Những chuyện tình vụn vặt thời sinh viên và ẩm thực

Lời giới thiệu

Kỷ niệm cho việc có thể được đăng tại lều qiaitai, không phải chỉ rúc trong box 24h. Với tâm thế khao khát được dậy thì sớm để bơi ra ngoài chém gió với các đồng dâm. Tao đăng vài mẩu chuyện nhỏ nhặt thời sinh viên và những lần trải nghiệm các món ăn tao thích. À mà thằng @Thích Liếm Lồn nó bảo tao là bóng, đéo phải gái real, kệ mẹ mài, tin hay đéo tin tao cũng kệ. Cơ mà là gái thì phải dịu dàng, giả vờ dịu dàng thì người ta mới thương. Hồng tỷ cũng vì thế mà được nhiều anh thích, tao thật là tao cũng không thấy dị ứng nó lắm khi thấy dáng vẻ ân cần thục nữ ấy😂😂😂

Thôi không lan man, câu chuyện đầu tiên chính là món bánh rán nhân đỗ cùng cậu bạn học hồi cấp ba. Đây là tình yêu trong sáng và khiến tao si mê điên cuồng, có lẽ phải dùng từ như vậy.

Tao sinh ra ở một làng quê nhỏ, bốn bề đều là sông núi với nước non. Tính tao lãng mạn, nên hay ra bờ kè ngồi thơ thẩn cho cá rỉa chân, đôi khi còn tự buồn một cách sâu sắc, có khi còn rơi nước mắt nếu thấy một người già neo đơn khổ sở.
1. Gặp nhau

Hồi cấp 2 tao học khá tốt, cũng có hoài bão thi vào trường chuyên lớp chọn của tỉnh, nhưng vì mẹ tao gàn, sợ con gái đi xa nhà , lại vất vả nên nhỏ nhẹ bảo tao:

- Thôi học gần nhà cũng được, mẹ thấy ổn mà!

Thế là mủn lòng, lại nghe. Gọi là trường làng chứ cũng vào lớp top 1. Cơ mà chán đời nên tao bắt đầu chểnh mảng việc học, cũng thích thể hiện nên ăn mặc cũng hơi khác các bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng áo rộng, quần côn ,giày đinh hầm hố. Duy chỉ có đánh nhau là tao ko tham gia, còn lại thì đủ trò, không vượt tường trốn học đi đánh bi-a với bóng bàn thì cũng ngủ vùi trong lớp. Không trèo máng nước thì cũng leo cây, cũng không khác đàn ông con giai là mấy, chả bù cho bây giờ váy vóc giày cao gót vào kiêu kỳ hẳn.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, ý là sáng thì có mặt trời đêm thì có mặt trăng ấy, nhưng mà với bọn lớp tao lại khác. Chúng nó xì xào, chúng nó háo hức, tụm năm tụm bảy rỉ rích tai nhau:

- Nghe nói là giai phố đấy
- Hình như cháu của hiệu trưởng
- Nhà giàu lắm
- Không biết đẹp trai không?

À thì ra nói về cái thằng sắp chuyển vào lớp tao, quan tâm đéo, thêm ai thì cũng vậy bớt ai thì cũng thế. Tao lại nghênh ngang đi vào lớp, vứt luôn cái cặp lên bàn rồi nằm gục xuống ….ngủ. Học đéo gì 1 h chiều, cơm còn chưa xuôi nữa.

Thấy giáo vào lớp, cả lớp đứng dậy chào, tao lại như thói quen, kê sẵn sách , áp má xuống bàn. Tiếng thầy nói lùng bùng nghe không rõ, đại loại là lớp ta hôm nay có 1 bạn mới chuyển vào, các em chào mừng bạn nhé. Rồi cả lớp vỗ tay hoan nghênh, tao ngẩng mặt lên và …. Oà!!!

Lần đầu tiên tao không rời mắt, phải nói là ngây người thì đúng hơn:

Có một vệt nắng nào

Xuyên qua khung cửa sổ

Có một vầng sáng nào

Ánh lên trong mắt anh

Tao thấy tim tao rung lên một nhịp. Chàng trai này, nhất định phải là bạn trai tao. Điều này là chân lý, không thể nào khác được ……

( còn nữa)……
Do không được khôi phục dữ liệu nên có chap nào tao sẽ cop vào đây luôn nhé

2. KHOA


Có những mối tình, có những những nỗi buồn
Có những tháng ngày, yêu nhau yêu nhau mê say
Yêu với con tim, yêu hết yêu hết con tim
Khi yêu khi yêu, cho hết gì dấu yêu.”

Bạn ấy được xếp chỗ ngồi góc bàn bên trái, trên tao 1 bàn , hướng chếch chỗ giáo viên ngồi. Tao nhún vai , khóe môi khẽ cong lên một nụ cười vui sướng. Con bạn thân cùng bàn rỉ tai tao” Nhìn như công tử bột, cớm nắng nhỉ?”

Ô cái đèo, cớm là cớm thế nào. Mắt có hơi xếch tí thôi, nhưng thế cho nó đậm chất kinh kịch. Còn nó trắng là vì nó là giai phố, có thế thôi mà cũng phải thắc mắc.

“ Cũng không cao lắm”

Mọe, chưa lớn thôi, chê lằm chê lốn, bố dỗi bây giờ!

“ Ơ cái con này, sao ngẩn người ra thế?”
Hả?
“ Mày bị sao thế, như mất hồn!”

Ừ! Người đến làm hồn tôi mất một nửa
Si mê người mất thêm nửa thứ hai.

Đúng khi ta thích một ai đó, nhược điểm của họ ta luôn bào chữa để phù hợp với ta. Còn khi không yêu nữa, hoặc không thích rồi thì ưu điểm cũng thành sự khó chịu, phiền hà,thậm chí còn lôi ra để dằn hắt, chỉ trích nữa cơ, phại hơm ta?

Phải nói là tao thích nó, thích mê thích mẩn, thích ngày thích đêm, lúc nào cũng ẩn hiện hình ảnh ấy, ánh mắt ấy, bóng lưng ấy, sự trầm tư ấy . Tao không còn đi lang thang các lớp cùng mấy thằng bạn thân trong giờ ra chơi, làm bia đỡ đạn cho chúng nó tán mấy con bé lớp dưới nữa. Cũng không trốn học đi bi-a hay bóng bàn vì sợ nó đánh giá về tao không hay. Cũng không còn nằm xuống bàn ngủ mê mệt sợ nó chê là học sinh cá biệt. Thay vào đó, tao ngồi trong lớp, quan sát nó. Nó ra lan can tao cũng ra, nó ngồi trong lớp là tao cũng ngồi. Tao để ý nó hay đọc sách gì đó, mà xa chẳng rõ là sách gì. Tao cứ tưởng tao giấu kỹ tình cảm ấy lắm, che che đậy đậy, ấy thế mà ai cũng nhận ra mới tài:
“Hình như con Trang thích thằng Khoa “
“ Rõ thế còn gì. Ha ha ha”

Nhiều ánh mắt cứ tò mò như thế nhưng tao để ý làm đéo gì, trong mắt tao giờ chỉ có Khoa, Khoa là nhất, chúng mày là chân đất.

Lớp tao nằm trên tầng 2, lớp cuối nên sẽ có 2 góc lan can. Chúng mày ko tưởng được đâu, trên tầng 2, một vài cành bàng xà xuống,lá như buông tay vuốt ve những mái đầu bọn tao, màu xanh hòa reo vui cùng gió, hiu hiu lãng mạn vô cùng. Tao hay chìm đắm trong không khí ấy, thấy thư thái và cũng đôi khi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn. Mà cũng nói thêm là , tao làm gì, chưa bao giờ phải quan tâm xem, đứa nào , thằng nào , con nào,đánh giá nha, Tao thích là làm, không thích là không làm. Vậy thôi!

Đang thả hồn theo gió, mở mắt ra thấy Khoa đứng bên cạnh, bất ngờ quá làm tao giật mình, mặt đỏ như phải gió, hơi luống cuống tí , tim đập thình thịch.
- Bạn thích đứng đây à?
- Ừ, mát mà
- Bạn thích đọc thơ không?
- Không, mình làm thơ chứ không đọc thơ
- Mình có quyển thơ của Xuân Quỳnh, bạn có đọc không?
- Hình như giờ mình cũng thích đọc thơ rồi thì phải””
- Cho bạn cái này này, xòe tay ra
Ối mẹ ôi, nó cho tao 1 cái bánh rán. Cái loại mà vỏ dày bịch, trong nhân đỗ còn nguyên hạt, ngoài áo một lớp đường trắng dày cộp ấy. Đéo mẹ, đồ tao thích, tao hảo ngọt, nhìn ngon như nó vậy.
- Sao cho mình?
- Thằng Đức nó bảo bạn thích ăn, cầm đi nhé!

Và nhé, tao đéo ăn, tao gói nó về, để trên bàn học, thế đéo nào sáng hôm sau nó chảy thành nước và kiến bâu đầy luôn. Chẳng gì xót bằng, ôi tình yêu kiến bậu ruôi bâu của tao, chúng mày ác thế nhỉ . Huhuhu
( còn nữa …)


3. CHỚM
Một chiều đi trên con đường này
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi”

Mấy hôm sau trường tao tổ chức hội thao toàn khóa cũng nhân ngày m8/3, tao cố tình xuống hàng cuối ngồi, thứ nhất là dễ chém gió, thứ hai là để gần nó. Tao chơi với con trai nhiều hơn con gái, nên việc tao ngồi gần bọn nó cũng không có gì lạ. Chẳng hiểu sao lúc đó dây thắt lưng của tao nó hỏng, đầu đi đằng đầu, dây đi đằng dây, xấu hổ vãi ra. Bất ngờ Khoa rút dây thắt lưng của nó đang dùng đưa cho tao. Tao đáp lại lấy bông hoa hồng vừa được người khác tặng. Mấy thằng bạn cùng lớp trêu nó, giật lấy bông hoa tung lên trời. Mặt nó đỏ lựng, nụ cười gượng gạo, nó cũng quyết chạy theo cướp lấy bằng được. Thật chứ hạnh phúc gì đâu, cảm giác như toàn bánh rán ngào đường đang vây quanh tao vậy. Nghĩ đến lại tiếc, đm lũ kiến khốn nạn.

Lúc vào lớp , tao viết giấy truyền lên cho nó. Học sinh ngày xưa hay có trò đó, viết ra tờ giấy nhỏ, rồi gấp lại, rồi chọc lưng đứa bàn trên, nhắn nhủ” đưa cho Khoa hộ tao nhá”. Nghĩ đến giờ tao vẫn thấy lâng lâng.
Khoa nhận tờ giấy gấp tư, quay xuống nhìn tao rồi mở ra xem:
- Cảm ơn nhá, mai tớ trả!
- Tặng bạn đấy!
- Thật nhá!
- ừ!
- Thế hoa lúc nãy đâu?
-Ăn mất rồi!
-Sao ăn?
- Bọn nó tung lên nát hoa mất, nên Khoa ăn rồi!

Đấy, chuyện tình yêu học trò, đâu có phải dữ dội gì, nó nhẹ nhàng như thế mà thôi, à, chưa phải là tỏ tình nhé. Mới chỉ là tao thấy có vẻ nó thích tao thôi. Ôi tao thích cái dây lưng ấy vãi lol, nó màu đen, mềm, nhưng nó là dây lưng nam, nên khá to. Đéo sao cả, miễn là của Khoa, gì tao cũng thích. Đi ngủ cũng để ngay cạnh để mai mở mắt ra là có thể thấy cái dây ấy ngay mà không cần đi tìm. Nhưng tao xấu hổ, không còn dám sơ vin áo, thay vào đó mặc áo thật rộng để ko ai thấy cái dây lưng . Nhưng phải nói là người lúc nào nào vui, niềm vui không thể tả được.
Mấy hôm sau, khi đi học thêm buổi sáng, Khoa gửi tao 1 mẩu giấy:
Cuối giờ ngồi lại lớp chờ Khoa nhé, Khoa có chuyện muốn nói với Trang
……
( còn nữa )

4.TỎ TÌNH
“Từ khi quen anh, em đã biết bối rối. Vì những lúc thoáng nghe anh cười….”

Nhận được mẩu giấy thế thì còn học hành cái đéo gì nữa. Trong đầu tao hiện tra trăm nghìn câu hỏi khác nhau, nào là Khoa định nói gì nhỉ? Lại cho bánh rán đường à? Hay lại cho quyển thơ. Không! Hay lại về thành phố. Ôi! Nếu thế thì đau lòng lắm, tao vừa chớm thấy yêu đời mà, vừa thấy thích người ta mà. Họ bảo là con gái yêu vào mụ mị lắm, mộng mơ và luỵ tình, chắc tao cũng chẳng khác đâu!

Khi các bạn lần lượt ra khỏi lớp, tao giả bộ tìm cái bút nên cứ loay hoay chưa chịu đứng dậy. Điệu bộ lúng túng không tả được, mặt đỏ như xôi gấc, lúc đó là lúng túng thật sự chứ không phải là giả bộ. Quay lại thấy Khoa vẫn đang ngồi bất động, đang nhìn chằm chằm tao. Thật chứ không biết có chuyện gì nhỉ.

Tao lại vờ ngồi xuống bàn, Khoa lúc này cũng đi lên . Ngồi quay mặt đối diện tao, eo ôi, không khí ngượng gạo thế. Tao lúc này cũng vẫn tỏ ra vênh váo lắm, cố tình nhìn thẳng mặt Khoa rồi đùa đùa

- Bảo tớ ở lại làm gì đấy?
- À, Khoa định hỏi Trang ngày chiều mai có đi sang phố học thêm cùng bọ thằng Đức không?
- Có á, thứ năm nào chả đi
- Vậy mai đi xe cùng mình nhé. Khoa đèo!

Tao ngập ngừng rồi gật đầu. Thực ra bọn tao khi đi học, con trai đèo con gái cũng là chuyện bình thường. Hồi đó đi ôn thi xa lắm, đi mười mấy cây cơ, qua vài cái cầu. Quê toàn sông với hồ thì cầu bắc qua là chuyện thường nhé. Nên tao đồng ý liền, cơ mà tim cứ run run sao ấy.
- Này
- Gì đấy
- Khoa viết đấy, Trang đọc đi rồi trả lời Khoa nhé
- Ờ
- Khoa đi trước đây không bọn thẳng Đức nó chờ!
Nói xong thì ….cút thẳng. Làm con bé ngồi ngơ ngác. Đây không phải là tở giấy nhắn các ông ạ, mà là một bức thư nhé. Tim tao đập rộn ràng, vừa tò mò vừa hồi hộp. Tao run run mở thư ra, những dòng chữ như áng mây, như những con hạc giấy, như đéo gì nữa thì cũng chẳng tả được cảm xúc của tao !

“Xxx ngày tháng năm

Thân gửi Trang!

Khoa đã từng rất chán nản khi phải từ trường Thái Phiên về vùng quê nghèo này học, cũng không ít lần muốn bỏ đi để bụi đời, kệ mọi thứ có ra sao. Hồi Khoa ở bên kia, Khoa nghịch lắm, bị coi là học sinh ngỗ ngược đấy!

Nhưng mọi thứ giờ đã khác! Khoa muốn đỗ đại học, muốn có một tương lai tốt đẹp, muốn đi trên một con đường đầy hạnh phúc và hoa hồng. Quan trọng là cuối con đường đó có Trang!

Đồng ý làm bạn gái Khoa nhé!

( Trang cứ suy nghĩ kỹ, không cần trả lời vội đâu, Khoa đợi được)

Ký tên

Khoa”

Tao ngồi thật lâu trong lớp, trưa trầy trưa trật ra rồi mà tao vẫn chưa ra khỏi phòng. Mọi thứ như đang mơ ấy, tao chỉ sợ ra ngoài lúc này, ai nhìn thấy tao cũng biết là tao vừa nhận được lời tỏ tình. Biết vậy để về nhà đọc cho xong, giở nhũn mẹ nó chân rồi. Về làm sao đây cơ chứ !

( Giờ viết lại, mà vẫn không thể quên được cảm xúc đầu tiên ấy. Thật thiêng liêng vô cùng…)
( còn nữa….)
sR2rG7.jpg-webp
[/url]

5. YÊU
“Một chiều đi trên con đường này
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi
Ngập ngừng trong tôi như thầm hỏi
Đường về trường ôi sao lạ quá.”
Ngày hôm sau , tao đã dặn mình là đừng có xấu hổ, chẳng hiểu sao nhìn thấy Khoa, mặt vẫn đỏ phừng phừng. Bọn tao hay đi học ôn bên thành phố, phải đi qua mấy cái cầu. Mấy đứa hay đi một nhóm với nhau, để những lúc lên dốc thì đứa ngồi sau sẽ ghé chân vào đạp xe cùng đứa ngồi trước. Mùa hè thì cười khanh khách cùng những ánh nắng mặt trời, mùa đông thì sẽ ôm eo nhau, lao vun vút quá những cơn gió lạnh nơi đồng không mông quạnh. Tất nhiên là học trò, mọi thứ đều rất trong sáng.
Khoa chở tao trên chiếc xe đạp mới,ở làng quê, không có điều kiện như thành phố, chúng nó toàn đi xe máy rồi ấy chứ. Tao ngồi rõ xa, Khoa phải nhắc là ngồi gần vào không nặng lắm, làm sao Khoa đi nổi. Gió mát hiu hiu, ráng chiều trở đỏ, mấy đứa tao cứ như một lũ kiến chăm chỉ, cần mẫn vượt qua hành trình vất vả của thời học sinh, mang theo hoài bão của cha mẹ, có thể thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn nơi làng quê tre mọc thành lũy.
Ngồi sau lưng khoa, tao có thế thấy được đôi vai nhấp nhô , có thể thấy mùi áo thơm của nắng gắt, có thể ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt. Không khi thật gượng gạo. Tao hỏi Khoa :

- Gió mát quá, Khoa thích không?
- Thích mỗi người ngồi sau thôi!
- Hừ!
- Thế Trang nghĩ xong chưa?
- Chưa á!
- Vậy cho 5s nghĩ nhá, không trả lời là đồng ý, đặt câu hỏi cũng là đồng ý !
- Nó cố tình nói thật bé câu đằng sau, gió to tao nghe thế đéo nào dc.

- Khoa nói gì cơ?
- Thế là đồng ý rồi nhé !
- Ơ , tớ có nghe thấy gì đâu?


Tao nhéo lưng Khoa, Khoa cười khanh khách rồi co chân cho xe tự trôi xuống dốc cầu. Tao hét lên vì sợ ngã, Khoa liền bảo tao nếu sợ thì ôm Khoa đi. Xấu hổ thế mà cũng nói được. Ghét thật.
Bọn tao cũng chẳng có nhiều thời gian để mà hẹn hò, thi thoảng đi học cùng nhau, cũng nhau viết nhật ký, thỉnh thoảng đi ăn với nhau cốc chè. Nắm tay nhau còn run lên bần bật, tim đập liên hồi. Ấy thế mà rồi cũng chia tay, cũng đau như mất một món đồ quý giá lắm. Bọn tao không còn viết nhật ký nữa, Khoa cũng không còn chờ tao mỗi khi tan học. Tao chỉ còn nhìn thấy bóng lưng lầm lũi trước mặt, Khoa cũng không quen ai thêm. Tao nghĩ chắc nó biết tính tao ghen thì hoạn thư cũng trả lại tiền.

Rồi mùa thi hết cấp cũng đến, bọn tao tổ chức ăn liên hoan, có cả cồn nhé. Tao cũng uống khá nhiều, vẫn còn rất tỉnh táo chứ không giống mấy đứa con gái, ôm mặt khóc tu tu sưng cả mắt. Tao mang một ly đến chỗ Khoa rồi nói
Khoa uống với Trang 1 ly chia tay chứ?
Khoa không nói gì, ngửa cổ tu cạn chén rượu. Tao cũng nhìn Khoa không chớp mắt, cũng đưa rượu lên miệng làm một hơi, rồi úp chén xuống ra chiều không còn giọt nào. Tao hỏi thêm “ Khoa còn yêu Trang không”. Khoa hơi sựng lại, rồi đứng dậy đi ra khỏi chỗ. Tao chỉ kịp nghe thấy một tiếng hét thất thanh bên ngoài hành lang.
Cả lớp ùa ra và trước mắt tao chính là …. Máu
(… còn nữa )

6. CHIA TAY
“Máu, trời ơi chảy máu rồi, băng lại đi”

Con Hòa kêu lên thất thanh rồi mấy thằng con trai cũng lao đến, chắc sợ Khoa đấm thêm vài ô cửa nữa thì chắc nát tay. Lấy đâu ra tay để viết bài mà thi tốt nghiệp. Còn tao lúc đó chỉ nghĩ đến cảnh nó nhảy từ tầng 2 xuống thì xong đời. Cái suy nghĩ ấy thật đáng sợ và cũng làm cho tao mặt cắt không ra giọt máu nào. Tao vồ lấy tay Khoa, mấy mảnh kính còn gim vào tay nó, từ từ rút từng miếng nhỏ ra. Bọn con gái có đứa khóc rấm rứt, phần vì uống rượu cũng hơi ngà ngà, phần nhiều vì đứa nào cũng sợ. Khoa gầm gừ “ Không cần” Tao cũng trợn mắt lên “ Đừng làm loạn nữa”. Nói rồi tao định xé vạt áo đồng phục ra băng cho nó, nhưng chả đến lượt tao, con Sen có cái khăn mùi xoa , nó đưa cho tao để cầm máu.

Tổ mẹ, tao ghen nhá.

Tao nghĩ đến sau này mà thằng Khoa về rồi giặt khăn, rồi trả lại nó, rồi lại chuyện tình chiếc khăn tay trong khi tao đang khổ sở thế này máu tao lại sôi lên. Nhưng giờ mà không cầm, xé áo ra thì chúng nó chửi cho là làm màu , cũng nhục. Thôi đành cầm tạm. Mà tao ghen thì hoạn thư phải gọi bằng cụ. Con Sen nhìn thấy ánh mặt hình viên đạn của tao , nó hất tóc rồi bảo “khăn cũ rồi, bỏ đi không cần trả lại”

Thế còn được.

Nghe đâu Khoa bị gọi lên khiển trách, vì có quan hệ họ hàng với hiệu trường nên chỉ phải đền cái kính vỡ, chứ không bị quy vào tội phá hoại tài sản trường lớp

Bọn tao cứ thế xa nhau, tao ở lại Miền Bắc, anh vào Miền Nam thi, mất liên lạc luôn từ đó. Một ngày mùa thu trăng thanh gió mát, tao đang ở trong ký túc vắt chân đọc truyện thì nghe thấy con Hương chạy vào bảo

- Ơ cái con Trang này, loa dưới phòng quản sinh gọi mày ko nghe à? Có người đến thăm

À trường tao người ngoài không được tự ý vào nhé, đều phải đăng ký ở phòng quản sinh, gọi sinh viên xuống mới được lên phòng. Tao méo tin vào tai, vì bình thường mấy thằng lên đây nó sẽ hẹn trước. Sao có khách được nhỉ

Tao ba chân bốn cẳng phi từ trên giường xuống, lao mấy cầu thang mà lòng khấp khởi, ai ta, ai mà trịnh trọng thế ta. Vừa ngó đầu vào phòng quản sinh chả thấy đứa mẹ nào, ngó ra sân, bóng lưng ấy quay đầu lại cười thật tươi

- Chào em, lâu quá rồi không gặp
( còn nữa )
 
Sửa lần cuối:
Ngạn hỏi Chang chưa mà đòi chui vô nằm với tui?
anh với nó đấu kiếm đi, để Chang cho em, ngày xưa suýt nữa yêu em Chang ở Hải Phòng, giờ để em làm lại. chứ Chang ở SG thì trong bộ sưu tập của em có rồi, sau hơn chục năm chia tay thì em nó vân chưa lấy chồng. có khi do mình đá lưỡi phê quá nên những thằng sau không thể bù đắp vào chỗ trống được
 
anh với nó đấu kiếm đi, để Chang cho em, ngày xưa suýt nữa yêu em Chang ở Hải Phòng, giờ để em làm lại. chứ Chang ở SG thì trong bộ sưu tập của em có rồi, sau hơn chục năm chia tay thì em nó vân chưa lấy chồng. có khi do mình đá lưỡi phê quá nên những thằng sau không thể bù đắp vào chỗ trống được
Mày khôn quá mà, xê da. Chang này của tao rùi khỏi bàn cãi đi.
 
Mày khôn quá mà, xê da. Chang này của tao rùi khỏi bàn cãi đi.
tính ra là em cũng biết 3-4 em tên Chang ở HP, lớp học tiếng Anh của em cũng có 2 em, xinh (đương nhiên là không thể bằng Cún của em được) nhưng mà toàn những lúc em có nơi chốn rồi nên cũng chỉ là bạn học
 
tính ra là em cũng biết 3-4 em tên Chang ở HP, lớp học tiếng Anh của em cũng có 2 em, xinh (đương nhiên là không thể bằng Cún của em được) nhưng mà toàn những lúc em có nơi chốn rồi nên cũng chỉ là bạn học
Mày ko có duyên với người tên Chang rùi, cố quá thành quá cố đó. Ở yên đó nao cưới anh dành cho 1 bàn ha.
 
Chap 6
Quảng Ninh hẹn Hưng đi dạo, nhiệm vụ cao cả của Quảng Ninh là phải hỏi bằng được xem Minh định thế nào với Bắc Giang.

- Mày nói thật đi, có phải chúng mày thách thằng Minh tán con bé không ?
- Chị cứ đùa, tình cảm chúng nó bọn em quan tâm gì?
- Đừng đùa nó, con bé đanh đá thế thôi, hơi bà già nhưng cũng tốt tính. Nhất là hai phòng lại thân thiết, mày nói thật đi để chị còn liệu.
- Hì hì, thôi, em chả nói gì, nhưng chị cứ lựa lời bảo em chị đừng lụy quá, sau lại khổ.
( Một lúc sau tại phòng nó)
- Chúng mày điên à, thích gì con hâm ấy, vuốt từ cằm xuống chân chỉ chạm thấy đầu gối. Mà gái của tao là phải ngon, hiểu chưa?
- Bà khọm già bên phòng kia nhắc bọn mình đừng đùa nó quá, không hay đâu, nghe nói con Trang bên đó đanh đá thôi rồi. Nó đéo nể nang đứa nào đâu.
- Hay tao tán nốt con đó nhé.

Thằng Minh cười hề hề đểu cáng

Lúc đó tao đang dở tay giặt cái áo, đem ra lan can phơi thì nghe thấy chúng nó oang oang bên kia, tao ngó đầu qua nhìn vào phòng nó:
- Tao đố mày đấy?
- Wtf, tao tưởng phòng mày đi ăn ốc hết rồi?
- À, còn bà mày chưa đi con ạ.

Nó gãi đầu rồi nhảy qua lan can trèo sang:
- Nóng đéo gì, hề hề. Tao thừa nhận là tao không thích nó. Tại nó cứ quấn quá, bám riết lấy, mà mày biết đất,tao thì thương người…..
Nó vừa nói vừa lấy mặt ngoài ngón tay vuốt vuốt mặt tao, tao cũng không né, mặt cũng chẳng biến sắc, nhìn thẳng mặt nó rồi nói :
- Tao đéo quan tâm, trần đời tao ghét nhất những thằng họ Sở, nên đừng dây đến phòng tao.
Nó cúi sát mặt vào gần tao rồi nói:
- Yes, madam

Rồi xóc tay vào túi quần sooc ,vừa huýt sáo vừa đi ra cửa chính. Nó lấy chân đẩy cửa vào chứ đéo mở bằng tay như người thường, rồi quay lại nháy mắt rất tình tứ. mẹ kiếp, nhìn mà buồn nôn.

Tao cũng nhếch mép cười khẩy. Bắc Ninh vẫn ngó từ lan can nhìn sang cười cười . Tao vẫn rất cảm kích vì nó trông tao lúc tao say xỉn, tao quay lại chuyện với nó.
- Cảm ơn Hưng vì chuyện hôn trước, nếu ko có Hưng , chắc Trang cũng không yên tâm mà say khiếp vậy.
- Không sợ Hưng làm gì à?
- Không, vì Trang biết, chẳng thằng nào dám làm gì khi một đứa đang thất tình, khác gì chó ngộ đâu, nhờ!
- Mà Trang uống ghê quá!
- Thôi bỏ qua đi, nhắc làm gì?
- Giờ Trang ổn chưa?

Tao cười cười ,không trả lời gì cả, ai dám nói mình ổn khi tim toang hoác một lỗ to đùng ra thế, ai dám nói mình quên sạch sẽ sau khi tỉnh sau cơn say. Hai đứa cùng nhìn ra sân vận động, từng đôi một đi dạo. Thi thoảng lại thấy mất hút sau vài gốc cây, mỗi đứa một suy nghĩ riêng, chẳng nói chuyện nữa, nhạc bên phòng tao vẫn nỉ non giọng của Lam Trường " từ khi quen em anh đã biết bối rối...."

Một lúc sau con bạn ở phòng kế bên bảo Quảng Ninh gọi tao xuống quán ốc. Thấy bảo mang cả tiền nữa, tao đoán lại rượu rồi. Y như rằng, vài chén là Bắc Giang tưng bừng ngay, nói năng loạn xị ngậu. Con bé có cái tật rất xấu, chả biết say thật hay giả say nữa, nhưng cứ mượn gió bẻ măng, gào rống lên.

Tao xuống , Hưng Yên mừng như trút nợ :
- Chị uống hộ em với, chị C cứ bắt uống mãi mà em say rồi.
Tao nhìn Bắc Giang rồi gọi đổi chén, uống cốc nhựa, loại cốc hay uống trà đá ngoài vỉ hè ấy. Con bé trợn mắt, tao bảo đã uống thì thế mới đã. Con bé bảo tao say rồi, ko uống nhiều nữa.
- Thế nó nói gì với mày?
- Nó bảo nó không yêu một con ngộ.
- Thế nó lại giống thằng Sơn à?
- Giống thế loàn nào dc, một thằng đểu tử tế. Một thằng tử tế đểu, khác chứ.
- Để mai tao nghỉ học sang nói chuyện với nó xem sao?
Rồi con bé ngửa cổ tu cả chén tao và chén nó. Bọn tao về khi tất cả đều chân nam đá chân chiêu , rồi cả bọn ra sân vận động, hát thật to và cười sằng sặc. Đúng là một lũ rồ lũ dại mà. Đàn bà uống say phiền lắm đấy, cứ như sợ cả thế giới biết mình không uống rượu vậy, he he

Trưa hôm sau bọn tao đi học về, thấy Bắc Giang nằm khóc sưng mắt. Hỏi mãi không nói. Quảng Ninh lại sang phòng bên cạnh xem sao lại thế thì thấy cảnh cạnh Minh là một em xinh như mộng, dịu dàng môi đỏ, da trắng, tóc dài ngồi bẽn lẽn bên cạnh. Thấy Minh gãi đầu giới thiệu với Quảng Ninh đó là bạn gái mới ở tp Hải Dương lên, em ấy cũng không bảo là sẽ lên Minh cũng thấy bất ngờ. Quảng Ninh giả vờ mượn dao để gọt hoa quả rồi đi về, mặt em ấy ửng đỏ, ngượng ngùng ,nhìn yêu quá.


Tối, MInh đưa em ấy đi chơi, cũng chả quan tâm xem Bắc Giang nhà tao bỏ cả cơm trưa lẫn chiều . Minh đi cả đêm cũng không thấy về phòng. Bắc Giang cứ bảo không quan tâm nhưng nằm thở dài sườn sượt.

Hưng ngó đầu sang huýt sáo, Hưng Yên nhà tao chạy ra lan can, thấy nó bảo cả phòng bên đó mời bên này đi trà đá, Bắc Giang không đi, cả bọn hiểu ý, để Bắc Giang một mình.

Hưng kể lại chuyện :
Minh bảo phòng nó là hôm qua chúng nó đi bay nên về muộn, sáng nghỉ học. Con NY lên rồi vào phòng nó, thấy bảo đang sờ soạng hôn hít gì đó, chuẩn bị đè con bé ra thì thằng bé nhớ ra chưa đóng cửa lan can, lon ton chạy ra thì thấy Bắc Giang nhà tao đang trợn mắt nhìn vào. Đm oan gia, cơ mà thằng bé vẫn đóng cửa lan rồi cũng vẫn cố ý để con NY biết có người đã thấy.
- Đấy chuyện chỉ có vậy, gì mà căng.
- Vâng. Chả có gì căng, chỉ có vậy. Nhẹ như không!
- Chả không, nó có nói nó yêu C nhà bà đâuđâu. Cứ tự nghĩ ra rồi khổ thôi!
- Lý do vcl, đá lông nheo nó làm gì, hò hẹn nó làm gì, ai cũng thấy rõ ràng là tán tỉnh, còn bảo có gì mà căng.
- Thôi thôi. Các bà bớt ảo tưởng đi. Mới có thế đã tưởng bở rồi.
- Con C nó cũng đanh đá. Chúng mày đừng làm nó điên lên.
- À. Phải ghê gớm như Chang thì mới sợ chứ C thì bình thường nhá
Tao cười thật to và đưa cốc nước lên uống, chả nói gì nữa. Lủ móa, mình như chằn tinh vậy

Tao để ý chỉ có Phương là không bao giờ nói gì , chỉ cười hòa theo, phải nói thằng đó duyên thật, hơi gầy và cao. Lém nhất vẫn là Hưng và thằng mắt hí ở Thanh Hóa. Huy thì hay về nên bọn tao ít tiếp xúc, nó cũng kín tiếng, chẳng giao lưu gì nhiều
Xong rồi bọn tao cũng chém gió chuyện khác nữa, nói chung kẻ đau lòng nằm khóc, người vui vẫn đang cười.

Mấy hôm sau, phòng tao như có đám, cười to không dám , nói to cũng không. Bắc Giang cả ngày lầm lì, không nói với ai câu nào, nó đã khó tính giờ càng trái tính. Ở trong phòng , tiết kiệm nhất vẫn là nó. Không bao giờ tiêu quá tay, mua cái gì cũng nâng lên đặt xuống chán chê. Chăm học nhất vẫn là Hưng Yên, vì con bé quyết thi Đại Học Văn hóa trên HN, không chịu học dân lập ngày nào cũng 2h đêm mới ngủ. Nhiều khi nửa đêm tỉnh dậy thấy dớt dãi của con bé đầy vở vì ngủ gục, nhắc nó đi ngủ, lại choàng tỉnh " Em chỉ mới chợp mắt thôi", xong rồi lại tụng kinh tiếp.
Tao nhìn sang giường Bắc Giang, con bé vẫn thức, thấy tao, nó cười hì hì như ma làm. Tự nhiên rợn tóc gáy vì có lần nó nói, nhà nó từng có thờ ma xó....
( còn nữa....)
 
Các bạn đọc chiện mà ko giao lưu gì nữa à ! Ahuhu
Thực ra mình đi mượn chiện này để sửa lại là vì nó thiếu cái kết á. Thôi tiếp nha

Chap 7
Bắc Giang nhà tao cứ như hâm, thi thoảng cười như Thúy Vân giả dại,đầu tóc cào cho đến bù xù lại còn buông thõng ngang vai, đến tao cũng không hiểu là nó cố tình hay nó đau lòng thật. Nhưng cái cách thể hiện chỉ chứng tỏ nó thật sự đang thất bại mà thôi. Với tao, đã thích thì xanh chín, chứ không kiểu làm khổ mình vậy, để người khác nhìn vào đánh giá. Mệt !!!

Sau hôm đó thì phòng tao đã gọi thằng Minh là sở khanh. Minh sở khanh đi ra ngoài ngót 2 hôm thì về, người rạc như gà trống vừa cật lực đạp mái. Nó cũng chẳng thèm liếc qua Bắc Giang nhà tao cái nào, ngủ thẳng cổ từ sáng đến tận đêm khuya. Bắc Giang cứ bồn chồn, hết ngồi lại nằm, hết nằm lại ra bàn học, để nghe nhạc. Cúi xuống học tiếng Trung như kiểu chăm lắm mà mặt mũi thất thần,. Ai cũng biết nó học mẹ gì tầm này, tâm hồn đang treo sang phòng bên cạnh rồi, cơ mà thằng đó đang chổng dái lên ngủ lại sức, nó có quan tâm đéo gì đến tâm trạng Bắc Giang.


Trường tao có căng tin đẹp và sạch lắm nhưng bọn tao thường không xuống ký túc ăn, mỗi ngày phân công hai đứa đi mua thức ăn, sáu âu cơm. Cứ theo lịch mà mua cho cả phòng, cơm sinh viên rẻ bèo, thế mà Bắc Giang cũng chỉ ăn có mỗi rau với lạc. Chắc nhân cơ hội hờn này, giảm béo luôn.

Đi mua sớm quá thì căng tin không bán, đi muộn quá thì hết cơm, xếp hàng , chen lấn nhau là chuyện thường. Phải công nhận bọn con gái chăm chỉ và sạch sẽ, ko bẩn như bọn đàn ông, trong lúc hai đứa đi mua cơm, là hai đứa khác ở nhà lau phòng , gấp quần áo. Hai đứa khác thì tắm và giặt giũ đồ cả phòng, cứ phân công mà quay vòng nên chẳng phải cãi nhau bao giờ. Tinh thần đoàn kết ở phòng tao phải nói là đỉnh và quy củ nên chẳng bao giờ cò chuyện ai có đồ ăn mà phải giấu riêng , cái gì cũng dùng chung hết. Mấy đứa con gái phòng khác lại không vậy, ăn riêng, đồ ai nấy dùng, cơm ai nấy ăn, nên chúng nó hay nói xấu nhau, sống bằng mặt mà không bằng lòng.

Bọn tao học Văn hóa và Quản trị nên không cần máy tính, chứ bên học Kế toán và Xây dựng thì cần, nhưng tao thấy chủ yếu chúng nó dùng là để chơi game, tao biết chơi Hafp-life và Đế chế, sau này chơi Liên quân cũng đỉnh nha. Đấy lại nói về biệt danh, tiện đặt tên cho Minh Sở Khanh thì có Hưng tử Tế, Vinh Hiền lành , Hùng Cừu ( trong phim sự im lặng của Bầy Cừu), Phương Handsome . Bọn nó cũng chưa từng biết chúng nó có những tên như vậy.

Ăn cơm xong, tao và Hà Nam sang phòng bọn kia chơi đế chế, Hà Nam cũng máu lắm nhưng chơi không giỏi vì nó chăn dân ,chạy dân rất kém, nó cũng không kiên nhẫn ngồi lâu được. Nó và Phương ngồi tán chuyện, toàn hỏi cái đẩu đâu, hình như Phương thích Hà Nam nhà tao. Đúng lúc ấy, Hưng dẫn bạn ở bên ngoài về phòng chơi, tao thấy thằng bé đờ ra khi nhìn Hà Nam nhà tao. Sau này mới biết , nó bị sét đánh giữa trời quang khi lần đầu thấy con bé. Thằng này cực kiên trì và biết điều, nên cũng được nếm trái ngọt là lấy được Hà Nam nhà tao. Cơ mà cũng chật vật hơn đánh trận Nhưng trên đời này, ko giàu thì phải đẹp trai, không vài thứ ấy thì chân trong chân ngoài anh phải đụ cạ thì mới mong tu được thành chính quả ahihi.

Đang chơi đến đoạn hay, thì con Hương đen ở phòng chạy sang tíu tít:
- Chúng mày! Đi chiến thằng Trường với tao, nó đang tán con Hường phòng tao.
- Mày điên à, chúng nó yêu nhau. Chiến cái gì?
- Mày không biết thôi. Thằng này đểu lắm, cả lớp tao ghét, đong lọ nước mắm, ngắm lọ dưa hành, ky bo kẹt sỉ có tiếng . Bọn tao không thích nó.
- Sao không nói con Hường!
- Con này thích nó lắm cơ, không nói được !
- Tao đang chơi dở, không đi đâu.
- À, Trang. Hay mày xem bói cho nó, rồi phán xằng mấy câu. Con này mê tín lắm, nghe là tin liền.
- Mày điên à, bói toán gì?
- Thôi, tao biết cả rồi .

Dm, chắc lại cái phòng tao lại đi tuyên truyền .À quên chưa kể với chúng mày, ngay đêm thứ hai vào phòng , tao đã giờ trò bói bài tây và xem chỉ tay ra dọa chúng nó. Cái này không phải nói phét đâu, nhưng tao cũng có khiếu bói toán phết. Chỉ cần tinh ý một chút, nghe dăm ba câu, quan sát tốt một chút là tao phán thành thần luôn. Cũng éo hiểu ,nhưng những gì tao phét ra thì lại đúng. Tao cũng không hiểu lắm, lúc đó tao vẫn rất tỉnh táo, không bị bà nào, cô nào ,cậu nào hay ma mảnh nào nhập hết, tao vẫn nói trúng về quá khứ và tương lai của bọn nó. Hôm đó xem bài tây xong, không đứa nào dám vào phòng vệ sinh để đi đái. Hưng Yên còn thất thanh kêu lên khi đánh răng mà nhìn thấy nó trong gương lúc nửa đêm. Thật là bọn dzồ.

- Tao không biết xem, chúng nó bốc phét đấy
- Tao không tin, thôi, mày giúp nó hộ bọn tao, chứ không phòng tao loạn mất.
Đkm, thằng nào mê game, thừa biết lúc đang chơi mà có đứa lải nhải bên cạnh, chỉ muốn bin cho vài cái vào alo. Tao ậm ừ cho qua chuyện, con bé hẹn 9h đưa Hường sang.

Tối đến, phòng tao đông kín người , cả phòng nó sang, thêm vài đứa khác phòng khác, đứa nào cũng im phăng phắc .
Bọn phòng tao trố mắt, vì tao nói không xem nhiều vớ vẩn, thế là bộ bài được đặt nghiêm chỉnh trên cái đĩa, con bé Hường thành tâm chắp tay trước ngực hệt như đi đền phủ.
- Mẹ sư, tao chết đâu mà mày cúng.
- Mày xem cho tao đi.

Thật tao cũng ko hiểu tao học được cách xem bài ở đâu, tao nhớ là chọn ra 4 con J, sau đó tráo đi tráo lại 7 lần, rồi chia bài làm 4 phần. Thích con nào lật con ấy đầu tiên. Con bé run tay, rơi cả bài, tao bảo không xem nữa, rơi bài rồi, xem cũng không linh nghiệm. Mặt con bé tội nghiệp , tao lại nói, chắc chắn không đẹp rồi. Con bé xếp làm bốn góc, lật một con thích nhất. Tổ sư J Bích. Với tao con J Bích là con xấu nhất. Cái này phải nói thật với chúng mày. Tao không tin tâm linh, nhưng hồi đó, nhìn vào từng con, tao có thể tả được gần chuẩn khuôn mặt của người cần nói đến ( sau tao nghĩ, mẹ sư, mặt người chỉ có gầy hoặc béo, hoặc bình thường, nói chung chung kiểu đéo gì chả trúng). Ngoài lề tí, hồi xưa tao đi xem bói, không phải xem để biết tiền duyên hậu kiếp, mà xem để biết các bà ấy dối trá và ăn tiền thế nào. Nên bà bói nói gì tao đều vặn lại, có bà cứng đờ mẹ nó lưỡi lại cứ bảo tao con nhà giời, nên về lập một đền một phủ đi. Nghe hài vãi. Ấy thế mà cũng nhiều chuyện không giải thích được mà đến tao cũng không dám khiên cưỡng. Đành cúi đầu mà thuận thôi.

Lại quay về Hường, sau khi chia 4 con ra rồi xếp ngay ngắn, hai con trên hai con dưới thẳng hàng, rồi nó bốc lấy 1 con:
- Mày bốc lên con này xấu lắm Hường ạ, về ngoại hình thì thằng này không cao, đậm người, da trắng, mắt hơi hẹp, nhưng nhìn tổng thể là đẹp trai. Tuy nhiên tính hơi đàn bà. Nó có thích mày thật , nhưng nó cũng còn vài đứa nữa , Tính tình hơi chắc chắn chứ tao không muốn nói đến việc nó là người tính toán chi li ( tao nhớ lời mớm của con Hương Đen lúc chiều ) Tao ghét những loại đàn ông mà lúc nào cũng là lượt thẳng thớm. Mà tao thật, mày có thích nó lắm đâu, chẳng qua nó quan tâm mày quá nên mày mến nó thôi.
- Ừ đúng rồi, tao thấy nó quan tâm tao nhiều nên tao cũng thấy thích thích .

Con Hường cố đề cao bản thân, chứ thực ra thích nó bỏ mẹ đi được ấy.
- Mày lật ba con nữa đi. Thằng này chút nữa tao xem riêng cho hai đứa mày.

Nó cẩn thận lật từng lá bài lên, chỉ còn 3 con, rô, cơ, tép, ba con này ứng với ba thằng thích nó hoặc nó thích. Lại có cái hay để phán :
- Ở lớp cấp 3 của mày có một bạn học khá phết ,sao mà nó thích mày thế, nhưng sao đi học đại học lại không chơi với nhau nữa.( Bốc con J rô nhé)
- Tại tao từ chối nó, nên nó có bạn gái khác rồi ( Ố ồ, chuẩn hả?)
- Ừ. Nhưng nó vẫn có ý chờ mày đấy,
Mắt nó long lanh, đứa con gái nào có thằng theo mà chả thích.
- Mày có thích một anh hơn tuổi mà anh ấy lại cứ ỡm ờ. Chẳng nói thích cũng chả không, vẫn quan tâm mày lắm. Có điều mày hơi ngại vì xa xôi, anh ấy lại đi làm rồi đấy, mà sao mày không thể hiện tình cảm cho anh ấy biết à?
- Ừ, sao mày biết ?
(Cái đệch, đứa con gái nào chả có ngưỡng mộ một thằng hơn tuổi ?)
- Bài lên thế .Nhưng nói thật nhé, mày có một thằng si mày lắm, mà mày không để ý, khổ thân thằng bé xấu trai tí thôi nhưng chung tình. Hay mày yêu mẹ nó thằng này. Biết đâu lại sướng .
- Không tao ghét lắm. Đã xấu lại còn như hâm ấy. Thôi, mày xem cho tao với Trường đi. Xem tao và nó thế nào nhé!
( Xinh như nó, không có thằng thích mới lạ, thế nên kiểu méo gì tao bói mà chả đúng, kkk)

Ok, mày lấy 4 quân J, 4 quân Q rồi tráo 9 cái, rút dc một con J và 1 con Q thì tao xem. Bỏ hết bài từ 6 trở xuống đến 2 nhé!
Bên ngoài đứa nào cũng nín thở, nhìn mặt tao và mặt nó, nghiêm trang vãi đái. Dự là đêm nay lại khỏi ngủ, phục vụ gần chục con dẩm lol, tao lại phải trổ hết tài nói phét . ĐM, biết gì khổ nấy chứ sướng gì đâu, kể cả là biết bốc phét

P/s : Để nhớ lại đoạn xem bói nay mà tao phải mua một bộ bài đấy! Không biết viết đến đoạn siếc, tao có phải ra sở thú không cơ, DKM TSB chiện với chả trò
 
tính ra là em cũng biết 3-4 em tên Chang ở HP, lớp học tiếng Anh của em cũng có 2 em, xinh (đương nhiên là không thể bằng Cún của em được) nhưng mà toàn những lúc em có nơi chốn rồi nên cũng chỉ là bạn học
Chang nào mà chẳng giống nhau
Cũng 2 cái mắt một đầu mà thôi
Nghiêm cũng đào hoa phết nhề ?
 
Chang nào mà chẳng giống nhau
Cũng 2 cái mắt một đầu mà thôi
Nghiêm cũng đào hoa phết nhề ?
với đàn ông, thì ít khi biết đủ lắm mày. chẳng qua là suy nghĩ bằng cái đầu có tóc nhiều hơn cái đầu không có tóc thôi. chứ như ngày xưa tao chơi ở lớp đại học, có ông mà một lúc 6 con người yêu, con nào cũng đã lên giường, rồi một hôm đẹp trời con người yêu chính thấy tin nhắn, thế là nó nhắn hết cho các số nghi ngờ trong danh bạ, con đéo nào cũng trả lời lại là người yêu :too_sad:
từ cái ngày chim tao biết hót, thì không bao giờ thiếu gái cả. ngày xưa mẹ Cún đi xem bói cũng nói tao đào hoa mà. cũng may mắn là phần lớn gái thì tao đối xử tử tế, không lợi dụng kiểu chơi bời.
 
với đàn ông, thì ít khi biết đủ lắm mày. chẳng qua là suy nghĩ bằng cái đầu có tóc nhiều hơn cái đầu không có tóc thôi. chứ như ngày xưa tao chơi ở lớp đại học, có ông mà một lúc 6 con người yêu, con nào cũng đã lên giường, rồi một hôm đẹp trời con người yêu chính thấy tin nhắn, thế là nó nhắn hết cho các số nghi ngờ trong danh bạ, con đéo nào cũng trả lời lại là người yêu :too_sad:
từ cái ngày chim tao biết hót, thì không bao giờ thiếu gái cả. ngày xưa mẹ Cún đi xem bói cũng nói tao đào hoa mà. cũng may mắn là phần lớn gái thì tao đối xử tử tế, không lợi dụng kiểu chơi bời.
Thế hóa ra Cún lại may quá khi ko lấy mày nhỉ?
 
Chap 8
( Chap này dài quạ)

Con Hường hồi hộp như đi ăn cắp, tay tráo bài run run đến toát cả mồ hôi. Mồm lẩm bẩm xin gì tao nghe chả rõ. Đíu hiệu sao nó và bọn dẩm kia lại tin vào mấy trò bói toán này thế. Tap tin là có thể bài nó lên thì hiện tất đấy, cơ mà còn tùy trình độ của đứa phán đến đâu nữa. Bất kể làm gì cũng phải có tri thức và logic, nếu nói trong tất cả các thuật bói toán. Tao thích nhất là Tử vi và kinh dịch, theo tao nếu ai có sự hiểu biết và dày công nghiên cứu, có duyên nữa thì có lẽ mọi từ ngữ nói ra không phải là võ đoán nữa. Tao lại chỉ tin vào cái gì giải thích được bằng khoa học thôi, không thể lý giải được thì tao buộc phải đổ cho tâm linh,tao thích là vậy nhưng chưa từng mù quáng, chưa từng dùng để lợi dụng đi trục lợi trên việc bói toán. Vì tao biết , làm bất cứ gì thì rồi cũng phải trả giá mà thôi. Có lẽ vì thế nên khi tao chém gió bọn nó cũng rất thích, chuyện, tao có đéo gì đâu ngoài tâm hồn đẹp và tư duy tưng tửng. Trên đời này có gì phải sợ, sai thì sửa mà chửa ko thích thì khỏi đẻ luôn!

Nó rút trong 4 con J và 4 con Q ra được 1 con Q cơ và vẫn là J Bích. Số con bé nhọ vãi, cả bọn ồ lên và hỏi nó lúc nãy đi ẻ đã rửa tay chưa? Mặt con bé lại ỉu xìu, tao động viên nó, còn ở bài chia sau nữa mà. Nó đặt con J bích và con Q cơ làm đứng đầu 2 hàng. Sau khi bỏ đi số 2,3,4,5,6 là 24 con thì còn lại 30 con. Tao tráo 30 con này rồi chia đều thành 2 hàng dưới J bích và Q cơ . Nghĩa là dưới mỗi con J Bích và Q cơ có 15 con bài xếp dọc theo thẳng hàng. Tao cầm bài lên, thiếu mỗi điếu thuốc nữa là thành mẹ nó thầy bà chứ chả đùa. Rôi e hèm 1 tiếng rõ to xong phán, thực ra tao làm trò cho chúng nó cười, mà mặt đứa nào cũng căng như dây đàn. Buồn cười vãi.

-Về mày trước nhé, mày vốn hiền lành, có rất nhiều bạn bè, sống hòa nhã lại xinh đẹp nên ai cũng quý mến. Mày có hai đứa bạn cực thân nhưng chúng nó lại không ưa nhau. Hai đứa cùng thích chung một thằng, nhọ cái là thằng đó lại không thích hai đứa ấy mà lại đi thích mày. Nhưng mày lại không thích, mày thích người khác, Người khác lại ỡm ờ, chẳng ra đâu vào đâu.

- Về công danh nhé, bố mẹ mày lo cho mày đi học cái khác sao mày không đi?
-Bố mẹ tao muốn tao đi du học, nhưng nhiều tiền lắm với lại tao học không có tốt, nên tao không muốn.
-Vậy là mày bỏ qua cơ hội để có tương lai tốt hơn rồi, nhưng không sao cả, thứ đã tốt thì dù ở hoàn cảnh nào cũng tốt. Tao tin mày sẽ sớm nghĩ lại về việc đi du học thôi vì theo bài lên, mày sẽ có một sự biến đổi bất ngờ sắp tới đó.
-Không có đâu, tao đã thi vào đây, học ở đây là tao không đi rồi.
-Ô kìa, cãi tao làm gì, tao cũng biết đéo đâu, có thế nào tao đọc cho mày thế, mày nghe cho vui chứ tin làm gì! Cấm cãi.
-Còn về cái thằng mày xem, tao chỉ hơi lạ là sao mày muốn xem một thằng mà đầu lại xếp thêm thằng nữa vào đây vậy?
-Ừ tao có tí không tập chung!
-Chả sao, tao đọc luôn ra hai thằng cho mày. Cái thằng mày thích và nó cũng đang tán mày ấy, chả đứa méo nào nó ưa đâu. Mà mày cũng kỳ lạ, thấy chúng nó không ưa thì mày lại thấy thương, tình thương mày bao la quá đấy. Mày nên phân định lại là mày có thích nó hay không, hay chỉ là sự ái ngại với thương cảm thôi nhé.

( Nói đến đoạn này tự nhiên tao lại đặt tâm tư mình vào đó, vì tao nghĩ đến hình ảnh của Sơn, cũng y như thằng này, dù tao chưa từng nhìn thấy Trường, nhưng không hiểu sao tao có cảm giác nó rất giống Sơn. Con bé Hường thì không giống tao, nó mỏng manh và dễ tổn thương hơn. Thôi thì tránh nó đi vào vết xe như tao, tao quyết rồi, tao sẽ phá đoạn tình cảm này của nó vậy)

Tao lại tiếp tục :
-Phải công nhận thằng này đẹp mã, nếu đúng theo bài lên thì đến tao , tao cũng mê chứ chả nói gì mày,( tao mê mê cl, bẩn tính) Nó có hơi khiêm tốn về chiều cao chút thôi. Nó có thực sự thích mày hay không thì tao chịu, vì bên cạnh nó giờ tao vẫn thấy có một đứa con gái đang song song với mày. ( Mấy đứa phòng tao đã mớm vào tai tao rồi, kkk)

Tao lại nhìn mấy đứa đang vây quang rồi to giọng:

Chúng mày thử xem nó còn tán con nào ở trường không nhé!
Con Hương đen nhanh nhảu :
-Đứa nào nó chả quan tâm kiểu ấy, cái này để tao, mai có kết quả luôn.

Tao thấy mặt con bé Hường buồn thiu :
-Mày không cần buồn, vì mày sắp gặp một người khác phù hợp với mày hơn nó đấy ( Sắp là bao giờ thì tao đéo biết nhé). Rồi mày xem, người yêu mày không phải là thằng này đâu, tình yêu nó phải khác cơ. Con một người nữa mày nghĩ đến, lại là cái anh có nghề nghiệp rồi, mày cứ định chờ xem người ta nói gì à. Người này cao ráo, hơi gầy, rất duyên nhé. Nhiều người thích anh ấy vì anh ấy điềm tĩnh ( đi làm rồi chả hóa sói, có bạ đâu nói đấy như sinh viên đâu mà chả điềm tĩnh). Mày nghĩ đi, nếu họ thích mày, cũng chẳng chờ đến bây giờ đúng không? Tao chỉ muốn nói, nếu mày thích thật sự thì thử xem. Thời nào rồi còn lo trâu với cọc nhờ ( ĐM, nếu vào tao tao cũng éo chủ động, to mồn vl)?
-Trang, tao muốn hỏi?
-Ừ!
-Thật sự là bài lên vậy?
-À nói vui thôi, chứ tất cả chỉ là tham khảo.
-Có rất nhiều cái mày đúng, tao chỉ thác mắc là sao các mối quan hệ của tao mày lại nói được thôi.
-Ờ thì mày chia bài, có gì tao nói ấy.

( Chả lẽ lại nói, đứa nào lớn lên chả có vài người thích mình, thêm sự ảo tưởng thì chả ra cả rổ người à, rồi làm gì có ai hòa nhã xinh xắn mà không có bạn thân, thì cứ phán bừa vậy, nếu sai sẽ lấy cái đúng bù vào thôi, ahihi)

Xong nó là cả bọn nhao nhao lên. Tao chơi trò rút 1 lá bài, những đứa nào đơn giản tao phán xanh rờn là không có gì để xem. Cũng tùy hứng, thích thì xem, không thích thì lại thôi, thật, cũng có khi thấy chợn chợn, nhiều khi tao cũng không biết, có linh cảm gì đó khiến tao bỏ qua xem cho ai, hay dừng lại xem cho ai. Đến bây giờ, tao cũng chưa từng cợt nhả với việc giác quan thứ 6 của tao. Mọi người vẩn bảo tao thính như chó. Mẹ chúng nó, đã nói đúng lại còn nói to. Chán!

Tao thấy Bắc Giang đi ra khỏi phòng, từ hôm nó gặp chuyện với Minh sở khanh, nó thu mình vào hẳn. Tao nhìn đồng hồ, hơn 11 rưỡi rồi. Cũng mệt, tao bảo chúng nó thu bài, mấy đứa chưa đến slot cứ nì nèo. Tao bảo tao đi nói chuyện với Bắc Giang, nó đang buồn. Cả bọn không nói gì nữa. Tao vớ 2 lon bia đi tìm nó. Chúng mày đừng thắc mắc vì sao là sinh viên mà bọn tao lại có đầy đủ vậy, vì đứa nào vào đây hầu như đều có điều kiện hết, là ít hay nhiều thôi. Phòng bọn tao lại hay liên hoan, nên bia bọt rượu chè luôn có đủ. Xong thỉnh thoảng mọi người về quê là khi lên đồ lúc nào cũng ngập mồm.

Phòng tao ở tầng 5., Trên còn một tầng 6 nữa, trên tầng còn một tầng thượng, cứ 6 phòng lại có 1 cầu thang lên tầng thượng, chỗ đó cực lý tưởng cho ai đó muốn ôn bài và bọn yêu nhau chim chuột. Tả qua cái cầu thang lên sân thượng cho chúng mày nghe, nó chỉ bằng ½ bước bậc thang lên giữa 2 tầng, đỉnh cầu thang như một chiếu nghỉ, giữa sân thượng và cầu thang là một cái cửa gỗ , nếu muốn lên là phải mở cửa, cửa cũng không khóa bao giờ.


Trời sắp vào đông nên thu sương xuống hơi se lạnh, Bắc Giang ngồi co ro dáng vẻ vô cùng cô đơn, tao đưa cho nó một lon, và nhờ nó mở cho tao, đến giờ tao uống bia hay nước ngọt mà bằng lon, tao vẫn không biết làm sao để giật nắp,hoặc người khác bật hộ, hoặc dùng đũa để chohc vào rồi gẩy cái nắp lon lên. Nhìn phèn vãi. Nó ngửa cổ uống 1 ngụm, chắc bia uống nóng nên hơi đắng cổ, nó nhăn mặt. Tao cũng uống một ngụm rồi bắt chuyện. Bọn tao ngồi gần nhau, lại ngồi ngoài sân thượng, nói chuyện cũng chỉ thì thầm đủ nhau nghe, gió thi thoảng vẫn thổi qua rừng cơn sương lạnh. Tao hỏi nó:
-Vẫn buồn à?
-Buồn gì đâu!
-Tao thấy mày cứ thờ thẫn, tao hiểu cảm giác thích 1 người, nhưng nhận lại là sự thất vọng đấy
-Mày vẫn nhớ Sơn à?
-Quên nhanh thế ư?
- Mày tiếc gì cái loại khốn nạn ấy, rồi nó cũng chẳng có kết cục tốt đâu?
- Nó khốn nạn ở đâu?
- Yêu mày mà vì lợi ích cá nhân mà bỏ mày thì chả khốn nạn
- Không, là đến lúc nó hết yêu tao, là nó có cảm xúc với người khác nên mới thế. Vậy Minh có khốn nạn không?
- Có
- Vậy sao mày phải buồn về nó, mày vừa bảo tao, khuyên tao, vậy mày thì sao?
- Tao.....

Nó chưa kịp nói tiếp thì nghe trong cánh cửa phía cầu thang phát ra âm thanh the thé:
- Cho anh yêu một cái nào!
- Thôi anh, lỡ có ai lên đây thì sao
- Sợ gì, muộn lắm rồi làm gì có ma nào?
- Thôi, em sợ lắm.....
-
ĐKM, lại được xem siếc miễn phí à, hai đứa nhìn nhau ngượng ngùng, đi xuống hay rình để xem? Bắc Giang nhà tao có một cái tật, rất hiếu thắng và tò mò,khó tính và ấu trĩ. Bắc Giang tự nhiên quên mẹ nó là nó đang thất tình, nó làm …..

Tao cũng không nghĩ nó lại xử sự như thế trong cái tình huống dở khóc dở cười này. Cũng vì chuyện này mà hôm sau nó khác hẳn. Đấy, đôi khi ta cứ cố để thoát ra những bế tắc, nghĩ mãi đau khổ mãi cũng không làm sao dứt ra được, chỉ một suy nghĩ hay nhìn thấy điều gì đó, ta như vỡ ra, ngộ ra, và cuộc đời lại rẽ ở một hướng khác. Với tao, cuộc sống luôn đầy sự bất ngờ chúng mày ạ!
(...còn nữa)
 
Chap 9
- Mày có muốn về phòng không ? Tao hỏi nó
- Không xem được à?
- Tao nghĩ là không nên.
- Tao muốn biết đó là ai
- Để làm gì?
- Tao thích , thế thôi.

Nó nói rồi kéo tao xềnh xệch đến cánh cửa sân thượng. Tao thấy thật buồn cười, trời tối om, nhìn thấy gì mà nhìn. Lại còn hẳn hai đứa con gái, một đứa đang thất tình, à không, có một đứa cựu thất tình nữa, là hai đứa đang thất tình đi rình xem siếc. Hài vl.
Ờ mà không tối, ánh điện từ các phòng hắt lên, ánh điện từ sân vận động len lỏi vào phía bên kia ô kính nhỏ, tao chỉ e là nếu chúng nó nhìn ra sân thượng sẽ thấy bóng bọn tao hắt lên bóng cửa chứ chả đùa.

Bắc Giang áp mắt vào lỗ khe cửa để xem thằng đó là thằng nào, con đó là con nào. Tao cũng không có chỗ để chen với nó, chỉ nghe thấy tiếng hôn nhau nhóp nhép, tiếng rên khe khẽ của đứa con gái, tiếng mút chùn chụt, chắc thằng kia đang bú ti như chó con bú chó mẹ cũng nên.
- Cho anh yêu nhá.
- Thôi, ở đây nguy hiểm lắm, hôn thôi.
- Nhưng anh muốn, anh thèm lắm!
- Một cái thôi đấy nhé!

Bắc Giang tinh nghịch nhìn tao, tao trợn mắt ra hiệu nó đi xuống , hất hàm nó đi về phía cầu thang bên kia. Nó lắc đầu, rồi đứng dậy. Vì cũng chẳng biết là đứa nào, vì trong cơn đê mê nó cũng chẳng gọi tên nhau. Tao thấy nó rất quái, đúng đến đoạn cao trào thì phá đám.
Nó gõ tay vào cửa rồi hắng giọng nói theo kiểu phim kiếm hiệp :
" Sư ca sư tỉ, dừng cơn sung sướng lại cho bọn muội xuống phòng được không ? Đứng trên này lâu quá muỗi đốt tê hết chân rồi?"
Tao phì cười, sao nó có thể nói giống giọng lồng tiếng của phim Tàu đến vậy. Tao thấy bên trong im thin thít , thở mạnh cũng không dám là cái chắc.
Khoảng 5 s sau nó lại lên tiếng :
- Nếu không cứ giữ nguyên hiện trường , bọn muội vừa đi vừa bịt mắt, chỉ để he hé nhìn đường đi, nhất định không có nhìn đại huynh và tỉ tỉ hành sự đâu a.

Miệng nói tay làm, nó đẩy cửa rồi đi vào, cơ mà bọn kia nhanh hơn, chạy hùng hục xuống cầu thang, Bắc Giang cũng chỉ nhác bóng, nên cũng không đoán được là ai. Toàn sinh viên cũng mới, chưa kịp biết hết nhau, con bé cố đuổi theo xem đó là ai.

Tao lững thững đi về phòng , cả bọn vẫn chưa ngủ, chúng nó vẫn ngồi bàn về vụ bói toán, và chờ tao với Bắc Giang về. Hưng Yên hỏi tao Bắc Giang đâu, tao bảo Bắc Giang đi bắt trộm. Cả bọn trố mắt , cũng chạy ra ùa ra xem trộm ở đâu để bắt cùng. Tao bảo ở ở tầng sáu cơ, thế là Hà Nam và Hưng Yên, Thanh Hóa lẫn Hương đen chạy lên luôn. Chỉ có Quảng Ninh là ở lại, nó nhìn tao cười cười:
- Mày lại thấy gì à?
- Vâng, bọn em suýt được xem phim con nhợn.
- Con kia đâu?
- Đuổi theo rồi
- Con điên, tí nữa về thế nào cũng loạn lên cho mà xem.
- Chị có uống chút không? Tao giơ giơ lon bia huơ huơ trước mặt bà ấy.
- Ừ, uống xíu cũng được.

Quảng Ninh vớ lấy một lon rồi mở ra, chả như tao, nó lấy cái cốc rồi rót ra uống từ tốn. Nó là đứa lớn nhất phòng, từng ở trên HN học đại học Đông Đô 1 năm. Sau không rõ có chuyện gì lại thi rồi xét tuyển nguyện vọng vào Dân Lập HP. Nó rất khôn ngoan, điềm tĩnh và trải sự đời, chưa bao giờ tao thấy nó hấp tấp, cực khéo và vô cùng có uy tín. Tuy răng hơi sún, người hơi thấp, trán bướng nhưng bù lại giọng nói rất hay, điềm tĩnh lạ thường , da dẻ rất mịn màng ,sạch sẽ. Ai ở phòng có chuyện gì cũng đều tâm sự với nó như nói với chị cả. Tất nhiên là trừ tao. Bọn tao kê ghế ra lan can trước phòng, vẫn còn một vài phòng sáng đèn, hơi lạnh lẩn quất đâu đây, mùa thu luôn có vị mát đến se lòng:
- Mày còn buồn không Trang?
- Em quên rồi
- Đừng để trong lòng, sẽ không tốt đâu. Tao từng yêu một thằng, nó còn dẫn gái về phòng ngủ khi tao về quê kìa. Tao còn bắt tại trận ấy, tao làm loạn lên rồi tống nó ra khỏi phòng ngay hôm đó. Sau nó có quay về quỳ xin tao tha thứ, tao chỉ thấy ghê tởm thôi. Rồi nó bám mãi, tao đi đâu nó cũng ám, mệt mỏi vô cùng.
- Đó là lý do chị về Hải Phòng?
- Ừ, cũng một phần, với lại HP gần nhà nữa, đi về có gần hơn nửa tiếng xe máy.
- Chị nghĩ nó có xuống Hải Phòng tìm chị không?
- Có thể, nhưng sẽ ít thôi vì khoảng cách địa lý!
- Vì sao nó yêu chị thế mà lại làm vậy?
- Vì tao nuôi nó.

Không khí thật trầm, tao nhìn ra khu nghĩa địa, tự nhiên thấy rùng mình, cũng chẳng nghĩ gì. Quảng Ninh vẫn đang nói, tao cũng không nghe rõ gì cả, ngửa cổ uống nốt lon bia. Đắng quá!

Đang yên ắng thế thì cả bọn ùa về. Hai đứa tao nhìn ra , Quảng Ninh hỏi có bắt được trộm không? Hưng Yên chạy đến nhéo tay tao:
- Sao chị lại nói dối bọn em!
- Dối gì cơ?
- Chị C bảo đi xem phim kiếm hiệp .
- Vậy có xem được không?
- Không chị bọn em không tìm thấy chúng nó.
- Chúng mày vô duyên quá!
- Ơ, đi bắt trộm mà, sao vô duyên ạ?

Bắc Giang cười sằng sặc, tu ừng ực nước rồi kể:
- Chúng mày không biết đâu, tao với con Trang đang ngồi nói chuyện, thì nghe thấy âm thanh khác lạ sau cánh cửa. Tao nghe thấy tiếng rên to lắm, sợ con bé kia bị thằng kia nó bắt nạt. Dạo này nạn bạo hành kinh lắm, chỉ định giữa đường thấy chuyện bất bình thì tao ra tay thôi. Thế mà lại để chúng nó chạy mất. Đuổi theo không kịp.
- Thế con bé đó có sao không?
- Chắc bị đánh đau lắm , chứ tao thấy kêu la thất thanh là anh ơi .... Đừng ...đừng làm thế em đau.

Hưng yên tròn mắt, còn Hương đen lầm bầm chửi, sao có đứa ác thế, đàn ông sao lại đánh đàn bà. Chỉ có Hà Nam là mặt đỏ bừng bừng, bảo Bắc Giang đừng bịa nữa.
- Chúng mày không ở đó thôi, con Trang chậm như con rùa, nó không kéo tay tao là tao đã bắt được thằng kia rồi ấy.
Hưng Yên quay sang tao:
- Chị, thế chị có thấy chúng nó không?
- Chị không, C thấy, sao mày không kể nốt là mày ghé mắt xem bạo hành?
- Thế để tao kể nhá, tao thấy thằng kia cắn con bé kia, không phải cắn một lần mà còn cắn ngấu nghiến , còn đè con bé vào tay vịn cầu thang cơ. Miệng vừa cắn tay vừa sờ soạng luồn lên áo con của con bé nữa. Một tay nữa từ đùi thọc lên trên....
- Á, Á, thôi em không nghe nữa, chị C xấu, thế mà bảo bạo hành, thế mà bảo trộm. Ôi ghê quá, không nghe đâu.
Con Hương đen kêu như đỉa phải vôi:
- Sao mày bậy thế C, thôi tao về đây, nghe ghê quá, chúng mày lừa tao, kinh quá kinh quá, buồn nôn quá.

Nói xong con bé chạy te tởn về phòng . Hà Nam mặt đỏ như gấc, không nói gì cả.
C vẫn cố nói cho Hà Nam và Hưng Yên nghe, hai đứa bịt lỗ tai và kêu gào thảm thiết , Tao với Quảng Ninh chỉ ngồi cười, đấy vẫn có những đứa ngây thơ và ngoan đến vậy, rồi thì chúng mày cũng sẽ thoát ngoan sớm thôi.
Tao tiện tay vào bàn bật nhạc , nhẹ nhàng và du dương , trầm ngâm uống nốt bia, tâm hồn hơi chếnh choáng , mắt hình như có vị cay cay :

" Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà
Anh như là sương khói mong manh về trên phố
Đâu hay một hôm gió mùa thu

Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé con đường vàng ánh trăng
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng

Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết
Quên đi tình yêu quá vô cùng
Sương giăng Hồ Tây trắng đâu trong ngày xưa ấy
Tôi soi tình tôi giữa đời anh"


Ngoài kia, ánh điện vẫn hắt màu vàng nhạt xuống đường, đêm dường như sầu não hơn, tiếng cười trong trẻo của cả bọn cũng không khiến tao hòa nhập cuộc vui. Tao quá nhạy cảm, vẫn đâu đó văng vẳng câu hỏi trong đầu " Giờ anh có đang hạnh phúc không?".
( còn nữa...)
 
Top