Kỵ Binh Nặng : Đội quân nguy hiểm bậc nhất thời Tam quốc nhưng ít được biết đến của Tào Tháo

Khác nhiều lắm. Đi sâu vào phương thức chế tạo thì thương làm cầu kỳ, khó sản xuất và đắt tiền hơn. Mâu với giáo thì chủ yếu đầu sắt, thân mâu và giáo làm bằng gỗ nhưng ko đòi hỏi quá nhiều. Mâu thì dài hơn giáo.

Mâu thường dùng trong quân trận. Giáo thường trang bị cho tướng lĩnh. Thương thì xem như vũ khí quý giá. Một cây thương tốt có thể làm vũ khí gia truyền.
Tao chỉ phân biệt được cây lao dùng để ném, cây kích như của lữ bố thì là biến thể từ cây giáo, được độ thêm lưỡi.
 
Mày ảo cmnr, đó là khi hàn tín đến cai hạ và đc trao chỉ huy toàn bộ quân hán, tổng quân hán là 30 vạn chứ đéo phải tín đem đến cai hạ 30 vạn quân
Tao ko tra sử liệu thì ko rõ, nhưng xét trong trường hợp có sự hiện diện của Lưu Bang thì Tín ko thể được trao chỉ huy toàn bộ. Danh thực gì thì đó cũng là chuyện của Bang.
 
Tao chỉ phân biệt được cây lao dùng để ném, cây kích như của lữ bố thì là biến thể từ cây giáo, được độ thêm lưỡi.
Không biết thằng Tàu có bốc thơm ko, nhưng theo tài liệu tao đọc thì quy trình làm một cây thương đúng chuẩn khó gấp trăm lần một thanh gươm tốt, kể cả đối với trình độ luyện kim lúc đó.

Cán thương phải là một loại gỗ hiếm, tao quên tên gỗ gì rồi, có ít nhất 30 năm tuổi, gọt lấy lõi vừa tay, quấn gân bò, sau đó ngâm trong một dung dịch bí truyền của từng nghệ nhân trong 1 tháng, đem ra hong gió 10 ngày, cứ thế lặp đi lặp lại trong khoảng ít nhất 2 năm mới có thể đạt thành một cán thương vừa dẻo, vừa đủ độ cứng để chịu được va chạm với đao, kiếm, vừa có độ đầm, hơn nữa tỉ lệ đạt thành chừng một trên mười mà thôi. Nên thời đó, thương rất quý. Một cán thương tốt có thể gia truyền và tượng trưng cho dòng dõi.
 
Một thông tin nữa cho các xàmer mê đắm hình tượng Vũ ca vác Thanh Long yểm nguyệt đao dưới trăng bên đèn ngắm nhị tẩu đọc "Xuân Thu" là thời Tam quốc, bàn đạp ngựa rất thô sơ, hầu như chỉ có tác dụng giúp người cưỡi lên ngựa thuận tiện và giữ thăng bằng là chính, chưa có cơ chế giúp nâng đỡ trọng lượng cơ thể để người cưỡi xoay trở, hoạt động, nên xác suất một thằng mặt đỏ vác cây trọng đao 82 cân (khoảng 49kg) múa may vài vòng là sẽ té cắm đầu huống gì đến vươn người lên chém.

Mãi đến sau này, tầm thế kỷ 12, 13, người Mông Cổ mới cải tiến bàn đạp ngựa để phù hợp hơn cho hoạt động tác chiến, nhờ đoa khiến cho kỵ binh Mông cổ trở thành một con quái vật trên chiến trường.

Còn về Yểm Nguyệt đao, lịch sử ghi lại là loại binh khí ra đời từ thời nhà Tống (nghĩa là khoảng 9 thế kỷ sau thời kỳ Tam Quốc), thường dùng trong luyện tập và thể hiện sự trang nghiêm hùng tráng chứ không phải dùng trong chiến đấu. Điều này phù hợp với trình độ luyện kim của thời kỳ này nên khá đáng tin.
 
Anh thích chửi, nhưng ngoài chửi ra ko cung cấp ý kiến gì ra hồn cả. Trên chiến trường, tầm nhìn, tình huống... đều ko cho phép nhìn một thanh kiếm mà làm việc. Kiếm chả có biểu tượng gì cả. Kiếm chỉ là biểu tượng cho thân phận quân tử thời Xuân Thu, nhưng là kiếm lễ, khác với kiếm trận.

Trên chiến trường, hiệu lệnh bằng chiêng, trống, cờ và tù và. Tùy thời điểm và quân chủng. Ko có thằng tướng nào hét đủ lớn cho toàn quân trên chiến trường nghe được cả.
nó bị lậm phim, cảnh tướng rút kiếm hô tô xung phong :still_dreaming:
thực tế là nó ra lệnh cho thằng phó, thằng phó truyền đạt lệnh cho mấy thằng cấp dưới, rồi lại truyền lệnh tiếp cho đến người quân nhân trực tiếp chiến đấu
lúc đang combat nhau thì thứ hữu hiệu nhất để truyền lệnh chính là tù và và đám truyền tin
 
Một thông tin nữa cho các xàmer mê đắm hình tượng Vũ ca vác Thanh Long yểm nguyệt đao dưới trăng bên đèn ngắm nhị tẩu đọc "Xuân Thu" là thời Tam quốc, bàn đạp ngựa rất thô sơ, hầu như chỉ có tác dụng giúp người cưỡi lên ngựa thuận tiện và giữ thăng bằng là chính, chưa có cơ chế giúp nâng đỡ trọng lượng cơ thể để người cưỡi xoay trở, hoạt động, nên xác suất một thằng mặt đỏ vác cây trọng đao 82 cân (khoảng 49kg) múa may vài vòng là sẽ té cắm đầu huống gì đến vươn người lên chém.

Mãi đến sau này, tầm thế kỷ 12, 13, người Mông Cổ mới cải tiến bàn đạp ngựa để phù hợp hơn cho hoạt động tác chiến, nhờ đoa khiến cho kỵ binh Mông cổ trở thành một con quái vật trên chiến trường.

Còn về Yểm Nguyệt đao, lịch sử ghi lại là loại binh khí ra đời từ thời nhà Tống (nghĩa là khoảng 9 thế kỷ sau thời kỳ Tam Quốc), thường dùng trong luyện tập và thể hiện sự trang nghiêm hùng tráng chứ không phải dùng trong chiến đấu. Điều này phù hợp với trình độ luyện kim của thời kỳ này nên khá đáng tin.
Cái diễn biến tặng ngựa nữa thì đéo có luôn, thời đó có con ngựa thường kéo xe thôi đã khó, ngựa chiến ở đâu ra mà tặng cho 3 ae
 
Anh thích chửi, nhưng ngoài chửi ra ko cung cấp ý kiến gì ra hồn cả. Trên chiến trường, tầm nhìn, tình huống... đều ko cho phép nhìn một thanh kiếm mà làm việc. Kiếm chả có biểu tượng gì cả. Kiếm chỉ là biểu tượng cho thân phận quân tử thời Xuân Thu, nhưng là kiếm lễ, khác với kiếm trận.

Trên chiến trường, hiệu lệnh bằng chiêng, trống, cờ và tù và. Tùy thời điểm và quân chủng. Ko có thằng tướng nào hét đủ lớn cho toàn quân trên chiến trường nghe được cả.
Tao xem phim đánh nhau diễn biến thời trung cổ của Tây thấy làm rất sát cách ra hiệu lệnh, giao tiếp bằng trống, cờ, tù. Phim Hobbit 3: Đại Chiến Năm Cánh Quân. Thằng Azog lãnh đạo mấy chục ngàn binh đoàn orc đi đánh phe Tiên, Người Lùn, con Người cũng điều binh, thúc trận bằng tù, cờ lệnh. Ông vua Tiên ra lệnh thu quân, ông tướng cũng thổi tù gọi quân Tiên Tộc tập họp về.
 
Cái diễn biến tặng ngựa nữa thì đéo có luôn, thời đó có con ngựa thường kéo xe thôi đã khó, ngựa chiến ở đâu ra mà tặng cho 3 ae
Ngựa thời đó ko phổ biến. Chỉ có con cháu thế gia vọng tộc mới có cơ hội tiếp xúc. Đa phần nhà có được con lừa đã là gia đình khá giả. Muốn học cưỡi ngựa tốn rất nhiều công sức và thời gian, nên xác suất 3 thằng khố rách áo ôm, 1 thằng bán chiếu, 1 thằng bán rượu, 1 thằng bán đậu hủ có ngựa liền nhảy lên cưỡi nhong nhong cỡ mấy ông già dưới quê chưa từng học lái xe bỗng nhiên có chiếc Mercedes liền nhảy lên chạy vù vù.

Nên nhớ nhà Bị nghèo phải đan chiếu bán, Vũ là tội phạm truy nã, lang bạt, kiếm tiền nhờ đẩy xe đậu hủ, Phi thì giàu có, nhưng là nghề đồ phu (giết lợn) là nghề mạt hạng của xã hội, bị khinh rẻ, không được mặc áo lụa nữa nói gì mua ngựa tập cưỡi.
 
Ngựa thời đó ko phổ biến. Chỉ có con cháu thế gia vọng tộc mới có cơ hội tiếp xúc. Đa phần nhà có được con lừa đã là gia đình khá giả. Muốn học cưỡi ngựa tốn rất nhiều công sức và thời gian, nên xác suất 3 thằng khố rách áo ôm, 1 thằng bán chiếu, 1 thằng bán rượu, 1 thằng bán đậu hủ có ngựa liền nhảy lên cưỡi nhong nhong cỡ mấy ông già dưới quê chưa từng học lái xe bỗng nhiên có chiếc Mercedes liền nhảy lên chạy vù vù.

Nên nhớ nhà Bị nghèo phải đan chiếu bán, Vũ là tội phạm truy nã, lang bạt, kiếm tiền nhờ đẩy xe đậu hủ, Phi thì giàu có, nhưng là nghề đồ phu (giết lợn) là nghề mạt hạng của xã hội, bị khinh rẻ, không được mặc áo lụa nữa nói gì mua ngựa tập cưỡi.
Tính ra thời gian đầu, ngân lượng cho ae hoạt động cũng nhờ Phi chăm lo cho hết
 
Tao xem phim đánh nhau diễn biến thời trung cổ của Tây thấy làm rất sát cách ra hiệu lệnh, giao tiếp bằng trống, cờ, tù. Phim Hobbit 3: Đại Chiến Năm Cánh Quân. Thằng Azog lãnh đạo mấy chục ngàn binh đoàn orc đi đánh phe Tiên, Người Lùn, con Người cũng điều binh, thúc trận bằng tù, cờ lệnh. Ông vua Tiên ra lệnh thu quân, ông tướng cũng thổi tù gọi quân Tiên Tộc tập họp về.
phim mà tao thấy mô tả sát với combat thời xưa nhất là phim Nhật với phim Alexander 2004
phim bọn Nhật thì đánh nhau bằng đội hình, nhô lên hụp xuống chọt đối phương, mệt thì về ăn cơm rồi ra combat tiếp, chứ đéo có chia cặp combat xạo Lồn như phim khác, vỡ đội hình là chạy sạch rồi chứ có cặc chia cặp đấm nhau
còn phim Alexander 2004 cũng tương tự, đấm nhau theo đội hình, vua vỡ đội hình thì chạy đầu tiên, đám lính đang combat còn đéo biết vua đã chạy, vẫn combat tiếp

Ngựa thời đó ko phổ biến. Chỉ có con cháu thế gia vọng tộc mới có cơ hội tiếp xúc. Đa phần nhà có được con lừa đã là gia đình khá giả. Muốn học cưỡi ngựa tốn rất nhiều công sức và thời gian, nên xác suất 3 thằng khố rách áo ôm, 1 thằng bán chiếu, 1 thằng bán rượu, 1 thằng bán đậu hủ có ngựa liền nhảy lên cưỡi nhong nhong cỡ mấy ông già dưới quê chưa từng học lái xe bỗng nhiên có chiếc Mercedes liền nhảy lên chạy vù vù.

Nên nhớ nhà Bị nghèo phải đan chiếu bán, Vũ là tội phạm truy nã, lang bạt, kiếm tiền nhờ đẩy xe đậu hủ, Phi thì giàu có, nhưng là nghề đồ phu (giết lợn) là nghề mạt hạng của xã hội, bị khinh rẻ, không được mặc áo lụa nữa nói gì mua ngựa tập cưỡi.
chi phí nuôi ngựa là rào cản lớn nhất
ăn còn đéo đủ, rơm rạ đéo đâu ra mà cho ngựa ăn
 
Solo thời đó đéo thằng nào ăn nổi Lữ Bố đâu!
Nhưng nó bán chủ nhiều lần nên đéo thằng nào dám dùng !
Chết cũng đáng!
Vãi loằn, địa vị xã hội, gia thế của Bố hơn Tháo nhiều, ngoài đời Tháo điếm thối bán chủ còn hơn cả Bố, chả qua Lữ Bỗ thua thì bị đời phỉ báng thôi. Tào Tháo mà thua thì đám sử gia nó đái lên mặt.
 
Vãi loằn, địa vị xã hội, gia thế của Bố hơn Tháo nhiều, ngoài đời Tháo điếm thối bán chủ còn hơn cả Bố, chả qua Lữ Bỗ thua thì bị đời phỉ báng thôi. Tào Tháo mà thua thì đám sử gia nó đái lên mặt.
có cẹc Tào Tháo con trai trưởng của Thái Úy Đại Hán!
Bố có cẹc gì ngoài tài đánh đấm!
Tháo đéo bán chủ còn Bố bán 3 chủ bán cả nghĩa phụ hết Đinh Nguyên vs Đổng Trác vs Vương Doãn! Sau phản bạn là Bị !
 
Ngựa thời đó ko phổ biến. Chỉ có con cháu thế gia vọng tộc mới có cơ hội tiếp xúc. Đa phần nhà có được con lừa đã là gia đình khá giả. Muốn học cưỡi ngựa tốn rất nhiều công sức và thời gian, nên xác suất 3 thằng khố rách áo ôm, 1 thằng bán chiếu, 1 thằng bán rượu, 1 thằng bán đậu hủ có ngựa liền nhảy lên cưỡi nhong nhong cỡ mấy ông già dưới quê chưa từng học lái xe bỗng nhiên có chiếc Mercedes liền nhảy lên chạy vù vù.

Nên nhớ nhà Bị nghèo phải đan chiếu bán, Vũ là tội phạm truy nã, lang bạt, kiếm tiền nhờ đẩy xe đậu hủ, Phi thì giàu có, nhưng là nghề đồ phu (giết lợn) là nghề mạt hạng của xã hội, bị khinh rẻ, không được mặc áo lụa nữa nói gì mua ngựa tập cưỡi.
Đâu mày, tao nghe thời đó ngựa chiến mới hiếm thôi, dạng ngựa thồ, chân ngắn, dạng tạp thì nhiều.
3 tml Bị, Vũ, Phi khi xưa lập nghiệp bằng cách đấm giặc khăn vàng + cướp của sơn tặc, thì thằng nào cũng thuộc dạng pro cưỡi ngựa rồi.

Bị nói nghèo thì nghèo cho vui, chứ gốc vẫn cocc, như Tập Cận Bình ấy, có điều chục đời thôi.

Bằng chứng là Bị nghèo mà vẫn được Lư Thực nhận dạy (thầy Công Tôn Toản). Mày nghiên cứu "quân tử lục nghệ" đi, có học cưỡi ngựa đó.

Và CTT là chư hầu, tính ra cũng giàu top thời đó, lập ra cả team bạch mã nghĩa tòng (thừa ngựa chiến đến mức lập nguyên team ngựa trắng) thì việc tặng cho team Bị ngựa tao thấy cũng bình thường.
 
có cẹc Tào Tháo con trai trưởng của Thái Úy Đại Hán!
Bố có cẹc gì ngoài tài đánh đấm!
Tháo đéo bán chủ còn Bố bán 3 chủ bán cả nghĩa phụ hết Đinh Nguyên vs Đổng Trác vs Vương Doãn! Sau phản bạn là Bị !
Đệch thời Đổng Trác, Vương Doãn, Lữ Bố nó là Phấn Vũ tướng quân tước Ôn Hầu, như bộ trưởng Quốc Phòng kiêm Bộ Trưởng Công An mẹ luôn rồi. Tào Tháo là con cháu hoạn quan, cấp bậc thấp hay nịnh nọt nên cả đám quan chức nó khinh. Nếu nói bán thì Tháo nó bán Đổng Trác, bán Viên Thiệu ... vào mồm anh La Chém Gió dìm Lữ Bố.
 
Đệch thời Đổng Trác, Vương Doãn, Lữ Bố nó là Phấn Vũ tướng quân tước Ôn Hầu, như bộ trưởng Quốc Phòng kiêm Bộ Trưởng Công An mẹ luôn rồi. Tào Tháo là con cháu hoạn quan, cấp bậc thấp hay nịnh nọt nên cả đám quan chức nó khinh. Nếu nói bán thì Tháo nó bán Đổng Trác, bán Viên Thiệu ... vào mồm anh La Chém Gió dìm Lữ Bố.
Tháo nó làm quan triều Hán chứ có phải làm thuộc hạ của Trác đâu mày
còn Thiệu là quan ngang hàng Tháo chứ thuộc hạ cái đéo mà mày kêu bán
còn hoạn quan là cha nuôi Tháo, thằng Tháo họ gốc của nó là Hạ Hầu chứ đéo phải Tào
 

Có thể bạn quan tâm

Top