minhhaino123
Con Chym bản Đôn
Trong những tháng gần đây, dư luận thế giới bị thu hút bởi hàng loạt biến động dữ dội tại các nước châu Á.
Đầu tiên hãy nhìn về Palestin. Người dân ở dải đất Gaza đã suốt hai năm dài sống dưới bom đạn, chịu đựng thảm kịch nhân đạo chưa từng có, bị đày đọa và tàn sát bởi những kẻ xưng danh “chính nghĩa” nhưng lại gieo rắc chết chóc. Nỗi đau ấy không chỉ là những con số thương vong, mà còn là ký ức tang thương hằn sâu trong từng gia đình, từng đứa trẻ mất đi tuổi thơ.
Còn với tình hình ở Indonesia, bất ổn xã hội và xung đột sắc tộc vốn đã âm ỉ từ lâu chỉ chờ lúc này là bùng phát, nhiều thành phố lớn bị đặt trong tình trạng khẩn cấp, niềm tin vào chính quyền suy giảm nghiêm trọng. Từ dãy Himalaya đến quần đảo Đông Nam Á, những tiếng la hét, khói lửa và máu đổ đang phơi bày mặt tối của bất ổn chính trị và sự đổ vỡ niềm tin.
Không lâu sau đó người ta tiếp tục chứng kiến Nepal, với 1 làn sóng biểu tình chống tham nhũng và phản đối lệnh cấm mạng xã hội dâng tràn đến mức biến thành bạo loạn, khiến 19 người thiệt mạng và hơn 100 người bị thương, chính phủ chao đảo, thủ tướng phải từ chức.
Tuy nhiên đan xen giữa những gam màu xám ấy, vẫn có 1 Việt Nam nổi lên là điểm sáng giữa đêm tối, tựa như “ốc đảo bình yên” giữa sa mạc đang khô cạn niềm tin và khao khát sự ổn định.
Trên dải đất hình chữ S, không có những cảnh người dân đổ ra đường đối đầu với cảnh sát, không có cảnh trụ sở chính quyền bốc cháy, không có những đoàn người hỗn loạn chen chúc ở sân bay để chạy trốn. Thay vào đó là một xã hội trật tự, nơi người dân yên tâm lao động, trẻ em đến trường, các khu phố rộn ràng cuộc sống thường nhật.
Điều gì đã làm nên sự khác biệt ấy? Trước hết là sự ổn định chính trị – nền tảng quan trọng nhất để bảo đảm cho một xã hội phát triển. Việt Nam không để những mâu thuẫn nội bộ leo thang thành bạo lực đường phố, không để sự cực đoan chính trị thao túng đời sống công cộng. Tiếp đó phải kể tới sự gắn kết xã hội – người dân Việt Nam vẫn còn giữ cho mình niềm tin, sự đồng thuận và ý thức cộng đồng, không dễ bị chia rẽ bởi mạng xã hội hay những lời kích động của các thế lực thù địch.
Nhưng quan trọng nhất đó chính là khả năng quản trị tài tình của Đảng và Nhà nước, khi chủ động giữ gìn an ninh, kiểm soát truyền thông hợp lý và định hướng dư luận xã hội theo con đường ổn định, lâu dài. Mới đây các KOL có tiếng cũng đã bị truyền thông chính thống nhắc nhở, điểm mặt chỉ tên, nêu ra những sai phạm có tính ảnh hưởng sâu sắc và nguy hiểm tới nhận thức của giới trẻ
Trong khi thế giới hỗn loạn vì bạo lực và khủng hoảng niềm tin, Việt Nam có quyền tự hào khẳng định: Chúng ta đang sống trong một quốc gia bình yên, ổn định và hạnh phúc – giá trị mà không phải dân tộc nào cũng may mắn có được.
Đầu tiên hãy nhìn về Palestin. Người dân ở dải đất Gaza đã suốt hai năm dài sống dưới bom đạn, chịu đựng thảm kịch nhân đạo chưa từng có, bị đày đọa và tàn sát bởi những kẻ xưng danh “chính nghĩa” nhưng lại gieo rắc chết chóc. Nỗi đau ấy không chỉ là những con số thương vong, mà còn là ký ức tang thương hằn sâu trong từng gia đình, từng đứa trẻ mất đi tuổi thơ.
Còn với tình hình ở Indonesia, bất ổn xã hội và xung đột sắc tộc vốn đã âm ỉ từ lâu chỉ chờ lúc này là bùng phát, nhiều thành phố lớn bị đặt trong tình trạng khẩn cấp, niềm tin vào chính quyền suy giảm nghiêm trọng. Từ dãy Himalaya đến quần đảo Đông Nam Á, những tiếng la hét, khói lửa và máu đổ đang phơi bày mặt tối của bất ổn chính trị và sự đổ vỡ niềm tin.
Không lâu sau đó người ta tiếp tục chứng kiến Nepal, với 1 làn sóng biểu tình chống tham nhũng và phản đối lệnh cấm mạng xã hội dâng tràn đến mức biến thành bạo loạn, khiến 19 người thiệt mạng và hơn 100 người bị thương, chính phủ chao đảo, thủ tướng phải từ chức.


Trên dải đất hình chữ S, không có những cảnh người dân đổ ra đường đối đầu với cảnh sát, không có cảnh trụ sở chính quyền bốc cháy, không có những đoàn người hỗn loạn chen chúc ở sân bay để chạy trốn. Thay vào đó là một xã hội trật tự, nơi người dân yên tâm lao động, trẻ em đến trường, các khu phố rộn ràng cuộc sống thường nhật.
Điều gì đã làm nên sự khác biệt ấy? Trước hết là sự ổn định chính trị – nền tảng quan trọng nhất để bảo đảm cho một xã hội phát triển. Việt Nam không để những mâu thuẫn nội bộ leo thang thành bạo lực đường phố, không để sự cực đoan chính trị thao túng đời sống công cộng. Tiếp đó phải kể tới sự gắn kết xã hội – người dân Việt Nam vẫn còn giữ cho mình niềm tin, sự đồng thuận và ý thức cộng đồng, không dễ bị chia rẽ bởi mạng xã hội hay những lời kích động của các thế lực thù địch.
Nhưng quan trọng nhất đó chính là khả năng quản trị tài tình của Đảng và Nhà nước, khi chủ động giữ gìn an ninh, kiểm soát truyền thông hợp lý và định hướng dư luận xã hội theo con đường ổn định, lâu dài. Mới đây các KOL có tiếng cũng đã bị truyền thông chính thống nhắc nhở, điểm mặt chỉ tên, nêu ra những sai phạm có tính ảnh hưởng sâu sắc và nguy hiểm tới nhận thức của giới trẻ
Trong khi thế giới hỗn loạn vì bạo lực và khủng hoảng niềm tin, Việt Nam có quyền tự hào khẳng định: Chúng ta đang sống trong một quốc gia bình yên, ổn định và hạnh phúc – giá trị mà không phải dân tộc nào cũng may mắn có được.