
Tao thề với các bác, tao sống ở Hà Nội 30 năm rồi, nhưng vẫn méo thể đỡ được cách hành xử thượng đẳng, mất nết của mấy cụ già ở Hà Nội.
Trường hợp 1:
Tao qua nhà người yêu đón ẻm đi chơi, đỗ cách cửa nhà một bà già tầm 1 mét.
Tao cẩn thận tắt máy ngồi chờ người yêu. Bả bảo tao:
Trường hợp 2:
Tao đang đi giữa đường, ghé vào một quán rửa xe. Có một cụ già ngồi chỗ cái bình rửa xe. Tao hỏi là bác ơi bác rửa xe đúng không ạ?
- Ông vào trong nhà nằm đi, ngồi đây làm gì thế chắn hết khách?
Hóa ra ông cụ là bố của anh chủ quán, ngồi đấy hóng gió với chắc định kiếm chác thêm.
Trường hợp 3:
Bà này là bên nhà ngoại của bác trai tao luôn, chuyên đi lấy tiền của nhà bác tao, xong có hôm xuống quán phở ăn sáng.
Xuống không hiểu kiểu gì hét trong quán:
- Cho tao bát phở to nhất, nhiều thịt nhất.
Xong nhân viên đtao ra thì hạch họe, nói này nói nọ, xong mắng chửi là quê ở đâu đấy, rồi bảo là tao là dân Hà Nội từ nhỏ tới lớn chưa thấy thể loại nhân viên nào như mày. Xong bác tao may lúc đấy đi qua, thấy phải vào xin lỗi chủ quán, trả tiền rồi đưa bà cụ về nhà.
Và còn vân vân mây mây rất nhiều câu chuyện khác nữa.
Trước kia tao cứ nghĩ là mấy câu chuyện đồn nhau của sinh viên lên HN học là người Hà Nội phân biệt với người ngoại tỉnh, mà tao từ nhỏ tới lớn chưa tiếp xúc được với ai HN mà lại đi phân biệt cả. Nhưng ngẫm lại mấy bạn tỉnh ngoài đi thuê trọ, tiếp xúc với bộ phận người già, toàn mấy ông bà già cổ hủ, oái oăm, thì cái nhìn của họ với người dân thủ đô ắt hẳn cũng không khá lắm.
Các bác chia sẻ câu chuyện gặp mấy cụ già dẩm dớ đó, với cho tao kinh nghiệm đối phó thế nào với. Có nên cương lại với mấy ông bà cụ dẩm dớ đấy không nhở?
Trường hợp 1:
Tao qua nhà người yêu đón ẻm đi chơi, đỗ cách cửa nhà một bà già tầm 1 mét.
Tao cẩn thận tắt máy ngồi chờ người yêu. Bả bảo tao:
- Cháu ơi tắt máy đi không khói bụi vào nhà bác.
- Dạ cháu tắt rồi mà bác ạ - Tao trả lời
- Cháu tắt máy rồi thì cháu bảo cháu tắt máy rồi việc gì phải ăn nói hỗn láo như thế?
Trường hợp 2:
Tao đang đi giữa đường, ghé vào một quán rửa xe. Có một cụ già ngồi chỗ cái bình rửa xe. Tao hỏi là bác ơi bác rửa xe đúng không ạ?
- Đúng rồi cháu - Ông cụ nói dõng dạc
- Thế bao nhiêu tiền một xe hả ông?
- 200 nghìn một xe.
- Ông vào trong nhà nằm đi, ngồi đây làm gì thế chắn hết khách?
Hóa ra ông cụ là bố của anh chủ quán, ngồi đấy hóng gió với chắc định kiếm chác thêm.
Trường hợp 3:
Bà này là bên nhà ngoại của bác trai tao luôn, chuyên đi lấy tiền của nhà bác tao, xong có hôm xuống quán phở ăn sáng.
Xuống không hiểu kiểu gì hét trong quán:
- Cho tao bát phở to nhất, nhiều thịt nhất.
Xong nhân viên đtao ra thì hạch họe, nói này nói nọ, xong mắng chửi là quê ở đâu đấy, rồi bảo là tao là dân Hà Nội từ nhỏ tới lớn chưa thấy thể loại nhân viên nào như mày. Xong bác tao may lúc đấy đi qua, thấy phải vào xin lỗi chủ quán, trả tiền rồi đưa bà cụ về nhà.
Và còn vân vân mây mây rất nhiều câu chuyện khác nữa.
Trước kia tao cứ nghĩ là mấy câu chuyện đồn nhau của sinh viên lên HN học là người Hà Nội phân biệt với người ngoại tỉnh, mà tao từ nhỏ tới lớn chưa tiếp xúc được với ai HN mà lại đi phân biệt cả. Nhưng ngẫm lại mấy bạn tỉnh ngoài đi thuê trọ, tiếp xúc với bộ phận người già, toàn mấy ông bà già cổ hủ, oái oăm, thì cái nhìn của họ với người dân thủ đô ắt hẳn cũng không khá lắm.
Các bác chia sẻ câu chuyện gặp mấy cụ già dẩm dớ đó, với cho tao kinh nghiệm đối phó thế nào với. Có nên cương lại với mấy ông bà cụ dẩm dớ đấy không nhở?