Tiếp theo phần 1, thì cuộc chiến giữa ISR và quân giải phóng palestin đầu năm 1948 kết thúc vs thắng lợi của ISR, và cuộc chiến này được thế giới gọi là nội chiến vùng ủy trị palestin-do dù đã có nghị quyết 181 chia làm 2 nước nhưng đến 15-5-1948 thì mới hết hạn ủy trị của Anh ở đây, và nghị quyết 181 mới bắt đầu có hiệu lực.
Ngày 14/5/48, ISR đã tuyên bố độc lập sớm 1 ngày và lập tức được Mẽo, LX và đệ của cả 2 thằng ủng hộ. Còn khổi các nước Ả Rập thì phản đối mạnh mẽ, chúng nó coi nghị quyết 181 của LHQ như mớ rác ko cần đếm xỉa-thể hiện thái độ vừa ngu vừa ngông. Lập tức khối Ả Rập quyết định tấn công nhà nước ISR non trẻ này-Dù thực tế trước đó tụi nó đã huy động sẵn quân đội khi ISR đánh bại quân giải phóng Palestin.
Israel, Mỹ và Liên Xô và đa số các nước khác lên án các quốc gia Ả rập can thiệp vào Palestine là hành động hiếu chiến bất hợp lệ, trong khi Tổng thư ký Liên Hợp Quốc Trygve Lie gọi đó là "hoạt động hiếu chiến đầu tiên mà thế giới chứng kiến kể từ khi Đại chiến thế giới lần thứ hai kết thúc". Duy chỉ có anh 2 China là ủng hộ và có hỗ trợ cho phe Ả Rập-dù ko nhiều
Giai đoạn 2 của cuộc chiến ISR-Ả rập Hồi giáo chính thức bắt đầu:
Phía ISR: Tất cả các nguồn đều thống nhất ban đầu chỉ có 30k lính, nhưng đến cuối cuộc chiến thì có hơn 100k lính
Phía liên quân: Báo đảng VN ghi là 8 nước, nhưng thực tế là 7 nước và lực lượng giải phóng quân Ả Rập-chủ yếu là người Palestin nhưng khi này bọn này ko lập quốc như ISR, cũng k đồng ý quyết định chia đất của LHQ nên bọn này ko đc tính là 1 nước-mà chỉ đc tính là 1 ll quân sự. Tổng quân số toàn chiến dịch là khoảng 65k lính. Mạnh nhất là quân đoàn lê dương của Jordan, trước đây được Anh huấn luyện và vũ trang cho, lại nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên rất mạnh, quân số khoảng 10k-12k, tiếp theo là Ai Cập với 20k quân, Iraq cũng rất tích cực với số quân gửi đến ISR khoảng 15k quân, Syria 12k, Liban 3k5, Arabsaudi 1k, Yemen 1k, giải phóng quân palestin 2-3k
Diễn biến:
Liên quân Arab bao vây và tấn công Israel từ nhiều hướng khác nhau. Syria và Lebanon tấn công Israel từ phía Bắc. Jordan và Iraq tấn công từ phía đông, Ai Cập tấn công từ phía nam là 3 mũi tiến quân quan trọng nhất, các đội quân khác chủ yếu hỗ trợ 3 mũi này. Phía ISR thì cho giải tán hết các ll quân sự và tái lập lại thành Lực lượng phòng vệ Israel (IDF).
Trong vài tuần đầu giao tranh, quân lê dương Jordan tiến quân như vũ bão, đi đến đâu đánh tan nát IDF đến đó, Vua Abdullah của Jordan hạ lệnh cho Glubb Pasha, chỉ huy quân đội tiến vào Jerusalem ngày 17 tháng 5, và các cuộc giao tranh quyết liệt giành giật từng căn nhà diễn ra từ 19 tháng 5 tới 28 tháng 5, với kết quả là quân Jordan giành được thắng lợi, đánh bật lực lượng Israel khỏi khu Ả rập cũng như khu Do thái ở khu vực Thành phố Cổ. Tất cả dân chúng Do thái ở Thành phố Cổ đều bị quân Jordan trục xuất. Ngày 24 tháng 5 năm 1948, lực lượng IDF tại Latrun, bao gồm Lữ đoàn bọc thép số 7 và Lữ đoàn Alexandroni tấn công quân Lê Dương Jordan trong chiến dịch "Bin-Nun A", rồi tới ngày 1 tháng 6, lại tấn công tiếp, nhưng cả hai cuộc tấn công đều thất bại và bị tổn thất nặng nề. Giai đoạn đầu thì quân Jordan tỉ lệ thắng vẫn đang là 100%
Ở phía bắc, quân Syria trong ngày 15-16 họ tấn công làng Zemach, tới ngày 18 họ lại tấn công tiếp và chiếm được làng, nhưng họ phải bỏ làng này sau khi quân Syrian bị đánh bại tại Degania vài ngày sau. Tiếp đó, quân Syria giành được thắng lợi tại Mishmar HaYarden ngày 10 tháng 6, nhưng vì thấy khó tiến quân được nên đóng quân lại củng cố các vị trí đã chiếm được.
Ở phía nam, quân Ai Cập với quân số đông nhất liên quân mở cuộc tấn công và chọc thủng được tuyến phòng thủ của của người Do thái, nhưng cũng bị tổn thất nặng, và cuối cùng bị chặn lại ở gần Ashdod, 2 bên tiến hành tấn công và phản kích qua lại trong dài ngày.
Ngày 15 tháng 5 công binh Iraq xây cầu phao vượt sông Jordan và tấn công khu định cư Gesher nhưng không thành công. Sau thất bại đó quân Iraq tiến về tam giác chiến lược Nablus-Jenin-Tulkarm, nhưng bị đánh tổn thất nặng nề trong cuộc tấn công của người Do thái vào Jenin từ ngày 3 tháng 6. K nhận được sự hỗ trợ từ quân jordan, hoạt động quân sự của quân Iraq chấm dứt kể từ thời điểm này.
Đến đây thì xảy ra 1 số vấn đề nội bộ, do mục đích tiến quân của đám Ả Rập là khác nhau, ngoài mục đích chung là tiêu diệt mối họa do thái thì bọn này mỗi thằng đều có âm mưu riêng, nhất là quân lê dương Jordan. Vua Jordan này âm mưu nuốt Bờ Tây và Jerusalem nên chỉ đánh nhau ở các khu vực mà vua Abdullah muốn sáp nhập vào Jordan, ko hỗ trợ cho các cánh quân khác dù Jordan khi này đi đến đâu đánh win đến đó. Các mũi toàn tiện đâu đánh đó chứ ít phối hợp hiệp đồng tác chiến nên hiệu quả thấp. Về sau kết thúc CT thì Jordan vẫn đớp đc Bờ Tây, năm 1950 đem Bờ tây sát nhập vào Jordan dù bị cả thế giới phản đối-và đó là lý do nước này phải nuôi báo cô lũ phiến quân palestin cho đỡ bị chửi là nhảy đất của chúng nó. Nhưng vẫn bị nhiều ng dân Pales ghét nên năm 1951 bị 1 chiến binh pales tiễn về với Ala, và sau đó nữa đám phiến quân Pales đã gây ra thảm họa tháng 9 đen nổi tiếng sau này.
Tóm lại sau đoạn đầu của cuộc chiến, thắng có thua có, cả 2 bên hướng tới 2 lần tạm ngừng bắn kéo dài từ 11/6/48 đến 18/7/48-Cái này là sai lầm của khối Ả Rập do cái cơ bản trong chiến tranh đó là nếu ngưng bắn càng lâu thì càng có lợi cho bọn thủ nhà bởi có thêm thời gian củng cố công sự, khu phòng thủ và tập trung thêm được lực lượng.
Ngày 14/5/48, ISR đã tuyên bố độc lập sớm 1 ngày và lập tức được Mẽo, LX và đệ của cả 2 thằng ủng hộ. Còn khổi các nước Ả Rập thì phản đối mạnh mẽ, chúng nó coi nghị quyết 181 của LHQ như mớ rác ko cần đếm xỉa-thể hiện thái độ vừa ngu vừa ngông. Lập tức khối Ả Rập quyết định tấn công nhà nước ISR non trẻ này-Dù thực tế trước đó tụi nó đã huy động sẵn quân đội khi ISR đánh bại quân giải phóng Palestin.
Israel, Mỹ và Liên Xô và đa số các nước khác lên án các quốc gia Ả rập can thiệp vào Palestine là hành động hiếu chiến bất hợp lệ, trong khi Tổng thư ký Liên Hợp Quốc Trygve Lie gọi đó là "hoạt động hiếu chiến đầu tiên mà thế giới chứng kiến kể từ khi Đại chiến thế giới lần thứ hai kết thúc". Duy chỉ có anh 2 China là ủng hộ và có hỗ trợ cho phe Ả Rập-dù ko nhiều
Giai đoạn 2 của cuộc chiến ISR-Ả rập Hồi giáo chính thức bắt đầu:
Phía ISR: Tất cả các nguồn đều thống nhất ban đầu chỉ có 30k lính, nhưng đến cuối cuộc chiến thì có hơn 100k lính
Phía liên quân: Báo đảng VN ghi là 8 nước, nhưng thực tế là 7 nước và lực lượng giải phóng quân Ả Rập-chủ yếu là người Palestin nhưng khi này bọn này ko lập quốc như ISR, cũng k đồng ý quyết định chia đất của LHQ nên bọn này ko đc tính là 1 nước-mà chỉ đc tính là 1 ll quân sự. Tổng quân số toàn chiến dịch là khoảng 65k lính. Mạnh nhất là quân đoàn lê dương của Jordan, trước đây được Anh huấn luyện và vũ trang cho, lại nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên rất mạnh, quân số khoảng 10k-12k, tiếp theo là Ai Cập với 20k quân, Iraq cũng rất tích cực với số quân gửi đến ISR khoảng 15k quân, Syria 12k, Liban 3k5, Arabsaudi 1k, Yemen 1k, giải phóng quân palestin 2-3k
Diễn biến:
Liên quân Arab bao vây và tấn công Israel từ nhiều hướng khác nhau. Syria và Lebanon tấn công Israel từ phía Bắc. Jordan và Iraq tấn công từ phía đông, Ai Cập tấn công từ phía nam là 3 mũi tiến quân quan trọng nhất, các đội quân khác chủ yếu hỗ trợ 3 mũi này. Phía ISR thì cho giải tán hết các ll quân sự và tái lập lại thành Lực lượng phòng vệ Israel (IDF).
Trong vài tuần đầu giao tranh, quân lê dương Jordan tiến quân như vũ bão, đi đến đâu đánh tan nát IDF đến đó, Vua Abdullah của Jordan hạ lệnh cho Glubb Pasha, chỉ huy quân đội tiến vào Jerusalem ngày 17 tháng 5, và các cuộc giao tranh quyết liệt giành giật từng căn nhà diễn ra từ 19 tháng 5 tới 28 tháng 5, với kết quả là quân Jordan giành được thắng lợi, đánh bật lực lượng Israel khỏi khu Ả rập cũng như khu Do thái ở khu vực Thành phố Cổ. Tất cả dân chúng Do thái ở Thành phố Cổ đều bị quân Jordan trục xuất. Ngày 24 tháng 5 năm 1948, lực lượng IDF tại Latrun, bao gồm Lữ đoàn bọc thép số 7 và Lữ đoàn Alexandroni tấn công quân Lê Dương Jordan trong chiến dịch "Bin-Nun A", rồi tới ngày 1 tháng 6, lại tấn công tiếp, nhưng cả hai cuộc tấn công đều thất bại và bị tổn thất nặng nề. Giai đoạn đầu thì quân Jordan tỉ lệ thắng vẫn đang là 100%
Ở phía bắc, quân Syria trong ngày 15-16 họ tấn công làng Zemach, tới ngày 18 họ lại tấn công tiếp và chiếm được làng, nhưng họ phải bỏ làng này sau khi quân Syrian bị đánh bại tại Degania vài ngày sau. Tiếp đó, quân Syria giành được thắng lợi tại Mishmar HaYarden ngày 10 tháng 6, nhưng vì thấy khó tiến quân được nên đóng quân lại củng cố các vị trí đã chiếm được.
Ở phía nam, quân Ai Cập với quân số đông nhất liên quân mở cuộc tấn công và chọc thủng được tuyến phòng thủ của của người Do thái, nhưng cũng bị tổn thất nặng, và cuối cùng bị chặn lại ở gần Ashdod, 2 bên tiến hành tấn công và phản kích qua lại trong dài ngày.
Ngày 15 tháng 5 công binh Iraq xây cầu phao vượt sông Jordan và tấn công khu định cư Gesher nhưng không thành công. Sau thất bại đó quân Iraq tiến về tam giác chiến lược Nablus-Jenin-Tulkarm, nhưng bị đánh tổn thất nặng nề trong cuộc tấn công của người Do thái vào Jenin từ ngày 3 tháng 6. K nhận được sự hỗ trợ từ quân jordan, hoạt động quân sự của quân Iraq chấm dứt kể từ thời điểm này.
Đến đây thì xảy ra 1 số vấn đề nội bộ, do mục đích tiến quân của đám Ả Rập là khác nhau, ngoài mục đích chung là tiêu diệt mối họa do thái thì bọn này mỗi thằng đều có âm mưu riêng, nhất là quân lê dương Jordan. Vua Jordan này âm mưu nuốt Bờ Tây và Jerusalem nên chỉ đánh nhau ở các khu vực mà vua Abdullah muốn sáp nhập vào Jordan, ko hỗ trợ cho các cánh quân khác dù Jordan khi này đi đến đâu đánh win đến đó. Các mũi toàn tiện đâu đánh đó chứ ít phối hợp hiệp đồng tác chiến nên hiệu quả thấp. Về sau kết thúc CT thì Jordan vẫn đớp đc Bờ Tây, năm 1950 đem Bờ tây sát nhập vào Jordan dù bị cả thế giới phản đối-và đó là lý do nước này phải nuôi báo cô lũ phiến quân palestin cho đỡ bị chửi là nhảy đất của chúng nó. Nhưng vẫn bị nhiều ng dân Pales ghét nên năm 1951 bị 1 chiến binh pales tiễn về với Ala, và sau đó nữa đám phiến quân Pales đã gây ra thảm họa tháng 9 đen nổi tiếng sau này.
Tóm lại sau đoạn đầu của cuộc chiến, thắng có thua có, cả 2 bên hướng tới 2 lần tạm ngừng bắn kéo dài từ 11/6/48 đến 18/7/48-Cái này là sai lầm của khối Ả Rập do cái cơ bản trong chiến tranh đó là nếu ngưng bắn càng lâu thì càng có lợi cho bọn thủ nhà bởi có thêm thời gian củng cố công sự, khu phòng thủ và tập trung thêm được lực lượng.
Trong những tuần đầu của chiến tranh, máy bay Israel bao gồm các phi cơ hạng nhẹ không phải là đối thủ của không quân liên quân Ả rập với máy bay T-6, Spitfire, C-47 và Avro Anson. Thời diểm này ISR chỉ hạ được 5 máy bay của liên quân. Nhưng từ đầu tháng 6 và giai đoạn ngừng bắn tạm thời ISR đã mua được 25 máy bay Avia S-199 từ Tiệp Khắc, đây là loại phi cơ solo trên không khá mạnh và còn mang được tối đa 280kg boom để xả lên đầu bộ binh phe liên quân-nhìn số 25 chúng mày nghĩ ít nhưng thực tế năm 1948 25 phi cơ là 1 con số cực nhiều. Vào thời điểm này mỗi 1 tháng ISR tiếp nhận gần 10k di dân do thái từ khắp nơi đổ về và trong đó có rất nhiều cựu binh người do thái từng chiến đấu cho quân Đồng minh ở ww2, và tất nhiên cũng có đầy phi công tài năng. Và từ thời điểm nhận đủ 25 máy bay Avia S-199 thì không quân ISR đánh tan tác không quân liên quân, chính thức làm chủ bầu trời và tự do xả boom lên đầu bộ binh liên quân. Thời điểm này các vũ khí phòng không còn khá cùi mía nên việc dùng phòng không hạ được 1 phi cơ rất khó-Và chiến tranh bước vào giai đoạn 2-ISR phản công đẩy lùi liên quân, nhân tiện chôm luôn đất của bọn nó, kỳ sau t sẽ viết tiếp.
Kỳ 1 đây nhé thằng nào chưa đọc thì có thể vào đọc
T viết tóm gọn nhưng hoàn toàn đủ ý nhé, chứ t thấy nhiều thằng cmt nhưng đéo hiểu vấn đề, đa số bắt nguồn từ việc chưa tìm hiểu lịch sử khu vực này giai đoạn 1921-1948:
Sau ww1, ottoman thua trện nên Theo thỏa thuận, Pháp được ủy nhiệm quản lý Syria còn Anh được ủy nhiệm quản lý vùng Lưỡng Hà và Palestine (vùng này sau này sẽ chia thành ISR và Palestine hiện nay), đường biên giới sẽ được các cường quốc tham gia đàm phán xác lập. Nói chung thua trận thì đéo có tư cách gì nữa, mất đất, bị chia đất phải chịu chấp nhận đéo nói nhiều, giống Thái thua trận mất Trấn Ninh cho Pháp, Pháp nhập...
Sau ww1, ottoman thua trện nên Theo thỏa thuận, Pháp được ủy nhiệm quản lý Syria còn Anh được ủy nhiệm quản lý vùng Lưỡng Hà và Palestine (vùng này sau này sẽ chia thành ISR và Palestine hiện nay), đường biên giới sẽ được các cường quốc tham gia đàm phán xác lập. Nói chung thua trận thì đéo có tư cách gì nữa, mất đất, bị chia đất phải chịu chấp nhận đéo nói nhiều, giống Thái thua trận mất Trấn Ninh cho Pháp, Pháp nhập...
- Nguyvoky
- Trả lời: 123
- Diễn đàn: Chuyện Trò Ling Ting™🐷