi thực tập, làm từ 8h sáng - 12h trưa, và từ 1h30- 5h30. Đến trưa ngày thứ 3, sau khi ăn, nghỉ trưa dc 20 phút, thì lên cty làm tiếp, mà vừa leo xuống xe thấy mệt mệt, quyết định lên xin chị trưởng phong nghỉ 1 buổi, vừa ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang, đi dc tầm 5-6m thì ra khỏi cửa công ty, leo lên xe bạn cảm thấy k ổn, nên thúc bạn chạy nhanh, cuối cùng thì cũng k kịp, vừa mới bước vào thang máy thì xỉu gục tại chỗ, bạn phải cõng lên phòng, nằm nghỉ tầm 3 tiếng thì hết. Rồi thời gian thực tập cũng chỉ có 10 ngày, nhưng may kiến thức cũng vừa đủ để hoàn thành báo cáo thực tập và khoá luận tốt nghiệp..... Đây là lý do tại sao e k chọn công việc 8h liên tục, k phải e k muốn làm, mà đã từng cố gắng làm rất nhiều lần, chỗ nào lâu nhất cũng chỉ dc 1 tuần là xỉu. Biết bao lần làm k lương. Làm lễ tân thì 10h nhưng buổi trưa chủ cho e nghỉ 2h và dc phép ăn cơm trong giờ làm, nên thời gian nghỉ vậy e mới làm lâu. Nhưng đi làm, đâu phải chủ nào cũng chấp nhận vậy đâu, họ vẫn tuyển những người sức khoẻ tốt, chứ có muốn tuyển mấy đứa như e. Mà a chị chửi e lười k chịu làm, chê việc này việc kia, rồi so sánh này nọ. E cũng muốn vay ngân hàng lắm, cũng từng nộp hồ sơ rất nhiều rồi, mà nợ xấu, nợ chậm trả có ai cho, nên mới lên đây vay, vay mà sợ e k trả thì cho e làm việc trừ đi. Còn k cho e vay dc, k có gì phù hợp cho e làm, nhưng vẫn muốn giúp e thì tặng e 1 ly nước, 1 hộp cơm thôi. Còn k muốn giúp thì lướt qua. Bán thân thì vào xỉ nhục k chịu lao động chỉ muốn sướng nằm cũng có tiền, k bán thân đi vay mượn thì bảo mặt dày hơn phò, lợi dụng lòng tốt người khác. So sánh người k có gánh nặng nợ nần với người chỉ cần cái ăn mỗi ngày. Chạy grab cũng kiếm tiền mau vậy, nhưng e k có xe, bằng lái cũng chẳng có, khám sức khoẻ người ta còn k cho thi bằng lái nữa, mua bằng thì chẳng có tiền. Vậy giờ e còn cách gì để kiếm dc ngay 13tr, thẻ cắt rồi, k phải tên e, có dùng dịch vụ đáo thẻ cũng chẳng dc. Bảo e lừa đảo, tên e có trên thẻ tín dụng đó, thẻ e cũng cầm đó, sao kê cũng có sẵn đó. Còn mà giúp lại muốn lấy thân xác trao đổi, đó k dc gọi là giúp, nói thẳng ra là mua và bán. Mà cho dù bán thì e muốn hỏi, mấy a có hứng thú với 1 đứa con nít lớp 8 k? E k muốn nói thêm gì nữa. E cũng k sống dc bao lâu nữa, tóc rụng cũng hơn nửa đầu rồi, 2 năm chưa hề bước chân vào tiệm làm tóc. Trả dc bao nhiêu nợ thì trả, còn k kịp trả hết thì thôi. Đời người cũng chẳng còn gì hối tiếc. Chỉ sợ kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.... Xin mọi người dừng câu chuyện lại tại đây, chửi mắng cũng chẳng dc gì đâu, xem như cơn gió từng 1 lần lướt qua nhau. Gặp điều tốt hoan hỉ, gặp điều k tốt thì mỉm cười cho qua. Cảm ơn vì những lời động viên, cảm ơn những khoản tiền đáng quý, cảm ơn những câu chửi ngu si, cảm ơn những lời nói tổn thương, khinh bỉ, cảm ơn tất cả. Chúc mọi người có cuộc sống thật tốt nhé. Tạm biệt.
Cô em đã đi khám bệnh thử xem bệnh gì chưa? Mắt có bị lồi không. Tim đập nhanh chân tay có bị run không. Nếu có triệu chứng trên a nghĩ bị bướu cổ rồi. Đi khám uống thuốc là đỡ. Còn không bệnh nó bào kiệt người ấy
À nói cho e biêt nhiều a trên này thích nhiều e nhỏ nhắn, loli lắm đấy
 
K ai muốn phải nặng lời đâu e.nhưng thực tế cs là như thế e ạ. E viết len đây thì e phải chấp nhận những lời nói trái chiều 10 người 10 ý. E muốn ai cũng động viên e thì k có đâu e. Xã hội mà chả có ai yêu thương e vô điều kiện như bme mình đâu e. Có chăng bằng mọi cách fai khâc phục khó khăn để mà vượt qua thôi. Như c đã nói c tin e chưa phải tận cùng của đau khổ. Bản thân c đây còn từng vừa bầu và đi qua cầu chỉ muốn nhẩy xuống chết quách cho xong vì quá mệt mỏi ý rất nhiều gánh nặng,nhưng rồi c vẫn vượt qua đc.
Công việc giờ vẫn nhiều cửa hàng tuyển nvien part time ,có ca gẫy k fai làm liền 8 tiếng,e phải đi tìm thôi,ngày 1 k đc thì ngày 2 ngày 3. Đừng mong chờ ai ban cho mình 1 công việc nhẹ nhàng như mình mong đợi.
Vẫn chúc e vượt qua mọi khó khăn. Sau khi e vượt qua đc thì e thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều !
 
K ai muốn phải nặng lời đâu e.nhưng thực tế cs là như thế e ạ. E viết len đây thì e phải chấp nhận những lời nói trái chiều 10 người 10 ý. E muốn ai cũng động viên e thì k có đâu e. Xã hội mà chả có ai yêu thương e vô điều kiện như bme mình đâu e. Có chăng bằng mọi cách fai khâc phục khó khăn để mà vượt qua thôi. Như c đã nói c tin e chưa phải tận cùng của đau khổ. Bản thân c đây còn từng vừa bầu và đi qua cầu chỉ muốn nhẩy xuống chết quách cho xong vì quá mệt mỏi ý rất nhiều gánh nặng,nhưng rồi c vẫn vượt qua đc.
Công việc giờ vẫn nhiều cửa hàng tuyển nvien part time ,có ca gẫy k fai làm liền 8 tiếng,e phải đi tìm thôi,ngày 1 k đc thì ngày 2 ngày 3. Đừng mong chờ ai ban cho mình 1 công việc nhẹ nhàng như mình mong đợi.
Vẫn chúc e vượt qua mọi khó khăn. Sau khi e vượt qua đc thì e thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều !
Boi nc nhỏ nhẹ và ngọt ngào phết
 
Xin mọi người dừng câu chuyện lại tại đây, chửi mắng cũng chẳng dc gì đâu, xem như cơn gió từng 1 lần lướt qua nhau. Gặp điều tốt hoan hỉ, gặp điều k tốt thì mỉm cười cho qua. Cảm ơn vì những lời động viên, cảm ơn những khoản tiền đáng quý, cảm ơn những câu chửi ngu si, cảm ơn những lời nói tổn thương, khinh bỉ, cảm ơn tất cả. Chúc mọi người có cuộc sống thật tốt nhé. Tạm biệt.
đm ôm 1 mớ rồi tạm biệt =)) ngon vl. vài tháng nữa taọ account khác đi xin tiếp =)))
 
K ai muốn phải nặng lời đâu e.nhưng thực tế cs là như thế e ạ. E viết len đây thì e phải chấp nhận những lời nói trái chiều 10 người 10 ý. E muốn ai cũng động viên e thì k có đâu e. Xã hội mà chả có ai yêu thương e vô điều kiện như bme mình đâu e. Có chăng bằng mọi cách fai khâc phục khó khăn để mà vượt qua thôi. Như c đã nói c tin e chưa phải tận cùng của đau khổ. Bản thân c đây còn từng vừa bầu và đi qua cầu chỉ muốn nhẩy xuống chết quách cho xong vì quá mệt mỏi ý rất nhiều gánh nặng,nhưng rồi c vẫn vượt qua đc.
Công việc giờ vẫn nhiều cửa hàng tuyển nvien part time ,có ca gẫy k fai làm liền 8 tiếng,e phải đi tìm thôi,ngày 1 k đc thì ngày 2 ngày 3. Đừng mong chờ ai ban cho mình 1 công việc nhẹ nhàng như mình mong đợi.
Vẫn chúc e vượt qua mọi khó khăn. Sau khi e vượt qua đc thì e thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều !
Đã đáng yêu lại còn sâu xắc:sweet_kiss:
 
E k muốn nói gì nữa, đừng triệu hồi e. E biết web này từ lúc còn đang tìm hiểu về MMO, lúc ấy có mấy bài viết dẫn đến trang này. Những chuyện cá nhân e k muốn nói quá nhiều. Xem như đây là chuyện tâm sự đi. Bỏ qua định kiến và nghe e nói 1 lần cuối. E là con gái, tâm hồn con gái k phải là tomboy, nhưng vì mặc cảm bản thân nên từng cắt tóc ngắn, mặc đồ theo hướng giống nam, nhưng dc bạn bè khuyên nên để tóc dài lại rồi. 1 đứa con gái mà chẳng ra con gái, từ lúc học lớp 8 tới giờ k có gì phát triển thêm, đến cả cân nặng cũng k, lúc đó e còn dc 38kg lận, đến khi vào đại học cũng vẫn là 38kg, chiều cao, cơ thể cũng k phát triển thêm. Mặc áo ngực cũng chỉ để bạn bè k trêu trọc thôi. Lúc hồi chưa nợ, cũng từng nghĩ đến việc nâng ngực chứ, nhưng tiếc là k dành cho những người bị bệnh về tim mạch. Lúc còn học lớp 8-11 sức khoẻ e tốt lắm, còn là vận động viên chạy bền xếp thứ 2 của trường. K biết vì sao lên đến lớp 12, vào 1 buổi sáng leo bộ cầu thang 3 lầu tới lớp, ngồi dc 5 phút, thì chân tay bủn rủn, đến cả cây bút trong tay còn k cầm nổi, càng dùng sức thì nước mắt tự trào ra, mồ hôi chảy ra ướt đẫm áo, sốt cao. Sau đó các bạn trong lớp cõng xuống phòng y tế, tay chân lúc ấy lạnh ngắt, nhưng đầu thì rất nóng. Nằm mãi k tỉnh và liên tục co giật, trường mới gọi đt về cho gia đình vào chở đi bệnh viện, tới bệnh viện thì sau khi khám qua, bs tiêm xong thì truyền 2 chai nước, bảo hạ đường huyết. Nói chắc do k ăn sáng. Nhưng sáng ăn uống vẫn đầy đủ, rồi cho 1 đống thuốc về uống. Sáng hôm sau lên lớp vẫn thế. Lại xỉu. Nằm 2 tiếng dưới phòng y tế xong, cơ thể trở lại bình thường, là leo lên lớp học tiếp. Gần như ngày nào cũng thế 4/6 ngày. Bạn bè, giáo viên ngán ngẩm. Học thể dục được miễn k phải chạy bền, chỉ chạy ngắn 100m, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố gắng chạy tốc độ rùa bò. Những ngày đầu đại học cũng thế, nhưng cố gắng bỏ giữa tiết về phòng xỉu, thỉnh thoảng đi giữa đường k nổi thì bạn dìu về ktx. Nhiều lần nên cũng quen, thấy chân tay bủn rủn là tự xin về. Rồi tự học ở phòng. Những môn học 1-3 tiết thì k sao, 1-5 tiết liên tục là bị. Dần dần quen rồi thì k xỉu nữa, đến khi đi thực tập, làm từ 8h sáng - 12h trưa, và từ 1h30- 5h30. Đến trưa ngày thứ 3, sau khi ăn, nghỉ trưa dc 20 phút, thì lên cty làm tiếp, mà vừa leo xuống xe thấy mệt mệt, quyết định lên xin chị trưởng phong nghỉ 1 buổi, vừa ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang, đi dc tầm 5-6m thì ra khỏi cửa công ty, leo lên xe bạn cảm thấy k ổn, nên thúc bạn chạy nhanh, cuối cùng thì cũng k kịp, vừa mới bước vào thang máy thì xỉu gục tại chỗ, bạn phải cõng lên phòng, nằm nghỉ tầm 3 tiếng thì hết. Rồi thời gian thực tập cũng chỉ có 10 ngày, nhưng may kiến thức cũng vừa đủ để hoàn thành báo cáo thực tập và khoá luận tốt nghiệp..... Đây là lý do tại sao e k chọn công việc 8h liên tục, k phải e k muốn làm, mà đã từng cố gắng làm rất nhiều lần, chỗ nào lâu nhất cũng chỉ dc 1 tuần là xỉu. Biết bao lần làm k lương. Làm lễ tân thì 10h nhưng buổi trưa chủ cho e nghỉ 2h và dc phép ăn cơm trong giờ làm, nên thời gian nghỉ vậy e mới làm lâu. Nhưng đi làm, đâu phải chủ nào cũng chấp nhận vậy đâu, họ vẫn tuyển những người sức khoẻ tốt, chứ có muốn tuyển mấy đứa như e. Mà a chị chửi e lười k chịu làm, chê việc này việc kia, rồi so sánh này nọ. E cũng muốn vay ngân hàng lắm, cũng từng nộp hồ sơ rất nhiều rồi, mà nợ xấu, nợ chậm trả có ai cho, nên mới lên đây vay, vay mà sợ e k trả thì cho e làm việc trừ đi. Còn k cho e vay dc, k có gì phù hợp cho e làm, nhưng vẫn muốn giúp e thì tặng e 1 ly nước, 1 hộp cơm thôi. Còn k muốn giúp thì lướt qua. Bán thân thì vào xỉ nhục k chịu lao động chỉ muốn sướng nằm cũng có tiền, k bán thân đi vay mượn thì bảo mặt dày hơn phò, lợi dụng lòng tốt người khác. So sánh người k có gánh nặng nợ nần với người chỉ cần cái ăn mỗi ngày. Chạy grab cũng kiếm tiền mau vậy, nhưng e k có xe, bằng lái cũng chẳng có, khám sức khoẻ người ta còn k cho thi bằng lái nữa, mua bằng thì chẳng có tiền. Vậy giờ e còn cách gì để kiếm dc ngay 13tr, thẻ cắt rồi, k phải tên e, có dùng dịch vụ đáo thẻ cũng chẳng dc. Bảo e lừa đảo, tên e có trên thẻ tín dụng đó, thẻ e cũng cầm đó, sao kê cũng có sẵn đó. Còn mà giúp lại muốn lấy thân xác trao đổi, đó k dc gọi là giúp, nói thẳng ra là mua và bán. Mà cho dù bán thì e muốn hỏi, mấy a có hứng thú với 1 đứa con nít lớp 8 k? E k muốn nói thêm gì nữa. E cũng k sống dc bao lâu nữa, tóc rụng cũng hơn nửa đầu rồi, 2 năm chưa hề bước chân vào tiệm làm tóc. Trả dc bao nhiêu nợ thì trả, còn k kịp trả hết thì thôi. Đời người cũng chẳng còn gì hối tiếc. Chỉ sợ kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.... Xin mọi người dừng câu chuyện lại tại đây, chửi mắng cũng chẳng dc gì đâu, xem như cơn gió từng 1 lần lướt qua nhau. Gặp điều tốt hoan hỉ, gặp điều k tốt thì mỉm cười cho qua. Cảm ơn vì những lời động viên, cảm ơn những khoản tiền đáng quý, cảm ơn những câu chửi ngu si, cảm ơn những lời nói tổn thương, khinh bỉ, cảm ơn tất cả. Chúc mọi người có cuộc sống thật tốt nhé. Tạm biệt.
Nói nhiều cũng ko khiến mọi ng có lòng tin ở em đc.
Cái quan trọng em phải chúng minh đc hoàn cảnh của em để mọi ng ko bị roi vào cạm bẫy của những kẻ lừa đảo...cái j cũng fake đc nên vài ba cái hình sao kê này nọ ko ai tin đâu cô bé.
Nếu là cần sự giúp đỡ thực sự từ diễn đàn này thì em nên nhờ ng uy tín trong diễn dàn giúp ví dụ Admin.
A chỉ lấy ví dụ vậy thôi còn khi em có ng giúp chúng mình đc hoàn cảnh khó khăn và thật sự cần đến lòng hảo tâm giúp đỡ này mọi ng mới sẵn lòng giúp em.
Đừng trách mọi ng nói lời cay nghiệp mà hãy chúng mình cho mọi ng thấy là em ko lừa đảo mọi ng vậy thôi.
 
E mong các anh chị giúp e sẽ luôn gặp được những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống, luôn gặp may mắn và được nhiều phúc đức. E sẽ cố gắng vượt qua cơn khó khăn này, cố gắng làm để trả hết nợ.
Mong mong cái địt con mẹ mày, mày đừng để tao tế mả mày lên! Mày sai lầm khi public stk ngân hàng lên đó... Mày đừng để tao public địa chỉ, cmnd, sđt mày lên nhé!
 
Mong mong cái địt con mẹ mày, mày đừng để tao tế mả mày lên! Mày sai lầm khi public stk ngân hàng lên đó... Mày đừng để tao public địa chỉ, cmnd, sđt mày lên nhé!
Luôn a ơi:)))con này xàm lồn nhiều quá
 
Mong mong cái địt con mẹ mày, mày đừng để tao tế mả mày lên! Mày sai lầm khi public stk ngân hàng lên đó... Mày đừng để tao public địa chỉ, cmnd, sđt mày lên nhé!
Rốt cục là ntn tml, nó là trai hay gái, có bị tim ko, hói nửa đầu ko? Nói sơ qua xem
 
E k muốn nói gì nữa, đừng triệu hồi e. E biết web này từ lúc còn đang tìm hiểu về MMO, lúc ấy có mấy bài viết dẫn đến trang này. Những chuyện cá nhân e k muốn nói quá nhiều. Xem như đây là chuyện tâm sự đi. Bỏ qua định kiến và nghe e nói 1 lần cuối. E là con gái, tâm hồn con gái k phải là tomboy, nhưng vì mặc cảm bản thân nên từng cắt tóc ngắn, mặc đồ theo hướng giống nam, nhưng dc bạn bè khuyên nên để tóc dài lại rồi. 1 đứa con gái mà chẳng ra con gái, từ lúc học lớp 8 tới giờ k có gì phát triển thêm, đến cả cân nặng cũng k, lúc đó e còn dc 38kg lận, đến khi vào đại học cũng vẫn là 38kg, chiều cao, cơ thể cũng k phát triển thêm. Mặc áo ngực cũng chỉ để bạn bè k trêu trọc thôi. Lúc hồi chưa nợ, cũng từng nghĩ đến việc nâng ngực chứ, nhưng tiếc là k dành cho những người bị bệnh về tim mạch. Lúc còn học lớp 8-11 sức khoẻ e tốt lắm, còn là vận động viên chạy bền xếp thứ 2 của trường. K biết vì sao lên đến lớp 12, vào 1 buổi sáng leo bộ cầu thang 3 lầu tới lớp, ngồi dc 5 phút, thì chân tay bủn rủn, đến cả cây bút trong tay còn k cầm nổi, càng dùng sức thì nước mắt tự trào ra, mồ hôi chảy ra ướt đẫm áo, sốt cao. Sau đó các bạn trong lớp cõng xuống phòng y tế, tay chân lúc ấy lạnh ngắt, nhưng đầu thì rất nóng. Nằm mãi k tỉnh và liên tục co giật, trường mới gọi đt về cho gia đình vào chở đi bệnh viện, tới bệnh viện thì sau khi khám qua, bs tiêm xong thì truyền 2 chai nước, bảo hạ đường huyết. Nói chắc do k ăn sáng. Nhưng sáng ăn uống vẫn đầy đủ, rồi cho 1 đống thuốc về uống. Sáng hôm sau lên lớp vẫn thế. Lại xỉu. Nằm 2 tiếng dưới phòng y tế xong, cơ thể trở lại bình thường, là leo lên lớp học tiếp. Gần như ngày nào cũng thế 4/6 ngày. Bạn bè, giáo viên ngán ngẩm. Học thể dục được miễn k phải chạy bền, chỉ chạy ngắn 100m, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố gắng chạy tốc độ rùa bò. Những ngày đầu đại học cũng thế, nhưng cố gắng bỏ giữa tiết về phòng xỉu, thỉnh thoảng đi giữa đường k nổi thì bạn dìu về ktx. Nhiều lần nên cũng quen, thấy chân tay bủn rủn là tự xin về. Rồi tự học ở phòng. Những môn học 1-3 tiết thì k sao, 1-5 tiết liên tục là bị. Dần dần quen rồi thì k xỉu nữa, đến khi đi thực tập, làm từ 8h sáng - 12h trưa, và từ 1h30- 5h30. Đến trưa ngày thứ 3, sau khi ăn, nghỉ trưa dc 20 phút, thì lên cty làm tiếp, mà vừa leo xuống xe thấy mệt mệt, quyết định lên xin chị trưởng phong nghỉ 1 buổi, vừa ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang, đi dc tầm 5-6m thì ra khỏi cửa công ty, leo lên xe bạn cảm thấy k ổn, nên thúc bạn chạy nhanh, cuối cùng thì cũng k kịp, vừa mới bước vào thang máy thì xỉu gục tại chỗ, bạn phải cõng lên phòng, nằm nghỉ tầm 3 tiếng thì hết. Rồi thời gian thực tập cũng chỉ có 10 ngày, nhưng may kiến thức cũng vừa đủ để hoàn thành báo cáo thực tập và khoá luận tốt nghiệp..... Đây là lý do tại sao e k chọn công việc 8h liên tục, k phải e k muốn làm, mà đã từng cố gắng làm rất nhiều lần, chỗ nào lâu nhất cũng chỉ dc 1 tuần là xỉu. Biết bao lần làm k lương. Làm lễ tân thì 10h nhưng buổi trưa chủ cho e nghỉ 2h và dc phép ăn cơm trong giờ làm, nên thời gian nghỉ vậy e mới làm lâu. Nhưng đi làm, đâu phải chủ nào cũng chấp nhận vậy đâu, họ vẫn tuyển những người sức khoẻ tốt, chứ có muốn tuyển mấy đứa như e. Mà a chị chửi e lười k chịu làm, chê việc này việc kia, rồi so sánh này nọ. E cũng muốn vay ngân hàng lắm, cũng từng nộp hồ sơ rất nhiều rồi, mà nợ xấu, nợ chậm trả có ai cho, nên mới lên đây vay, vay mà sợ e k trả thì cho e làm việc trừ đi. Còn k cho e vay dc, k có gì phù hợp cho e làm, nhưng vẫn muốn giúp e thì tặng e 1 ly nước, 1 hộp cơm thôi. Còn k muốn giúp thì lướt qua. Bán thân thì vào xỉ nhục k chịu lao động chỉ muốn sướng nằm cũng có tiền, k bán thân đi vay mượn thì bảo mặt dày hơn phò, lợi dụng lòng tốt người khác. So sánh người k có gánh nặng nợ nần với người chỉ cần cái ăn mỗi ngày. Chạy grab cũng kiếm tiền mau vậy, nhưng e k có xe, bằng lái cũng chẳng có, khám sức khoẻ người ta còn k cho thi bằng lái nữa, mua bằng thì chẳng có tiền. Vậy giờ e còn cách gì để kiếm dc ngay 13tr, thẻ cắt rồi, k phải tên e, có dùng dịch vụ đáo thẻ cũng chẳng dc. Bảo e lừa đảo, tên e có trên thẻ tín dụng đó, thẻ e cũng cầm đó, sao kê cũng có sẵn đó. Còn mà giúp lại muốn lấy thân xác trao đổi, đó k dc gọi là giúp, nói thẳng ra là mua và bán. Mà cho dù bán thì e muốn hỏi, mấy a có hứng thú với 1 đứa con nít lớp 8 k? E k muốn nói thêm gì nữa. E cũng k sống dc bao lâu nữa, tóc rụng cũng hơn nửa đầu rồi, 2 năm chưa hề bước chân vào tiệm làm tóc. Trả dc bao nhiêu nợ thì trả, còn k kịp trả hết thì thôi. Đời người cũng chẳng còn gì hối tiếc. Chỉ sợ kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.... Xin mọi người dừng câu chuyện lại tại đây, chửi mắng cũng chẳng dc gì đâu, xem như cơn gió từng 1 lần lướt qua nhau. Gặp điều tốt hoan hỉ, gặp điều k tốt thì mỉm cười cho qua. Cảm ơn vì những lời động viên, cảm ơn những khoản tiền đáng quý, cảm ơn những câu chửi ngu si, cảm ơn những lời nói tổn thương, khinh bỉ, cảm ơn tất cả. Chúc mọi người có cuộc sống thật tốt nhé. Tạm biệt.
Thế m đi khám ra bệnh gì rồi? Đọc mãi, một bài dài cũng k thấy nhắc đến tên bệnh là sao?
 
Sửa lần cuối:
35kg 1m56 thì c cũng lép thôi. Thả rông đi.

Đéo hiểu sao 1m56 35kg người như con cá mắm quắt queo cũng khen đẹp được? Đúng là đàn ông vã như chó thèm cứt
Mặt đẹp đấy thằng ngu
 
Nếu em lên đây để nhờ sự giúp đỡ công việc thì mọi người sẽ giúp đỡ em. Nhưng em lại lên đây để XIN TIỀN. Đây là việc cực kỳ tệ hại, và anh chỉ trích em là vì điều này chứ k phải vì hoàn cảnh của em. Ngoài đời kia mỗi ngày có bao nhiêu mảnh đời bất hạnh còn hơn em nhiều, nhưng rất ít người lựa chọn con đường đi như em. Cách đây ít ngày cũng có 1 em gái lên đây tâm sự về hoàn cảnh khó khăn do dịch bệnh và moị người đều thương cảm em nó chứ k ai chỉ trích cả. Em nên hiểu lý do là vì sao

Chỉ có người có cùng huyết thống thì tình thương dành cho em mới là vô hạn. Chứ ngoại tộc, ngoại từ người yêu hay vợ chồng ra thì tình thương của họ dành cho em là có hạn thôi, nên hãy sử dụng nó một cách có ích và tiết kiệm.
Mày làm gdv à
 
anh gia cảnh khó khăn nên ko giúp em được. Chứ nếu rộng rãi anh bắn cho em ngay.
em cứ kệ mẹ mấy thằng đầu cặc thay đầu não đi. Mấy thằng nhóc ác đó ngoại trừ địt chùa ra thì đéo làm được con cặc gì đâu.
trong xàm vẫn có một số mạnh thường quân, tuy ko giúp được em trọn vẹn, nhưng cũng giúp em chút đỉnh gọi là của ít lòng nhiều.
Anh vẫn hy vọng em sống tốt và vượt qua được cơn khó này.
Lâu lâu mới thấy mày làm đàn ông một lần. :vozvn (14):
 
Top