Tao hơi dị ứng với kiểu đấy

.
Nói chung làm gì cũng phải đưa được cái cảm xúc của mình vào. Nhìn cái cảnh con Đào nó ngoác mồm gào, tay cầm cái bom ba càng mặc cái áo mỏng tang, bôi quét tí nhọ nồi lên mặt phi thẳng vào cái xe tăng nhìn nó vừa lố vừa ngu đéo chịu được.
Cảnh cao trào của phim còn làm theo kiểu drama sách vở như thế thì cả bộ phim ăn thua lồn gì nữa. Trong khi chính ngày xưa, người từng trải qua họ khắc sâu những cảm xúc vào việc rất đời thường, như bứt rứt dục vọng khi thanh xuân, ức chế kìm nén trong cuộc chiến dai dẳng hay cảnh lang thang giữa khu đổ nát của Hà Nội mà bỗng có tiếng Piano nó còn có tí cảm xúc thực của người làm.
Chứ cái loại đ có tí suy nghĩ gì, làm theo đặt hàng thế này mà cứ bơm thổi ầm ĩ mấy hôm nay thối đéo ngửi được.