Mày chắc là dân học thuật, nên tao cũng có hứng thú để tranh luận nghiêm túc một chút.
Chuyện này phân tích và nhìn từ ngoài vào thì nói rất dễ. Nhưng nếu hiểu được thế và lực của chính quyền những năm đó thì sẽ không lạc quan thế được đâu.
1. Giai đoạn sau 75 mà mày nói, kể cả Việt Nam có mở cửa thì Âu Mỹ nó cũng không vào. Vì sao ? Đơn giản lúc đó còn Liên xô, thế giới đang là 2 cực, không có chuyện tự nhiên ông Việt Nam mở cửa đâu. Cái này là ý thức hệ, kể cả có là do Việt Nam tự bỏ lỡ thì cũng là bất khả kháng. Ai bảo chọn CS, phải chịu thôi.
2. Chiến trường Cam và mặt trận Vị Xuyên đánh nhau dai dẳng đến năm 89. Tao mất 2 ông chú ở đấy, 86 và 88. Những năm đấy ở hai đầu biên giới xe Chở lính chạy tã cả lốp tải quân ra mặt trận. Đánh nhau tranh từng mỏm đất. Việt Nam phải căng mình ra vì tham vọng với Cam và vì bảo vệ biên giới phía Bắc. Đó là lúc chế độ thực sự lâm nguy. Ai cầm quyền trong lúc ấy sẽ đi lo cn kinh tế thay vì giải quyết chiến tranh biên giới ?
Đấy, chiên tranh nghe như xa lắm rồi nhưng thực ra mới qua thôi. Ok, tao chấp nhận việc Việt Nam bỏ lỡ cơ hội đến năm 89, cái đấy là bấy khả kháng. Nhưng quả thực từ 90 về sau thì thực sự buồn. Nếu mọi thứ đc làm tốt hơn, nước mình giờ có lẽ đã khá hơn nhiều.
Tao tiếp tất cả tranh luận và phản biện có lý lẽ nhé. Thằng nào nói linh tinh xin miễn trả lời