Bọn nó ra đường hú hét, tưởng là hạnh phúc. Tao nhìn mà chỉ thấy lũ rối rẻ tiền nhảy múa trong cái rạp xiếc mục nát. Thế giới này vốn đã thối nát từ gốc, có vui vẻ, có ăn mừng thì cũng chỉ là lớp son phấn che cái xác chết. Tao thì sao? Một thằng thất bại, một thằng rác rưởi, ngồi nhà chửi đổng cho qua ngày. Nhưng trong đầu lúc nào cũng chỉ muốn đốt mẹ nó đi hết – thành phố, chế độ, xã hội, cả loài người chó đẻ này. Vì sống kiểu này thì có khác đéo gì chết đâu. Có khi thiêu rụi tất cả rồi nhìn tro bay, tao mới thấy đời này lần đầu tiên có nghĩa.