Tao vẫn không quên được tầm tháng 7 năm 2021, hồi đó tao ở chung vs 1 thằng bạn quê Đaklak. 2 thằng hồi mới cách ly cũng vui, cũng hay gắng gắng ôn bài học bài rồi chơi game, coi euro với nhau + thêm đợt đó đồ ăn đồ uống từ quê nó gửi vào tha hồ mà ăn, nên sống phũ phê vl.
Tự nhiên đùng 1 cái, tầm cuối tháng 7 gì đó nó nghe tin ba nó mất ở quê, thế là mọi thứ như sụp đổ với nó vậy. Ảnh khóc với lo đủ đường không biết sao để về quê để tang ba nó được, thế là chiều nghe tin là khuya 2 thằng cuống gói đồ đạt phóc lên xe máy chạy về. Tao nhớ lúc đó là gần như không thể rời khỏi được sài gòn rồi, vì lúc đó giới nghiêm, không có bất kỳ ai có thể đi ra khỏi SG được hết, nên cả đoàn xe máy nối đuôi nhau dài ơi là dài chen chúc nhau chỗ khúc gần cầu đồng nai để chạy về mà tụi nó không cho đi.
Thế là 2 thằng cũng gắng tìm cách khác mà đi về, cũng gặp bọn công an với mấy thằng nhà nước xin xỏ, cũng đăng bài lên mấy hội nhóm facebook, xin đủ đường để nó về gặp ba nó lần cuối, nhưng mà gần như bó tay. Sau hên có một đoàn tình nguyện từ ngoài Đà Nẵng chạy xe tải ra lại ngoài đó để chở thêm đồ tiếp tế vô lại sài gòn thì nó có ngỏ lời chở thằng bạn tao ra Đaklak. Xong 2 thằng tạm biệt nhau, tao ở lại còn nó về gặp cha nó lần cuối. Haiz đúng là một giai đoạn thăng trầm của không biết bao nhiều con người ở đất Sài Gòn, ai cũng có những câu truyện riêng của họ hết, nhưng chung quy lại thì đcm lủ chó nào nghĩ ra cái vụ giãn cách