Đợt Covid tao kẹt ở chung cư Ngô Tất Tố bên Bình Thạnh, đụ má đúng 5 tháng dài đằng đẵng đợt cách ly nó thay đổi con người tao vãi cả cặc. Đỉnh điểm của đợt giãn cách là tháng 8 vs tháng 9 gì á, cái Lồn má nó nhớ người còn tiền nhưng đéo thể nào mua được đồ ăn đồ uống, xin xỏ mãi mới nhờ đc ông anh bên Gò vấp đem đồ qua cho nhưng cũng phải mấy ngày sau ổng mới đem, mà trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi, gạo, mì tôm cũng hết. Thế là trong 2 ngày tao vét được nửa ký đậu đen xong nấu chè thiệt ngọt húp đỡ qua bữa, sau có được ít đồ ăn cũng gắn ngủ cho quên đói, rồi cứ 1 ngày nấu 1 bữa ăn cầm hơi được vài tuần thì nó thả cho đi mua lương thực, thực phẩm. Đợt đó, đụ má vừa trầm cảm vụ ra trường trễ vừa sợ dính covid chết, vừa sợ ma (do căn cạnh nhà tao có ông bà người Nhật bị covid chết trong nhà mấy ngày mới được phát hiện), lại đói cồn cào nên nhiều khi tao hay bị mơ sản vài giữa đêm + rối loạn thần kinh do căn thẳng, sau đợt đó tao về quê sống cmnl. Ám ảnh !!!!