Thanh Niên Thôn Ít Học
Hạt giống tầm thần
Đêm hôm trực buồn quá kể cho mấy thằng chuyện em gái hồi xưa tau biết.
Cách đây khoảng 5 năm, lúc đấy tau đang làm bác sĩ khoa cấp cứu ở 1 viện huyện Bắc Giang (ko nói huyện nào dc vì lộ tau ngay) Đêm đấy khoảng 2h sáng thì có 1 em gái đưa bố vào, do ông già uống rượu say quá từ tối đến đêm gọi ko tỉnh, hoảng quá nên cho vào viện.
Thề, tau chưa thấy ai đẹp như em ấy luôn, tầm 15 16 tuổi, da trắng bóc, mũi cao, mắt sáng, khoảng 1m65, ngực to lắm. Haha. Tóm lại là như tiên nữ giáng trần í.
Nhưng cái tau ấn tượng hơn cả là em ấy cõng ông già từ ngoài cổng vào, vừa đi vừa khóc, ướt nhẹp cả 2 vai. Khoảnh khắc mà tau thấy em ấy tay áo quệt ngang qua lau mặt thì tau biết đây là người con gái tau tìm kiếm cả cuộc đời đây rồi.
Ông già thì ko có gì đáng ngại cả, vợ bỏ đi nên uống rượu sml cả tháng giời, hôm đấy chắc ko chịu được nữa nên gục, tau cho đặt sonde dạ dày rồi nằm theo dõi. Sau đến mục lấy thông tin người nhà thì tau có sdt cả địa chỉ của em ấy, hỏi thêm thì em ấy mới có 15 tuổi. Hic. Nhưng đẹp cực kỳ luôn, giờ thỉnh thoảng vẫn nhớ lại vì quá đẹp, cũng có thể là lúc đấy tau thấy ấn tượng quá.
Ông già nằm theo dõi sáng hôm sau tỉnh nhưng tau giữ lại thêm 1 ngày, thêm nữa men gan cao, sơ gan, tăng huyết áp, 2 ngày 2 đêm em ấy ngồi cạnh ko ngủ tí nào, thậm chí còn ko tắm
lúc đứng cạnh tau thấy hơi hôi nhưng vẫn thơm 
Giờ nghĩ lại vẫn tiếc, vì lúc đấy tau thích em ấy lắm mà ko dám tiến tới. Ko phải vì em ấy mới 15 tuổi mà tau ko muốn lợi dụng tình hình lúc đó, lúc đó em ấy là người nhà bệnh nhân của tau. Tóm lại là đạo đức nghề nghiệp
Nên tau định sau rồi tính, vì tau có sdt cả địa chỉ nhà em ấy mà.
2 ngày liền tau chỉ ngồi ngắm em ấy, trực hộ luôn cho thằng đồng nghiệp, lúc ông già ra viện tau cứ tiếc mãi.
Tuần sau tau gọi điện vào số máy đấy thì em nghe máy, tau giả vờ quan tâm hỏi han tình hình, hẹn bố lên khám lại
Lương tâm nghề nghiệp lại lần nữa ko cho phép tau nói nhiều hơn những gì tau muốn
Hài vl.
Tau định giãn giãn sẽ gọi điện hoặc đến nhà để tán tỉnh em. Nhưng tháng sau thì mẹ tau quyết định phá két bốc tau về Hà Nội làm, viện trung ương hẳn hoi nhé 800 củ.
Thế là em ấy trôi dần vào trong ký ức, thỉnh thoảng gọi điện vào số đấy thì có thằng bỏ mẹ nào nghe máy í, zalo thì ko kích hoạt. Buồn vl. Cứ đêm nào trực mà nhàn nhàn, ngồi không là tau hay bị nhớ em ấy vãi. Uớc gì hồi đấy tau bớt đạo đức đi 1 tí, bản năng hơn 1 tí thì giờ đỡ tiếc.
Nhà em ấy ở xóm Chùa xã, huyện ko nhớ, tỉnh Bắc Giang. Bố em tên là Sướng, còn em tên là Yến.
Yến ơi anh nhớ em lắm



Cách đây khoảng 5 năm, lúc đấy tau đang làm bác sĩ khoa cấp cứu ở 1 viện huyện Bắc Giang (ko nói huyện nào dc vì lộ tau ngay) Đêm đấy khoảng 2h sáng thì có 1 em gái đưa bố vào, do ông già uống rượu say quá từ tối đến đêm gọi ko tỉnh, hoảng quá nên cho vào viện.
Thề, tau chưa thấy ai đẹp như em ấy luôn, tầm 15 16 tuổi, da trắng bóc, mũi cao, mắt sáng, khoảng 1m65, ngực to lắm. Haha. Tóm lại là như tiên nữ giáng trần í.
Nhưng cái tau ấn tượng hơn cả là em ấy cõng ông già từ ngoài cổng vào, vừa đi vừa khóc, ướt nhẹp cả 2 vai. Khoảnh khắc mà tau thấy em ấy tay áo quệt ngang qua lau mặt thì tau biết đây là người con gái tau tìm kiếm cả cuộc đời đây rồi.
Ông già thì ko có gì đáng ngại cả, vợ bỏ đi nên uống rượu sml cả tháng giời, hôm đấy chắc ko chịu được nữa nên gục, tau cho đặt sonde dạ dày rồi nằm theo dõi. Sau đến mục lấy thông tin người nhà thì tau có sdt cả địa chỉ của em ấy, hỏi thêm thì em ấy mới có 15 tuổi. Hic. Nhưng đẹp cực kỳ luôn, giờ thỉnh thoảng vẫn nhớ lại vì quá đẹp, cũng có thể là lúc đấy tau thấy ấn tượng quá.
Ông già nằm theo dõi sáng hôm sau tỉnh nhưng tau giữ lại thêm 1 ngày, thêm nữa men gan cao, sơ gan, tăng huyết áp, 2 ngày 2 đêm em ấy ngồi cạnh ko ngủ tí nào, thậm chí còn ko tắm


Giờ nghĩ lại vẫn tiếc, vì lúc đấy tau thích em ấy lắm mà ko dám tiến tới. Ko phải vì em ấy mới 15 tuổi mà tau ko muốn lợi dụng tình hình lúc đó, lúc đó em ấy là người nhà bệnh nhân của tau. Tóm lại là đạo đức nghề nghiệp

2 ngày liền tau chỉ ngồi ngắm em ấy, trực hộ luôn cho thằng đồng nghiệp, lúc ông già ra viện tau cứ tiếc mãi.
Tuần sau tau gọi điện vào số máy đấy thì em nghe máy, tau giả vờ quan tâm hỏi han tình hình, hẹn bố lên khám lại


Tau định giãn giãn sẽ gọi điện hoặc đến nhà để tán tỉnh em. Nhưng tháng sau thì mẹ tau quyết định phá két bốc tau về Hà Nội làm, viện trung ương hẳn hoi nhé 800 củ.
Thế là em ấy trôi dần vào trong ký ức, thỉnh thoảng gọi điện vào số đấy thì có thằng bỏ mẹ nào nghe máy í, zalo thì ko kích hoạt. Buồn vl. Cứ đêm nào trực mà nhàn nhàn, ngồi không là tau hay bị nhớ em ấy vãi. Uớc gì hồi đấy tau bớt đạo đức đi 1 tí, bản năng hơn 1 tí thì giờ đỡ tiếc.
Nhà em ấy ở xóm Chùa xã, huyện ko nhớ, tỉnh Bắc Giang. Bố em tên là Sướng, còn em tên là Yến.
Yến ơi anh nhớ em lắm



