Những chuyện tình vụn vặt thời sinh viên và ẩm thực

Lời giới thiệu

Kỷ niệm cho việc có thể được đăng tại lều qiaitai, không phải chỉ rúc trong box 24h. Với tâm thế khao khát được dậy thì sớm để bơi ra ngoài chém gió với các đồng dâm. Tao đăng vài mẩu chuyện nhỏ nhặt thời sinh viên và những lần trải nghiệm các món ăn tao thích. À mà thằng @Thích Liếm Lồn nó bảo tao là bóng, đéo phải gái real, kệ mẹ mài, tin hay đéo tin tao cũng kệ. Cơ mà là gái thì phải dịu dàng, giả vờ dịu dàng thì người ta mới thương. Hồng tỷ cũng vì thế mà được nhiều anh thích, tao thật là tao cũng không thấy dị ứng nó lắm khi thấy dáng vẻ ân cần thục nữ ấy😂😂😂

Thôi không lan man, câu chuyện đầu tiên chính là món bánh rán nhân đỗ cùng cậu bạn học hồi cấp ba. Đây là tình yêu trong sáng và khiến tao si mê điên cuồng, có lẽ phải dùng từ như vậy.

Tao sinh ra ở một làng quê nhỏ, bốn bề đều là sông núi với nước non. Tính tao lãng mạn, nên hay ra bờ kè ngồi thơ thẩn cho cá rỉa chân, đôi khi còn tự buồn một cách sâu sắc, có khi còn rơi nước mắt nếu thấy một người già neo đơn khổ sở.
1. Gặp nhau

Hồi cấp 2 tao học khá tốt, cũng có hoài bão thi vào trường chuyên lớp chọn của tỉnh, nhưng vì mẹ tao gàn, sợ con gái đi xa nhà , lại vất vả nên nhỏ nhẹ bảo tao:

- Thôi học gần nhà cũng được, mẹ thấy ổn mà!

Thế là mủn lòng, lại nghe. Gọi là trường làng chứ cũng vào lớp top 1. Cơ mà chán đời nên tao bắt đầu chểnh mảng việc học, cũng thích thể hiện nên ăn mặc cũng hơi khác các bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng áo rộng, quần côn ,giày đinh hầm hố. Duy chỉ có đánh nhau là tao ko tham gia, còn lại thì đủ trò, không vượt tường trốn học đi đánh bi-a với bóng bàn thì cũng ngủ vùi trong lớp. Không trèo máng nước thì cũng leo cây, cũng không khác đàn ông con giai là mấy, chả bù cho bây giờ váy vóc giày cao gót vào kiêu kỳ hẳn.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, ý là sáng thì có mặt trời đêm thì có mặt trăng ấy, nhưng mà với bọn lớp tao lại khác. Chúng nó xì xào, chúng nó háo hức, tụm năm tụm bảy rỉ rích tai nhau:

- Nghe nói là giai phố đấy
- Hình như cháu của hiệu trưởng
- Nhà giàu lắm
- Không biết đẹp trai không?

À thì ra nói về cái thằng sắp chuyển vào lớp tao, quan tâm đéo, thêm ai thì cũng vậy bớt ai thì cũng thế. Tao lại nghênh ngang đi vào lớp, vứt luôn cái cặp lên bàn rồi nằm gục xuống ….ngủ. Học đéo gì 1 h chiều, cơm còn chưa xuôi nữa.

Thấy giáo vào lớp, cả lớp đứng dậy chào, tao lại như thói quen, kê sẵn sách , áp má xuống bàn. Tiếng thầy nói lùng bùng nghe không rõ, đại loại là lớp ta hôm nay có 1 bạn mới chuyển vào, các em chào mừng bạn nhé. Rồi cả lớp vỗ tay hoan nghênh, tao ngẩng mặt lên và …. Oà!!!

Lần đầu tiên tao không rời mắt, phải nói là ngây người thì đúng hơn:

Có một vệt nắng nào

Xuyên qua khung cửa sổ

Có một vầng sáng nào

Ánh lên trong mắt anh

Tao thấy tim tao rung lên một nhịp. Chàng trai này, nhất định phải là bạn trai tao. Điều này là chân lý, không thể nào khác được ……

( còn nữa)……
Do không được khôi phục dữ liệu nên có chap nào tao sẽ cop vào đây luôn nhé

2. KHOA


Có những mối tình, có những những nỗi buồn
Có những tháng ngày, yêu nhau yêu nhau mê say
Yêu với con tim, yêu hết yêu hết con tim
Khi yêu khi yêu, cho hết gì dấu yêu.”

Bạn ấy được xếp chỗ ngồi góc bàn bên trái, trên tao 1 bàn , hướng chếch chỗ giáo viên ngồi. Tao nhún vai , khóe môi khẽ cong lên một nụ cười vui sướng. Con bạn thân cùng bàn rỉ tai tao” Nhìn như công tử bột, cớm nắng nhỉ?”

Ô cái đèo, cớm là cớm thế nào. Mắt có hơi xếch tí thôi, nhưng thế cho nó đậm chất kinh kịch. Còn nó trắng là vì nó là giai phố, có thế thôi mà cũng phải thắc mắc.

“ Cũng không cao lắm”

Mọe, chưa lớn thôi, chê lằm chê lốn, bố dỗi bây giờ!

“ Ơ cái con này, sao ngẩn người ra thế?”
Hả?
“ Mày bị sao thế, như mất hồn!”

Ừ! Người đến làm hồn tôi mất một nửa
Si mê người mất thêm nửa thứ hai.

Đúng khi ta thích một ai đó, nhược điểm của họ ta luôn bào chữa để phù hợp với ta. Còn khi không yêu nữa, hoặc không thích rồi thì ưu điểm cũng thành sự khó chịu, phiền hà,thậm chí còn lôi ra để dằn hắt, chỉ trích nữa cơ, phại hơm ta?

Phải nói là tao thích nó, thích mê thích mẩn, thích ngày thích đêm, lúc nào cũng ẩn hiện hình ảnh ấy, ánh mắt ấy, bóng lưng ấy, sự trầm tư ấy . Tao không còn đi lang thang các lớp cùng mấy thằng bạn thân trong giờ ra chơi, làm bia đỡ đạn cho chúng nó tán mấy con bé lớp dưới nữa. Cũng không trốn học đi bi-a hay bóng bàn vì sợ nó đánh giá về tao không hay. Cũng không còn nằm xuống bàn ngủ mê mệt sợ nó chê là học sinh cá biệt. Thay vào đó, tao ngồi trong lớp, quan sát nó. Nó ra lan can tao cũng ra, nó ngồi trong lớp là tao cũng ngồi. Tao để ý nó hay đọc sách gì đó, mà xa chẳng rõ là sách gì. Tao cứ tưởng tao giấu kỹ tình cảm ấy lắm, che che đậy đậy, ấy thế mà ai cũng nhận ra mới tài:
“Hình như con Trang thích thằng Khoa “
“ Rõ thế còn gì. Ha ha ha”

Nhiều ánh mắt cứ tò mò như thế nhưng tao để ý làm đéo gì, trong mắt tao giờ chỉ có Khoa, Khoa là nhất, chúng mày là chân đất.

Lớp tao nằm trên tầng 2, lớp cuối nên sẽ có 2 góc lan can. Chúng mày ko tưởng được đâu, trên tầng 2, một vài cành bàng xà xuống,lá như buông tay vuốt ve những mái đầu bọn tao, màu xanh hòa reo vui cùng gió, hiu hiu lãng mạn vô cùng. Tao hay chìm đắm trong không khí ấy, thấy thư thái và cũng đôi khi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn. Mà cũng nói thêm là , tao làm gì, chưa bao giờ phải quan tâm xem, đứa nào , thằng nào , con nào,đánh giá nha, Tao thích là làm, không thích là không làm. Vậy thôi!

Đang thả hồn theo gió, mở mắt ra thấy Khoa đứng bên cạnh, bất ngờ quá làm tao giật mình, mặt đỏ như phải gió, hơi luống cuống tí , tim đập thình thịch.
- Bạn thích đứng đây à?
- Ừ, mát mà
- Bạn thích đọc thơ không?
- Không, mình làm thơ chứ không đọc thơ
- Mình có quyển thơ của Xuân Quỳnh, bạn có đọc không?
- Hình như giờ mình cũng thích đọc thơ rồi thì phải””
- Cho bạn cái này này, xòe tay ra
Ối mẹ ôi, nó cho tao 1 cái bánh rán. Cái loại mà vỏ dày bịch, trong nhân đỗ còn nguyên hạt, ngoài áo một lớp đường trắng dày cộp ấy. Đéo mẹ, đồ tao thích, tao hảo ngọt, nhìn ngon như nó vậy.
- Sao cho mình?
- Thằng Đức nó bảo bạn thích ăn, cầm đi nhé!

Và nhé, tao đéo ăn, tao gói nó về, để trên bàn học, thế đéo nào sáng hôm sau nó chảy thành nước và kiến bâu đầy luôn. Chẳng gì xót bằng, ôi tình yêu kiến bậu ruôi bâu của tao, chúng mày ác thế nhỉ . Huhuhu
( còn nữa …)


3. CHỚM
Một chiều đi trên con đường này
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi”

Mấy hôm sau trường tao tổ chức hội thao toàn khóa cũng nhân ngày m8/3, tao cố tình xuống hàng cuối ngồi, thứ nhất là dễ chém gió, thứ hai là để gần nó. Tao chơi với con trai nhiều hơn con gái, nên việc tao ngồi gần bọn nó cũng không có gì lạ. Chẳng hiểu sao lúc đó dây thắt lưng của tao nó hỏng, đầu đi đằng đầu, dây đi đằng dây, xấu hổ vãi ra. Bất ngờ Khoa rút dây thắt lưng của nó đang dùng đưa cho tao. Tao đáp lại lấy bông hoa hồng vừa được người khác tặng. Mấy thằng bạn cùng lớp trêu nó, giật lấy bông hoa tung lên trời. Mặt nó đỏ lựng, nụ cười gượng gạo, nó cũng quyết chạy theo cướp lấy bằng được. Thật chứ hạnh phúc gì đâu, cảm giác như toàn bánh rán ngào đường đang vây quanh tao vậy. Nghĩ đến lại tiếc, đm lũ kiến khốn nạn.

Lúc vào lớp , tao viết giấy truyền lên cho nó. Học sinh ngày xưa hay có trò đó, viết ra tờ giấy nhỏ, rồi gấp lại, rồi chọc lưng đứa bàn trên, nhắn nhủ” đưa cho Khoa hộ tao nhá”. Nghĩ đến giờ tao vẫn thấy lâng lâng.
Khoa nhận tờ giấy gấp tư, quay xuống nhìn tao rồi mở ra xem:
- Cảm ơn nhá, mai tớ trả!
- Tặng bạn đấy!
- Thật nhá!
- ừ!
- Thế hoa lúc nãy đâu?
-Ăn mất rồi!
-Sao ăn?
- Bọn nó tung lên nát hoa mất, nên Khoa ăn rồi!

Đấy, chuyện tình yêu học trò, đâu có phải dữ dội gì, nó nhẹ nhàng như thế mà thôi, à, chưa phải là tỏ tình nhé. Mới chỉ là tao thấy có vẻ nó thích tao thôi. Ôi tao thích cái dây lưng ấy vãi lol, nó màu đen, mềm, nhưng nó là dây lưng nam, nên khá to. Đéo sao cả, miễn là của Khoa, gì tao cũng thích. Đi ngủ cũng để ngay cạnh để mai mở mắt ra là có thể thấy cái dây ấy ngay mà không cần đi tìm. Nhưng tao xấu hổ, không còn dám sơ vin áo, thay vào đó mặc áo thật rộng để ko ai thấy cái dây lưng . Nhưng phải nói là người lúc nào nào vui, niềm vui không thể tả được.
Mấy hôm sau, khi đi học thêm buổi sáng, Khoa gửi tao 1 mẩu giấy:
Cuối giờ ngồi lại lớp chờ Khoa nhé, Khoa có chuyện muốn nói với Trang
……
( còn nữa )

4.TỎ TÌNH
“Từ khi quen anh, em đã biết bối rối. Vì những lúc thoáng nghe anh cười….”

Nhận được mẩu giấy thế thì còn học hành cái đéo gì nữa. Trong đầu tao hiện tra trăm nghìn câu hỏi khác nhau, nào là Khoa định nói gì nhỉ? Lại cho bánh rán đường à? Hay lại cho quyển thơ. Không! Hay lại về thành phố. Ôi! Nếu thế thì đau lòng lắm, tao vừa chớm thấy yêu đời mà, vừa thấy thích người ta mà. Họ bảo là con gái yêu vào mụ mị lắm, mộng mơ và luỵ tình, chắc tao cũng chẳng khác đâu!

Khi các bạn lần lượt ra khỏi lớp, tao giả bộ tìm cái bút nên cứ loay hoay chưa chịu đứng dậy. Điệu bộ lúng túng không tả được, mặt đỏ như xôi gấc, lúc đó là lúng túng thật sự chứ không phải là giả bộ. Quay lại thấy Khoa vẫn đang ngồi bất động, đang nhìn chằm chằm tao. Thật chứ không biết có chuyện gì nhỉ.

Tao lại vờ ngồi xuống bàn, Khoa lúc này cũng đi lên . Ngồi quay mặt đối diện tao, eo ôi, không khí ngượng gạo thế. Tao lúc này cũng vẫn tỏ ra vênh váo lắm, cố tình nhìn thẳng mặt Khoa rồi đùa đùa

- Bảo tớ ở lại làm gì đấy?
- À, Khoa định hỏi Trang ngày chiều mai có đi sang phố học thêm cùng bọ thằng Đức không?
- Có á, thứ năm nào chả đi
- Vậy mai đi xe cùng mình nhé. Khoa đèo!

Tao ngập ngừng rồi gật đầu. Thực ra bọn tao khi đi học, con trai đèo con gái cũng là chuyện bình thường. Hồi đó đi ôn thi xa lắm, đi mười mấy cây cơ, qua vài cái cầu. Quê toàn sông với hồ thì cầu bắc qua là chuyện thường nhé. Nên tao đồng ý liền, cơ mà tim cứ run run sao ấy.
- Này
- Gì đấy
- Khoa viết đấy, Trang đọc đi rồi trả lời Khoa nhé
- Ờ
- Khoa đi trước đây không bọn thẳng Đức nó chờ!
Nói xong thì ….cút thẳng. Làm con bé ngồi ngơ ngác. Đây không phải là tở giấy nhắn các ông ạ, mà là một bức thư nhé. Tim tao đập rộn ràng, vừa tò mò vừa hồi hộp. Tao run run mở thư ra, những dòng chữ như áng mây, như những con hạc giấy, như đéo gì nữa thì cũng chẳng tả được cảm xúc của tao !

“Xxx ngày tháng năm

Thân gửi Trang!

Khoa đã từng rất chán nản khi phải từ trường Thái Phiên về vùng quê nghèo này học, cũng không ít lần muốn bỏ đi để bụi đời, kệ mọi thứ có ra sao. Hồi Khoa ở bên kia, Khoa nghịch lắm, bị coi là học sinh ngỗ ngược đấy!

Nhưng mọi thứ giờ đã khác! Khoa muốn đỗ đại học, muốn có một tương lai tốt đẹp, muốn đi trên một con đường đầy hạnh phúc và hoa hồng. Quan trọng là cuối con đường đó có Trang!

Đồng ý làm bạn gái Khoa nhé!

( Trang cứ suy nghĩ kỹ, không cần trả lời vội đâu, Khoa đợi được)

Ký tên

Khoa”

Tao ngồi thật lâu trong lớp, trưa trầy trưa trật ra rồi mà tao vẫn chưa ra khỏi phòng. Mọi thứ như đang mơ ấy, tao chỉ sợ ra ngoài lúc này, ai nhìn thấy tao cũng biết là tao vừa nhận được lời tỏ tình. Biết vậy để về nhà đọc cho xong, giở nhũn mẹ nó chân rồi. Về làm sao đây cơ chứ !

( Giờ viết lại, mà vẫn không thể quên được cảm xúc đầu tiên ấy. Thật thiêng liêng vô cùng…)
( còn nữa….)
sR2rG7.jpg-webp
[/url]

5. YÊU
“Một chiều đi trên con đường này
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi
Ngập ngừng trong tôi như thầm hỏi
Đường về trường ôi sao lạ quá.”
Ngày hôm sau , tao đã dặn mình là đừng có xấu hổ, chẳng hiểu sao nhìn thấy Khoa, mặt vẫn đỏ phừng phừng. Bọn tao hay đi học ôn bên thành phố, phải đi qua mấy cái cầu. Mấy đứa hay đi một nhóm với nhau, để những lúc lên dốc thì đứa ngồi sau sẽ ghé chân vào đạp xe cùng đứa ngồi trước. Mùa hè thì cười khanh khách cùng những ánh nắng mặt trời, mùa đông thì sẽ ôm eo nhau, lao vun vút quá những cơn gió lạnh nơi đồng không mông quạnh. Tất nhiên là học trò, mọi thứ đều rất trong sáng.
Khoa chở tao trên chiếc xe đạp mới,ở làng quê, không có điều kiện như thành phố, chúng nó toàn đi xe máy rồi ấy chứ. Tao ngồi rõ xa, Khoa phải nhắc là ngồi gần vào không nặng lắm, làm sao Khoa đi nổi. Gió mát hiu hiu, ráng chiều trở đỏ, mấy đứa tao cứ như một lũ kiến chăm chỉ, cần mẫn vượt qua hành trình vất vả của thời học sinh, mang theo hoài bão của cha mẹ, có thể thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn nơi làng quê tre mọc thành lũy.
Ngồi sau lưng khoa, tao có thế thấy được đôi vai nhấp nhô , có thể thấy mùi áo thơm của nắng gắt, có thể ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt. Không khi thật gượng gạo. Tao hỏi Khoa :

- Gió mát quá, Khoa thích không?
- Thích mỗi người ngồi sau thôi!
- Hừ!
- Thế Trang nghĩ xong chưa?
- Chưa á!
- Vậy cho 5s nghĩ nhá, không trả lời là đồng ý, đặt câu hỏi cũng là đồng ý !
- Nó cố tình nói thật bé câu đằng sau, gió to tao nghe thế đéo nào dc.

- Khoa nói gì cơ?
- Thế là đồng ý rồi nhé !
- Ơ , tớ có nghe thấy gì đâu?


Tao nhéo lưng Khoa, Khoa cười khanh khách rồi co chân cho xe tự trôi xuống dốc cầu. Tao hét lên vì sợ ngã, Khoa liền bảo tao nếu sợ thì ôm Khoa đi. Xấu hổ thế mà cũng nói được. Ghét thật.
Bọn tao cũng chẳng có nhiều thời gian để mà hẹn hò, thi thoảng đi học cùng nhau, cũng nhau viết nhật ký, thỉnh thoảng đi ăn với nhau cốc chè. Nắm tay nhau còn run lên bần bật, tim đập liên hồi. Ấy thế mà rồi cũng chia tay, cũng đau như mất một món đồ quý giá lắm. Bọn tao không còn viết nhật ký nữa, Khoa cũng không còn chờ tao mỗi khi tan học. Tao chỉ còn nhìn thấy bóng lưng lầm lũi trước mặt, Khoa cũng không quen ai thêm. Tao nghĩ chắc nó biết tính tao ghen thì hoạn thư cũng trả lại tiền.

Rồi mùa thi hết cấp cũng đến, bọn tao tổ chức ăn liên hoan, có cả cồn nhé. Tao cũng uống khá nhiều, vẫn còn rất tỉnh táo chứ không giống mấy đứa con gái, ôm mặt khóc tu tu sưng cả mắt. Tao mang một ly đến chỗ Khoa rồi nói
Khoa uống với Trang 1 ly chia tay chứ?
Khoa không nói gì, ngửa cổ tu cạn chén rượu. Tao cũng nhìn Khoa không chớp mắt, cũng đưa rượu lên miệng làm một hơi, rồi úp chén xuống ra chiều không còn giọt nào. Tao hỏi thêm “ Khoa còn yêu Trang không”. Khoa hơi sựng lại, rồi đứng dậy đi ra khỏi chỗ. Tao chỉ kịp nghe thấy một tiếng hét thất thanh bên ngoài hành lang.
Cả lớp ùa ra và trước mắt tao chính là …. Máu
(… còn nữa )

6. CHIA TAY
“Máu, trời ơi chảy máu rồi, băng lại đi”

Con Hòa kêu lên thất thanh rồi mấy thằng con trai cũng lao đến, chắc sợ Khoa đấm thêm vài ô cửa nữa thì chắc nát tay. Lấy đâu ra tay để viết bài mà thi tốt nghiệp. Còn tao lúc đó chỉ nghĩ đến cảnh nó nhảy từ tầng 2 xuống thì xong đời. Cái suy nghĩ ấy thật đáng sợ và cũng làm cho tao mặt cắt không ra giọt máu nào. Tao vồ lấy tay Khoa, mấy mảnh kính còn gim vào tay nó, từ từ rút từng miếng nhỏ ra. Bọn con gái có đứa khóc rấm rứt, phần vì uống rượu cũng hơi ngà ngà, phần nhiều vì đứa nào cũng sợ. Khoa gầm gừ “ Không cần” Tao cũng trợn mắt lên “ Đừng làm loạn nữa”. Nói rồi tao định xé vạt áo đồng phục ra băng cho nó, nhưng chả đến lượt tao, con Sen có cái khăn mùi xoa , nó đưa cho tao để cầm máu.

Tổ mẹ, tao ghen nhá.

Tao nghĩ đến sau này mà thằng Khoa về rồi giặt khăn, rồi trả lại nó, rồi lại chuyện tình chiếc khăn tay trong khi tao đang khổ sở thế này máu tao lại sôi lên. Nhưng giờ mà không cầm, xé áo ra thì chúng nó chửi cho là làm màu , cũng nhục. Thôi đành cầm tạm. Mà tao ghen thì hoạn thư phải gọi bằng cụ. Con Sen nhìn thấy ánh mặt hình viên đạn của tao , nó hất tóc rồi bảo “khăn cũ rồi, bỏ đi không cần trả lại”

Thế còn được.

Nghe đâu Khoa bị gọi lên khiển trách, vì có quan hệ họ hàng với hiệu trường nên chỉ phải đền cái kính vỡ, chứ không bị quy vào tội phá hoại tài sản trường lớp

Bọn tao cứ thế xa nhau, tao ở lại Miền Bắc, anh vào Miền Nam thi, mất liên lạc luôn từ đó. Một ngày mùa thu trăng thanh gió mát, tao đang ở trong ký túc vắt chân đọc truyện thì nghe thấy con Hương chạy vào bảo

- Ơ cái con Trang này, loa dưới phòng quản sinh gọi mày ko nghe à? Có người đến thăm

À trường tao người ngoài không được tự ý vào nhé, đều phải đăng ký ở phòng quản sinh, gọi sinh viên xuống mới được lên phòng. Tao méo tin vào tai, vì bình thường mấy thằng lên đây nó sẽ hẹn trước. Sao có khách được nhỉ

Tao ba chân bốn cẳng phi từ trên giường xuống, lao mấy cầu thang mà lòng khấp khởi, ai ta, ai mà trịnh trọng thế ta. Vừa ngó đầu vào phòng quản sinh chả thấy đứa mẹ nào, ngó ra sân, bóng lưng ấy quay đầu lại cười thật tươi

- Chào em, lâu quá rồi không gặp
( còn nữa )
 
Sửa lần cuối:
...
Sau ngày đi học đầu tiên, nó cảm thấy vịệc học thêm không còn là cái gì quá tiêu cực. Nó tự diễn giải, học thêm cũng là một cách để cho con người ta trở nên giỏi giang hơn, các thầy cô giáo bớt khó khăn hơn... để bào chữa cho việc phản đối học thêm trước đây, và cũng để bào chữa cho vịệc nhấp nhỏm đứng ngồi không yên mỗi khi chưa đến ngày đi học ở cái trung tâm ấy. Nó cố gắng đến thật sớm, ngồi đúng cái bàn của hôm đầu tiên, và lần nào nó cũng mong áo trắng ngồi ngay chỗ cũ trước nó 2 hàng, vì ngồi ở hàng ngang với áo trắng thì nó không đủ tự tin, ngồi hàng trước áo trắng thì lại gần khu vực nguy hiểm dễ bị gọi lên bảng, ngồi ở cự ly vừa phải thì nó có thể dỏng tai nghe được tên của áo trắng. Áo trắng lúc nào cũng đi với một cô bạn thân, mỗi lần áo trắng xoay qua nói chuyện với bạn, nó ngồi đằng sau lại mơ màng ngắm áo trắng từ góc nghiêng. Có lần , thầy giáo gọi giật nó đứng dậy để trả lời về một hằng đẳng thức gì đó khi thấy nó lim dim thơ thẩn, nó gãi đầu gãi tai, cả lớp thì cười rần rần, thầy thì mắng vì tưởng ngủ gật. Mỗi lần như vậy, áo trắng đều quay lại, ném cho nó một ánh nhìn nghiêm khắc ái ngại, nhưng thế cũng đủ làm nó rất sướng rồi. Theo thời gian, kiến thức nó thu nhặt từ thầy giáo hầu như dẫm chân tại chỗ, mặc dù nó cũng rất muốn giỏi, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của áo trắng dành cho những đứa con trai đứng lên phát biểu hùng hồn, vung tay nhoay nhoáy, giải toán như thần. Cái chữ cái số ngày càng mờ đi trên vỏ não, thay vào đó là hình ảnh lung linh của áo trắng, làm cho việc siêng năng đi học càng làm trầm trọng thêm sự thoái hoá về học thuật của nó. Đỉnh điểm là một lần, cả thành phố cúp điện, lớp học âm u dưới ánh nắng chiều, thầy giáo đành phải cho cả lớp ngừng học để nghe thầy giảng về chủ đề ngoài lề. Thấy nói về sự kỳ diệu của ảo thuật, về sự bí ẩn của tự nhiên trong các trò biểu diễn, xong thầy hỏi ai là nhà ảo thuật nổi tiếng nhất đương thời. Nó giơ tay phát biểu, kỳ vọng nhận được thiện cảm của áo trắng, gì chứ David Copperfield thì nó xem miết, nhưng thế quái nào, nó líu lưỡi, dạ thưa thầy là David Koresh, nó nhầm bố nó sang tên cái thằng giáo chủ một phái tà giáo vừa mới thiêu sống mấy chục tín đồ ở Texas. Cả lớp được một bữa cười nứt bụng, áo trắng nhìn nó như một kẻ phá rối, còn nó thì chỉ ước gì Koresh là nghệ danh của Copperfield, và nó biết là hình ảnh của nó trong mắt áo trắng đã rất là tệ hại... (to be continued)
 
Sửa lần cuối:
...
Sau ngày đi học đầu tiên, nó cảm thấy vịệc học thêm không còn là cái gì quá tiêu cực. Nó tự diễn giải, học thêm cũng là một cách để cho con người ta trở nên giỏi giang hơn, các thầy cô giáo bớt khó khăn hơn... để bào chữa cho việc phản đối học thêm trước đây, và cũng để bào chữa cho vịệc nhấp nhỏm đứng ngồi không yên mỗi khi chưa đến ngày đi học ở cái trung tâm ấy. Nó cố gắng đến thật sớm, ngồi đúng cái bàn của hôm đầu tiên, và lần nào nó cũng mong áo trắng ngồi ngay chỗ cũ trước nó 2 hàng, vì ngồi ở hàng ngang với áo trắng thì nó không đủ tự tin, ngồi hàng trước áo trắng thì lại gần khu vực nguy hiểm dễ bị gọi lên bảng, ngồi ở cự ly vừa phải thì nó có thể dỏng tai nghe được tên của áo trắng. Áo trắng lúc nào cũng đi với một cô bạn thân, mỗi lần áo trắng xoay qua nói chuyện với bạn, nó ngồi đằng sau lại mơ màng ngắm áo trắng từ góc nghiêng. Có lần , thầy giáo gọi giật nó đứng dậy để trả lời về một hằng đẳng thức gì đó khi thấy nó lim dim thơ thẩn, nó gãi đầu gãi tai, cả lớp thì cười rần rần, thầy thì mắng vì tưởng ngủ gật. Mỗi lần như vậy, áo trắng đều quay lại, ném cho nó một ánh nhìn nghiêm khắc ái ngại, nhưng thế cũng đủ làm nó rất sướng rồi. Theo thời gian, kiến thức nó thu nhặt từ thầy giáo hầu như dẫm chân tại chỗ, mặc dù nó cũng rất muốn giỏi, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của áo trắng dành cho những đứa con trai đứng lên phát biểu hùng hồn, vung tay nhoay nhoáy, giải toán như thần. Cái chữ cái số ngày càng mờ đi trên vỏ não, thay vào đó là hình ảnh lung linh của áo trắng, làm cho việc siêng năng đi học càng làm trầm trọng thêm sự thoái hoá về học thuật của nó. Đỉnh điểm là một lần, cả thành phố cúp điện, lớp học âm u dưới ánh nắng chiều, thầy giáo đành phải cho cả lớp ngừng học để nghe thầy giảng về chủ đề ngoài lề. Thấy nói về sự kỳ diệu của ảo thuật, về sự bí ẩn của tự nhiên trong các trò biểu diễn, xong thầy hỏi ai là nhà ảo thuật nổi tiếng nhất đương thời. Nó giơ tay phát biểu, kỳ vọng nhận được ánh nhìn thiện cảm của áo trắng, gì chứ David Copperfield thì nó xem miết, nhưng thế quái nào, nó líu lưỡi, dạ thưa thầy là David Koresh, nó nhầm bố nó sang tên cái thằng giáo chủ một phái tà giáo vừa mới thiêu sống mấy chục tín đồ ở Texas. Cả lớp được một bữa cười nứt bụng, áo trắng nhìn nó như một kẻ phá rối, còn nó thì chỉ ước gì Koresh là nghệ danh của Copperfield, và nó biết là hình ảnh của nó trong mắt áo trắng đã rất là tệ hại... (to be continued)
Cuốn ghê ha! Chờ phần tiếp theo nè!
 
...

Thoáng chốc HK 2 cũng đã hết, sắp bước vào những ngày thi cuối cấp, ngày chia tay nhau sắp điểm. Nỗi lo lắng bồn chồn khi sắp phải chia xa làm tôi rất buồn, lưu luyến và bất an vô cùng, chỉ mong thời gian trôi thật chậm để tôi ko phải xa rời Duyên. Tôi ko dám chắc sang lớp 10 tôi và Duyên có còn học chung trường, chung lớp và ngồi chung bàn nữa ko. Tôi thích cái hoàn cảnh và cảm giác hiện tại quá đi...

Có 1 lần, lũ bạn thân 7 thằng tôi tụ lại, có thằng tự nhiên hỏi tôi "Ê M, lên cấp 3 mày học trường nào?". Tôi đứng hình và chợt nghĩ "Ờ mình sẽ học ở đâu ta?" . Tôi băn khoăn hỏi Duyên , "Duyên sẽ sang LQD học, trường đó có rất nhiều thầy cô giỏi về Ngoại ngữ. D rất thích học Anh văn." Ơ vậy thì là LQD chứ còn đâu nữa, mặc dù tôi chả biết LQD là trường nào, ở đâu, chưa từng nghe đến tên nó nữa mà. Sau đó tôi đi tuyên bố với cả nhóm "Tao sẽ thi sang LQD học!!!". Cả đám tụi nó tán đồng và đi theo tôi luôn, kết quả năm đó lớp tôi có hơn 10 đứa thi sang LQD, còn đám bạn còn lại thì tiếp tục học cấp 3 ở ngôi trường cũ.

....

Thế là tôi và Duyên đều vào LQĐ, từ nhà chúng tôi sang trường phải đi qua một con sông rộng bằng phà cũ kỹ , hoen rỉ và nhét chặt người và xe. Nhiều lúc tôi cảm giác phà đông đến nỗi, sểnh chân thôi là tôi rơi xuống nước mất rồi. Hàng năm đều có vài người rớt xuống con sông này chỉ vì sự vội vã, chen lấn, tranh thủ thời gian...con sông này rất nguy hiểm, hầu như rớt xuống là ko thấy xác đâu. Tôi rất thích đứng gần mũi phà, nó nhô cao hơn những chỗ khác, cảm giác gió phả vào mặt cũng mát hơn. Phà trôi trên sông, mang theo cơn gió mát lành, nó cũng chở cả hoài bão của tôi và Duyên nữa.

Chúng tôi chẳng hẹn nhau đi học cùng, nhưng cả tôi và Duyên đều biết, tôi rất hay nán lại chờ xem em đã lên phà chưa. Nếu có gặp nhau cũng chỉ là vô tình, và tôi luôn mỉm cười với em. Những câu chuyện vu vơ, những cái nhìn e thẹn. Có lẽ cả thế giới dường như cũng nhận ra, tôi thích em. Chỉ có tôi là cảm thấy em chưa đủ biết tôi thích em nhiều thế nào, nên càng cố tỏ ra vô tình chạm mặt, vô tình đi chung, vô tình cùng một chuyến đò mà thôi. Em đi con Chaly cũ, còn tôi lóc cóc xe đạp đuổi theo em. Đôi khi chắc vì em ngại, nên cũng thường mím môi, né ánh mắt tôi nhìn em chăm chú.



Thời gian cứ thế trôi đi , em đăng ký 1 khóa học English buổi tối tại trường, tôi cũng đăng ký học ở đó để dc gần em hơn nữa.Cứ cơm nước xong là tôi vội vã vớ lấy cuốn sách, đạp xe tất tưởi đến chỗ học . Tuy chúng tôi học khác lớp nhưng luôn chờ nhau đi về chung. Hai đứa tà tà đi qua từng con phố, lướt nhẹ ngang qua nhà Thờ Đức Bà ngắm nhìn nhiều đôi đang hẹn hò ở đấy, qua những cung đường với những hàng cây cổ thụ trải dài thẳng tắp, gió thổi mát rượi, qua những con đường thơm nức mũi món bò lá lốt mỡ chài...vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện chẳng đầu chẳng cuối.

....

Tôi nhớ có lần, lúc qua phà em bị kẹt lại phía sau do bị người khác chen lấn, tôi lách dc và chui lên phà còn em phải ở lại đợi chuyến sau. Hai ánh mắt nhìn nhau hụt hẫng và thất vọng. Sang đến bến bên kia tôi không về mà đứng đợi em, thời gian dường như trôi qua thật chậm, tôi cứ đứng đợi em, đợi mãi, đợi mãi. Rất lâu sau chuyến phà mới sang, tôi khấp khởi mừng thầm, căng mắt tìm em trong dòng người hối hả vội vã chen nhau đi lên bờ. Kia rồi, em của tôi xuất hiện xa xa trong dòng người đó.

Duyên chợt sững người khi thấy tôi "Ủa, tại sao M còn đứng đây?" "M chờ Duyên!". Khuôn mặt em từ ngạc nhiên chuyển sang đỏ bừng, ánh mắt nhìn tôi long lanh đến lạ, tôi sung sướng đến ko biết nói gì cả. Ngại ngùng nhìn em!

Khi đến đầu hẻm nhà tôi, hai đứa giơ tay vẫy chào tạm biệt. Tôi đứng nhìn em đi xa thật xa rồi mới đạp xe về nhà. Tôi đi thật chậm trên đường về, trong lòng trỗi lên một hạnh phúc và sung sướng miên man suy nghĩ "Mình sắp thành công rồi. D cũng thích mình. Vào 1 lúc nào đó mình sẽ ngỏ lời với D...". Tôi tưởng tượng về bao viễn cảnh hạnh phúc và tươi đẹp, đầy tự hào khi khoe với đám bạn thân ra sao. P ơi, mày đã thua tao rồi, he he he...

(còn tiếp)
Ông này đừng mải mê đọc của người khác, viết tiếp đi ha. Đừng để chúng tôi hóng dài cổ nhá
 
Qua màn nhận nhau các bạn đã đói chưa? Thớt ẩm thực nữa mà toàn chiện tình tứ, yêu nhiều thì ốm mà ôm nhiều thì yếu các bạn ạ. Mình bổ sung tí đạm vào ha!
jMM6PQ.jpeg-webp
[/url]
Nói đến phở thì ở đâu cũng có, nhưng nấu phở thì không phải ai cũng chăm để mà nấu được thành phở ngon. Tao là đứa thích nấu phở, rất ghét biến tấu phở, tao thích vị xưa , thuần xương ngọt nước, nhưng tao lại không ưa việc cầu kỳ khi nấu. Vì tao nghĩ, chưa chắc nấu cầu kỳ quá đã ngon.
M5k0bB.jpeg-webp
[/url]
Kể cho chúng mày nghe một chuyện, hồi xưa xưa tao có đi với anh NY, anh hỏi tao thích ăn gì, tao cũng ỏn ẻn là “ ăn gì cụng được” . Thế là anh dắt tao vào hàng phở dưới chân cầu cũ kỹ. Cảm giác vừa ăn phở vừa ngắm tàu chạy qua cũng không phê bằng việc NY hồ hởi chỉ tay ra đường tàu thì tao cũng chén xong bát tái nạm. Nói đùa thế thôi, có tham ăn mấy cũng chẳng ai lại đánh xoẹt một phát hết cả đáy tô như vậy. Tao nhớ rất rõ đó là vào một ngày đông lạnh giá, tê tái đến mức cóng hết cả tay và nói chuyện là thở ra khói. Đứa nào ở ngoài Bắc chắc cũng chả thích cái rét cắt da cắt thịt ấy nhưng đi ăn thì bao phê. Nhất là đồ nóng hôi hổi như phở hay bánh đúc nhân thịt. Anh NY gọi cho tao một bát tái chín, cơ mà đặc biệt ở đây là anh dặn chủ quán “ đừng trần thịt nhé”. Thật chứ nghe hết hồn, tao mới chỉ ăn thịt người chứ chưa ăn thịt bò sống bao giờ. Nhưng đi chơi với NY mà, đâu dám càm ràm gì, phải ý ẹ ấy. Tao cứ để xem sao á.

Vì tò mò nê tao chăm chú xem ông chủ làm, hoá ra không trần thịt chính là ông ấy lấy một miếng bò tươi thật tươi, sau đó băm bằng 2 dao trên thớt sạch, cho miếng bò vụn, dẻo quánh mà nhưng không đứt. Sau khi tráng bát bằng 2 lần nước sôi, ông xếp phở, hành chẻ, nạm bò vào bát rồi mới lấy dao, gạt nguyên tảng bò băm để giữa bát. Múc một váng nước dùng sôi sùng sục tra vào, rồi thêm váng nữa. Bê bát ra là thơm mùi bò tươi. Thêm ớt ngâm của Huế , và tỏi dấm vào, tao thề với chúng mày, nó ngọt lịm đầu lưỡi luôn ấy.
]
B2y70dU.jpeg-webp
[/url]
( ảnh mạng)
Sau vì ăn mấy quán dở như hạch nên tao tập nấu, nao rảnh thì tao chia sẻ cách nấu của tao nha. Đảm bảo ngon và bao phê. Tao nấu được cả phở gà và bò nhé . Còn nay thì tao đố chúng mày, hôm nay tao làm món gì để ăn á?
Pic chính chụ ha
8zzvCU3.jpeg-webp
[/url]
tính ra tao cũng nấu được nhiều món phết, từ Âu sang Á, đượt lười suy nghĩ, tao note lại khoảng 30 món nấu cơm gia đình, sau lại xóa mẹ nó mất đâu rồi.
 
tối tao không sinh hoạt đâu, tao sinh hoạt ban ngày lúc ở trên công ty thôi. đi làm về, đi chợ nấu cơm, ăn xong quay quay một tí là đi ngủ với vợ con rồi
Thay vì học nấu ăn ngon sao mày không biến mày thành món ngon để vợ thèm thuồng cả ngày . :embarrassed:

Thế lại có chuyện để nói dùi đây!
Ngạn thơ ngây lạc vào chốn này ngợp quá Chang ơi . :pudency:
 
...
Sau ngày đi học đầu tiên, nó cảm thấy vịệc học thêm không còn là cái gì quá tiêu cực. Nó tự diễn giải, học thêm cũng là một cách để cho con người ta trở nên giỏi giang hơn, các thầy cô giáo bớt khó khăn hơn... để bào chữa cho việc phản đối học thêm trước đây, và cũng để bào chữa cho vịệc nhấp nhỏm đứng ngồi không yên mỗi khi chưa đến ngày đi học ở cái trung tâm ấy. Nó cố gắng đến thật sớm, ngồi đúng cái bàn của hôm đầu tiên, và lần nào nó cũng mong áo trắng ngồi ngay chỗ cũ trước nó 2 hàng, vì ngồi ở hàng ngang với áo trắng thì nó không đủ tự tin, ngồi hàng trước áo trắng thì lại gần khu vực nguy hiểm dễ bị gọi lên bảng, ngồi ở cự ly vừa phải thì nó có thể dỏng tai nghe được tên của áo trắng. Áo trắng lúc nào cũng đi với một cô bạn thân, mỗi lần áo trắng xoay qua nói chuyện với bạn, nó ngồi đằng sau lại mơ màng ngắm áo trắng từ góc nghiêng. Có lần , thầy giáo gọi giật nó đứng dậy để trả lời về một hằng đẳng thức gì đó khi thấy nó lim dim thơ thẩn, nó gãi đầu gãi tai, cả lớp thì cười rần rần, thầy thì mắng vì tưởng ngủ gật. Mỗi lần như vậy, áo trắng đều quay lại, ném cho nó một ánh nhìn nghiêm khắc ái ngại, nhưng thế cũng đủ làm nó rất sướng rồi. Theo thời gian, kiến thức nó thu nhặt từ thầy giáo hầu như dẫm chân tại chỗ, mặc dù nó cũng rất muốn giỏi, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của áo trắng dành cho những đứa con trai đứng lên phát biểu hùng hồn, vung tay nhoay nhoáy, giải toán như thần. Cái chữ cái số ngày càng mờ đi trên vỏ não, thay vào đó là hình ảnh lung linh của áo trắng, làm cho việc siêng năng đi học càng làm trầm trọng thêm sự thoái hoá về học thuật của nó. Đỉnh điểm là một lần, cả thành phố cúp điện, lớp học âm u dưới ánh nắng chiều, thầy giáo đành phải cho cả lớp ngừng học để nghe thầy giảng về chủ đề ngoài lề. Thấy nói về sự kỳ diệu của ảo thuật, về sự bí ẩn của tự nhiên trong các trò biểu diễn, xong thầy hỏi ai là nhà ảo thuật nổi tiếng nhất đương thời. Nó giơ tay phát biểu, kỳ vọng nhận được thiện cảm của áo trắng, gì chứ David Copperfield thì nó xem miết, nhưng thế quái nào, nó líu lưỡi, dạ thưa thầy là David Koresh, nó nhầm bố nó sang tên cái thằng giáo chủ một phái tà giáo vừa mới thiêu sống mấy chục tín đồ ở Texas. Cả lớp được một bữa cười nứt bụng, áo trắng nhìn nó như một kẻ phá rối, còn nó thì chỉ ước gì Koresh là nghệ danh của Copperfield, và nó biết là hình ảnh của nó trong mắt áo trắng đã rất là tệ hại... (to be continued)
Si ẻm vậy nên giờ vẫn còn day dứt trong lòng ha.
Giờ ẻm đang sống rất yên ấm hạnh phúc, ck ẻm là bạn học chung lớp luôn.
 
Si ẻm vậy nên giờ vẫn còn day dứt trong lòng ha.
Giờ ẻm đang sống rất yên ấm hạnh phúc, ck ẻm là bạn học chung lớp luôn.
Oh, chỉ đơn giản là áo trắng thôi, nhưng chúng ta đang nói về ai thế nhỉ, không có ai cụ thể cả đâu. hầu hết chi tiết đều là sáng tác. Hay thôi tao không viết về áo trắng tưởng tượng nào đó nữa, viết về ẩm thực vậy, lại dễ gây hiểu lầm quá. Vài hôm bác Vượn cắt suất chạy xe thì ốm đòn:haha: :haha: :haha:
 
Sửa lần cuối:
Oh, chỉ đơn giản là áo trắng thôi, nhưng chúng ta đang nói về ai thế nhỉ, không có ai cụ thể cả đâu. hầu hết chi tiết đều là sáng tác. Hay thôi tao không viết về áo trắng tưởng tượng nào đó nữa, viết về ẩm thực vậy, lại dễ gây hiểu lầm quá. Vài hôm bác Vượn cắt suất chạy xe thì ốm đòn:haha: :haha: :haha:
Không sao đâu mày ơi, có lẽ bạn với @3m3m3m chỉ đang cảm xúc quá, nói chuyện sẽ thiên về người đang hiển thị trong đầu thôi. Cứ không phải là họ sẽ không còn lăn tăn nựa. Ai bẩu mày thích chơi trò đoán trúng không sai cơ. Thui , áo trắng là áo trắng, cứ viết đi ha . Viết xong qua qua ẩm thực. Tao là người mê ẩm thực , đi chơi ở đâu, tao cũng tìm nơi có cái gì đó lạ lùng một chút, hay là các món ăn đặc sản đậm chất vùng miền đó để ăn. Dù là trong hay ngoài nước. Chứ tao lại không mê cảnh đẹp hay người đẹp mấy đâu. Được cái trời phú là ăn cái gì một lần, tao đều có thể tưởng tượng ra nguyên liệu và cách nấu. Nên tao gần như đều có thể mô phỏng dc á .
An tâm viết đi nha
 
Oh, chỉ đơn giản là áo trắng thôi, nhưng chúng ta đang nói về ai thế nhỉ, không có ai cụ thể cả đâu. hầu hết chi tiết đều là sáng tác. Hay thôi tao không viết về áo trắng tưởng tượng nào đó nữa, viết về ẩm thực vậy, lại dễ gây hiểu lầm quá. Vài hôm bác Vượn cắt suất chạy xe thì ốm đòn:haha: :haha: :haha:
Tao chọc xíu thui mà làm gì xoắn vậy mày. Viết tiếp về áo trắng đi ẻm ko biết gì đâu mà sợ.
 
Tao chọc xíu thui mà làm gì xoắn vậy mày. Viết tiếp về áo trắng đi ẻm ko biết gì đâu mà sợ.
Áo trắng là áo trắng nhé, chỉ là nhân vật hư cấu, chi tiết thì bịa đặt, thì tao mới dám viết tiếp. Dạo này bác Vượn ép tài ghê lắm, lình xình đến tai bác tao lại mất cần câu cơm. :haha: :haha: :haha:
 
Hai mối tình , vừa là nạn nhân vừa là kẻ gây ra việc bắt cá 2 tay của Ngạn đều là thật . :angry:
mày bắt cá 2 tay luôn hả, quá dữ rồi. ngày xưa lúc yêu Cún, mẹ Cún có đi xem bói cho tao thì nói là tao đào hoa nhưng chung thủy. tức là gái xung quanh nhiều, nhưng tâm tao tịnh giữa một bầy nhền nhện. nên lúc tao 20 tuổi Cún có hỏi tao: liệu sau 5 năm nữa anh còn yêu em không. thì tao trả lời là: anh hứa sẽ yêu em cho đến lúc em không còn cần anh nữa.
 
...
Thời gian dần trôi, nó vừa cố gắng nhồi nhét con chữ cái toán vào cái đầu đặc tàu hũ, vừa cố gắng cải thiện hình ảnh bản thân trước mặt áo trắng. Nhưng càng cố gắng, nó càng thấy mình chơi vơi. Mỗi lần thầy giáo kêu lên bảng, không hiểu sao bao nhiêu chữ của nó rủ nhau theo đường chân tóc bốc hơi vào trong không khí, làm nó càng bối rối tợn. Riêng về áo trắng, mỗi lần đi ngang bàn nó, nó nở một nụ cười cầu tài, nhưng áo trắng đều làm mặt lạnh, bước thẳng đều, nên hầu như chưa bao giờ nó bắt chuyện được. Nó cũng không cảm thấy mình có gì nổi trội để có sự tự tin đến gần áo trắng, khoảng cách 2 dãy bàn làm cho nó có cảm giác dễ chịu vừa phải, không quá xa, mà cũng không quá gần...
...
Mùa Giáng Sinh năm đó, nó nảy ra ý định tặng một món quà nhỏ cho áo trắng, hy vọng áo trắng sẽ bớt phần lạnh lùng, ít nhất để nó có thể có cơ hội bắt chuyện như một người bạn bình thường. Tính nó vốn bừa bộn, nên sau khi moi móc trong tủ quần áo được một ít tiền, nó lững thững đi bộ ra khu trung tâm, chỗ nhà thờ Đức Bà. Gần đến lễ, SG nhộn nhịp hơn thường ngày, người xe mua bán tấp nập. Dọc lề đường đối diện tượng Đức Mẹ là san sát những sạp bán thiệp được dựng vội, tranh thủ mùa bào túi tiền các nam thanh nữ tú. Nó tần ngần đứng trước một gian hàng nhỏ chỗ gần góc đường, e dè lựa từng tấm thiệp, không quên nhìn ra phía mặt sau coi giá. Chị bán hàng đưa nó một tấm thiệp giáng sinh thật đẹp, có hình một ngôi nhà gỗ giữa không gian đầy tuyết rơi, mở ra thì nó phát bài hát Giáng Sinh quen thuộc. Nó tần ngần khi nhìn giá 22 ngàn, một số tiền không nhỏ với nó. Chị chủ khích: "Mấy cô đẹp thì phải tặng thiệp đẹp nhá". Nó tẽn tò móc hết tiền trong túi ra đưa chị, may mà không thiếu. Viết vài dòng theo phép lịch sự thông thường, nó phi xe đạp sang nhà thằng bạn hay nói chuyện với áo trắng: "Mày gửi giùm tao", xong lại vội chạy về. Nhiều năm sau, khi lăn ra đời làm nhiều nghề nhiều việc, mỗi lần chở khách hay chở hàng chạy ngang chỗ xưa kia là gian hàng thịệp, nhìn thấy tấm bảng để lề đường "Ở đây có bán lưỡi vịt", nó lại phì cười, nhớ lại kỷ niệm mùa Giáng Sinh năm nào với những suy nghĩ trẻ con.
...
:haha: :haha: :haha:
(Ghi chú: chuyện phịa, nhân vật không có thật, người viết cũng không có thật)
 
Sửa lần cuối:
...
Thời gian dần trôi, nó vừa cố gắng nhồi nhét con chữ cái toán vào cái đầu đặc tàu hũ, vừa cố gắng cải thiện hình ảnh bản thân trước mặt áo trắng. Nhưng càng cố gắng, nó càng thấy mình chơi vơi. Mỗi lần thầy giáo kêu lên bảng, không hiểu sao bao nhiêu chữ của nó rủ nhau theo đường chân tóc bốc hơi vào trong không khí, làm nó càng bối rối tợn. Riêng về áo trắng, mỗi lần đi ngang bàn nó, nó nở một nụ cười cầu tài, nhưng áo trắng đều làm mặt lạnh, bước thẳng đều, nên hầu như chưa bao giờ nó bắt chuyện được. Nó cũng không cảm thấy mình có gì nổi trội để có sự tự tin đến gần áo trắng, khoảng cách 2 dãy bàn làm cho nó có cảm giác dễ chịu vừa phải, không quá xa, mà cũng không quá gần...
...
Mùa Giáng Sinh năm đó, nó nảy ra ý định tặng một món quà nhỏ cho áo trắng, hy vọng áo trắng sẽ bớt phần lạnh lùng, ít nhất để nó có thể có cơ hội bắt chuyện như một người bạn bình thường. Tính nó vốn bừa bộn, nên sau khi moi móc trong tủ quần áo được một ít tiền, nó lững thững đi bộ ra khu trung tâm, chỗ nhà thờ Đức Bà. Gần đến lễ, SG nhộn nhịp hơn thường ngày, người xe mua bán tấp nập. Dọc lề đường đối diện tượng Đức Mẹ là san sát những sạp bán thiệp được dựng vội, tranh thủ mùa bào túi tiền các nam thanh nữ tú. Nó tần ngần đứng trước một gian hàng nhỏ chỗ gần góc đường, e dè lựa từng tấm thiệp, không quên nhìn ra phía mặt sau coi giá. Chị bán hàng đưa nó một tấm thiệp giáng sinh thật đẹp, có hình một ngôi nhà gỗ giữa không gian đầy tuyết rơi, mở ra thì nó phát bài hát Giáng Sinh quen thuộc. Nó tần ngần khi nhìn giá 22 ngàn, một số tiền không nhỏ với nó. Chị chủ khích: "Mấy cô đẹp thì phải tặng thiệp đẹp nhá". Nó tẽn tò móc hết tiền trong túi ra đưa chị, may mà không thiếu. Viết vài dòng theo phép lịch sự thông thường, nó phi xe đạp sang nhà thằng bạn hay nói chuyện với áo trắng: "Mày gửi giùm tao", xong lại vội chạy về. Nhiều năm sau, khi lăn ra đời làm nhiều nghề nhiều việc, mỗi lần chở khách hay chở hàng chạy ngang chỗ xưa kia là gian hàng thịệp, nhìn thấy tấm bảng để lề đường "Ở đây có bán lưỡi vịt", nó lại phì cười, nhớ lại kỷ niệm mùa Giáng Sinh năm nào với những suy nghĩ trẻ con.
...
:haha: :haha: :haha:
(Ghi chú: chuyện phịa, nhân vật không có thật, người viết cũng không có thật)
Tao tin mày bịa, chiện hay quá
 
...
Thời gian dần trôi, nó vừa cố gắng nhồi nhét con chữ cái toán vào cái đầu đặc tàu hũ, vừa cố gắng cải thiện hình ảnh bản thân trước mặt áo trắng. Nhưng càng cố gắng, nó càng thấy mình chơi vơi. Mỗi lần thầy giáo kêu lên bảng, không hiểu sao bao nhiêu chữ của nó rủ nhau theo đường chân tóc bốc hơi vào trong không khí, làm nó càng bối rối tợn. Riêng về áo trắng, mỗi lần đi ngang bàn nó, nó nở một nụ cười cầu tài, nhưng áo trắng đều làm mặt lạnh, bước thẳng đều, nên hầu như chưa bao giờ nó bắt chuyện được. Nó cũng không cảm thấy mình có gì nổi trội để có sự tự tin đến gần áo trắng, khoảng cách 2 dãy bàn làm cho nó có cảm giác dễ chịu vừa phải, không quá xa, mà cũng không quá gần...
...
Mùa Giáng Sinh năm đó, nó nảy ra ý định tặng một món quà nhỏ cho áo trắng, hy vọng áo trắng sẽ bớt phần lạnh lùng, ít nhất để nó có thể có cơ hội bắt chuyện như một người bạn bình thường. Tính nó vốn bừa bộn, nên sau khi moi móc trong tủ quần áo được một ít tiền, nó lững thững đi bộ ra khu trung tâm, chỗ nhà thờ Đức Bà. Gần đến lễ, SG nhộn nhịp hơn thường ngày, người xe mua bán tấp nập. Dọc lề đường đối diện tượng Đức Mẹ là san sát những sạp bán thiệp được dựng vội, tranh thủ mùa bào túi tiền các nam thanh nữ tú. Nó tần ngần đứng trước một gian hàng nhỏ chỗ gần góc đường, e dè lựa từng tấm thiệp, không quên nhìn ra phía mặt sau coi giá. Chị bán hàng đưa nó một tấm thiệp giáng sinh thật đẹp, có hình một ngôi nhà gỗ giữa không gian đầy tuyết rơi, mở ra thì nó phát bài hát Giáng Sinh quen thuộc. Nó tần ngần khi nhìn giá 22 ngàn, một số tiền không nhỏ với nó. Chị chủ khích: "Mấy cô đẹp thì phải tặng thiệp đẹp nhá". Nó tẽn tò móc hết tiền trong túi ra đưa chị, may mà không thiếu. Viết vài dòng theo phép lịch sự thông thường, nó phi xe đạp sang nhà thằng bạn hay nói chuyện với áo trắng: "Mày gửi giùm tao", xong lại vội chạy về. Nhiều năm sau, khi lăn ra đời làm nhiều nghề nhiều việc, mỗi lần chở khách hay chở hàng chạy ngang chỗ xưa kia là gian hàng thịệp, nhìn thấy tấm bảng để lề đường "Ở đây có bán lưỡi vịt", nó lại phì cười, nhớ lại kỷ niệm mùa Giáng Sinh năm nào với những suy nghĩ trẻ con.
...
:haha: :haha: :haha:
(Ghi chú: chuyện phịa, nhân vật không có thật, người viết cũng không có thật)
Chuyện phịa mà hay nha, viết tiếp đi mày.
 
Top