Vấn đề không phải là Việt Nam quá tệ, mà là nó tệ không đáng lẽ phải tệ như vậy. Nó không mạt vì số phận, nó mạt vì bị bóp méo bởi một đám ngồi trên mà sống không vì đất nước.
Việt Nam không thiếu gì cả ngoài sự minh bạch và tử tế. Dân thì siêng, thông minh, chịu khó. Vị trí địa lý thì đắc địa, tài nguyên có, thị trường có, cơ hội cũng không thiếu. Nhưng rồi sao? Tất cả tiềm lực đó bị níu đầu, bóp cổ bởi một hệ thống mà kiểm tra thì không có, giám sát thì giả vờ, còn lãnh đạo thì từ đạo đức đến tư duy đều lỗi thời, lạc hậu, bảo thủ và ích kỷ.
Không dân chủ. Không minh bạch. Không kiểm toán độc lập. Không tiếng nói phản biện. Không cải cách thực chất. Không ai chịu trách nhiệm gì ngoài dân.
Tham nhũng thì ăn dày từ trên xuống dưới, từ dự án lớn đến suất cơm học sinh. Giáo dục thì dạy trẻ con học thuộc để lớn lên làm công cụ, không ai dạy cách suy nghĩ độc lập. Báo chí thì chỉ còn vai trò dọn dẹp dư luận. Cả một xã hội chạy theo “đúng quy trình” nhưng mục ruỗng từ trong ra ngoài.
Cái đau nhất là gì? Là cái đất nước này đáng lẽ có thể hơn rất nhiều, đáng lẽ phải là con rồng thật sự, chứ không phải mãi lóp ngóp giữa sân chơi khu vực. Vậy mà năm này qua năm khác, hết thế hệ này tới thế hệ khác, người ta vẫn phải sống trong một cái xã hội mà ai giỏi cũng muốn ra đi, ai muốn làm tử tế thì bị vùi dập, còn kẻ bất tài thì leo lên ngồi đầu dân.
Nên đừng hỏi “vì sao tụt hậu?”, hỏi lại là: ai đang kéo đất nước này xuống đáy?