Những kỉ niệm không bao giờ quên

tao chích 2 mũi rồi mới nhiễm covid . nhớ lại ngày đó sợ vl . sáng ra làm ly cafe xong đốt điếu thuốc không mùi vị gì hết hớp thêm miếng cafe thì không thấy đắng. test hết thì mẹ tao với tao thêm đứa cháu dương tính . dồn vô 1 phòng . ai củng run ngũ không được sợ chết. căng thẳng suốt 10 ngày cuối cùng qua khỏi
 
tao may mắn k ảnh hưởng gì từ 2 vụ này, Covid thì tao chạy từ khi nó bắt đầu.

Lũ lụt thì t ở chung cư trong SG, tao cũng k bị gì.

Tao làm việc ở chung cư luôn, sáng xuống đá bát phở, làm ly cafe, chiều dạo xung quanh với múi mít, mưa thì ở nhà nhìn mưa rơi chill vcl
 
Tao có 1 mũi do bệnh nền nâng, nhịn đói 3 ngày, sau bị tai nạn ở nhà một mình nhịn 3 ngày nữa... Tao sướng hơn người khác uống thuốc xịn 1.5 chai cho covid
 
Hê hê COVID tao bị dính 3 lần, tao đi chơi đợt COVid tại các thành phố lớn như Boston, NY, LA, SF, New England, Sacramento…vắng hoe không một bóng người sướng té đái, đậu xe free, trong parking có mỗi xe tao, vào nhà hàng quán rượu không phải đặt chỗ, không phải chờ, không bị kẹt xe.
 
Đợt Covid tao kẹt ở chung cư Ngô Tất Tố bên Bình Thạnh, đụ má đúng 5 tháng dài đằng đẵng đợt cách ly nó thay đổi con người tao vãi cả cặc. Đỉnh điểm của đợt giãn cách là tháng 8 vs tháng 9 gì á, cái Lồn má nó nhớ người còn tiền nhưng đéo thể nào mua được đồ ăn đồ uống, xin xỏ mãi mới nhờ đc ông anh bên Gò vấp đem đồ qua cho nhưng cũng phải mấy ngày sau ổng mới đem, mà trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi, gạo, mì tôm cũng hết. Thế là trong 2 ngày tao vét được nửa ký đậu đen xong nấu chè thiệt ngọt húp đỡ qua bữa, sau có được ít đồ ăn cũng gắn ngủ cho quên đói, rồi cứ 1 ngày nấu 1 bữa ăn cầm hơi được vài tuần thì nó thả cho đi mua lương thực, thực phẩm. Đợt đó, đụ má vừa trầm cảm vụ ra trường trễ vừa sợ dính covid chết, vừa sợ ma (do căn cạnh nhà tao có ông bà người Nhật bị covid chết trong nhà mấy ngày mới được phát hiện), lại đói cồn cào nên nhiều khi tao hay bị mơ sản vài giữa đêm + rối loạn thần kinh do căn thẳng, sau đợt đó tao về quê sống cmnl. Ám ảnh !!!!
 
lúc đó tôi 20 tuổi, ngày đó có 1 người em đi làm thợ xây cho 1 ông chú, tôi chỉ nhớ em đó cũng tên là Trường, ngay cây xăng Bắc Giang đi vào. Nhà bạn đó xung quanh có rất nhiều doanh trại quân đội và nhiều nhãn. Về nhà bạn đó chơi 2 ngày, bố mất sớm, còn mỗi mẹ già. Nhà bạn đó có 1 con gà sống khoảng 2 cân, mẹ bạn đó nói nuôi để bán nhưng thấy tôi về chơi mẹ bạn đó bảo thịt nhưng tôi không cho thịt, vẫn để lại. Mấy anh em đi ra chợ mua thức ăn về chứ không thịt gà
Đó là một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên
 
Tao vẫn không quên được tầm tháng 7 năm 2021, hồi đó tao ở chung vs 1 thằng bạn quê Đaklak. 2 thằng hồi mới cách ly cũng vui, cũng hay gắng gắng ôn bài học bài rồi chơi game, coi euro với nhau + thêm đợt đó đồ ăn đồ uống từ quê nó gửi vào tha hồ mà ăn, nên sống phũ phê vl.
Tự nhiên đùng 1 cái, tầm cuối tháng 7 gì đó nó nghe tin ba nó mất ở quê, thế là mọi thứ như sụp đổ với nó vậy. Ảnh khóc với lo đủ đường không biết sao để về quê để tang ba nó được, thế là chiều nghe tin là khuya 2 thằng cuống gói đồ đạt phóc lên xe máy chạy về. Tao nhớ lúc đó là gần như không thể rời khỏi được sài gòn rồi, vì lúc đó giới nghiêm, không có bất kỳ ai có thể đi ra khỏi SG được hết, nên cả đoàn xe máy nối đuôi nhau dài ơi là dài chen chúc nhau chỗ khúc gần cầu đồng nai để chạy về mà tụi nó không cho đi.
Thế là 2 thằng cũng gắng tìm cách khác mà đi về, cũng gặp bọn công an với mấy thằng nhà nước xin xỏ, cũng đăng bài lên mấy hội nhóm facebook, xin đủ đường để nó về gặp ba nó lần cuối, nhưng mà gần như bó tay. Sau hên có một đoàn tình nguyện từ ngoài Đà Nẵng chạy xe tải ra lại ngoài đó để chở thêm đồ tiếp tế vô lại sài gòn thì nó có ngỏ lời chở thằng bạn tao ra Đaklak. Xong 2 thằng tạm biệt nhau, tao ở lại còn nó về gặp cha nó lần cuối. Haiz đúng là một giai đoạn thăng trầm của không biết bao nhiều con người ở đất Sài Gòn, ai cũng có những câu truyện riêng của họ hết, nhưng chung quy lại thì đcm lủ chó nào nghĩ ra cái vụ giãn cách
 

Có thể bạn quan tâm

Top