T viết tóm gọn nhưng hoàn toàn đủ ý nhé, chứ t thấy nhiều thằng cmt nhưng đéo hiểu vấn đề, đa số bắt nguồn từ việc chưa tìm hiểu lịch sử khu vực này giai đoạn 1921-1948:
Sau ww1, ottoman thua trện nên Theo thỏa thuận, Pháp được ủy nhiệm quản lý Syria còn Anh được ủy nhiệm quản lý vùng Lưỡng Hà và Palestine (vùng này sau này sẽ chia thành ISR và Palestine hiện nay), đường biên giới sẽ được các cường quốc tham gia đàm phán xác lập. Nói chung thua trận thì đéo có tư cách gì nữa, mất đất, bị chia đất phải chịu chấp nhận đéo nói nhiều, giống Thái thua trận mất Trấn Ninh cho Pháp, Pháp nhập TN vô Lào đến giờ vẫn đéo dám đòi, mà thực ra đéo có quyền đòi
Khi này dân số ở palestine như sau: 589.200 người Hồi giáo, 83.800 người Do Thái, 71.500 người Thiên chúa giáo và 7.600 người khác, tuy nhiên số lượng người Do Thái đổ về đây ngày 1 đông hơn, thế là bọn Ả Rập thấy gai mắt, rồi đồn là Do thái âm mưu nô dịch người Ả rập???. Và Dưới sự lãnh đạo của Amin al-Husayni-đại Giáo trưởng Hồi giáo ở Jerusalem, người Ả rập nổi lên chống lại người Anh và liên tục tấn công dân cư Do thái. Các cuộc tấn công lẻ tẻ bắt đầu từ cuộc nổi loạn của người Ả rập năm 1920 và cuộc nổi dậy ở Jaffa năm 1921. Mỗi lần nổi loạn đều có người Do Thái bị giết nhưng khi này còn các cuộc đồ sát chỉ mang tính tự phát, và lẻ tẻ.
Năm 1935 Cái chết của nhà truyền giáo Izz ad-Din al-Qassam bởi tay của cảnh sát Anh tại Jenin tháng 11 làm cho người Hồi giáo đặc biệt tức giận. Vài tháng sau, một cuộc tổng bãi công do người Ả rập khởi xướng đồng loạt diễn ra và kéo dài cho đến tháng 10 năm 1936. Trong mùa hè năm đó, hàng ngàn mẫu ruộng và vườn cây của người Do thái bị chặt phá, người Do thái bị tấn công và bị giết hại, khiến cho một số cộng đồng Do thái, như ở Beisan và Acre, phải bỏ chạy lánh nạn. Cuộc khởi nghĩa vũ trang nổ ra trên toàn lãnh thổ, bọn HG tàn sát người Do Thái và đánh luôn cả quân Anh. Trong vòng 18 tháng tiếp theo, người Anh mất quyền kiểm soát Jerusalem, Nablus, và Hebron-khi này các cuộc tấn công của đám HG mới mang tính quy mô lớn, tổ chức bài bản.
Trong thời gian 1937-1939 quân Anh tuyển mộ nhiều cảnh sát người Do Thái vào làm việc để cùng nhau dẹp loạn bọn HG, và phải mất 3 năm mới dep yên. Trải qua giai đoạn 1935-1939 đầy bất ổn này các phe đều nhận thấy là hai cộng đồng này không thể chung sống hòa bình, nên ý tưởng phân chia lãnh thổ nảy sinh.
Ngày 29 tháng 11 năm 1947, Đại hội đồng Liên hiệp quốc chấp thuận nghị quyết số 181, giải quyết cuộc xung đột Ả rập-Do thái bằng cách phân chia Palestine thành hai quốc gia, Do thái và Ả rập. Với chừng 32% dân số, người Do thái sẽ được 56% lãnh thổ, mặc dù phần lãnh thổ này tính cả hoang mạc Negev ở phía nam-được gọi là nước Israel. Còn người Ả Rập được 42% lãnh thổ-được gọi là Palestine, Vì tính chất tôn giáo thiêng liêng của Jerusalem, nên vùng này, bao gồm cả Bethlehem sẽ được quản trị bởi Liên hiệp quốc. Cuộc bỏ phiếu gồm 56 nước và có 33 phiếu đồng ý, 13 phản đối và 10 phiếu trắng.
Tất nhiên bọn Ả rập cho rằng chia như vậy là ko công bằng nên đã ko thừa nhận. Chẳng bao lâu sau, xung đột nổ ra và ngày càng lan rộng, khiến cho rất nhiều người ở cả hai phe thiệt mạng. Bên Ả Rập tàn sát dân Do Thái, còn bên Do Thái lần này cũng đáp trả mạnh mẽ-cũng thảm sát tập thể bọn Ả Rập-gọi chung là thảm sát nakba. Đám HG nhanh chóng thành lập lực lượng quân giải phóng Ả Rập, bao vây và phong tỏa 100.000 dân do thái ở Jerusalem. Tình hình những người bị kẹt lại trong các khu Do thái ở vùng hoang mạc negev và miền bắc trở nên khốn quẫn.
Thủ lĩnh người Do thái Ben-Gurion tái tổ chức Haganah, ban hành nghĩa vụ quân sự bắt buộc, tất cả phụ nữ và đàn ông đều phải tham gia huấn luyện quân sự. Nhờ vào nguồn tài chính do Golda Meir quyên góp được từ những người Do Thái ở ngoại quốc và sự hỗ trợ của Stalin cho phong trào Zion, đại diện Do thái ký được những hợp đồng mua vũ khí quan trọng. Các nhân viên Haganah thu mua vũ khí tồn kho từ thời Chiến tranh thế giới thứ hai để góp phần trang bị cho quân đội. Cuối tháng ba, lần đầu tiên họ tiến hành chiến dịch Balak để chuyển vũ khí và trang thiết bị về để đánh giải vây cho Jerusalem. Và tất nhiên quân giải phóng Ả rập bị đánh tơi tả.
Kết thúc giai đoạn 1, giai đoạn 2 thì sẽ có sự tham chiến của liên quân 7 nước Ả Rập đánh vào ISR, nếu bài này nhiều vodka t sẽ làm nốt
Sau ww1, ottoman thua trện nên Theo thỏa thuận, Pháp được ủy nhiệm quản lý Syria còn Anh được ủy nhiệm quản lý vùng Lưỡng Hà và Palestine (vùng này sau này sẽ chia thành ISR và Palestine hiện nay), đường biên giới sẽ được các cường quốc tham gia đàm phán xác lập. Nói chung thua trận thì đéo có tư cách gì nữa, mất đất, bị chia đất phải chịu chấp nhận đéo nói nhiều, giống Thái thua trận mất Trấn Ninh cho Pháp, Pháp nhập TN vô Lào đến giờ vẫn đéo dám đòi, mà thực ra đéo có quyền đòi
Khi này dân số ở palestine như sau: 589.200 người Hồi giáo, 83.800 người Do Thái, 71.500 người Thiên chúa giáo và 7.600 người khác, tuy nhiên số lượng người Do Thái đổ về đây ngày 1 đông hơn, thế là bọn Ả Rập thấy gai mắt, rồi đồn là Do thái âm mưu nô dịch người Ả rập???. Và Dưới sự lãnh đạo của Amin al-Husayni-đại Giáo trưởng Hồi giáo ở Jerusalem, người Ả rập nổi lên chống lại người Anh và liên tục tấn công dân cư Do thái. Các cuộc tấn công lẻ tẻ bắt đầu từ cuộc nổi loạn của người Ả rập năm 1920 và cuộc nổi dậy ở Jaffa năm 1921. Mỗi lần nổi loạn đều có người Do Thái bị giết nhưng khi này còn các cuộc đồ sát chỉ mang tính tự phát, và lẻ tẻ.
Năm 1935 Cái chết của nhà truyền giáo Izz ad-Din al-Qassam bởi tay của cảnh sát Anh tại Jenin tháng 11 làm cho người Hồi giáo đặc biệt tức giận. Vài tháng sau, một cuộc tổng bãi công do người Ả rập khởi xướng đồng loạt diễn ra và kéo dài cho đến tháng 10 năm 1936. Trong mùa hè năm đó, hàng ngàn mẫu ruộng và vườn cây của người Do thái bị chặt phá, người Do thái bị tấn công và bị giết hại, khiến cho một số cộng đồng Do thái, như ở Beisan và Acre, phải bỏ chạy lánh nạn. Cuộc khởi nghĩa vũ trang nổ ra trên toàn lãnh thổ, bọn HG tàn sát người Do Thái và đánh luôn cả quân Anh. Trong vòng 18 tháng tiếp theo, người Anh mất quyền kiểm soát Jerusalem, Nablus, và Hebron-khi này các cuộc tấn công của đám HG mới mang tính quy mô lớn, tổ chức bài bản.
Trong thời gian 1937-1939 quân Anh tuyển mộ nhiều cảnh sát người Do Thái vào làm việc để cùng nhau dẹp loạn bọn HG, và phải mất 3 năm mới dep yên. Trải qua giai đoạn 1935-1939 đầy bất ổn này các phe đều nhận thấy là hai cộng đồng này không thể chung sống hòa bình, nên ý tưởng phân chia lãnh thổ nảy sinh.
Ngày 29 tháng 11 năm 1947, Đại hội đồng Liên hiệp quốc chấp thuận nghị quyết số 181, giải quyết cuộc xung đột Ả rập-Do thái bằng cách phân chia Palestine thành hai quốc gia, Do thái và Ả rập. Với chừng 32% dân số, người Do thái sẽ được 56% lãnh thổ, mặc dù phần lãnh thổ này tính cả hoang mạc Negev ở phía nam-được gọi là nước Israel. Còn người Ả Rập được 42% lãnh thổ-được gọi là Palestine, Vì tính chất tôn giáo thiêng liêng của Jerusalem, nên vùng này, bao gồm cả Bethlehem sẽ được quản trị bởi Liên hiệp quốc. Cuộc bỏ phiếu gồm 56 nước và có 33 phiếu đồng ý, 13 phản đối và 10 phiếu trắng.
Tất nhiên bọn Ả rập cho rằng chia như vậy là ko công bằng nên đã ko thừa nhận. Chẳng bao lâu sau, xung đột nổ ra và ngày càng lan rộng, khiến cho rất nhiều người ở cả hai phe thiệt mạng. Bên Ả Rập tàn sát dân Do Thái, còn bên Do Thái lần này cũng đáp trả mạnh mẽ-cũng thảm sát tập thể bọn Ả Rập-gọi chung là thảm sát nakba. Đám HG nhanh chóng thành lập lực lượng quân giải phóng Ả Rập, bao vây và phong tỏa 100.000 dân do thái ở Jerusalem. Tình hình những người bị kẹt lại trong các khu Do thái ở vùng hoang mạc negev và miền bắc trở nên khốn quẫn.
Thủ lĩnh người Do thái Ben-Gurion tái tổ chức Haganah, ban hành nghĩa vụ quân sự bắt buộc, tất cả phụ nữ và đàn ông đều phải tham gia huấn luyện quân sự. Nhờ vào nguồn tài chính do Golda Meir quyên góp được từ những người Do Thái ở ngoại quốc và sự hỗ trợ của Stalin cho phong trào Zion, đại diện Do thái ký được những hợp đồng mua vũ khí quan trọng. Các nhân viên Haganah thu mua vũ khí tồn kho từ thời Chiến tranh thế giới thứ hai để góp phần trang bị cho quân đội. Cuối tháng ba, lần đầu tiên họ tiến hành chiến dịch Balak để chuyển vũ khí và trang thiết bị về để đánh giải vây cho Jerusalem. Và tất nhiên quân giải phóng Ả rập bị đánh tơi tả.
Kết thúc giai đoạn 1, giai đoạn 2 thì sẽ có sự tham chiến của liên quân 7 nước Ả Rập đánh vào ISR, nếu bài này nhiều vodka t sẽ làm nốt
Sửa lần cuối: