Những chuyện tình vụn vặt thời sinh viên và ẩm thực

Lời giới thiệu

Kỷ niệm cho việc có thể được đăng tại lều qiaitai, không phải chỉ rúc trong box 24h. Với tâm thế khao khát được dậy thì sớm để bơi ra ngoài chém gió với các đồng dâm. Tao đăng vài mẩu chuyện nhỏ nhặt thời sinh viên và những lần trải nghiệm các món ăn tao thích. À mà thằng @Thích Liếm Lồn nó bảo tao là bóng, đéo phải gái real, kệ mẹ mài, tin hay đéo tin tao cũng kệ. Cơ mà là gái thì phải dịu dàng, giả vờ dịu dàng thì người ta mới thương. Hồng tỷ cũng vì thế mà được nhiều anh thích, tao thật là tao cũng không thấy dị ứng nó lắm khi thấy dáng vẻ ân cần thục nữ ấy😂😂😂

Thôi không lan man, câu chuyện đầu tiên chính là món bánh rán nhân đỗ cùng cậu bạn học hồi cấp ba. Đây là tình yêu trong sáng và khiến tao si mê điên cuồng, có lẽ phải dùng từ như vậy.

Tao sinh ra ở một làng quê nhỏ, bốn bề đều là sông núi với nước non. Tính tao lãng mạn, nên hay ra bờ kè ngồi thơ thẩn cho cá rỉa chân, đôi khi còn tự buồn một cách sâu sắc, có khi còn rơi nước mắt nếu thấy một người già neo đơn khổ sở.
1. Gặp nhau

Hồi cấp 2 tao học khá tốt, cũng có hoài bão thi vào trường chuyên lớp chọn của tỉnh, nhưng vì mẹ tao gàn, sợ con gái đi xa nhà , lại vất vả nên nhỏ nhẹ bảo tao:

- Thôi học gần nhà cũng được, mẹ thấy ổn mà!

Thế là mủn lòng, lại nghe. Gọi là trường làng chứ cũng vào lớp top 1. Cơ mà chán đời nên tao bắt đầu chểnh mảng việc học, cũng thích thể hiện nên ăn mặc cũng hơi khác các bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng áo rộng, quần côn ,giày đinh hầm hố. Duy chỉ có đánh nhau là tao ko tham gia, còn lại thì đủ trò, không vượt tường trốn học đi đánh bi-a với bóng bàn thì cũng ngủ vùi trong lớp. Không trèo máng nước thì cũng leo cây, cũng không khác đàn ông con giai là mấy, chả bù cho bây giờ váy vóc giày cao gót vào kiêu kỳ hẳn.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, ý là sáng thì có mặt trời đêm thì có mặt trăng ấy, nhưng mà với bọn lớp tao lại khác. Chúng nó xì xào, chúng nó háo hức, tụm năm tụm bảy rỉ rích tai nhau:

- Nghe nói là giai phố đấy
- Hình như cháu của hiệu trưởng
- Nhà giàu lắm
- Không biết đẹp trai không?

À thì ra nói về cái thằng sắp chuyển vào lớp tao, quan tâm đéo, thêm ai thì cũng vậy bớt ai thì cũng thế. Tao lại nghênh ngang đi vào lớp, vứt luôn cái cặp lên bàn rồi nằm gục xuống ….ngủ. Học đéo gì 1 h chiều, cơm còn chưa xuôi nữa.

Thấy giáo vào lớp, cả lớp đứng dậy chào, tao lại như thói quen, kê sẵn sách , áp má xuống bàn. Tiếng thầy nói lùng bùng nghe không rõ, đại loại là lớp ta hôm nay có 1 bạn mới chuyển vào, các em chào mừng bạn nhé. Rồi cả lớp vỗ tay hoan nghênh, tao ngẩng mặt lên và …. Oà!!!

Lần đầu tiên tao không rời mắt, phải nói là ngây người thì đúng hơn:

Có một vệt nắng nào

Xuyên qua khung cửa sổ

Có một vầng sáng nào

Ánh lên trong mắt anh

Tao thấy tim tao rung lên một nhịp. Chàng trai này, nhất định phải là bạn trai tao. Điều này là chân lý, không thể nào khác được ……

( còn nữa)……
Do không được khôi phục dữ liệu nên có chap nào tao sẽ cop vào đây luôn nhé

2. KHOA


Có những mối tình, có những những nỗi buồn
Có những tháng ngày, yêu nhau yêu nhau mê say
Yêu với con tim, yêu hết yêu hết con tim
Khi yêu khi yêu, cho hết gì dấu yêu.”

Bạn ấy được xếp chỗ ngồi góc bàn bên trái, trên tao 1 bàn , hướng chếch chỗ giáo viên ngồi. Tao nhún vai , khóe môi khẽ cong lên một nụ cười vui sướng. Con bạn thân cùng bàn rỉ tai tao” Nhìn như công tử bột, cớm nắng nhỉ?”

Ô cái đèo, cớm là cớm thế nào. Mắt có hơi xếch tí thôi, nhưng thế cho nó đậm chất kinh kịch. Còn nó trắng là vì nó là giai phố, có thế thôi mà cũng phải thắc mắc.

“ Cũng không cao lắm”

Mọe, chưa lớn thôi, chê lằm chê lốn, bố dỗi bây giờ!

“ Ơ cái con này, sao ngẩn người ra thế?”
Hả?
“ Mày bị sao thế, như mất hồn!”

Ừ! Người đến làm hồn tôi mất một nửa
Si mê người mất thêm nửa thứ hai.

Đúng khi ta thích một ai đó, nhược điểm của họ ta luôn bào chữa để phù hợp với ta. Còn khi không yêu nữa, hoặc không thích rồi thì ưu điểm cũng thành sự khó chịu, phiền hà,thậm chí còn lôi ra để dằn hắt, chỉ trích nữa cơ, phại hơm ta?

Phải nói là tao thích nó, thích mê thích mẩn, thích ngày thích đêm, lúc nào cũng ẩn hiện hình ảnh ấy, ánh mắt ấy, bóng lưng ấy, sự trầm tư ấy . Tao không còn đi lang thang các lớp cùng mấy thằng bạn thân trong giờ ra chơi, làm bia đỡ đạn cho chúng nó tán mấy con bé lớp dưới nữa. Cũng không trốn học đi bi-a hay bóng bàn vì sợ nó đánh giá về tao không hay. Cũng không còn nằm xuống bàn ngủ mê mệt sợ nó chê là học sinh cá biệt. Thay vào đó, tao ngồi trong lớp, quan sát nó. Nó ra lan can tao cũng ra, nó ngồi trong lớp là tao cũng ngồi. Tao để ý nó hay đọc sách gì đó, mà xa chẳng rõ là sách gì. Tao cứ tưởng tao giấu kỹ tình cảm ấy lắm, che che đậy đậy, ấy thế mà ai cũng nhận ra mới tài:
“Hình như con Trang thích thằng Khoa “
“ Rõ thế còn gì. Ha ha ha”

Nhiều ánh mắt cứ tò mò như thế nhưng tao để ý làm đéo gì, trong mắt tao giờ chỉ có Khoa, Khoa là nhất, chúng mày là chân đất.

Lớp tao nằm trên tầng 2, lớp cuối nên sẽ có 2 góc lan can. Chúng mày ko tưởng được đâu, trên tầng 2, một vài cành bàng xà xuống,lá như buông tay vuốt ve những mái đầu bọn tao, màu xanh hòa reo vui cùng gió, hiu hiu lãng mạn vô cùng. Tao hay chìm đắm trong không khí ấy, thấy thư thái và cũng đôi khi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn. Mà cũng nói thêm là , tao làm gì, chưa bao giờ phải quan tâm xem, đứa nào , thằng nào , con nào,đánh giá nha, Tao thích là làm, không thích là không làm. Vậy thôi!

Đang thả hồn theo gió, mở mắt ra thấy Khoa đứng bên cạnh, bất ngờ quá làm tao giật mình, mặt đỏ như phải gió, hơi luống cuống tí , tim đập thình thịch.
- Bạn thích đứng đây à?
- Ừ, mát mà
- Bạn thích đọc thơ không?
- Không, mình làm thơ chứ không đọc thơ
- Mình có quyển thơ của Xuân Quỳnh, bạn có đọc không?
- Hình như giờ mình cũng thích đọc thơ rồi thì phải””
- Cho bạn cái này này, xòe tay ra
Ối mẹ ôi, nó cho tao 1 cái bánh rán. Cái loại mà vỏ dày bịch, trong nhân đỗ còn nguyên hạt, ngoài áo một lớp đường trắng dày cộp ấy. Đéo mẹ, đồ tao thích, tao hảo ngọt, nhìn ngon như nó vậy.
- Sao cho mình?
- Thằng Đức nó bảo bạn thích ăn, cầm đi nhé!

Và nhé, tao đéo ăn, tao gói nó về, để trên bàn học, thế đéo nào sáng hôm sau nó chảy thành nước và kiến bâu đầy luôn. Chẳng gì xót bằng, ôi tình yêu kiến bậu ruôi bâu của tao, chúng mày ác thế nhỉ . Huhuhu
( còn nữa …)


3. CHỚM
Một chiều đi trên con đường này
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi”

Mấy hôm sau trường tao tổ chức hội thao toàn khóa cũng nhân ngày m8/3, tao cố tình xuống hàng cuối ngồi, thứ nhất là dễ chém gió, thứ hai là để gần nó. Tao chơi với con trai nhiều hơn con gái, nên việc tao ngồi gần bọn nó cũng không có gì lạ. Chẳng hiểu sao lúc đó dây thắt lưng của tao nó hỏng, đầu đi đằng đầu, dây đi đằng dây, xấu hổ vãi ra. Bất ngờ Khoa rút dây thắt lưng của nó đang dùng đưa cho tao. Tao đáp lại lấy bông hoa hồng vừa được người khác tặng. Mấy thằng bạn cùng lớp trêu nó, giật lấy bông hoa tung lên trời. Mặt nó đỏ lựng, nụ cười gượng gạo, nó cũng quyết chạy theo cướp lấy bằng được. Thật chứ hạnh phúc gì đâu, cảm giác như toàn bánh rán ngào đường đang vây quanh tao vậy. Nghĩ đến lại tiếc, đm lũ kiến khốn nạn.

Lúc vào lớp , tao viết giấy truyền lên cho nó. Học sinh ngày xưa hay có trò đó, viết ra tờ giấy nhỏ, rồi gấp lại, rồi chọc lưng đứa bàn trên, nhắn nhủ” đưa cho Khoa hộ tao nhá”. Nghĩ đến giờ tao vẫn thấy lâng lâng.
Khoa nhận tờ giấy gấp tư, quay xuống nhìn tao rồi mở ra xem:
- Cảm ơn nhá, mai tớ trả!
- Tặng bạn đấy!
- Thật nhá!
- ừ!
- Thế hoa lúc nãy đâu?
-Ăn mất rồi!
-Sao ăn?
- Bọn nó tung lên nát hoa mất, nên Khoa ăn rồi!

Đấy, chuyện tình yêu học trò, đâu có phải dữ dội gì, nó nhẹ nhàng như thế mà thôi, à, chưa phải là tỏ tình nhé. Mới chỉ là tao thấy có vẻ nó thích tao thôi. Ôi tao thích cái dây lưng ấy vãi lol, nó màu đen, mềm, nhưng nó là dây lưng nam, nên khá to. Đéo sao cả, miễn là của Khoa, gì tao cũng thích. Đi ngủ cũng để ngay cạnh để mai mở mắt ra là có thể thấy cái dây ấy ngay mà không cần đi tìm. Nhưng tao xấu hổ, không còn dám sơ vin áo, thay vào đó mặc áo thật rộng để ko ai thấy cái dây lưng . Nhưng phải nói là người lúc nào nào vui, niềm vui không thể tả được.
Mấy hôm sau, khi đi học thêm buổi sáng, Khoa gửi tao 1 mẩu giấy:
Cuối giờ ngồi lại lớp chờ Khoa nhé, Khoa có chuyện muốn nói với Trang
……
( còn nữa )

4.TỎ TÌNH
“Từ khi quen anh, em đã biết bối rối. Vì những lúc thoáng nghe anh cười….”

Nhận được mẩu giấy thế thì còn học hành cái đéo gì nữa. Trong đầu tao hiện tra trăm nghìn câu hỏi khác nhau, nào là Khoa định nói gì nhỉ? Lại cho bánh rán đường à? Hay lại cho quyển thơ. Không! Hay lại về thành phố. Ôi! Nếu thế thì đau lòng lắm, tao vừa chớm thấy yêu đời mà, vừa thấy thích người ta mà. Họ bảo là con gái yêu vào mụ mị lắm, mộng mơ và luỵ tình, chắc tao cũng chẳng khác đâu!

Khi các bạn lần lượt ra khỏi lớp, tao giả bộ tìm cái bút nên cứ loay hoay chưa chịu đứng dậy. Điệu bộ lúng túng không tả được, mặt đỏ như xôi gấc, lúc đó là lúng túng thật sự chứ không phải là giả bộ. Quay lại thấy Khoa vẫn đang ngồi bất động, đang nhìn chằm chằm tao. Thật chứ không biết có chuyện gì nhỉ.

Tao lại vờ ngồi xuống bàn, Khoa lúc này cũng đi lên . Ngồi quay mặt đối diện tao, eo ôi, không khí ngượng gạo thế. Tao lúc này cũng vẫn tỏ ra vênh váo lắm, cố tình nhìn thẳng mặt Khoa rồi đùa đùa

- Bảo tớ ở lại làm gì đấy?
- À, Khoa định hỏi Trang ngày chiều mai có đi sang phố học thêm cùng bọ thằng Đức không?
- Có á, thứ năm nào chả đi
- Vậy mai đi xe cùng mình nhé. Khoa đèo!

Tao ngập ngừng rồi gật đầu. Thực ra bọn tao khi đi học, con trai đèo con gái cũng là chuyện bình thường. Hồi đó đi ôn thi xa lắm, đi mười mấy cây cơ, qua vài cái cầu. Quê toàn sông với hồ thì cầu bắc qua là chuyện thường nhé. Nên tao đồng ý liền, cơ mà tim cứ run run sao ấy.
- Này
- Gì đấy
- Khoa viết đấy, Trang đọc đi rồi trả lời Khoa nhé
- Ờ
- Khoa đi trước đây không bọn thẳng Đức nó chờ!
Nói xong thì ….cút thẳng. Làm con bé ngồi ngơ ngác. Đây không phải là tở giấy nhắn các ông ạ, mà là một bức thư nhé. Tim tao đập rộn ràng, vừa tò mò vừa hồi hộp. Tao run run mở thư ra, những dòng chữ như áng mây, như những con hạc giấy, như đéo gì nữa thì cũng chẳng tả được cảm xúc của tao !

“Xxx ngày tháng năm

Thân gửi Trang!

Khoa đã từng rất chán nản khi phải từ trường Thái Phiên về vùng quê nghèo này học, cũng không ít lần muốn bỏ đi để bụi đời, kệ mọi thứ có ra sao. Hồi Khoa ở bên kia, Khoa nghịch lắm, bị coi là học sinh ngỗ ngược đấy!

Nhưng mọi thứ giờ đã khác! Khoa muốn đỗ đại học, muốn có một tương lai tốt đẹp, muốn đi trên một con đường đầy hạnh phúc và hoa hồng. Quan trọng là cuối con đường đó có Trang!

Đồng ý làm bạn gái Khoa nhé!

( Trang cứ suy nghĩ kỹ, không cần trả lời vội đâu, Khoa đợi được)

Ký tên

Khoa”

Tao ngồi thật lâu trong lớp, trưa trầy trưa trật ra rồi mà tao vẫn chưa ra khỏi phòng. Mọi thứ như đang mơ ấy, tao chỉ sợ ra ngoài lúc này, ai nhìn thấy tao cũng biết là tao vừa nhận được lời tỏ tình. Biết vậy để về nhà đọc cho xong, giở nhũn mẹ nó chân rồi. Về làm sao đây cơ chứ !

( Giờ viết lại, mà vẫn không thể quên được cảm xúc đầu tiên ấy. Thật thiêng liêng vô cùng…)
( còn nữa….)
sR2rG7.jpg-webp
[/url]

5. YÊU
“Một chiều đi trên con đường này
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi
Ngập ngừng trong tôi như thầm hỏi
Đường về trường ôi sao lạ quá.”
Ngày hôm sau , tao đã dặn mình là đừng có xấu hổ, chẳng hiểu sao nhìn thấy Khoa, mặt vẫn đỏ phừng phừng. Bọn tao hay đi học ôn bên thành phố, phải đi qua mấy cái cầu. Mấy đứa hay đi một nhóm với nhau, để những lúc lên dốc thì đứa ngồi sau sẽ ghé chân vào đạp xe cùng đứa ngồi trước. Mùa hè thì cười khanh khách cùng những ánh nắng mặt trời, mùa đông thì sẽ ôm eo nhau, lao vun vút quá những cơn gió lạnh nơi đồng không mông quạnh. Tất nhiên là học trò, mọi thứ đều rất trong sáng.
Khoa chở tao trên chiếc xe đạp mới,ở làng quê, không có điều kiện như thành phố, chúng nó toàn đi xe máy rồi ấy chứ. Tao ngồi rõ xa, Khoa phải nhắc là ngồi gần vào không nặng lắm, làm sao Khoa đi nổi. Gió mát hiu hiu, ráng chiều trở đỏ, mấy đứa tao cứ như một lũ kiến chăm chỉ, cần mẫn vượt qua hành trình vất vả của thời học sinh, mang theo hoài bão của cha mẹ, có thể thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn nơi làng quê tre mọc thành lũy.
Ngồi sau lưng khoa, tao có thế thấy được đôi vai nhấp nhô , có thể thấy mùi áo thơm của nắng gắt, có thể ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt. Không khi thật gượng gạo. Tao hỏi Khoa :

- Gió mát quá, Khoa thích không?
- Thích mỗi người ngồi sau thôi!
- Hừ!
- Thế Trang nghĩ xong chưa?
- Chưa á!
- Vậy cho 5s nghĩ nhá, không trả lời là đồng ý, đặt câu hỏi cũng là đồng ý !
- Nó cố tình nói thật bé câu đằng sau, gió to tao nghe thế đéo nào dc.

- Khoa nói gì cơ?
- Thế là đồng ý rồi nhé !
- Ơ , tớ có nghe thấy gì đâu?


Tao nhéo lưng Khoa, Khoa cười khanh khách rồi co chân cho xe tự trôi xuống dốc cầu. Tao hét lên vì sợ ngã, Khoa liền bảo tao nếu sợ thì ôm Khoa đi. Xấu hổ thế mà cũng nói được. Ghét thật.
Bọn tao cũng chẳng có nhiều thời gian để mà hẹn hò, thi thoảng đi học cùng nhau, cũng nhau viết nhật ký, thỉnh thoảng đi ăn với nhau cốc chè. Nắm tay nhau còn run lên bần bật, tim đập liên hồi. Ấy thế mà rồi cũng chia tay, cũng đau như mất một món đồ quý giá lắm. Bọn tao không còn viết nhật ký nữa, Khoa cũng không còn chờ tao mỗi khi tan học. Tao chỉ còn nhìn thấy bóng lưng lầm lũi trước mặt, Khoa cũng không quen ai thêm. Tao nghĩ chắc nó biết tính tao ghen thì hoạn thư cũng trả lại tiền.

Rồi mùa thi hết cấp cũng đến, bọn tao tổ chức ăn liên hoan, có cả cồn nhé. Tao cũng uống khá nhiều, vẫn còn rất tỉnh táo chứ không giống mấy đứa con gái, ôm mặt khóc tu tu sưng cả mắt. Tao mang một ly đến chỗ Khoa rồi nói
Khoa uống với Trang 1 ly chia tay chứ?
Khoa không nói gì, ngửa cổ tu cạn chén rượu. Tao cũng nhìn Khoa không chớp mắt, cũng đưa rượu lên miệng làm một hơi, rồi úp chén xuống ra chiều không còn giọt nào. Tao hỏi thêm “ Khoa còn yêu Trang không”. Khoa hơi sựng lại, rồi đứng dậy đi ra khỏi chỗ. Tao chỉ kịp nghe thấy một tiếng hét thất thanh bên ngoài hành lang.
Cả lớp ùa ra và trước mắt tao chính là …. Máu
(… còn nữa )

6. CHIA TAY
“Máu, trời ơi chảy máu rồi, băng lại đi”

Con Hòa kêu lên thất thanh rồi mấy thằng con trai cũng lao đến, chắc sợ Khoa đấm thêm vài ô cửa nữa thì chắc nát tay. Lấy đâu ra tay để viết bài mà thi tốt nghiệp. Còn tao lúc đó chỉ nghĩ đến cảnh nó nhảy từ tầng 2 xuống thì xong đời. Cái suy nghĩ ấy thật đáng sợ và cũng làm cho tao mặt cắt không ra giọt máu nào. Tao vồ lấy tay Khoa, mấy mảnh kính còn gim vào tay nó, từ từ rút từng miếng nhỏ ra. Bọn con gái có đứa khóc rấm rứt, phần vì uống rượu cũng hơi ngà ngà, phần nhiều vì đứa nào cũng sợ. Khoa gầm gừ “ Không cần” Tao cũng trợn mắt lên “ Đừng làm loạn nữa”. Nói rồi tao định xé vạt áo đồng phục ra băng cho nó, nhưng chả đến lượt tao, con Sen có cái khăn mùi xoa , nó đưa cho tao để cầm máu.

Tổ mẹ, tao ghen nhá.

Tao nghĩ đến sau này mà thằng Khoa về rồi giặt khăn, rồi trả lại nó, rồi lại chuyện tình chiếc khăn tay trong khi tao đang khổ sở thế này máu tao lại sôi lên. Nhưng giờ mà không cầm, xé áo ra thì chúng nó chửi cho là làm màu , cũng nhục. Thôi đành cầm tạm. Mà tao ghen thì hoạn thư phải gọi bằng cụ. Con Sen nhìn thấy ánh mặt hình viên đạn của tao , nó hất tóc rồi bảo “khăn cũ rồi, bỏ đi không cần trả lại”

Thế còn được.

Nghe đâu Khoa bị gọi lên khiển trách, vì có quan hệ họ hàng với hiệu trường nên chỉ phải đền cái kính vỡ, chứ không bị quy vào tội phá hoại tài sản trường lớp

Bọn tao cứ thế xa nhau, tao ở lại Miền Bắc, anh vào Miền Nam thi, mất liên lạc luôn từ đó. Một ngày mùa thu trăng thanh gió mát, tao đang ở trong ký túc vắt chân đọc truyện thì nghe thấy con Hương chạy vào bảo

- Ơ cái con Trang này, loa dưới phòng quản sinh gọi mày ko nghe à? Có người đến thăm

À trường tao người ngoài không được tự ý vào nhé, đều phải đăng ký ở phòng quản sinh, gọi sinh viên xuống mới được lên phòng. Tao méo tin vào tai, vì bình thường mấy thằng lên đây nó sẽ hẹn trước. Sao có khách được nhỉ

Tao ba chân bốn cẳng phi từ trên giường xuống, lao mấy cầu thang mà lòng khấp khởi, ai ta, ai mà trịnh trọng thế ta. Vừa ngó đầu vào phòng quản sinh chả thấy đứa mẹ nào, ngó ra sân, bóng lưng ấy quay đầu lại cười thật tươi

- Chào em, lâu quá rồi không gặp
( còn nữa )
 
Sửa lần cuối:
Có cả mối tình đầu - lần thứ 2 hả tml ? :embarrassed:
có chứ tml, rồi m sẽ hiểu, nay tranh thủ lên sớm soạn tí hồ sơ, có đôi dòng tao viết cách đây hơn chục năm gửi chúng mày, tao viết cho mối tình đầu thứ 2 của tao.

3 năm!
có những cái mốc nho nhỏ mà có lẽ em chẳng bao giờ nhớ, mà cũng đúng thôi, nhớ làm gì khi em đã có cuộc sống mới và anh cũng chẳng mong em nhớ để xáo trộn cuộc sống (hi vọng là) hạnh phúc của em.
3 năm bọn mình cắt đứt liên lạc, anh chỉ biết một ít thông tin của em qua facebook, mà còn phải dùng nick khác đề vào xem, không dám kết bạn luôn.
3 năm, có những món đồ nho nhỏ em tặng đã theo anh đi khắp mọi nơi. anh xin lỗi vì đã làm mất chiếc áo cuối cùng em tặng.
3 năm, không phải là khoảng thời gian dài để thay đổi một con người. có lẽ giờ anh vẫn thế, vẫn lười, bựa. nhưng anh cũng lớn lên một chút, suy nghĩ nhiều hơn, biết lo cho tương lai, chú ý hơn về sức khỏe của mình. chắc em cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ.
3 năm, anh cũng có làm quen, hẹn hò với một vài người nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. lời hứa ngày xưa anh thực hiện xong rồi, có lẽ em chẳng nhớ nổi đó là gì đâu.
3 năm, cũng có một thời gian dài anh lao đầu vào công việc và những mối quan hệ bạn bè ngoài xã hội, thực sự những lúc đấy anh nghĩ rằng mình đã quên được em, hay những ký ức về em đã ngủ quên trong trái tim anh. nhưng rồi giờ ngồi lại, chẳng cần nghĩ nhiều thì những hình ảnh về em, về lần đầu mình gặp nhau, buổi hẹn chính thức đầu tiên, ngày em nói yêu anh, ngày cuối cùng mình gặp nhau... tất cả dường như rất mới.
hết duyên, liệu rằng mình có còn gặp nhau trên đường đời nữa không, nếu có, nụ cười ngày xưa vẫn dành cho em, một thời dại khờ nông nổi nhưng yêu em tha thiết.
 
có chứ tml, rồi m sẽ hiểu, nay tranh thủ lên sớm soạn tí hồ sơ, có đôi dòng tao viết cách đây hơn chục năm gửi chúng mày, tao viết cho mối tình đầu thứ 2 của tao.

3 năm!
có những cái mốc nho nhỏ mà có lẽ em chẳng bao giờ nhớ, mà cũng đúng thôi, nhớ làm gì khi em đã có cuộc sống mới và anh cũng chẳng mong em nhớ để xáo trộn cuộc sống (hi vọng là) hạnh phúc của em.
3 năm bọn mình cắt đứt liên lạc, anh chỉ biết một ít thông tin của em qua facebook, mà còn phải dùng nick khác đề vào xem, không dám kết bạn luôn.
3 năm, có những món đồ nho nhỏ em tặng đã theo anh đi khắp mọi nơi. anh xin lỗi vì đã làm mất chiếc áo cuối cùng em tặng.
3 năm, không phải là khoảng thời gian dài để thay đổi một con người. có lẽ giờ anh vẫn thế, vẫn lười, bựa. nhưng anh cũng lớn lên một chút, suy nghĩ nhiều hơn, biết lo cho tương lai, chú ý hơn về sức khỏe của mình. chắc em cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ.
3 năm, anh cũng có làm quen, hẹn hò với một vài người nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. lời hứa ngày xưa anh thực hiện xong rồi, có lẽ em chẳng nhớ nổi đó là gì đâu.
3 năm, cũng có một thời gian dài anh lao đầu vào công việc và những mối quan hệ bạn bè ngoài xã hội, thực sự những lúc đấy anh nghĩ rằng mình đã quên được em, hay những ký ức về em đã ngủ quên trong trái tim anh. nhưng rồi giờ ngồi lại, chẳng cần nghĩ nhiều thì những hình ảnh về em, về lần đầu mình gặp nhau, buổi hẹn chính thức đầu tiên, ngày em nói yêu anh, ngày cuối cùng mình gặp nhau... tất cả dường như rất mới.
hết duyên, liệu rằng mình có còn gặp nhau trên đường đời nữa không, nếu có, nụ cười ngày xưa vẫn dành cho em, một thời dại khờ nông nổi nhưng yêu em tha thiết.
Dù là 3 năm hay 30 năm, khi ta nhớ lại vẫn là những cảm xúc quen thuộc. T
ao khác mày lắm nhá, những gì đã qua tao sẽ chấm hết và đóng gói lại, thậm chí quên tiệt luôn.
Tao chỉ nhớ những thứ chắc chắn sẽ tiếp tục tiếp diễn. VD có mối tình mà tự nhiên bị chia cắt, nhưng biết chắc lòng mình có họ và họ có mình. Tao coi như cho cả 2 nghỉ ngơi, suy nghĩ. rồi lại trở về nhau nồng nàn.
Cơ mà những chuyện đó tao ko bao giờ viết thành chuyện, chỉ viết thành thư tình thôi
. Và tao chỉ viết về những thứ đã hết giá trị á
 
Dù là 3 năm hay 30 năm, khi ta nhớ lại vẫn là những cảm xúc quen thuộc. T
ao khác mày lắm nhá, những gì đã qua tao sẽ chấm hết và đóng gói lại, thậm chí quên tiệt luôn.
Tao chỉ nhớ những thứ chắc chắn sẽ tiếp tục tiếp diễn. VD có mối tình mà tự nhiên bị chia cắt, nhưng biết chắc lòng mình có họ và họ có mình. Tao coi như cho cả 2 nghỉ ngơi, suy nghĩ. rồi lại trở về nhau nồng nàn.
Cơ mà những chuyện đó tao ko bao giờ viết thành chuyện, chỉ viết thành thư tình thôi
. Và tao chỉ viết về những thứ đã hết giá trị á
như tao nói từ lúc trước. đó là mối tình tao nhớ nhất. còn những cái còn lại. hầu như là tao quên. từ ngày chim tao biết hót, chưa bao giờ tao thiếu gái vây quanh. kể cả cái ngày cấp 3, tao biết nhiều đứa thích tao nhưng tao không để ý vì lúc đó không nghĩ tới chuyện yêu đương. đọc những chap đầu của mày làm tao sống lại cảm xúc ngày xưa nên viết thôi, lần đầu tiên tao viết chi tiết thế này về em
 
Dù là 3 năm hay 30 năm, khi ta nhớ lại vẫn là những cảm xúc quen thuộc. T
ao khác mày lắm nhá, những gì đã qua tao sẽ chấm hết và đóng gói lại, thậm chí quên tiệt luôn.
Tao chỉ nhớ những thứ chắc chắn sẽ tiếp tục tiếp diễn. VD có mối tình mà tự nhiên bị chia cắt, nhưng biết chắc lòng mình có họ và họ có mình. Tao coi như cho cả 2 nghỉ ngơi, suy nghĩ. rồi lại trở về nhau nồng nàn.
Cơ mà những chuyện đó tao ko bao giờ viết thành chuyện, chỉ viết thành thư tình thôi
. Và tao chỉ viết về những thứ đã hết giá trị á
như tao nói từ lúc trước. đó là mối tình tao nhớ nhất. còn những cái còn lại. hầu như là tao quên. từ ngày chim tao biết hót, chưa bao giờ tao thiếu gái vây quanh. kể cả cái ngày cấp 3, tao biết nhiều đứa thích tao nhưng tao không để ý vì lúc đó không nghĩ tới chuyện yêu đương. đọc những chap đầu của mày làm tao sống lại cảm xúc ngày xưa nên viết thôi, lần đầu tiên tao viết chi tiết thế này về em
 
như tao nói từ lúc trước. đó là mối tình tao nhớ nhất. còn những cái còn lại. hầu như là tao quên. từ ngày chim tao biết hót, chưa bao giờ tao thiếu gái vây quanh. kể cả cái ngày cấp 3, tao biết nhiều đứa thích tao nhưng tao không để ý vì lúc đó không nghĩ tới chuyện yêu đương. đọc những chap đầu của mày làm tao sống lại cảm xúc ngày xưa nên viết thôi, lần đầu tiên tao viết chi tiết thế này về em
Hân hạnh làm độc giả của mày nhé
 
Có mà “ tái chanh”


Thích bài hát khầy ông nội ạ
Buồng quá đi, ai biểu Chang ko nói rõ làm tôi tưởng Chang thích tôi. Hụt hẫng mất 1 khúc rùi.

có chứ tml, rồi m sẽ hiểu, nay tranh thủ lên sớm soạn tí hồ sơ, có đôi dòng tao viết cách đây hơn chục năm gửi chúng mày, tao viết cho mối tình đầu thứ 2 của tao.

3 năm!
có những cái mốc nho nhỏ mà có lẽ em chẳng bao giờ nhớ, mà cũng đúng thôi, nhớ làm gì khi em đã có cuộc sống mới và anh cũng chẳng mong em nhớ để xáo trộn cuộc sống (hi vọng là) hạnh phúc của em.
3 năm bọn mình cắt đứt liên lạc, anh chỉ biết một ít thông tin của em qua facebook, mà còn phải dùng nick khác đề vào xem, không dám kết bạn luôn.
3 năm, có những món đồ nho nhỏ em tặng đã theo anh đi khắp mọi nơi. anh xin lỗi vì đã làm mất chiếc áo cuối cùng em tặng.
3 năm, không phải là khoảng thời gian dài để thay đổi một con người. có lẽ giờ anh vẫn thế, vẫn lười, bựa. nhưng anh cũng lớn lên một chút, suy nghĩ nhiều hơn, biết lo cho tương lai, chú ý hơn về sức khỏe của mình. chắc em cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ.
3 năm, anh cũng có làm quen, hẹn hò với một vài người nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. lời hứa ngày xưa anh thực hiện xong rồi, có lẽ em chẳng nhớ nổi đó là gì đâu.
3 năm, cũng có một thời gian dài anh lao đầu vào công việc và những mối quan hệ bạn bè ngoài xã hội, thực sự những lúc đấy anh nghĩ rằng mình đã quên được em, hay những ký ức về em đã ngủ quên trong trái tim anh. nhưng rồi giờ ngồi lại, chẳng cần nghĩ nhiều thì những hình ảnh về em, về lần đầu mình gặp nhau, buổi hẹn chính thức đầu tiên, ngày em nói yêu anh, ngày cuối cùng mình gặp nhau... tất cả dường như rất mới.
hết duyên, liệu rằng mình có còn gặp nhau trên đường đời nữa không, nếu có, nụ cười ngày xưa vẫn dành cho em, một thời dại khờ nông nổi nhưng yêu em tha thiết.
Đoạn này hay và lãng mạn quá mày, rất xúc động.
 
Bọn tao bước vào giai đoạn nghỉ ngơi và chờ điểm sau khi thi. Hôm đó Sơn gặp tao với vẻ trịnh trọng lắm:
- Trang à, anh tính đi làm.
- Anh đi làm ở đâu á?
- Bên tỉnh X, chú anh ở đó, sang ấy làm như phu hồ thôi.
- Trời nắng thế có vất vả quá không?
- Anh đi làm quen rồi mà, yên tâm.

Tao ngả đầu vào vai Sơn, tận hưởng sự bình yên trong công viên. Hồi đó nghèo lắm, không có vào cà phê cà pháo đâu. Đó là món xa xỉ, chứ không như người sau này. Chỉ cần là tao thích thì gì tao cũng có, chứ đừng nói là một cốc cà phê. Trời ngả sang ráng chiều, gió mát hiu hiu, chim kêu líu lo, đúng là yêu nhau nên cho dù ngồi mòn đít cũng thấy thời gian trôi nhanh thật. Hôm đó Sơn bảo tao là không đi ăn mì tôm nữa, đi ăn bún cá rô đồng đi, Sơn bảo có một quán bán món này ngon lắm, anh dẫn em đi nhé. Bọn tao vào quán, cũng chỉ giống các quán bình dân khác. Nhưng đó có lẽ là bát bún ngon nhất mà yêu Sơn tao được ăn. Nói ngon nhất là vì đi ăn cùng nó,chứ tao ở nhà, vẫn rất có điều kiện . Có điều sau này thì tao ghét nhất là bún , hầu như ko ăn. Riêng món này tao thích ăn với bánh đa đỏ hoặc bánh đa trắng hơn là ăn với bún.

Nhân dịp này kể về bát bún này cho chúng mày thưởng thức nhé, lúc đó tao không biết cách nấu món này, nhưng sau này tự mày mò nấu, tao thấy cũng rất ok. Tao sẽ để lại cách nấu này dưới chuyện ha.

Tả qua tí về bát bún, nước bún không trong, hơi đục, trên bát có 2 miếng chả cá, là dạng chả băm ấy, 2 miếng thân cá rô, ăn kèm rau cải sống hoặc rau cần trần qua và măng chua ngâm ớt giã nhỏ .

Bọn tao vừa ăn, vừa nói chuyện tíu tít như chim cu, đến bây giờ, tao thật sự ko còn cảm xúc để miêu tả về thứ tình cảm đó, cũng không còn một chút cảm xúc nào để diễn ta cái ngọt ngào ngày xưa. Chỉ có thể kể lại sự việc mà thôi
Sau đó Sơn đi làm, tao ở nhà tâm hôn treo ngược cành cây, không biết chúng mày thì sao chứ tao yêu vào là trong đầu lúc nào cũng quẩn quanh chỉ có hình ảnh người ta, tưởng tượng ra đủ thứ. Được cái là tưởng tượng ra vô vàn điều tốt đẹp, nhưng cuộc sống mà , đúng chẳng như là mơ bao giờ cả. Đến khi sự thật phũ phàng nó đập vào mặt thì lúc ấy lại nghẹn đắng nuốt cay. Chỉ chờ đến lúc nó gọi điện thoại, tâm tình rủ rỉ cho hết nhớ mong.

Ngày nó đi làm về, nó đi ngang nhà tao. Nó đen nhẻm đi, không còn vẻ đẹp trai bảnh chọe nữa. Râu ria cũng lún phún mọc đầy cằm, nhìn tội thế. Nó ở lại ăn cơm trưa, rồi chiều hai đứa nắm tay nhau đi trên triền đê, Sơn hào hứng để đủ chuyện khi đi làm. Lúc sắp chia tay Sơn bảo tao:
- Anh có quà cho em á
- Thật á?
- Đây là công sức cả tháng của anh đấy, lần đầu tiên anh tự kiếm được tiền mua để dành mua quà tặng em.
- Quà gì bí hiểm thế?
Sơn cho tay vào túi quần, lấy ra một cái hộp nhựa đỏ đỏ, trên nắp hộp nhựa còn có chữ màu vàng. Sơn mở nắp hộp ra, Ui chu choa! Trong đó có một cái nhẫn vàng ta một chỉ. Hồi đó một chỉ vàng to lắm ấy.

Cũng giống như trong phim lãng mạn nào đó tao từng được xem, trên bờ đê gió lộng, chẳng có con trâu hay cánh diều nào làm nền, chỉ có mây trời sông nước, Sơn quỳ một chân, rồi đeo nhẫn cho tao. Tính là đeo ngón áp út, mà tay tao gầy nhỏ, nên thành ra đeo ngón giữa. Xong cũng đứng dậy bế đứng tao quay dc 1 vòng. Chắc tính quay vài vòng nữa cho tao chóng mặt, nhưng hóa ra nó mệt trước. Nói thật thì tao vô cùng hạnh phúc, vì có NY coi trọng mình. Sơn nói tiền làm được sẽ chia làm 3, phần nhiều đã mua nhẫn rồi, phần nữa đem về biếu bố mẹ, 1 phần nữa qua quà cho anh chị và các cháu. Đêm hôm ấy về, tao cứ ngắm mãi chiếc nhẫn, vì cảm động. mặt khác là nó có giá trị. Đấy, đàn ông nếu muốn đo sự chân tình thì cứ dùng tiền mà trói PN của mình, nếu nhiều tiền không trói được thì nên trói bằng thật nhiều tiền hơn nữa. Nói đùa thế thôi, khi đã yêu nhau rồi, có thêm vật chất thì sẽ thấy cuộc sống thi vị hơn nhiều, có phải không ? Tính ra đến đoạn này thì tao cũng nghĩ, nếu sau này ra trường, nhà Sơn có nghèo quá, thì 2 đứa ra ngoài thuê nhà ở, chỉ cần Sơn chăm chỉ, thì bọn tao ở trong căn nhà rách lụp xụp cũng ko sao. Rồi từ từ tính tiếp.


Hơn 1 tháng sau có kết quả. Sơn phóng như bay đến chỗ tao rồi nói như hét lên một cách sung sướng
Trang ơi anh đỗ rồi, đỗ rồi!!!
Huhu, em thiếu 0.75 điểm á anh!
…..( còn nữa )

Giờ tao nói về món bún cá rô đồng nhé. Đây là món xuất phát từ Quỳnh Côi – Thái Bình thì phải. Làm món này cũng cầu kỳ lắm
Nguyên liệu :
- Cá rô đồng
- Xương ống lợn
- Cà chua
- Thì là, hành, gừng tươi ( có thể có chút xíu nghệ lấy màu)
- Rau cải canh hoặc cải thìa, hoặc cần, thì là…
- Ăn kèm măng chua ,rau sống
- Măng củ ngâm chua với ớt xay ( nếu có)
Cách tao làm :
- Cá rửa sạch đánh vảy, đun sôi nước cho 1 chút muối, luộc chín tới, vớt cá ra ngâm nước đá.
- Đem xương ninh lấy nước.
- Cà chua bổ múi cam, ¾ đem phi hành khô lấy màu, ¼ để lại cho vào nồi nước dùng để trang trí
- Rau rửa sạch cắt khúc
- Cá sau khi cho vào nước đá cho nguội, thì đem gỡ lấy phần thịt, lưu ý gỡ khéo để lấy được phần thịt thành miếng to nhất. những miếng cá nhỏ vụn thì băm nhỏ với thì là, trộn cùng ít thịt nạc vai( ít thôi lấy chất kết dính) vo tròn làm chả cá. Nếu có trứng cá thì tách ra đem rim với miếng thịt cá cùng nước mắm cho nó đanh lại, đừng quên trước khi rim cần ướp gia vị như mắm, muối , mì chính nước nghệ. Cái ngon của món cá này nằm ở việc cá được đem rim đanh lên chứ ko phải rán giòn.
- Xương cá bỏ lại vào nồi ninh lấy nước, sau đó chắt nước để loại bỏ xương.
- Xương ống đem ninh, cũng vớt hết xương bỏ đi chỉ lấy nước.
- Sau khi phi hành thơm, cho cà chua vào đảo kỹ, rồi cho nước cá và nước xương ống vào đun lửa nhỏ, khi thành phẩm, nước màu sữa đỏ của cà chua, nhớ để mấy miếng cà chua để trang trí cho đẹp nhé. Đừng bao giờ quên không cho gừng
- Cuối cùng là cho bún vào bát, xếp cá lên, thêm rau thì là, rau cần trần qua, mấy miếng cà chua, mấy miếng cá, vài miếng chả và ít trứng. Thế là xong.
Tao lấy hình mạng cho chúng mày dễ tưởng tượng nhé:
 
Bọn tao bước vào giai đoạn nghỉ ngơi và chờ điểm sau khi thi. Hôm đó Sơn gặp tao với vẻ trịnh trọng lắm:
- Trang à, anh tính đi làm.
- Anh đi làm ở đâu á?
- Bên tỉnh X, chú anh ở đó, sang ấy làm như phu hồ thôi.
- Trời nắng thế có vất vả quá không?
- Anh đi làm quen rồi mà, yên tâm.

Tao ngả đầu vào vai Sơn, tận hưởng sự bình yên trong công viên. Hồi đó nghèo lắm, không có vào cà phê cà pháo đâu. Đó là món xa xỉ, chứ không như người sau này. Chỉ cần là tao thích thì gì tao cũng có, chứ đừng nói là một cốc cà phê. Trời ngả sang ráng chiều, gió mát hiu hiu, chim kêu líu lo, đúng là yêu nhau nên cho dù ngồi mòn đít cũng thấy thời gian trôi nhanh thật. Hôm đó Sơn bảo tao là không đi ăn mì tôm nữa, đi ăn bún cá rô đồng đi, Sơn bảo có một quán bán món này ngon lắm, anh dẫn em đi nhé. Bọn tao vào quán, cũng chỉ giống các quán bình dân khác. Nhưng đó có lẽ là bát bún ngon nhất mà yêu Sơn tao được ăn. Nói ngon nhất là vì đi ăn cùng nó,chứ tao ở nhà, vẫn rất có điều kiện . Có điều sau này thì tao ghét nhất là bún , hầu như ko ăn. Riêng món này tao thích ăn với bánh đa đỏ hoặc bánh đa trắng hơn là ăn với bún.

Nhân dịp này kể về bát bún này cho chúng mày thưởng thức nhé, lúc đó tao không biết cách nấu món này, nhưng sau này tự mày mò nấu, tao thấy cũng rất ok. Tao sẽ để lại cách nấu này dưới chuyện ha.

Tả qua tí về bát bún, nước bún không trong, hơi đục, trên bát có 2 miếng chả cá, là dạng chả băm ấy, 2 miếng thân cá rô, ăn kèm rau cải sống hoặc rau cần trần qua và măng chua ngâm ớt giã nhỏ .

Bọn tao vừa ăn, vừa nói chuyện tíu tít như chim cu, đến bây giờ, tao thật sự ko còn cảm xúc để miêu tả về thứ tình cảm đó, cũng không còn một chút cảm xúc nào để diễn ta cái ngọt ngào ngày xưa. Chỉ có thể kể lại sự việc mà thôi
Sau đó Sơn đi làm, tao ở nhà tâm hôn treo ngược cành cây, không biết chúng mày thì sao chứ tao yêu vào là trong đầu lúc nào cũng quẩn quanh chỉ có hình ảnh người ta, tưởng tượng ra đủ thứ. Được cái là tưởng tượng ra vô vàn điều tốt đẹp, nhưng cuộc sống mà , đúng chẳng như là mơ bao giờ cả. Đến khi sự thật phũ phàng nó đập vào mặt thì lúc ấy lại nghẹn đắng nuốt cay. Chỉ chờ đến lúc nó gọi điện thoại, tâm tình rủ rỉ cho hết nhớ mong.

Ngày nó đi làm về, nó đi ngang nhà tao. Nó đen nhẻm đi, không còn vẻ đẹp trai bảnh chọe nữa. Râu ria cũng lún phún mọc đầy cằm, nhìn tội thế. Nó ở lại ăn cơm trưa, rồi chiều hai đứa nắm tay nhau đi trên triền đê, Sơn hào hứng để đủ chuyện khi đi làm. Lúc sắp chia tay Sơn bảo tao:
- Anh có quà cho em á
- Thật á?
- Đây là công sức cả tháng của anh đấy, lần đầu tiên anh tự kiếm được tiền mua để dành mua quà tặng em.
- Quà gì bí hiểm thế?
Sơn cho tay vào túi quần, lấy ra một cái hộp nhựa đỏ đỏ, trên nắp hộp nhựa còn có chữ màu vàng. Sơn mở nắp hộp ra, Ui chu choa! Trong đó có một cái nhẫn vàng ta một chỉ. Hồi đó một chỉ vàng to lắm ấy.

Cũng giống như trong phim lãng mạn nào đó tao từng được xem, trên bờ đê gió lộng, chẳng có con trâu hay cánh diều nào làm nền, chỉ có mây trời sông nước, Sơn quỳ một chân, rồi đeo nhẫn cho tao. Tính là đeo ngón áp út, mà tay tao gầy nhỏ, nên thành ra đeo ngón giữa. Xong cũng đứng dậy bế đứng tao quay dc 1 vòng. Chắc tính quay vài vòng nữa cho tao chóng mặt, nhưng hóa ra nó mệt trước. Nói thật thì tao vô cùng hạnh phúc, vì có NY coi trọng mình. Sơn nói tiền làm được sẽ chia làm 3, phần nhiều đã mua nhẫn rồi, phần nữa đem về biếu bố mẹ, 1 phần nữa qua quà cho anh chị và các cháu. Đêm hôm ấy về, tao cứ ngắm mãi chiếc nhẫn, vì cảm động. mặt khác là nó có giá trị. Đấy, đàn ông nếu muốn đo sự chân tình thì cứ dùng tiền mà trói PN của mình, nếu nhiều tiền không trói được thì nên trói bằng thật nhiều tiền hơn nữa. Nói đùa thế thôi, khi đã yêu nhau rồi, có thêm vật chất thì sẽ thấy cuộc sống thi vị hơn nhiều, có phải không ? Tính ra đến đoạn này thì tao cũng nghĩ, nếu sau này ra trường, nhà Sơn có nghèo quá, thì 2 đứa ra ngoài thuê nhà ở, chỉ cần Sơn chăm chỉ, thì bọn tao ở trong căn nhà rách lụp xụp cũng ko sao. Rồi từ từ tính tiếp.


Hơn 1 tháng sau có kết quả. Sơn phóng như bay đến chỗ tao rồi nói như hét lên một cách sung sướng
Trang ơi anh đỗ rồi, đỗ rồi!!!
Huhu, em thiếu 0.75 điểm á anh!
…..( còn nữa )

Giờ tao nói về món bún cá rô đồng nhé. Đây là món xuất phát từ Quỳnh Côi – Thái Bình thì phải. Làm món này cũng cầu kỳ lắm
Nguyên liệu :
- Cá rô đồng
- Xương ống lợn
- Cà chua
- Thì là, hành, gừng tươi ( có thể có chút xíu nghệ lấy màu)
- Rau cải canh hoặc cải thìa, hoặc cần, thì là…
- Ăn kèm măng chua ,rau sống
- Măng củ ngâm chua với ớt xay ( nếu có)
Cách tao làm :
- Cá rửa sạch đánh vảy, đun sôi nước cho 1 chút muối, luộc chín tới, vớt cá ra ngâm nước đá.
- Đem xương ninh lấy nước.
- Cà chua bổ múi cam, ¾ đem phi hành khô lấy màu, ¼ để lại cho vào nồi nước dùng để trang trí
- Rau rửa sạch cắt khúc
- Cá sau khi cho vào nước đá cho nguội, thì đem gỡ lấy phần thịt, lưu ý gỡ khéo để lấy được phần thịt thành miếng to nhất. những miếng cá nhỏ vụn thì băm nhỏ với thì là, trộn cùng ít thịt nạc vai( ít thôi lấy chất kết dính) vo tròn làm chả cá. Nếu có trứng cá thì tách ra đem rim với miếng thịt cá cùng nước mắm cho nó đanh lại, đừng quên trước khi rim cần ướp gia vị như mắm, muối , mì chính nước nghệ. Cái ngon của món cá này nằm ở việc cá được đem rim đanh lên chứ ko phải rán giòn.
- Xương cá bỏ lại vào nồi ninh lấy nước, sau đó chắt nước để loại bỏ xương.
- Xương ống đem ninh, cũng vớt hết xương bỏ đi chỉ lấy nước.
- Sau khi phi hành thơm, cho cà chua vào đảo kỹ, rồi cho nước cá và nước xương ống vào đun lửa nhỏ, khi thành phẩm, nước màu sữa đỏ của cà chua, nhớ để mấy miếng cà chua để trang trí cho đẹp nhé. Đừng bao giờ quên không cho gừng
- Cuối cùng là cho bún vào bát, xếp cá lên, thêm rau thì là, rau cần trần qua, mấy miếng cà chua, mấy miếng cá, vài miếng chả và ít trứng. Thế là xong.
Tao lấy hình mạng cho chúng mày dễ tưởng tượng nhé:
Trưa ra đang đói bụng cồn cào, cám ơn tô bún cá của Chang ha. Ngon hết sảy con bà bảy.
 
Thú thực với các bạn mấy hôm nay Ngạn ốm , bão về làm các chị cô đơn trên sofa nhiều mà Ngạn thì lại yêu nghề , ngại từ chối khách hàng . :pudency:
 
không có cờ nhip thì đừng trình bày Ngạn nhé
- Như Ngạn đã nói ở trên , Ngạn tôn chọng quy tắc hành nghề và tôn trong khách hàng của mình Trang à .
- @Thích Vét Máng Phiền bạn lục lại cho Ngạn xin cái video mà có thằng cu bị bà chị vần vò lên bờ xuống ruộng để minh hoạ được không bạn , thanks !
 
- Như Ngạn đã nói ở trên , Ngạn tôn giáo chọng quy tắc hành nghề và tôn giáo trong khách hàng của mình Trang à .
- @Thích Vét Máng Phiền bạn lục lại cho Ngạn xin cái video mà có thằng cu bị bà chị vần đập lên bờ xuống ruộng để minh họa được không bạn , thanks
Bạn ấy là bạn nào thế Ngạn?
 
(6)
Sau khi biết điểm, phải nói là tao buồn, buồn ghê buồn gớm. Nhà Sơn thì khác, về hẳn quê mở cỗ bàn. Cũng không hiểu vì sao nó thi đến 5 năm không đỗ nữa.
Tao vẫn học ở trường ĐH cũ, còn Sơn thì sang trường mới học, Hai trường cũng cách xa nhau đến chục cây số, toàn Sơn sang thăm tao, hoặc khi nào tiện về nhà lấy đồ tiếp tế lại ghé qua.

Nói thật trường tao đến 90% là con nhà có điều kiện, ngay cả ở cùng phòng tao, chúng nó cũng sống quá dư dả, nên đứa nào cũng ái ngại khi tao yêu Sơn. Đúng mình không mỹ miều gì, nhưng trong mắt chúng nó thì đây là một mối tình khập khiễng, tao sống tằn tiện hơn, bởi vì nghĩ Sơn còn vừa đi học vừa đi làm. Cũng không còn mua những đôi giày cao gót hay những chiếc váy xa xỉ nữa vì muốn những lần đi chơi ăn uống sẽ thoải mái hơn. Và cái nực cười ở đây, chính là tao muốn tiết kiệm cho tương lai hai đứa. Sao ngày xưa lại có một đứa con gái có một tâm hồn đẹp đến vậy, dám nghĩ về một túp lều tranh 2 trái tim đầy nhiệt huyết. Đấy , ảo mộng đẹp đẽ là thế, phải để cho cuộc sống nó vả cho tơi tả thì mới biết lòng người nó đáng giá bao nhiêu. Công nhận cuộc sống bó hẹp khó chịu thật.

Bọn phòng tao rất ghét Sơn, dường như ở Sơn có một cái gì đó rất khó chịu, tao đánh liều hỏi đứa em út cùng phòng:
- Này sao có vẻ mọi người không thích anh Sơn nhỉ?
- Keo kiệt, bủn xỉn!
- Nhà anh ấy không có điều kiện thôi, chứ anh ấy tặng chị cái nhẫn này nè!
- Thế sau này chị có bị đòi lại không?
- Sao lại đòi lại?
- Chị bảo anh ấy nếu đến phòng, thì một là vui vẻ, hai là bỏ cái kiểu đạo đức giả ấy đi, bọn em ko thích những người như vậy.

Tao thì tao vẫn nghĩ, bọn nó có thể đang phân biệt có điều và không có điều kiện, nên chúng nó nhìn những người không bằng chúng nó với con mắt khác. Nhưng sau này tao mới hiểu, những đứa yêu vào toàn đứa ngu. Mù quáng. Thực ra mù quáng cũng không xấu, nhưng nếu may mắn duy ý chí với người tốt sẽ tốt hơn là chỉ chăm chăm vào một người bảo thủ. Ý của tao là khi tao yêu ai, tao hay nghĩ tích cực về họ, Còn tin thì mãi sau này tao gặp đúng người, tao mới có khái niệm ấy.

Một chiều thứ sáu như những chiều thứ 6, Sơn vẫn đón tao đi chơi, đi qua các con phố, vẫn luyên thuyên đủ thứ chuyện và trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn. Lần này khá hơn, Sơn bảo nay Sơn có lương , Sơn đi làm thêm việc vặt lông gà, nên Sơn đãi tao ăn một món tao thích. Tao dè dặt bảo ăn tiết luộc được không? Sơn bảo tao là không cần tiết kiệm thế, tao cười bảo ở chỗ bán tiết luộc còn nhiều món lắm , há há há….
Xong Sơn lại đưa tao vào công viên ngồi, Sơn để tao dựa đầu vào vai, rồi hỏi
- Nếu sau này, mình mà không hợp nhau, chia tay em có hận anh không?
- Nhưng lỗi là của ai thì mới tính
- Tất nhiên là lỗi của anh rồi
- Vậy thì em coi như vứt đi một đống rác thôi à!
- Thế giờ em có thể coi anh là đống rác được rồi
- Sao lại thế?
- Vì… anh yêu người khác rồi!

Thề luôn, đầu óc tao như kiểu nghe nhầm ấy, cái gì đó lùng bùng bên tai, gì mà yêu người khác, chuyện đùa à.

- Là sao?
- Cô ấy có điều kiện hơn em, Bố cô ấy có thể lo công việc cho anh sau này !

Tao im bặt, hóa ra khi đem ra pháp trường, người ta hay cho tù nhân ăn một bữa ngon là vì thế. Hóa ra hôm nay, nó cho tao đi ăn một bữa tao thích mà không phải tiết kiệm tiền là vì nó chuẩn bị bỏ tao. Nó có thể thẳng thắn nói một cách vô cảm với tao như thế, có phải vì tao quá dễ dãi, quá nhún mình vì nó không? Ai bảo đàn bà ngoan ngoãn với nghe lời thì không bị phụ bạc. Tao không nói một câu nào từ lúc ấy. Im lặng và hàng vạn câu hỏi vì sao đang luẩn quẩn trong đầu.
Đưa em về ký túc, em chưa muốn nói chuyện bây giờ
( còn nữa ….)
 
(6)
Sau khi biết điểm, phải nói là tao buồn, buồn ghê buồn gớm. Nhà Sơn thì khác, về hẳn quê mở cỗ bàn. Cũng không hiểu vì sao nó thi đến 5 năm không đỗ nữa.
Tao vẫn học ở trường ĐH cũ, còn Sơn thì sang trường mới học, Hai trường cũng cách xa nhau đến chục cây số, toàn Sơn sang thăm tao, hoặc khi nào tiện về nhà lấy đồ tiếp tế lại ghé qua.

Nói thật trường tao đến 90% là con nhà có điều kiện, ngay cả ở cùng phòng tao, chúng nó cũng sống quá dư dả, nên đứa nào cũng ái ngại khi tao yêu Sơn. Đúng mình không mỹ miều gì, nhưng trong mắt chúng nó thì đây là một mối tình khập khiễng, tao sống tằn tiện hơn, bởi vì nghĩ Sơn còn vừa đi học vừa đi làm. Cũng không còn mua những đôi giày cao gót hay những chiếc váy xa xỉ nữa vì muốn những lần đi chơi ăn uống sẽ thoải mái hơn. Và cái nực cười ở đây, chính là tao muốn tiết kiệm cho tương lai hai đứa. Sao ngày xưa lại có một đứa con gái có một tâm hồn đẹp đến vậy, dám nghĩ về một túp lều tranh 2 trái tim đầy nhiệt huyết. Đấy , ảo mộng đẹp đẽ là thế, phải để cho cuộc sống nó vả cho tơi tả thì mới biết lòng người nó đáng giá bao nhiêu. Công nhận cuộc sống bó hẹp khó chịu thật.

Bọn phòng tao rất ghét Sơn, dường như ở Sơn có một cái gì đó rất khó chịu, tao đánh liều hỏi đứa em út cùng phòng:
- Này sao có vẻ mọi người không thích anh Sơn nhỉ?
- Keo kiệt, bủn xỉn!
- Nhà anh ấy không có điều kiện thôi, chứ anh ấy tặng chị cái nhẫn này nè!
- Thế sau này chị có bị đòi lại không?
- Sao lại đòi lại?
- Chị bảo anh ấy nếu đến phòng, thì một là vui vẻ, hai là bỏ cái kiểu đạo đức giả ấy đi, bọn em ko thích những người như vậy.

Tao thì tao vẫn nghĩ, bọn nó có thể đang phân biệt có điều và không có điều kiện, nên chúng nó nhìn những người không bằng chúng nó với con mắt khác. Nhưng sau này tao mới hiểu, những đứa yêu vào toàn đứa ngu. Mù quáng. Thực ra mù quáng cũng không xấu, nhưng nếu may mắn duy ý chí với người tốt sẽ tốt hơn là chỉ chăm chăm vào một người bảo thủ. Ý của tao là khi tao yêu ai, tao hay nghĩ tích cực về họ, Còn tin thì mãi sau này tao gặp đúng người, tao mới có khái niệm ấy.

Một chiều thứ sáu như những chiều thứ 6, Sơn vẫn đón tao đi chơi, đi qua các con phố, vẫn luyên thuyên đủ thứ chuyện và trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn. Lần này khá hơn, Sơn bảo nay Sơn có lương , Sơn đi làm thêm việc vặt lông gà, nên Sơn đãi tao ăn một món tao thích. Tao dè dặt bảo ăn tiết luộc được không? Sơn bảo tao là không cần tiết kiệm thế, tao cười bảo ở chỗ bán tiết luộc còn nhiều món lắm , há há há….
Xong Sơn lại đưa tao vào công viên ngồi, Sơn để tao dựa đầu vào vai, rồi hỏi
- Nếu sau này, mình mà không hợp nhau, chia tay em có hận anh không?
- Nhưng lỗi là của ai thì mới tính
- Tất nhiên là lỗi của anh rồi
- Vậy thì em coi như vứt đi một đống rác thôi à!
- Thế giờ em có thể coi anh là đống rác được rồi
- Sao lại thế?
- Vì… anh yêu người khác rồi!

Thề luôn, đầu óc tao như kiểu nghe nhầm ấy, cái gì đó lùng bùng bên tai, gì mà yêu người khác, chuyện đùa à.

- Là sao?
- Cô ấy có điều kiện hơn em, Bố cô ấy có thể lo công việc cho anh sau này !

Tao im bặt, hóa ra khi đem ra pháp trường, người ta hay cho tù nhân ăn một bữa ngon là vì thế. Hóa ra hôm nay, nó cho tao đi ăn một bữa tao thích mà không phải tiết kiệm tiền là vì nó chuẩn bị bỏ tao. Nó có thể thẳng thắn nói một cách vô cảm với tao như thế, có phải vì tao quá dễ dãi, quá nhún mình vì nó không? Ai bảo đàn bà ngoan ngoãn với nghe lời thì không bị phụ bạc. Tao không nói một câu nào từ lúc ấy. Im lặng và hàng vạn câu hỏi vì sao đang luẩn quẩn trong đầu.
Đưa em về ký túc, em chưa muốn nói chuyện bây giờ
( còn nữa ….)
Sơn tệ quá , xấu mặt những người tên Sơn. Mà Sơn này ko biết có đẹp trai bằng thằng Sơn em Ngạn không ?
 
(6)
Sau khi biết điểm, phải nói là tao buồn, buồn ghê buồn gớm. Nhà Sơn thì khác, về hẳn quê mở cỗ bàn. Cũng không hiểu vì sao nó thi đến 5 năm không đỗ nữa.
Tao vẫn học ở trường ĐH cũ, còn Sơn thì sang trường mới học, Hai trường cũng cách xa nhau đến chục cây số, toàn Sơn sang thăm tao, hoặc khi nào tiện về nhà lấy đồ tiếp tế lại ghé qua.

Nói thật trường tao đến 90% là con nhà có điều kiện, ngay cả ở cùng phòng tao, chúng nó cũng sống quá dư dả, nên đứa nào cũng ái ngại khi tao yêu Sơn. Đúng mình không mỹ miều gì, nhưng trong mắt chúng nó thì đây là một mối tình khập khiễng, tao sống tằn tiện hơn, bởi vì nghĩ Sơn còn vừa đi học vừa đi làm. Cũng không còn mua những đôi giày cao gót hay những chiếc váy xa xỉ nữa vì muốn những lần đi chơi ăn uống sẽ thoải mái hơn. Và cái nực cười ở đây, chính là tao muốn tiết kiệm cho tương lai hai đứa. Sao ngày xưa lại có một đứa con gái có một tâm hồn đẹp đến vậy, dám nghĩ về một túp lều tranh 2 trái tim đầy nhiệt huyết. Đấy , ảo mộng đẹp đẽ là thế, phải để cho cuộc sống nó vả cho tơi tả thì mới biết lòng người nó đáng giá bao nhiêu. Công nhận cuộc sống bó hẹp khó chịu thật.

Bọn phòng tao rất ghét Sơn, dường như ở Sơn có một cái gì đó rất khó chịu, tao đánh liều hỏi đứa em út cùng phòng:
- Này sao có vẻ mọi người không thích anh Sơn nhỉ?
- Keo kiệt, bủn xỉn!
- Nhà anh ấy không có điều kiện thôi, chứ anh ấy tặng chị cái nhẫn này nè!
- Thế sau này chị có bị đòi lại không?
- Sao lại đòi lại?
- Chị bảo anh ấy nếu đến phòng, thì một là vui vẻ, hai là bỏ cái kiểu đạo đức giả ấy đi, bọn em ko thích những người như vậy.

Tao thì tao vẫn nghĩ, bọn nó có thể đang phân biệt có điều và không có điều kiện, nên chúng nó nhìn những người không bằng chúng nó với con mắt khác. Nhưng sau này tao mới hiểu, những đứa yêu vào toàn đứa ngu. Mù quáng. Thực ra mù quáng cũng không xấu, nhưng nếu may mắn duy ý chí với người tốt sẽ tốt hơn là chỉ chăm chăm vào một người bảo thủ. Ý của tao là khi tao yêu ai, tao hay nghĩ tích cực về họ, Còn tin thì mãi sau này tao gặp đúng người, tao mới có khái niệm ấy.

Một chiều thứ sáu như những chiều thứ 6, Sơn vẫn đón tao đi chơi, đi qua các con phố, vẫn luyên thuyên đủ thứ chuyện và trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn. Lần này khá hơn, Sơn bảo nay Sơn có lương , Sơn đi làm thêm việc vặt lông gà, nên Sơn đãi tao ăn một món tao thích. Tao dè dặt bảo ăn tiết luộc được không? Sơn bảo tao là không cần tiết kiệm thế, tao cười bảo ở chỗ bán tiết luộc còn nhiều món lắm , há há há….
Xong Sơn lại đưa tao vào công viên ngồi, Sơn để tao dựa đầu vào vai, rồi hỏi
- Nếu sau này, mình mà không hợp nhau, chia tay em có hận anh không?
- Nhưng lỗi là của ai thì mới tính
- Tất nhiên là lỗi của anh rồi
- Vậy thì em coi như vứt đi một đống rác thôi à!
- Thế giờ em có thể coi anh là đống rác được rồi
- Sao lại thế?
- Vì… anh yêu người khác rồi!

Thề luôn, đầu óc tao như kiểu nghe nhầm ấy, cái gì đó lùng bùng bên tai, gì mà yêu người khác, chuyện đùa à.

- Là sao?
- Cô ấy có điều kiện hơn em, Bố cô ấy có thể lo công việc cho anh sau này !

Tao im bặt, hóa ra khi đem ra pháp trường, người ta hay cho tù nhân ăn một bữa ngon là vì thế. Hóa ra hôm nay, nó cho tao đi ăn một bữa tao thích mà không phải tiết kiệm tiền là vì nó chuẩn bị bỏ tao. Nó có thể thẳng thắn nói một cách vô cảm với tao như thế, có phải vì tao quá dễ dãi, quá nhún mình vì nó không? Ai bảo đàn bà ngoan ngoãn với nghe lời thì không bị phụ bạc. Tao không nói một câu nào từ lúc ấy. Im lặng và hàng vạn câu hỏi vì sao đang luẩn quẩn trong đầu.
Đưa em về ký túc, em chưa muốn nói chuyện bây giờ
( còn nữa ….)
Mừng quá, qua nay nhớ Chang quá chừng à, tôi ngỡ mình hồn vỡ ra từng mảnh ý.
 
Sửa lần cuối:
Top