Có Hình Những người muôn năm cũ , hồn ở đâu bây giờ ?

Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực Tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài:
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa, rồng bay”

Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu...

Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?

Vũ Đình Liên

Khó Tràng Chai Wrote Nên Kây
Nời Eo Thưng Cô Mái Ếy
Múi Tềnh Như Dó Như Mâi
Many Years Later Vẫn Thấy:too_sad:
 
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực Tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài:
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa, rồng bay”

Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu...

Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?

Vũ Đình Liên

T tưởng mỗi năm hoa đào nở, lại thấy ông đào đường? Đem máy đào cuốc xẻng, giữa phố đông Hàng Bông, nện….xịch cọc xịch cọc?
 
Má cái thằng yếu sinh lý này, suốt ngày hoài niệm. Hỏi sao Lan nó đéo yêu :vozvn (10):
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy đàn bướm xinh
Bay dập dờn khoe sắc
Bên phố đông người qua

Bao xammer đến gần
Hỏi em đi bao nhiêu
Hai dây em khoe vú
Ưỡn người khoe mông cong

Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Xam mer nay đi đâu
Bướm vẫn đứng gốc cây
Dáng buồn bên dòng người

Năm nay hoa đào nở
Không thấy bướm đứng đó
Những xam mer năm cũ
Đã sang thái mất rồi.
 
u5ybMiB.jpg

jFu9Tk.jpg


Số phận của ông Đồ

@Thích Vét Máng @Hoàng Tử DiNa @Olineasdf @Lý Nguyên Hạo @Xoanquay @hoai180 @Lee Kuan Yew @haitu @bandono1 @Sài Gòn Petrolimex @Laucuadong @dungdamchemnhau @longtu @loading99phantram @Damlolol @Gã Họ Lê @lordofthering
jem11B.jpg
 
Bài nay
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực Tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài:
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa, rồng bay”

Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu...

Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?

Vũ Đình Liên

Bài này thực sự buồn, hồi nhỏ học bài này thấy buồn vl
 
Ngạn luôn là một hệ tư tưởng, là cái thứ đại diện cho sự thất bại. Cái sự thất bại của một thằng đàn ông đó là trơ mắt nhìn con ghệ thanh mai trúc mã nó ngoáy phao câu ngồi sau xe của 1 thằng dân chơi xóm.. còn gì đau đớn hơn khi mình biết chắc rằng trinh tiết, phẩm giá của con ghệ đã trao vào tay cái thằng dân chơi ấy mỗi lần chúng nó đèo nhau lên phố..



Biết chắc rằng chúng nó chắc chắn đã địt nhau, giá như biết nhưng không thể chứng minh thì còn có cái mà bám víu mà hy vọng nhưng đằng này đéo cần chứng minh cũng hai năm rõ mười là chúng nó đã địt nhau, thế mới đau..

Gái tuổi trăng rằm quện tý tinh trùng là nó cứ phơi phới, cặp má phúng phính đôi mắt long lanh điệu cười gợi đòn. Con bích Hà Lan nhìn cái phao câu mỗi lần nó qua ngõ nhà Ngạn như cái kiểu nó muôn bố cáo thiên hạ : ối dồi ôi Ngạn ôi thằng Dũng nó địt em mất rồi..

Tiên sư cái sự đời, còn gì đau hơn nữa được đây..

Rồi khi con điếm đó nó ễnh bụng thì Ngạn lại một phen giằng xé tâm can. Xung phong đổ vỏ thì sợ mất mặt với tổ tông họ hàng, bạn bè sẽ nhìn Ngạn với ánh mắt khinh bỉ, sẽ coi Ngạn như một thằng mạt hạng, một thằng đổ vỏ không hơn.

Nhưng mà tình yêu trong Ngạn vẫn lớn lắm, Hà Lan ngon vãi Lồn, đã bao đêm Ngạn tưởng tượng cái đôi mắt đen sâu thẳm kia ươt lệ nhoà khi được Ngạn đóng thẳng con cu vào mồm. Bây giờ chỉ còn một cái ranh giới nho nhỏ chờ Ngạn bước qua..

Sau này, mãi tận sau này cho đến lúc chết chắc chắn Ngạn sẽ bị dằn vặt trong sự hối hận. Trách mình đã địt hụt con Lan. Chưa một lần được luồn tay vào vú, chẳng một lần được ngắm những sợi lông Lồn đân xuyên qua cái sì líp màu trắng hoa ban. Ôi địt mẹ Hà Lan ngon vãi lồn...
 
bài này gần tết đọc trước thấy hoài niệm mà đéo dạy để đọc thêm
tao nhớ bài thơ Ông Đồ này có dạy mà nhỉ, hình như hồi cấp 2. tao còn nhớ có bài Chợ tết cũng hay
Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa,
Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa,
Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh,
Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh.
mặc dù tao đéo thích thơ cho lắm, chẳng bao giờ đọc thơ nhưng có những đoạn hay nó vẫn thấm mãi
 
Ngạn luôn là một hệ tư tưởng, là cái thứ đại diện cho sự thất bại. Cái sự thất bại của một thằng đàn ông đó là trơ mắt nhìn con ghệ thanh mai trúc mã nó ngoáy phao câu ngồi sau xe của 1 thằng dân chơi xóm.. còn gì đau đớn hơn khi mình biết chắc rằng trinh tiết, phẩm giá của con ghệ đã trao vào tay cái thằng dân chơi ấy mỗi lần chúng nó đèo nhau lên phố..



Biết chắc rằng chúng nó chắc chắn đã địt nhau, giá như biết nhưng không thể chứng minh thì còn có cái mà bám víu mà hy vọng nhưng đằng này đéo cần chứng minh cũng hai năm rõ mười là chúng nó đã địt nhau, thế mới đau..

Gái tuổi trăng rằm quện tý tinh trùng là nó cứ phơi phới, cặp má phúng phính đôi mắt long lanh điệu cười gợi đòn. Con bích Hà Lan nhìn cái phao câu mỗi lần nó qua ngõ nhà Ngạn như cái kiểu nó muôn bố cáo thiên hạ : ối dồi ôi Ngạn ôi thằng Dũng nó địt em mất rồi..

Tiên sư cái sự đời, còn gì đau hơn nữa được đây..

Rồi khi con điếm đó nó ễnh bụng thì Ngạn lại một phen giằng xé tâm can. Xung phong đổ vỏ thì sợ mất mặt với tổ tông họ hàng, bạn bè sẽ nhìn Ngạn với ánh mắt khinh bỉ, sẽ coi Ngạn như một thằng mạt hạng, một thằng đổ vỏ không hơn.

Nhưng mà tình yêu trong Ngạn vẫn lớn lắm, Hà Lan ngon vãi lồn, đã bao đêm Ngạn tưởng tượng cái đôi mắt đen sâu thẳm kia ươt lệ nhoà khi được Ngạn đóng thẳng con cu vào mồm. Bây giờ chỉ còn một cái ranh giới nho nhỏ chờ Ngạn bước qua..

Sau này, mãi tận sau này cho đến lúc chết chắc chắn Ngạn sẽ bị dằn vặt trong sự hối hận. Trách mình đã địt hụt con Lan. Chưa một lần được luồn tay vào vú, chẳng một lần được ngắm những sợi lông lồn đân xuyên qua cái sì líp màu trắng hoa ban. Ôi địt mẹ Hà Lan ngon vãi lồn...
Ngày xưa các hạ học phân tích tâm lý nhân vật hay vãi nồi ... Nhưng người ngoài cuộc xin đừng phán xét còn có nhiều ẩn tình mà người ngoài cuộc không thể hiểu được. Ngạn chỉ đang muốn cảm hóa xammer sống tử tế và yêu đẹp !
 
Ngày xưa các hạ học phân tích tâm lý nhân vật hay vãi nồi ... Nhưng người ngoài cuộc xin đừng phán xét còn có nhiều ẩn tình mà người ngoài cuộc không thể hiểu được. Ngạn chỉ đang muốn cảm hóa xammer sống tử tế và yêu đẹp !
Và Hưởng thụ sự sướng!
 
Ngạn luôn là một hệ tư tưởng, là cái thứ đại diện cho sự thất bại. Cái sự thất bại của một thằng đàn ông đó là trơ mắt nhìn con ghệ thanh mai trúc mã nó ngoáy phao câu ngồi sau xe của 1 thằng dân chơi xóm.. còn gì đau đớn hơn khi mình biết chắc rằng trinh tiết, phẩm giá của con ghệ đã trao vào tay cái thằng dân chơi ấy mỗi lần chúng nó đèo nhau lên phố..



Biết chắc rằng chúng nó chắc chắn đã địt nhau, giá như biết nhưng không thể chứng minh thì còn có cái mà bám víu mà hy vọng nhưng đằng này đéo cần chứng minh cũng hai năm rõ mười là chúng nó đã địt nhau, thế mới đau..

Gái tuổi trăng rằm quện tý tinh trùng là nó cứ phơi phới, cặp má phúng phính đôi mắt long lanh điệu cười gợi đòn. Con bích Hà Lan nhìn cái phao câu mỗi lần nó qua ngõ nhà Ngạn như cái kiểu nó muôn bố cáo thiên hạ : ối dồi ôi Ngạn ôi thằng Dũng nó địt em mất rồi..

Tiên sư cái sự đời, còn gì đau hơn nữa được đây..

Rồi khi con điếm đó nó ễnh bụng thì Ngạn lại một phen giằng xé tâm can. Xung phong đổ vỏ thì sợ mất mặt với tổ tông họ hàng, bạn bè sẽ nhìn Ngạn với ánh mắt khinh bỉ, sẽ coi Ngạn như một thằng mạt hạng, một thằng đổ vỏ không hơn.

Nhưng mà tình yêu trong Ngạn vẫn lớn lắm, Hà Lan ngon vãi lồn, đã bao đêm Ngạn tưởng tượng cái đôi mắt đen sâu thẳm kia ươt lệ nhoà khi được Ngạn đóng thẳng con cu vào mồm. Bây giờ chỉ còn một cái ranh giới nho nhỏ chờ Ngạn bước qua..

Sau này, mãi tận sau này cho đến lúc chết chắc chắn Ngạn sẽ bị dằn vặt trong sự hối hận. Trách mình đã địt hụt con Lan. Chưa một lần được luồn tay vào vú, chẳng một lần được ngắm những sợi lông lồn đân xuyên qua cái sì líp màu trắng hoa ban. Ôi địt mẹ Hà Lan ngon vãi lồn...
Truyện tình thực tế Ngạn và Hà Lan đây các hạ , còn lão Ánh viết láo để tạo sự nuối tiếc cho độc giả thôi .


Tình đầu có lẽ là mỗi chúng ta ai cũng trải qua , dù là đẹp , lâu dài hay chóng qua và dù muốn thừa nhận hay không thì tình đầu luôn là mối tình khó quên nhất trong đời . Khoảng thời gian đó, cả hai con người đến với nhau bằng tình cảm thuần khiết nhất và cứ ngỡ là trọn đời.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo ven đô , nơi những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay , mỗi vụ mùa về thơm mùi lúa chín. Nhà tôi bên cạnh một nhánh sông nhỏ với hai triền đê xanh xanh những luỹ tre . Nơi đấy nuôi dưỡng tuổi thơ tôi cùng một mỗi tình đầu mộc mạc , nơi có một "dòng sông nhỏ " đã từng đợi tôi !

Em và tôi ở cùng làng và em kém tôi hai tuổi , hai chúng tôi lớn lên cùng nhau nơi miền quê nghèo với những trò chơi thôn dã : thả diều , hái hoa bắt bướm , trốn tìm ... Những buổi cùng nhau ra đồng bắt tôm bắt cá cải thiện bữa cơm gia đình , mặt đứa nào cũng lấm lem bùn đất nhưng luôn rộn tiếng cười . Tôi đã biết để ý , thích nhìn em cười , nhìn nụ cười của em với khuân mặt lấm lem trông giống như một đoá sen hồng trong bùn lầy , em đẹp một nét đẹp mộc mạc chân quê không son phấn .

Tôi lớn hơn em hai tuổi nên dù học bình thường nhưng tôi thi thoảng vẫn sang dậy kèm thêm em , tình cảm của tôi và em cứ lặng lẽ lớn dần theo năm tháng dù chưa một lời thổ lộ . Ngày biết tin mình đỗ đại học trong lòng tôi buồn vui lẫn lộn . Vui vì sắp được ra thủ đô phồn hoa , được trải nghiệm và sống của sống sinh viên mà trước đây tôi chỉ được thấy qua phim ảnh và rất buồn vì sắp phải xa em ...

Buổi cuối ngày tôi sắp phải xa nơi làng quê với nhiều kỷ niệm tuổi thơ và một người tôi rất yêu khiến lòng tôi lặng đi .

Tối hôm ấy rằm trăng sáng cả một miền quê , tôi ( A ) và em ( Z ) cùng cầm tay nhau lặng lẽ đi trên triền đê nhỏ , bỗng nhiên em khưng lại và nhìn vào mắt tôi :

" A , Anh xa em lên chốn phồn hoa nhiều cám dỗ đừng quên em nhé "

Tôi khẽ ôm em vào lòng , vuốt nhẹ bờ tóc đen thơm mùi bồ kết và thì thầm :

" Z , anh yêu em , và anh sẽ không yêu ai khác ngoài em "

Nói xong tôi lặng lẽ đặt lên môi em một nụ hôn , lưỡi tôi đưa nhè nhẹ qua môi em ban đầu răng em cắn chặt vào nhau , rồi từ từ em hé nhẹ ra , lưỡi tôi cuộn lấy lưỡi em một cách say mê , người em mêm rũ ra trong vòng tay tôi .

Tôi bắt đầu đưa tay đỡ cho em ngả xuống bờ đê , rồi cho đôi bàn tay của mình đặt nên đôi gò bồng đào trinh nguyên tròn lẳn và săn chắc của em , cảm giác thật tuyệt nó mềm , ấm nóng và phập phồng theo hơi thở của em . Tôi tiếp tục hôn lên đôi núm nhỏ se se màu hồng , em khẽ rên nhẹ và hơi thở càng gấp gáp hơn .

" ... Aggg ... "

Tôi tiếp tục đưa đôi bàn tay tiến sâu hơn xuống "dòng sông nhỏ" nơi dưới eo em bất chợt tay em chụp lấy tôi tôi rồi nói

" A ơi đừng ! Em yêu anh nhưng em sợ ... "

Tôi nhìn thẳng vào mắt em :

"Z , anh yêu em , anh sẽ lấy em làm vợ , chúng mình sẽ có những đứa con và một mái ấm hạnh phúc . "

Có lẽ vì yêu tôi , say mê trước những lời đường mật của tôi cùng bản năng của nhục dục mà em không cản tôi nữa , tôi tiếp tục luồn tay xuống "dòng sông nhỏ " của em , một cảm giác ấm nóng, mềm mại , đê mê . Một dòng nước ấm nhỏ chảy ra nơi em ướt nhờn tay tôi , theo tiếng rên khe khẽ của em .

Thằng em tôi trong quần có lẽ cũng không chịu nổi , nó biểu tình trong quần tôi nơi , tôi đưa một tay xuống giải thoát cho nó khỏi lớp quần như trực chờ rách đến nơi . Nó vươn lên hùng dũng và đầy gân guốc (todaicong) .

Tôi đưa thằng em kề miệng cô bé của em và xoa vòng quanh cô bé ướt nhờn, ấm nóng của em . Nhìn vào đôi mắt em rưng rưng tôi hiểu em đang đấu tranh dữ dội lắm , đấu tranh giữa nhục dục bản năng, tình yêu và sự trong trắng của người con gái . Tôi khẽ rướn nhẹ mình về hướng em nhưng dường như "thằng em tôi" vướng phải một thứ gì đó , chuyện này thực sự quá mới mẻ với tôi. Sau một hồi lâu loay hoay thì cả thằng em tôi đã nằm trọn trong cô bé của em . Em thét lên đầy đau đớn và đẩy nhẹ tôi ra :

" Ah ah ... A ơi em đau quá... "

Tôi tiếp tục hôn lên bầu ngực em và đưa đẩy thằng em mình trong cô bé của em một cách trơn tru và nhẹ nhàng . Qua cơn đau có lẽ em đã cảm nhận được sự đê mê của nhục dục :

" ... Agggg ... A ơi , em yêu anh , em đã trao anh tất cả đừng bỏ em nhé ! "

Tôi biết em đang đê mê trong nhục dục , những dòng nước nhờn ấm nóng của em trào ra ngày càng nhiều hơn như mùa nước nổi nơi dòng sông quê tôi . Tôi dập càng nhanh và mạnh bạo hơn rồi một cảm giác sung sướng đê mê trào tới , tôi xuất tinh ồ ạt vào cô bé của em hoà cùng nước nhờn ấm nóng và dòng máu trinh của em , cả hai chúng tôi người run lên theo khoái cảm dâng trào nhục dục .

Tôi ôm em vào lòng ,tay xoa nhẹ khắp cơ thể em . Em tựa đầu vào ngực tôi ,nơi ngực tôi khẽ rung . Tôi biết em đang khóc ... !

"Z , anh yêu em và em sẽ là vợ anh , chúng mình sẽ có những đứa con thật xinh đẹp , hãy đợi anh ! "

Đò xưa lặng lẽ bên bờ
Vẫn neo bến cũ vẫn chờ bóng ai
Nắng hồng một buổi sớm mai
Bến xưa , đò cũ còn ai gọi đò
 

Có thể bạn quan tâm

Top