Những chuyện tình vụn vặt thời sinh viên và ẩm thực

Lời giới thiệu

Kỷ niệm cho việc có thể được đăng tại lều qiaitai, không phải chỉ rúc trong box 24h. Với tâm thế khao khát được dậy thì sớm để bơi ra ngoài chém gió với các đồng dâm. Tao đăng vài mẩu chuyện nhỏ nhặt thời sinh viên và những lần trải nghiệm các món ăn tao thích. À mà thằng @Thích Liếm Lồn nó bảo tao là bóng, đéo phải gái real, kệ mẹ mài, tin hay đéo tin tao cũng kệ. Cơ mà là gái thì phải dịu dàng, giả vờ dịu dàng thì người ta mới thương. Hồng tỷ cũng vì thế mà được nhiều anh thích, tao thật là tao cũng không thấy dị ứng nó lắm khi thấy dáng vẻ ân cần thục nữ ấy😂😂😂

Thôi không lan man, câu chuyện đầu tiên chính là món bánh rán nhân đỗ cùng cậu bạn học hồi cấp ba. Đây là tình yêu trong sáng và khiến tao si mê điên cuồng, có lẽ phải dùng từ như vậy.

Tao sinh ra ở một làng quê nhỏ, bốn bề đều là sông núi với nước non. Tính tao lãng mạn, nên hay ra bờ kè ngồi thơ thẩn cho cá rỉa chân, đôi khi còn tự buồn một cách sâu sắc, có khi còn rơi nước mắt nếu thấy một người già neo đơn khổ sở.

Hồi cấp 2 tao học khá tốt, cũng có hoài bão thi vào trường chuyên lớp chọn của tỉnh, nhưng vì mẹ tao gàn, sợ con gái đi xa nhà , lại vất vả nên nhỏ nhẹ bảo tao:

- Thôi học gần nhà cũng được, mẹ thấy ổn mà!

Thế là mủn lòng, lại nghe. Gọi là trường làng chứ cũng vào lớp top 1. Cơ mà chán đời nên tao bắt đầu chểnh mảng việc học, cũng thích thể hiện nên ăn mặc cũng hơi khác các bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng áo rộng, quần côn ,giày đinh hầm hố. Duy chỉ có đánh nhau là tao ko tham gia, còn lại thì đủ trò, không vượt tường trốn học đi đánh bi-a với bóng bàn thì cũng ngủ vùi trong lớp. Không trèo máng nước thì cũng leo cây, cũng không khác đàn ông con giai là mấy, chả bù cho bây giờ váy vóc giày cao gót vào kiêu kỳ hẳn.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, ý là sáng thì có mặt trời đêm thì có mặt trăng ấy, nhưng mà với bọn lớp tao lại khác. Chúng nó xì xào, chúng nó háo hức, tụm năm tụm bảy rỉ rích tai nhau:

- Nghe nói là giai phố đấy
- Hình như cháu của hiệu trưởng
- Nhà giàu lắm
- Không biết đẹp trai không?

À thì ra nói về cái thằng sắp chuyển vào lớp tao, quan tâm đéo, thêm ai thì cũng vậy bớt ai thì cũng thế. Tao lại nghênh ngang đi vào lớp, vứt luôn cái cặp lên bàn rồi nằm gục xuống ….ngủ. Học đéo gì 1 h chiều, cơm còn chưa xuôi nữa.

Thấy giáo vào lớp, cả lớp đứng dậy chào, tao lại như thói quen, kê sẵn sách , áp má xuống bàn. Tiếng thầy nói lùng bùng nghe không rõ, đại loại là lớp ta hôm nay có 1 bạn mới chuyển vào, các em chào mừng bạn nhé. Rồi cả lớp vỗ tay hoan nghênh, tao ngẩng mặt lên và …. Oà!!!

Lần đầu tiên tao không rời mắt, phải nói là ngây người thì đúng hơn:

Có một vệt nắng nào

Xuyên qua khung cửa sổ

Có một vầng sáng nào

Ánh lên trong mắt anh

Tao thấy tim tao rung lên một nhịp. Chàng trai này, nhất định phải là bạn trai tao. Điều này là chân lý, không thể nào khác được ……

( còn nữa)
 
Sửa lần cuối:
như tao nói từ lúc trước. đó là mối tình tao nhớ nhất. còn những cái còn lại. hầu như là tao quên. từ ngày chim tao biết hót, chưa bao giờ tao thiếu gái vây quanh. kể cả cái ngày cấp 3, tao biết nhiều đứa thích tao nhưng tao không để ý vì lúc đó không nghĩ tới chuyện yêu đương. đọc những chap đầu của mày làm tao sống lại cảm xúc ngày xưa nên viết thôi, lần đầu tiên tao viết chi tiết thế này về em
Hân hạnh làm độc giả của mày nhé
 
Có mà “ tái chanh”


Thích bài hát khầy ông nội ạ
Buồng quá đi, ai biểu Chang ko nói rõ làm tôi tưởng Chang thích tôi. Hụt hẫng mất 1 khúc rùi.

có chứ tml, rồi m sẽ hiểu, nay tranh thủ lên sớm soạn tí hồ sơ, có đôi dòng tao viết cách đây hơn chục năm gửi chúng mày, tao viết cho mối tình đầu thứ 2 của tao.

3 năm!
có những cái mốc nho nhỏ mà có lẽ em chẳng bao giờ nhớ, mà cũng đúng thôi, nhớ làm gì khi em đã có cuộc sống mới và anh cũng chẳng mong em nhớ để xáo trộn cuộc sống (hi vọng là) hạnh phúc của em.
3 năm bọn mình cắt đứt liên lạc, anh chỉ biết một ít thông tin của em qua facebook, mà còn phải dùng nick khác đề vào xem, không dám kết bạn luôn.
3 năm, có những món đồ nho nhỏ em tặng đã theo anh đi khắp mọi nơi. anh xin lỗi vì đã làm mất chiếc áo cuối cùng em tặng.
3 năm, không phải là khoảng thời gian dài để thay đổi một con người. có lẽ giờ anh vẫn thế, vẫn lười, bựa. nhưng anh cũng lớn lên một chút, suy nghĩ nhiều hơn, biết lo cho tương lai, chú ý hơn về sức khỏe của mình. chắc em cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ.
3 năm, anh cũng có làm quen, hẹn hò với một vài người nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. lời hứa ngày xưa anh thực hiện xong rồi, có lẽ em chẳng nhớ nổi đó là gì đâu.
3 năm, cũng có một thời gian dài anh lao đầu vào công việc và những mối quan hệ bạn bè ngoài xã hội, thực sự những lúc đấy anh nghĩ rằng mình đã quên được em, hay những ký ức về em đã ngủ quên trong trái tim anh. nhưng rồi giờ ngồi lại, chẳng cần nghĩ nhiều thì những hình ảnh về em, về lần đầu mình gặp nhau, buổi hẹn chính thức đầu tiên, ngày em nói yêu anh, ngày cuối cùng mình gặp nhau... tất cả dường như rất mới.
hết duyên, liệu rằng mình có còn gặp nhau trên đường đời nữa không, nếu có, nụ cười ngày xưa vẫn dành cho em, một thời dại khờ nông nổi nhưng yêu em tha thiết.
Đoạn này hay và lãng mạn quá mày, rất xúc động.
 
Top