Phần 2: Pháp có thật sự xâm lược Việt Nam hay không?

Nguyễn Quang 01

Con chim biết nói
Tiếp bước thớt trước:
https://xamvn.com/r/phap-co-that-su-xam-luoc-viet-nam-hay-khong.1352289/

Nhiều thằng ngu ngốc trên này, tự cho mình là Sử Gia Online, đọc mấy thông tin trên Internet của Cơm Sườn rồi phán như đúng rồi, tự cho mình hiểu biết hơn ông sử gia Dương Trung Quốc.
---> Dân lưu manh nhưng giả danh trí thức.
Mặc dù tao gợi ý khéo cho chúng tự tìm, nhưng chúng vì cái sỉ diện nên tao mới mất công sức viết thớt này để trích đoạn thông tin trong sách Việt Nam Sử Lược mô tả chi tiết các sự kiện.
Thằng nào lười đọc thì đọc qua đoạn tao in đậm.



Chương IX Quân Pháp Lấy Bắc Kỳ Lần Thứ I

1. Người Pháp tìm đường sang Tàu
2. Đồ-phổ-Nghĩa
3. Đại-úy Francis Garnier ra Hà-nội
4. Hạ thành Hà-nội năm quí-dậu (1873)
5. Lấy mấy tỉnhở Trung-châu
6. Đại-úy Francis Garnier chết
7. Ông Philastre ra Hà-nội
8. Hòa-ước năm giáp-tuất (1874)

1. Người Pháp tìm đường sang Tàu.

Từ khi nước Pháp lấy xong đất Nam-kỳ rồi, Súy-phủ ở Sài-gòn sửa-sang mọi việc, và cho người đi xem xét tình thế và sông núi ở Trung-kỳ và Bắc-kỳ để mở mang sự giao thông. Lại có ý muốn tìm đường thông sang nước Tàu, bởi vậy tháng 5 năm bính-dần (1866), thiếu-tướng De la Grandière sai trung-tá Doudart de Lagréecùng với đại-úy Francis Garnier (Ngạc-nhi) và mấy người Pháp nữa theo sông Mékongđi tìm đường sang Tàu. Đến tháng 3 năm mậu-thìn (1868),non hai năm trời, ông Doudart de Lagrée mới sang đến đất Vân-nam. Nhưng chẳng may ông ấy phải bệnh đau gan mà chết. Ông Francis Garnier đem xác ông ấy đi qua nước Tàu, rồi xuống Tàu thủy về Sài-gòn.Đến năm canh-ngọ (1870) là năm Tự-đức thứ 23,ở bên Tây, nướcPhápđánh nhau với nước Phổ; quân Pháp thua, Pháp-hoàng là Nã-phá-luânđệ-tam bị bắt. Dân nước Pháp bỏ đế-quốc mà lập Dân-chủ cộng-hòa. Tuy ở bên Pháp có sự chiến tranh, nhưng ở bên Viễn đông này, quân Pháp vẫn giữ vững đất Nam-kỳ. Vả Triều đình ở Huế còn bận dẹp giặc Khách ở Bắc-kỳ,cho nên cũng không sinh sự lôi-thôi gì cả.

2. Đồ Phổ Nghĩa (Jean Dupuis).

Thuở ấy, có một người Pháp tên là Jean Dupuis, ta gọi là Đồ-phổ-Nghĩa mấy năm trước đã đi du lịch ởcác tỉnh bên Tàu, để tìm cách buôn-bán, biết có sông Hồng-hà từ đất Vân-nam chảy qua Bắc-kỳ ra bể, là một đường tiện lợi hơn, bèn nhận với quan nhà Thanh ở Vân-nam để chở đồ binh-khí sang bán.
Đồ-phổ-Nghĩa về cùng với một người Pháp nữa tên là Millot, buônbánở Thượng-hải, trù-tính việc chở binh khí sang Vân-nam,đoạn rồi về Pháp để mua hàng.
Khi trở sang bên này, Đồ-phổ-Nghĩa vào Sài-gòn xin Súy-phủ giúp thanh-thế cho để đi qua Bắc-kỳ. Viên thống-đốc Nam-kỳ lúc bấy giờ là lục-quân thiếu-tướng d'Arhaud, có hứa với Đồ-phổ-Nghĩa chochiếc tàu Bourayneđi theo.Đồ-phổ-Nghĩa sang Hương-cảng để cùng với Millot đem ba chiếc tàu con là Hồng-giang, Lao-kay và Sơn-tây chở đồ binh-khí và hàng-hóa vàoQuảng-yên.
Trong lúc ấy hải-quân trung-tá Sénès đã đem tàu Bourayne ra Bắc-kỳ, rồi lên Hải-dương, Hà-nội, Bắc-ninhđi xem các nơi. Trung-táở Bắc-ninh nghe tin bọn Đồ-phổ-Nghĩađã đến Quảng-yên,liền trở ra để cùng bàn với quan Khâm-sai Lê Tuấn về việc thông-thươngởsông Hồng-hà. Ông Lê Tuấn không có lệnh Triều đình, không dám tự-tiện, nói xin đợi vài mươi hôm để có mệnh nhà vua ra sẽ hay. Đồ-phổ-Nghĩa và Millot thấy đợi lâu, bèn cứđem tàu lênđóngở Hànội, rồi thuê thuyền chở đồ lên Vân-nam. Bấy giờ là cuối năm nhâm-thân(1872), là năm Tự-đức thứ 25.
Thuyền của Đồ-phổ-Nghĩa đi qua những đồn của quan ta, của giặc cờ vàng và giặc cờ đen đều vô sự cả. Khi lên dến Vânnam, quan nhà Thanh cho chở đồ khoáng-vật xuống, đến thánh tư năm quí dậu (1873), thì Đồ-phổ-Nghĩa và Millot lại trở về đến Hà-nội,đem một bọn lính cờ vàng về theo. Millot thì vào Sài-gòn cho Súy-phủ biết tình-thế ở Bắc kỳ, và nhân thể đem đồ khoáng-vật sang bán ở Hương-cảng. Còn Đồ-phổ Nghĩa thì ở lại Hà-nội, đóng ở phố Mới bây giờ, rồi cùng với mấy người Khách là Bàng lợi Ký, Quan tá Đình mua gạo, mua muối chở lên Vân-nam.
Bấy giờ luật nước ta cấm không cho chở muối sang Tàu, mà việc thông-thương ở sông Hồng-hà cũng chưa định rõ thế nào, nhưng Đồ-phổ Nghĩa tự xưng là có lệnh quan Tàu cho, thì không cần phải theo luật nướcNam, vì nước Nam là một nước phải thần-phục nước Tàu.Đồ-phổ-Nghĩa không hiểu rõ sự giao-thiệp nước Tàu và nước ta ngày trước. Đối với Tàu thì bề ngoài nước ta tuy xưng cống-thần, nhưng kỳ thựcvẫn là độc-lập. Khi có việc gì, phải có sứ hai nước sang thương-nghị rồi mới thi hành. Mà có khi sứ nước Tàu bàn sang điều gì, nước ta không thuận cũng thôi, chứ không có phép tự-tiện mà làm được. Chỉ trừ lúc nào nướcTàu ỷ thế mạnh mà bắt-nạt, như đời nhà Nguyên, nhà Minh, và nhà Thanh, thì lại có ông Trần hưng Đạo, ông Lê thái Tổ và ông Nguyễn quang Trung tỏ cho người Tàu biết rằng nước Nam vốn không phải đất thuộc-địa của Tàu.
Tuy vậy, quan ta phải nể Đồ-phổ-Nghĩa là người nước Pháp, sợ có việc gì, thì thành ra bất-hòa với Súy-phủ ở Sài-gòn, cho nên cứ dùng lời nói ngọt để can ông ấy đừng làmđiều trái với luật nước. Nhưng ôngấy cứ mộtniềm tự ý mình mà làm. Quan ta nhờ cả Giám-mục Puginier là Kẻ-sở lên can cũng không được. Sau quân ta có bắt mấy tên Khách Bành lợi Ký và Quan táĐình vềsựđem thuyền chở muối và gạo lên Vân-nam, thì Đồ-phổ-Nghĩa đem người đi bắt quan phòng-thành Hà-nội và quan huyện Thọ-xương,đem xuốngthuyền giam lại. Quan ta cũng ngơ ngác không biết ra thế nào. Một bên thìcố tình sinh sự, một bên thì mệnh nhà vua ra không được lôi thôiđiều gì. Bấy giờ Triềuđình sai quan hữu-tham-tri bộ Binh là Phanđình Bìnhlàm khâm-phái ra giao cho ông Nguyễn tri Phương phải thu-xếp cho yênchuyệnấy. Ông Nguyễn tri Phương mới sai quan bố-chính là Vũ Đường địnhngày mời Đồ-phổ-Nghĩa đến hội-quán Quảngđông, để hội nghị. Khi hai bênđến hội-đồng, quan ta nói rằng sự giao-thiệp nước Pháp với nước Namđã cótờ hòa-ước năm nhâm-tuất (1862), và sựđem muối và gạo lên bánở Vânnam là trái với tờ hòa-ước ấy, và lại trái với luật bản-quốc. Đồ-phổ-Nghĩa cãirằng ôngấy có lệnh quan Tàu cho là đủ, không cần phải xin phép gì nữa, rồiđứng dậy ra về. Triềuđìnhở Huế thấy việc lôi thôi mãi, sợ để lâu thành ra nhiễu sự,mới sai ông Lê Tuấn, ông Nguyễn văn Tường và ông Nguyễn tăng Doãn vàosứ Sài-gòn, để thương-nghị về việc ba tỉnh phía tây đất Nam-kỳ và nhân thểnhờ Súy-phủ phân xử việc Đồ-phổ-Nghĩa cho xong.

3. Đại-úy Francis Garnier (Ngạc Nhi) ra Hà-nội.

ViênThống-đốc Nam-kỳ bấy giờ là Hải-quân thiếu-tướng Dupré vốnđã lưu ý vềviệc Bắc-kỳ. Trước đã viết thư về cho Thượng-thư thuộc-địa-bộở Paris nóirằng: " Đất Bắc-kỳ là đất tiếp-giáp với những tỉnh tây-nam nước Tàu, ta nênchiếm giữ lấy thì sự cai-trị của taở Viễnđông này mới được chắc chắn " . Nhưng bên Pháp bấy giờ mới đang đánh nhau với nước Phổ vừa xong, không muốn gây chuyện khác, bèn điện sang cho thiếu-tướng rằng:"Không được sinh sự ở Bắc-kỳ." Đến khi Millot về Sài-gòn kể công việc ởBắc-kỳ, thiếu-tướng lại điện về Paris nói rằng: " Việc Đồ-phổ-Nghĩa ở Bắc-kỳ đã thành công rồi. Cần phải lấy xứ Bắc-kỳ và giữ lấy con đường thông sang Tàu. Không cần phải viện binh. Thành công chắc lắm ".
Ngay hôm ấy,thiếu-tướng lại viết thêm một cái thư về nói rõ mọi lẽ, và quyết rằng xin chính-phủ để cho thiếu-tướng được tự tiện, hễ có việc gì thì thiếu-tướng xin chịu lỗi 166. Đang lúc ấy thì Triều đình ở Huế sai bọn ông Lê Tuấn vào xin thiếu tướng ra điều đình việc Đồ-phổ-Nghĩaở Bắc-kỳ. Cứ như ý của thiếu-tướng Dupré điện về cho chính-phủ Pháp thì thiếu-tướng chỉ mong có cái cơ-hội gì để đem quân ra Bắc-kỳ. Nay thấy Triều đình ta vào nhờ Súy-phủ ở Sài-gòn phân-xử việc Đồ-phổ-Nghĩa, thật là gặp được cái dịp mình đang mong, thiếu-tướng liền gọi quan hải-quân đại-úy Francis Garnierở Thượng-hải về, rồi sai ra Hà-nội, nói rằng ra phân-xử việcĐồ-phổ-Nghĩa167.
Đại-úy Francis Garnierđem mấy chiếc tàu con và 170 người lính ra đến cửa Thuận, nghỉ lại mấy hôm để đợi quan khâm-sai cùng ra Bắc-kỳ. Đến tháng 10 năm quí-dậu (1873), thì các quan ra đến Hà-nội. Bấy giờ ai cũng tưởng là đại-úy Francis Garnier ra chuyến này thì mọi việc xong cả, cho nên đi đến đâu quan ta cũng tiếp đãi rất trọng-hậu. Nhưng xem những thư-từ của đại-úy lúc bấy giờ, thì cốt ra có chủ ý khác. Khi ở Sài-gòn sắp đi, đại-úy viết thư về cho người anh ở bên Pháp nói rằng:" Lệnh của Súy-phủ cho, là được tự tiện. Việc gì hải-quân thiếu-tướng cũng ủy-thác cho tôi cả. Vậy vì nước Pháp mà tôi phải cố sức." Đến khi ra đến Hải-dương, đại-úy vào ở Kẻ-sặt, rồi viết thư sai người đem cho Đồ-phổ Nghĩa, báo tin cho ông ấy biết cái chủ đích của mình, và lại nói rằng trăm sự đại-úy trông-cậy vào ông ấy chỉ bảo cho, bởi vì ông ấy đã quen biết mọi việc ở Bắc-kỳ. Đồ-phổ-Nghĩa tiếp được thư, liền đem chiếc tàu Man-haođi đón đại úy. Lên đến Hà-nội, đại-úy đem mấy người đi thẳng vào thành ra mắt ông Nguyễn Tri Phương, và đòi đem quân ra đóng ở trong thành. Quân ta nói mãi, Đại-úy mới thuận ra đóng ở Trường-thi. Đoạn rồi đại-úy viết thư mời giám-mục Puginierở Kẻ-sở lên Hà-nội, để nhờ làm thông-ngôn. Đại-úy lại làm tờ hiểu-dụ, cho dân biết, nói rằng: " Bản-chức ra Bắc-kỳ cốt để dẹp cho yên giặc-giã, và để mở-mang sự buôn-bán.

===> Lũ ngu chúng mày đã tin chưa?
====>
Thằng nào vẫn chưa tin Pháp không có ý xâm lược VN thì tao sẵn sàng viết thêm thớt 3 cung cấp thông tin cho tụi mày.
====> Tụi mày nghĩ cái VN lạc hậu nghèo kiết xác này có cái gì để bọn Pháp nó để ý? Chúng nó làm tất cả để đi đâm chọc thị trường TQ béo bở.
 
Tiếp bước thớt trước:
https://xamvn.com/r/phap-co-that-su-xam-luoc-viet-nam-hay-khong.1352289/

Nhiều thằng ngu ngốc trên này, tự cho mình là Sử Gia Online, đọc mấy thông tin trên Internet của Cơm Sườn rồi phán như đúng rồi, tự cho mình hiểu biết hơn ông sử gia Dương Trung Quốc.
---> Dân lưu manh nhưng giả danh trí thức.
Mặc dù tao gợi ý khéo cho chúng tự tìm, nhưng chúng vì cái sỉ diện nên tao mới mất công sức viết thớt này để trích đoạn thông tin trong sách Việt Nam Sử Lược mô tả chi tiết các sự kiện.
Thằng nào lười đọc thì đọc qua đoạn tao in đậm.



Chương IX Quân Pháp Lấy Bắc Kỳ Lần Thứ I

1. Người Pháp tìm đường sang Tàu
2. Đồ-phổ-Nghĩa
3. Đại-úy Francis Garnier ra Hà-nội
4. Hạ thành Hà-nội năm quí-dậu (1873)
5. Lấy mấy tỉnhở Trung-châu
6. Đại-úy Francis Garnier chết
7. Ông Philastre ra Hà-nội
8. Hòa-ước năm giáp-tuất (1874)

1. Người Pháp tìm đường sang Tàu.

Từ khi nước Pháp lấy xong đất Nam-kỳ rồi, Súy-phủ ở Sài-gòn sửa-sang mọi việc, và cho người đi xem xét tình thế và sông núi ở Trung-kỳ và Bắc-kỳ để mở mang sự giao thông. Lại có ý muốn tìm đường thông sang nước Tàu, bởi vậy tháng 5 năm bính-dần (1866), thiếu-tướng De la Grandière sai trung-tá Doudart de Lagréecùng với đại-úy Francis Garnier (Ngạc-nhi) và mấy người Pháp nữa theo sông Mékongđi tìm đường sang Tàu. Đến tháng 3 năm mậu-thìn (1868),non hai năm trời, ông Doudart de Lagrée mới sang đến đất Vân-nam. Nhưng chẳng may ông ấy phải bệnh đau gan mà chết. Ông Francis Garnier đem xác ông ấy đi qua nước Tàu, rồi xuống Tàu thủy về Sài-gòn.Đến năm canh-ngọ (1870) là năm Tự-đức thứ 23,ở bên Tây, nướcPhápđánh nhau với nước Phổ; quân Pháp thua, Pháp-hoàng là Nã-phá-luânđệ-tam bị bắt. Dân nước Pháp bỏ đế-quốc mà lập Dân-chủ cộng-hòa. Tuy ở bên Pháp có sự chiến tranh, nhưng ở bên Viễn đông này, quân Pháp vẫn giữ vững đất Nam-kỳ. Vả Triều đình ở Huế còn bận dẹp giặc Khách ở Bắc-kỳ,cho nên cũng không sinh sự lôi-thôi gì cả.

2. Đồ Phổ Nghĩa (Jean Dupuis).

Thuở ấy, có một người Pháp tên là Jean Dupuis, ta gọi là Đồ-phổ-Nghĩa mấy năm trước đã đi du lịch ởcác tỉnh bên Tàu, để tìm cách buôn-bán, biết có sông Hồng-hà từ đất Vân-nam chảy qua Bắc-kỳ ra bể, là một đường tiện lợi hơn, bèn nhận với quan nhà Thanh ở Vân-nam để chở đồ binh-khí sang bán.
Đồ-phổ-Nghĩa về cùng với một người Pháp nữa tên là Millot, buônbánở Thượng-hải, trù-tính việc chở binh khí sang Vân-nam,đoạn rồi về Pháp để mua hàng.
Khi trở sang bên này, Đồ-phổ-Nghĩa vào Sài-gòn xin Súy-phủ giúp thanh-thế cho để đi qua Bắc-kỳ. Viên thống-đốc Nam-kỳ lúc bấy giờ là lục-quân thiếu-tướng d'Arhaud, có hứa với Đồ-phổ-Nghĩa chochiếc tàu Bourayneđi theo.Đồ-phổ-Nghĩa sang Hương-cảng để cùng với Millot đem ba chiếc tàu con là Hồng-giang, Lao-kay và Sơn-tây chở đồ binh-khí và hàng-hóa vàoQuảng-yên.
Trong lúc ấy hải-quân trung-tá Sénès đã đem tàu Bourayne ra Bắc-kỳ, rồi lên Hải-dương, Hà-nội, Bắc-ninhđi xem các nơi. Trung-táở Bắc-ninh nghe tin bọn Đồ-phổ-Nghĩađã đến Quảng-yên,liền trở ra để cùng bàn với quan Khâm-sai Lê Tuấn về việc thông-thươngởsông Hồng-hà. Ông Lê Tuấn không có lệnh Triều đình, không dám tự-tiện, nói xin đợi vài mươi hôm để có mệnh nhà vua ra sẽ hay. Đồ-phổ-Nghĩa và Millot thấy đợi lâu, bèn cứđem tàu lênđóngở Hànội, rồi thuê thuyền chở đồ lên Vân-nam. Bấy giờ là cuối năm nhâm-thân(1872), là năm Tự-đức thứ 25.
Thuyền của Đồ-phổ-Nghĩa đi qua những đồn của quan ta, của giặc cờ vàng và giặc cờ đen đều vô sự cả. Khi lên dến Vânnam, quan nhà Thanh cho chở đồ khoáng-vật xuống, đến thánh tư năm quí dậu (1873), thì Đồ-phổ-Nghĩa và Millot lại trở về đến Hà-nội,đem một bọn lính cờ vàng về theo. Millot thì vào Sài-gòn cho Súy-phủ biết tình-thế ở Bắc kỳ, và nhân thể đem đồ khoáng-vật sang bán ở Hương-cảng. Còn Đồ-phổ Nghĩa thì ở lại Hà-nội, đóng ở phố Mới bây giờ, rồi cùng với mấy người Khách là Bàng lợi Ký, Quan tá Đình mua gạo, mua muối chở lên Vân-nam.
Bấy giờ luật nước ta cấm không cho chở muối sang Tàu, mà việc thông-thương ở sông Hồng-hà cũng chưa định rõ thế nào, nhưng Đồ-phổ Nghĩa tự xưng là có lệnh quan Tàu cho, thì không cần phải theo luật nướcNam, vì nước Nam là một nước phải thần-phục nước Tàu.Đồ-phổ-Nghĩa không hiểu rõ sự giao-thiệp nước Tàu và nước ta ngày trước. Đối với Tàu thì bề ngoài nước ta tuy xưng cống-thần, nhưng kỳ thựcvẫn là độc-lập. Khi có việc gì, phải có sứ hai nước sang thương-nghị rồi mới thi hành. Mà có khi sứ nước Tàu bàn sang điều gì, nước ta không thuận cũng thôi, chứ không có phép tự-tiện mà làm được. Chỉ trừ lúc nào nướcTàu ỷ thế mạnh mà bắt-nạt, như đời nhà Nguyên, nhà Minh, và nhà Thanh, thì lại có ông Trần hưng Đạo, ông Lê thái Tổ và ông Nguyễn quang Trung tỏ cho người Tàu biết rằng nước Nam vốn không phải đất thuộc-địa của Tàu.
Tuy vậy, quan ta phải nể Đồ-phổ-Nghĩa là người nước Pháp, sợ có việc gì, thì thành ra bất-hòa với Súy-phủ ở Sài-gòn, cho nên cứ dùng lời nói ngọt để can ông ấy đừng làmđiều trái với luật nước. Nhưng ôngấy cứ mộtniềm tự ý mình mà làm. Quan ta nhờ cả Giám-mục Puginier là Kẻ-sở lên can cũng không được. Sau quân ta có bắt mấy tên Khách Bành lợi Ký và Quan táĐình vềsựđem thuyền chở muối và gạo lên Vân-nam, thì Đồ-phổ-Nghĩa đem người đi bắt quan phòng-thành Hà-nội và quan huyện Thọ-xương,đem xuốngthuyền giam lại. Quan ta cũng ngơ ngác không biết ra thế nào. Một bên thìcố tình sinh sự, một bên thì mệnh nhà vua ra không được lôi thôiđiều gì. Bấy giờ Triềuđình sai quan hữu-tham-tri bộ Binh là Phanđình Bìnhlàm khâm-phái ra giao cho ông Nguyễn tri Phương phải thu-xếp cho yênchuyệnấy. Ông Nguyễn tri Phương mới sai quan bố-chính là Vũ Đường địnhngày mời Đồ-phổ-Nghĩa đến hội-quán Quảngđông, để hội nghị. Khi hai bênđến hội-đồng, quan ta nói rằng sự giao-thiệp nước Pháp với nước Namđã cótờ hòa-ước năm nhâm-tuất (1862), và sựđem muối và gạo lên bánở Vânnam là trái với tờ hòa-ước ấy, và lại trái với luật bản-quốc. Đồ-phổ-Nghĩa cãirằng ôngấy có lệnh quan Tàu cho là đủ, không cần phải xin phép gì nữa, rồiđứng dậy ra về. Triềuđìnhở Huế thấy việc lôi thôi mãi, sợ để lâu thành ra nhiễu sự,mới sai ông Lê Tuấn, ông Nguyễn văn Tường và ông Nguyễn tăng Doãn vàosứ Sài-gòn, để thương-nghị về việc ba tỉnh phía tây đất Nam-kỳ và nhân thểnhờ Súy-phủ phân xử việc Đồ-phổ-Nghĩa cho xong.

3. Đại-úy Francis Garnier (Ngạc Nhi) ra Hà-nội.

ViênThống-đốc Nam-kỳ bấy giờ là Hải-quân thiếu-tướng Dupré vốnđã lưu ý vềviệc Bắc-kỳ. Trước đã viết thư về cho Thượng-thư thuộc-địa-bộở Paris nóirằng: " Đất Bắc-kỳ là đất tiếp-giáp với những tỉnh tây-nam nước Tàu, ta nênchiếm giữ lấy thì sự cai-trị của taở Viễnđông này mới được chắc chắn " . Nhưng bên Pháp bấy giờ mới đang đánh nhau với nước Phổ vừa xong, không muốn gây chuyện khác, bèn điện sang cho thiếu-tướng rằng:"Không được sinh sự ở Bắc-kỳ." Đến khi Millot về Sài-gòn kể công việc ởBắc-kỳ, thiếu-tướng lại điện về Paris nói rằng: " Việc Đồ-phổ-Nghĩa ở Bắc-kỳ đã thành công rồi. Cần phải lấy xứ Bắc-kỳ và giữ lấy con đường thông sang Tàu. Không cần phải viện binh. Thành công chắc lắm ".
Ngay hôm ấy,thiếu-tướng lại viết thêm một cái thư về nói rõ mọi lẽ, và quyết rằng xin chính-phủ để cho thiếu-tướng được tự tiện, hễ có việc gì thì thiếu-tướng xin chịu lỗi 166. Đang lúc ấy thì Triều đình ở Huế sai bọn ông Lê Tuấn vào xin thiếu tướng ra điều đình việc Đồ-phổ-Nghĩaở Bắc-kỳ. Cứ như ý của thiếu-tướng Dupré điện về cho chính-phủ Pháp thì thiếu-tướng chỉ mong có cái cơ-hội gì để đem quân ra Bắc-kỳ. Nay thấy Triều đình ta vào nhờ Súy-phủ ở Sài-gòn phân-xử việc Đồ-phổ-Nghĩa, thật là gặp được cái dịp mình đang mong, thiếu-tướng liền gọi quan hải-quân đại-úy Francis Garnierở Thượng-hải về, rồi sai ra Hà-nội, nói rằng ra phân-xử việcĐồ-phổ-Nghĩa167.
Đại-úy Francis Garnierđem mấy chiếc tàu con và 170 người lính ra đến cửa Thuận, nghỉ lại mấy hôm để đợi quan khâm-sai cùng ra Bắc-kỳ. Đến tháng 10 năm quí-dậu (1873), thì các quan ra đến Hà-nội. Bấy giờ ai cũng tưởng là đại-úy Francis Garnier ra chuyến này thì mọi việc xong cả, cho nên đi đến đâu quan ta cũng tiếp đãi rất trọng-hậu. Nhưng xem những thư-từ của đại-úy lúc bấy giờ, thì cốt ra có chủ ý khác. Khi ở Sài-gòn sắp đi, đại-úy viết thư về cho người anh ở bên Pháp nói rằng:" Lệnh của Súy-phủ cho, là được tự tiện. Việc gì hải-quân thiếu-tướng cũng ủy-thác cho tôi cả. Vậy vì nước Pháp mà tôi phải cố sức." Đến khi ra đến Hải-dương, đại-úy vào ở Kẻ-sặt, rồi viết thư sai người đem cho Đồ-phổ Nghĩa, báo tin cho ông ấy biết cái chủ đích của mình, và lại nói rằng trăm sự đại-úy trông-cậy vào ông ấy chỉ bảo cho, bởi vì ông ấy đã quen biết mọi việc ở Bắc-kỳ. Đồ-phổ-Nghĩa tiếp được thư, liền đem chiếc tàu Man-haođi đón đại úy. Lên đến Hà-nội, đại-úy đem mấy người đi thẳng vào thành ra mắt ông Nguyễn Tri Phương, và đòi đem quân ra đóng ở trong thành. Quân ta nói mãi, Đại-úy mới thuận ra đóng ở Trường-thi. Đoạn rồi đại-úy viết thư mời giám-mục Puginierở Kẻ-sở lên Hà-nội, để nhờ làm thông-ngôn. Đại-úy lại làm tờ hiểu-dụ, cho dân biết, nói rằng: " Bản-chức ra Bắc-kỳ cốt để dẹp cho yên giặc-giã, và để mở-mang sự buôn-bán.

===> Lũ ngu chúng mày đã tin chưa?
====>
Thằng nào vẫn chưa tin Pháp không có ý xâm lược VN thì tao sẵn sàng viết thêm thớt 3 cung cấp thông tin cho tụi mày.
====> Tụi mày nghĩ cái VN lạc hậu nghèo kiết xác này có cái gì để bọn Pháp nó để ý? Chúng nó làm tất cả để đi đâm chọc thị trường TQ béo bở.
Tau thấy mày có vấn đề về đọc hiểu
Mục đích nó chiếm VN là làm chủ toàn quyền khu vực đông dương để có thị trường buôn bán.

Mày đéo hiểu bối cảnh lúc đó là bế quan tỏa cảnh thằng pháp nó đi khai hang, đi xuyên lục địa để làm gì? Để tìm thị trường hồi thập niên 17xx nó đã buôn bán vs Nguyễn Ánh rồi, tại sao lúc đó nó ko đánh vì lúc đó còn thị trường, nhưng khi vua tự Đức lên thì bế quan tỏa cảnh
Mày có biết cụ Phan Thanh Giản bị vua Tự Đức buộc tội cắt đất nghĩa là cái đó bị đánh giá là xâm lược sau đó vì đc lòng dân nên phục hồi tước vị

Những đoạn mày để ở trên chỉ chứng tỏ 1 điều
Pháp nó đánh chiếm Vn vì nó muốn kiểm soát khu vực địa chính trị đó

Mày nhìn rộng ra, ngẫm đi
 
Tiếp bước thớt trước:
https://xamvn.com/r/phap-co-that-su-xam-luoc-viet-nam-hay-khong.1352289/

Nhiều thằng ngu ngốc trên này, tự cho mình là Sử Gia Online, đọc mấy thông tin trên Internet của Cơm Sườn rồi phán như đúng rồi, tự cho mình hiểu biết hơn ông sử gia Dương Trung Quốc.
---> Dân lưu manh nhưng giả danh trí thức.
Mặc dù tao gợi ý khéo cho chúng tự tìm, nhưng chúng vì cái sỉ diện nên tao mới mất công sức viết thớt này để trích đoạn thông tin trong sách Việt Nam Sử Lược mô tả chi tiết các sự kiện.
Thằng nào lười đọc thì đọc qua đoạn tao in đậm.



Chương IX Quân Pháp Lấy Bắc Kỳ Lần Thứ I

1. Người Pháp tìm đường sang Tàu
2. Đồ-phổ-Nghĩa
3. Đại-úy Francis Garnier ra Hà-nội
4. Hạ thành Hà-nội năm quí-dậu (1873)
5. Lấy mấy tỉnhở Trung-châu
6. Đại-úy Francis Garnier chết
7. Ông Philastre ra Hà-nội
8. Hòa-ước năm giáp-tuất (1874)

1. Người Pháp tìm đường sang Tàu.

Từ khi nước Pháp lấy xong đất Nam-kỳ rồi, Súy-phủ ở Sài-gòn sửa-sang mọi việc, và cho người đi xem xét tình thế và sông núi ở Trung-kỳ và Bắc-kỳ để mở mang sự giao thông. Lại có ý muốn tìm đường thông sang nước Tàu, bởi vậy tháng 5 năm bính-dần (1866), thiếu-tướng De la Grandière sai trung-tá Doudart de Lagréecùng với đại-úy Francis Garnier (Ngạc-nhi) và mấy người Pháp nữa theo sông Mékongđi tìm đường sang Tàu. Đến tháng 3 năm mậu-thìn (1868),non hai năm trời, ông Doudart de Lagrée mới sang đến đất Vân-nam. Nhưng chẳng may ông ấy phải bệnh đau gan mà chết. Ông Francis Garnier đem xác ông ấy đi qua nước Tàu, rồi xuống Tàu thủy về Sài-gòn.Đến năm canh-ngọ (1870) là năm Tự-đức thứ 23,ở bên Tây, nướcPhápđánh nhau với nước Phổ; quân Pháp thua, Pháp-hoàng là Nã-phá-luânđệ-tam bị bắt. Dân nước Pháp bỏ đế-quốc mà lập Dân-chủ cộng-hòa. Tuy ở bên Pháp có sự chiến tranh, nhưng ở bên Viễn đông này, quân Pháp vẫn giữ vững đất Nam-kỳ. Vả Triều đình ở Huế còn bận dẹp giặc Khách ở Bắc-kỳ,cho nên cũng không sinh sự lôi-thôi gì cả.

2. Đồ Phổ Nghĩa (Jean Dupuis).

Thuở ấy, có một người Pháp tên là Jean Dupuis, ta gọi là Đồ-phổ-Nghĩa mấy năm trước đã đi du lịch ởcác tỉnh bên Tàu, để tìm cách buôn-bán, biết có sông Hồng-hà từ đất Vân-nam chảy qua Bắc-kỳ ra bể, là một đường tiện lợi hơn, bèn nhận với quan nhà Thanh ở Vân-nam để chở đồ binh-khí sang bán.
Đồ-phổ-Nghĩa về cùng với một người Pháp nữa tên là Millot, buônbánở Thượng-hải, trù-tính việc chở binh khí sang Vân-nam,đoạn rồi về Pháp để mua hàng.
Khi trở sang bên này, Đồ-phổ-Nghĩa vào Sài-gòn xin Súy-phủ giúp thanh-thế cho để đi qua Bắc-kỳ. Viên thống-đốc Nam-kỳ lúc bấy giờ là lục-quân thiếu-tướng d'Arhaud, có hứa với Đồ-phổ-Nghĩa chochiếc tàu Bourayneđi theo.Đồ-phổ-Nghĩa sang Hương-cảng để cùng với Millot đem ba chiếc tàu con là Hồng-giang, Lao-kay và Sơn-tây chở đồ binh-khí và hàng-hóa vàoQuảng-yên.
Trong lúc ấy hải-quân trung-tá Sénès đã đem tàu Bourayne ra Bắc-kỳ, rồi lên Hải-dương, Hà-nội, Bắc-ninhđi xem các nơi. Trung-táở Bắc-ninh nghe tin bọn Đồ-phổ-Nghĩađã đến Quảng-yên,liền trở ra để cùng bàn với quan Khâm-sai Lê Tuấn về việc thông-thươngởsông Hồng-hà. Ông Lê Tuấn không có lệnh Triều đình, không dám tự-tiện, nói xin đợi vài mươi hôm để có mệnh nhà vua ra sẽ hay. Đồ-phổ-Nghĩa và Millot thấy đợi lâu, bèn cứđem tàu lênđóngở Hànội, rồi thuê thuyền chở đồ lên Vân-nam. Bấy giờ là cuối năm nhâm-thân(1872), là năm Tự-đức thứ 25.
Thuyền của Đồ-phổ-Nghĩa đi qua những đồn của quan ta, của giặc cờ vàng và giặc cờ đen đều vô sự cả. Khi lên dến Vânnam, quan nhà Thanh cho chở đồ khoáng-vật xuống, đến thánh tư năm quí dậu (1873), thì Đồ-phổ-Nghĩa và Millot lại trở về đến Hà-nội,đem một bọn lính cờ vàng về theo. Millot thì vào Sài-gòn cho Súy-phủ biết tình-thế ở Bắc kỳ, và nhân thể đem đồ khoáng-vật sang bán ở Hương-cảng. Còn Đồ-phổ Nghĩa thì ở lại Hà-nội, đóng ở phố Mới bây giờ, rồi cùng với mấy người Khách là Bàng lợi Ký, Quan tá Đình mua gạo, mua muối chở lên Vân-nam.
Bấy giờ luật nước ta cấm không cho chở muối sang Tàu, mà việc thông-thương ở sông Hồng-hà cũng chưa định rõ thế nào, nhưng Đồ-phổ Nghĩa tự xưng là có lệnh quan Tàu cho, thì không cần phải theo luật nướcNam, vì nước Nam là một nước phải thần-phục nước Tàu.Đồ-phổ-Nghĩa không hiểu rõ sự giao-thiệp nước Tàu và nước ta ngày trước. Đối với Tàu thì bề ngoài nước ta tuy xưng cống-thần, nhưng kỳ thựcvẫn là độc-lập. Khi có việc gì, phải có sứ hai nước sang thương-nghị rồi mới thi hành. Mà có khi sứ nước Tàu bàn sang điều gì, nước ta không thuận cũng thôi, chứ không có phép tự-tiện mà làm được. Chỉ trừ lúc nào nướcTàu ỷ thế mạnh mà bắt-nạt, như đời nhà Nguyên, nhà Minh, và nhà Thanh, thì lại có ông Trần hưng Đạo, ông Lê thái Tổ và ông Nguyễn quang Trung tỏ cho người Tàu biết rằng nước Nam vốn không phải đất thuộc-địa của Tàu.
Tuy vậy, quan ta phải nể Đồ-phổ-Nghĩa là người nước Pháp, sợ có việc gì, thì thành ra bất-hòa với Súy-phủ ở Sài-gòn, cho nên cứ dùng lời nói ngọt để can ông ấy đừng làmđiều trái với luật nước. Nhưng ôngấy cứ mộtniềm tự ý mình mà làm. Quan ta nhờ cả Giám-mục Puginier là Kẻ-sở lên can cũng không được. Sau quân ta có bắt mấy tên Khách Bành lợi Ký và Quan táĐình vềsựđem thuyền chở muối và gạo lên Vân-nam, thì Đồ-phổ-Nghĩa đem người đi bắt quan phòng-thành Hà-nội và quan huyện Thọ-xương,đem xuốngthuyền giam lại. Quan ta cũng ngơ ngác không biết ra thế nào. Một bên thìcố tình sinh sự, một bên thì mệnh nhà vua ra không được lôi thôiđiều gì. Bấy giờ Triềuđình sai quan hữu-tham-tri bộ Binh là Phanđình Bìnhlàm khâm-phái ra giao cho ông Nguyễn tri Phương phải thu-xếp cho yênchuyệnấy. Ông Nguyễn tri Phương mới sai quan bố-chính là Vũ Đường địnhngày mời Đồ-phổ-Nghĩa đến hội-quán Quảngđông, để hội nghị. Khi hai bênđến hội-đồng, quan ta nói rằng sự giao-thiệp nước Pháp với nước Namđã cótờ hòa-ước năm nhâm-tuất (1862), và sựđem muối và gạo lên bánở Vânnam là trái với tờ hòa-ước ấy, và lại trái với luật bản-quốc. Đồ-phổ-Nghĩa cãirằng ôngấy có lệnh quan Tàu cho là đủ, không cần phải xin phép gì nữa, rồiđứng dậy ra về. Triềuđìnhở Huế thấy việc lôi thôi mãi, sợ để lâu thành ra nhiễu sự,mới sai ông Lê Tuấn, ông Nguyễn văn Tường và ông Nguyễn tăng Doãn vàosứ Sài-gòn, để thương-nghị về việc ba tỉnh phía tây đất Nam-kỳ và nhân thểnhờ Súy-phủ phân xử việc Đồ-phổ-Nghĩa cho xong.

3. Đại-úy Francis Garnier (Ngạc Nhi) ra Hà-nội.

ViênThống-đốc Nam-kỳ bấy giờ là Hải-quân thiếu-tướng Dupré vốnđã lưu ý vềviệc Bắc-kỳ. Trước đã viết thư về cho Thượng-thư thuộc-địa-bộở Paris nóirằng: " Đất Bắc-kỳ là đất tiếp-giáp với những tỉnh tây-nam nước Tàu, ta nênchiếm giữ lấy thì sự cai-trị của taở Viễnđông này mới được chắc chắn " . Nhưng bên Pháp bấy giờ mới đang đánh nhau với nước Phổ vừa xong, không muốn gây chuyện khác, bèn điện sang cho thiếu-tướng rằng:"Không được sinh sự ở Bắc-kỳ." Đến khi Millot về Sài-gòn kể công việc ởBắc-kỳ, thiếu-tướng lại điện về Paris nói rằng: " Việc Đồ-phổ-Nghĩa ở Bắc-kỳ đã thành công rồi. Cần phải lấy xứ Bắc-kỳ và giữ lấy con đường thông sang Tàu. Không cần phải viện binh. Thành công chắc lắm ".
Ngay hôm ấy,thiếu-tướng lại viết thêm một cái thư về nói rõ mọi lẽ, và quyết rằng xin chính-phủ để cho thiếu-tướng được tự tiện, hễ có việc gì thì thiếu-tướng xin chịu lỗi 166. Đang lúc ấy thì Triều đình ở Huế sai bọn ông Lê Tuấn vào xin thiếu tướng ra điều đình việc Đồ-phổ-Nghĩaở Bắc-kỳ. Cứ như ý của thiếu-tướng Dupré điện về cho chính-phủ Pháp thì thiếu-tướng chỉ mong có cái cơ-hội gì để đem quân ra Bắc-kỳ. Nay thấy Triều đình ta vào nhờ Súy-phủ ở Sài-gòn phân-xử việc Đồ-phổ-Nghĩa, thật là gặp được cái dịp mình đang mong, thiếu-tướng liền gọi quan hải-quân đại-úy Francis Garnierở Thượng-hải về, rồi sai ra Hà-nội, nói rằng ra phân-xử việcĐồ-phổ-Nghĩa167.
Đại-úy Francis Garnierđem mấy chiếc tàu con và 170 người lính ra đến cửa Thuận, nghỉ lại mấy hôm để đợi quan khâm-sai cùng ra Bắc-kỳ. Đến tháng 10 năm quí-dậu (1873), thì các quan ra đến Hà-nội. Bấy giờ ai cũng tưởng là đại-úy Francis Garnier ra chuyến này thì mọi việc xong cả, cho nên đi đến đâu quan ta cũng tiếp đãi rất trọng-hậu. Nhưng xem những thư-từ của đại-úy lúc bấy giờ, thì cốt ra có chủ ý khác. Khi ở Sài-gòn sắp đi, đại-úy viết thư về cho người anh ở bên Pháp nói rằng:" Lệnh của Súy-phủ cho, là được tự tiện. Việc gì hải-quân thiếu-tướng cũng ủy-thác cho tôi cả. Vậy vì nước Pháp mà tôi phải cố sức." Đến khi ra đến Hải-dương, đại-úy vào ở Kẻ-sặt, rồi viết thư sai người đem cho Đồ-phổ Nghĩa, báo tin cho ông ấy biết cái chủ đích của mình, và lại nói rằng trăm sự đại-úy trông-cậy vào ông ấy chỉ bảo cho, bởi vì ông ấy đã quen biết mọi việc ở Bắc-kỳ. Đồ-phổ-Nghĩa tiếp được thư, liền đem chiếc tàu Man-haođi đón đại úy. Lên đến Hà-nội, đại-úy đem mấy người đi thẳng vào thành ra mắt ông Nguyễn Tri Phương, và đòi đem quân ra đóng ở trong thành. Quân ta nói mãi, Đại-úy mới thuận ra đóng ở Trường-thi. Đoạn rồi đại-úy viết thư mời giám-mục Puginierở Kẻ-sở lên Hà-nội, để nhờ làm thông-ngôn. Đại-úy lại làm tờ hiểu-dụ, cho dân biết, nói rằng: " Bản-chức ra Bắc-kỳ cốt để dẹp cho yên giặc-giã, và để mở-mang sự buôn-bán.

===> Lũ ngu chúng mày đã tin chưa?
====>
Thằng nào vẫn chưa tin Pháp không có ý xâm lược VN thì tao sẵn sàng viết thêm thớt 3 cung cấp thông tin cho tụi mày.
====> Tụi mày nghĩ cái VN lạc hậu nghèo kiết xác này có cái gì để bọn Pháp nó để ý? Chúng nó làm tất cả để đi đâm chọc thị trường TQ béo bở.
Nó xem xét từ khu vực an nam nếu đánh chiếm thì giao thương chỗ nào
Ko phải vì nó ko có đường đánh sang trung quốc, nó đánh trung quốc từ trước khi nó đánh thành hà nội, trước khi ký hiệp ước nhâm tuất 1962,
Nếu nó ko muốn thì việc gì nó phải đánh nake, phải đòi đất? Nó chỉ cần quyền giao thương là đủ rồi.
Mày suy nghĩ xem có đúng ko
 
Mày có tự hỏi tại sao thuyền quân pháp qua trung quốc an toàn ko, trong khi bối cảnh lúc đó bà từ hy khinh bọn tây và cấm giao thương hạn chế vs tây ko?
 
Vì Pháp nó đánh TQ trước khi nó đánh thành hà nội, nó ép TQ ký hiệp ước trước khi nó ký hiệp ước cắt đất vs nake?
Mày thấy logic mày ngược ngạo ko
 
Năm Hàm Phong thứ 10 (1860), liên quân Anh - Pháp tấn công Bắc Kinh. Hàm Phong cùng hoàng tộc, trong đó có Ý Quý phi, phải rời Tử Cấm Thành đến Thừa Đức để lánh nạn. Khi nghe tin vườn Viên Minh xa hoa tráng lệ bị liên quân đốt phá, Hoàng đế đau buồn khôn xiết. Ngài bắt đầu lạm dụng rượu và thuốc phiện khiến sức khỏe ngày càng suy sụp.
 
Tiếp bước thớt trước:
https://xamvn.com/r/phap-co-that-su-xam-luoc-viet-nam-hay-khong.1352289/

Nhiều thằng ngu ngốc trên này, tự cho mình là Sử Gia Online, đọc mấy thông tin trên Internet của Cơm Sườn rồi phán như đúng rồi, tự cho mình hiểu biết hơn ông sử gia Dương Trung Quốc.
---> Dân lưu manh nhưng giả danh trí thức.
Mặc dù tao gợi ý khéo cho chúng tự tìm, nhưng chúng vì cái sỉ diện nên tao mới mất công sức viết thớt này để trích đoạn thông tin trong sách Việt Nam Sử Lược mô tả chi tiết các sự kiện.
Thằng nào lười đọc thì đọc qua đoạn tao in đậm.



Chương IX Quân Pháp Lấy Bắc Kỳ Lần Thứ I

1. Người Pháp tìm đường sang Tàu
2. Đồ-phổ-Nghĩa
3. Đại-úy Francis Garnier ra Hà-nội
4. Hạ thành Hà-nội năm quí-dậu (1873)
5. Lấy mấy tỉnhở Trung-châu
6. Đại-úy Francis Garnier chết
7. Ông Philastre ra Hà-nội
8. Hòa-ước năm giáp-tuất (1874)

1. Người Pháp tìm đường sang Tàu.

Từ khi nước Pháp lấy xong đất Nam-kỳ rồi, Súy-phủ ở Sài-gòn sửa-sang mọi việc, và cho người đi xem xét tình thế và sông núi ở Trung-kỳ và Bắc-kỳ để mở mang sự giao thông. Lại có ý muốn tìm đường thông sang nước Tàu, bởi vậy tháng 5 năm bính-dần (1866), thiếu-tướng De la Grandière sai trung-tá Doudart de Lagréecùng với đại-úy Francis Garnier (Ngạc-nhi) và mấy người Pháp nữa theo sông Mékongđi tìm đường sang Tàu. Đến tháng 3 năm mậu-thìn (1868),non hai năm trời, ông Doudart de Lagrée mới sang đến đất Vân-nam. Nhưng chẳng may ông ấy phải bệnh đau gan mà chết. Ông Francis Garnier đem xác ông ấy đi qua nước Tàu, rồi xuống Tàu thủy về Sài-gòn.Đến năm canh-ngọ (1870) là năm Tự-đức thứ 23,ở bên Tây, nướcPhápđánh nhau với nước Phổ; quân Pháp thua, Pháp-hoàng là Nã-phá-luânđệ-tam bị bắt. Dân nước Pháp bỏ đế-quốc mà lập Dân-chủ cộng-hòa. Tuy ở bên Pháp có sự chiến tranh, nhưng ở bên Viễn đông này, quân Pháp vẫn giữ vững đất Nam-kỳ. Vả Triều đình ở Huế còn bận dẹp giặc Khách ở Bắc-kỳ,cho nên cũng không sinh sự lôi-thôi gì cả.

2. Đồ Phổ Nghĩa (Jean Dupuis).

Thuở ấy, có một người Pháp tên là Jean Dupuis, ta gọi là Đồ-phổ-Nghĩa mấy năm trước đã đi du lịch ởcác tỉnh bên Tàu, để tìm cách buôn-bán, biết có sông Hồng-hà từ đất Vân-nam chảy qua Bắc-kỳ ra bể, là một đường tiện lợi hơn, bèn nhận với quan nhà Thanh ở Vân-nam để chở đồ binh-khí sang bán.
Đồ-phổ-Nghĩa về cùng với một người Pháp nữa tên là Millot, buônbánở Thượng-hải, trù-tính việc chở binh khí sang Vân-nam,đoạn rồi về Pháp để mua hàng.
Khi trở sang bên này, Đồ-phổ-Nghĩa vào Sài-gòn xin Súy-phủ giúp thanh-thế cho để đi qua Bắc-kỳ. Viên thống-đốc Nam-kỳ lúc bấy giờ là lục-quân thiếu-tướng d'Arhaud, có hứa với Đồ-phổ-Nghĩa chochiếc tàu Bourayneđi theo.Đồ-phổ-Nghĩa sang Hương-cảng để cùng với Millot đem ba chiếc tàu con là Hồng-giang, Lao-kay và Sơn-tây chở đồ binh-khí và hàng-hóa vàoQuảng-yên.
Trong lúc ấy hải-quân trung-tá Sénès đã đem tàu Bourayne ra Bắc-kỳ, rồi lên Hải-dương, Hà-nội, Bắc-ninhđi xem các nơi. Trung-táở Bắc-ninh nghe tin bọn Đồ-phổ-Nghĩađã đến Quảng-yên,liền trở ra để cùng bàn với quan Khâm-sai Lê Tuấn về việc thông-thươngởsông Hồng-hà. Ông Lê Tuấn không có lệnh Triều đình, không dám tự-tiện, nói xin đợi vài mươi hôm để có mệnh nhà vua ra sẽ hay. Đồ-phổ-Nghĩa và Millot thấy đợi lâu, bèn cứđem tàu lênđóngở Hànội, rồi thuê thuyền chở đồ lên Vân-nam. Bấy giờ là cuối năm nhâm-thân(1872), là năm Tự-đức thứ 25.
Thuyền của Đồ-phổ-Nghĩa đi qua những đồn của quan ta, của giặc cờ vàng và giặc cờ đen đều vô sự cả. Khi lên dến Vânnam, quan nhà Thanh cho chở đồ khoáng-vật xuống, đến thánh tư năm quí dậu (1873), thì Đồ-phổ-Nghĩa và Millot lại trở về đến Hà-nội,đem một bọn lính cờ vàng về theo. Millot thì vào Sài-gòn cho Súy-phủ biết tình-thế ở Bắc kỳ, và nhân thể đem đồ khoáng-vật sang bán ở Hương-cảng. Còn Đồ-phổ Nghĩa thì ở lại Hà-nội, đóng ở phố Mới bây giờ, rồi cùng với mấy người Khách là Bàng lợi Ký, Quan tá Đình mua gạo, mua muối chở lên Vân-nam.
Bấy giờ luật nước ta cấm không cho chở muối sang Tàu, mà việc thông-thương ở sông Hồng-hà cũng chưa định rõ thế nào, nhưng Đồ-phổ Nghĩa tự xưng là có lệnh quan Tàu cho, thì không cần phải theo luật nướcNam, vì nước Nam là một nước phải thần-phục nước Tàu.Đồ-phổ-Nghĩa không hiểu rõ sự giao-thiệp nước Tàu và nước ta ngày trước. Đối với Tàu thì bề ngoài nước ta tuy xưng cống-thần, nhưng kỳ thựcvẫn là độc-lập. Khi có việc gì, phải có sứ hai nước sang thương-nghị rồi mới thi hành. Mà có khi sứ nước Tàu bàn sang điều gì, nước ta không thuận cũng thôi, chứ không có phép tự-tiện mà làm được. Chỉ trừ lúc nào nướcTàu ỷ thế mạnh mà bắt-nạt, như đời nhà Nguyên, nhà Minh, và nhà Thanh, thì lại có ông Trần hưng Đạo, ông Lê thái Tổ và ông Nguyễn quang Trung tỏ cho người Tàu biết rằng nước Nam vốn không phải đất thuộc-địa của Tàu.
Tuy vậy, quan ta phải nể Đồ-phổ-Nghĩa là người nước Pháp, sợ có việc gì, thì thành ra bất-hòa với Súy-phủ ở Sài-gòn, cho nên cứ dùng lời nói ngọt để can ông ấy đừng làmđiều trái với luật nước. Nhưng ôngấy cứ mộtniềm tự ý mình mà làm. Quan ta nhờ cả Giám-mục Puginier là Kẻ-sở lên can cũng không được. Sau quân ta có bắt mấy tên Khách Bành lợi Ký và Quan táĐình vềsựđem thuyền chở muối và gạo lên Vân-nam, thì Đồ-phổ-Nghĩa đem người đi bắt quan phòng-thành Hà-nội và quan huyện Thọ-xương,đem xuốngthuyền giam lại. Quan ta cũng ngơ ngác không biết ra thế nào. Một bên thìcố tình sinh sự, một bên thì mệnh nhà vua ra không được lôi thôiđiều gì. Bấy giờ Triềuđình sai quan hữu-tham-tri bộ Binh là Phanđình Bìnhlàm khâm-phái ra giao cho ông Nguyễn tri Phương phải thu-xếp cho yênchuyệnấy. Ông Nguyễn tri Phương mới sai quan bố-chính là Vũ Đường địnhngày mời Đồ-phổ-Nghĩa đến hội-quán Quảngđông, để hội nghị. Khi hai bênđến hội-đồng, quan ta nói rằng sự giao-thiệp nước Pháp với nước Namđã cótờ hòa-ước năm nhâm-tuất (1862), và sựđem muối và gạo lên bánở Vânnam là trái với tờ hòa-ước ấy, và lại trái với luật bản-quốc. Đồ-phổ-Nghĩa cãirằng ôngấy có lệnh quan Tàu cho là đủ, không cần phải xin phép gì nữa, rồiđứng dậy ra về. Triềuđìnhở Huế thấy việc lôi thôi mãi, sợ để lâu thành ra nhiễu sự,mới sai ông Lê Tuấn, ông Nguyễn văn Tường và ông Nguyễn tăng Doãn vàosứ Sài-gòn, để thương-nghị về việc ba tỉnh phía tây đất Nam-kỳ và nhân thểnhờ Súy-phủ phân xử việc Đồ-phổ-Nghĩa cho xong.

3. Đại-úy Francis Garnier (Ngạc Nhi) ra Hà-nội.

ViênThống-đốc Nam-kỳ bấy giờ là Hải-quân thiếu-tướng Dupré vốnđã lưu ý vềviệc Bắc-kỳ. Trước đã viết thư về cho Thượng-thư thuộc-địa-bộở Paris nóirằng: " Đất Bắc-kỳ là đất tiếp-giáp với những tỉnh tây-nam nước Tàu, ta nênchiếm giữ lấy thì sự cai-trị của taở Viễnđông này mới được chắc chắn " . Nhưng bên Pháp bấy giờ mới đang đánh nhau với nước Phổ vừa xong, không muốn gây chuyện khác, bèn điện sang cho thiếu-tướng rằng:"Không được sinh sự ở Bắc-kỳ." Đến khi Millot về Sài-gòn kể công việc ởBắc-kỳ, thiếu-tướng lại điện về Paris nói rằng: " Việc Đồ-phổ-Nghĩa ở Bắc-kỳ đã thành công rồi. Cần phải lấy xứ Bắc-kỳ và giữ lấy con đường thông sang Tàu. Không cần phải viện binh. Thành công chắc lắm ".
Ngay hôm ấy,thiếu-tướng lại viết thêm một cái thư về nói rõ mọi lẽ, và quyết rằng xin chính-phủ để cho thiếu-tướng được tự tiện, hễ có việc gì thì thiếu-tướng xin chịu lỗi 166. Đang lúc ấy thì Triều đình ở Huế sai bọn ông Lê Tuấn vào xin thiếu tướng ra điều đình việc Đồ-phổ-Nghĩaở Bắc-kỳ. Cứ như ý của thiếu-tướng Dupré điện về cho chính-phủ Pháp thì thiếu-tướng chỉ mong có cái cơ-hội gì để đem quân ra Bắc-kỳ. Nay thấy Triều đình ta vào nhờ Súy-phủ ở Sài-gòn phân-xử việc Đồ-phổ-Nghĩa, thật là gặp được cái dịp mình đang mong, thiếu-tướng liền gọi quan hải-quân đại-úy Francis Garnierở Thượng-hải về, rồi sai ra Hà-nội, nói rằng ra phân-xử việcĐồ-phổ-Nghĩa167.
Đại-úy Francis Garnierđem mấy chiếc tàu con và 170 người lính ra đến cửa Thuận, nghỉ lại mấy hôm để đợi quan khâm-sai cùng ra Bắc-kỳ. Đến tháng 10 năm quí-dậu (1873), thì các quan ra đến Hà-nội. Bấy giờ ai cũng tưởng là đại-úy Francis Garnier ra chuyến này thì mọi việc xong cả, cho nên đi đến đâu quan ta cũng tiếp đãi rất trọng-hậu. Nhưng xem những thư-từ của đại-úy lúc bấy giờ, thì cốt ra có chủ ý khác. Khi ở Sài-gòn sắp đi, đại-úy viết thư về cho người anh ở bên Pháp nói rằng:" Lệnh của Súy-phủ cho, là được tự tiện. Việc gì hải-quân thiếu-tướng cũng ủy-thác cho tôi cả. Vậy vì nước Pháp mà tôi phải cố sức." Đến khi ra đến Hải-dương, đại-úy vào ở Kẻ-sặt, rồi viết thư sai người đem cho Đồ-phổ Nghĩa, báo tin cho ông ấy biết cái chủ đích của mình, và lại nói rằng trăm sự đại-úy trông-cậy vào ông ấy chỉ bảo cho, bởi vì ông ấy đã quen biết mọi việc ở Bắc-kỳ. Đồ-phổ-Nghĩa tiếp được thư, liền đem chiếc tàu Man-haođi đón đại úy. Lên đến Hà-nội, đại-úy đem mấy người đi thẳng vào thành ra mắt ông Nguyễn Tri Phương, và đòi đem quân ra đóng ở trong thành. Quân ta nói mãi, Đại-úy mới thuận ra đóng ở Trường-thi. Đoạn rồi đại-úy viết thư mời giám-mục Puginierở Kẻ-sở lên Hà-nội, để nhờ làm thông-ngôn. Đại-úy lại làm tờ hiểu-dụ, cho dân biết, nói rằng: " Bản-chức ra Bắc-kỳ cốt để dẹp cho yên giặc-giã, và để mở-mang sự buôn-bán.

===> Lũ ngu chúng mày đã tin chưa?
====>
Thằng nào vẫn chưa tin Pháp không có ý xâm lược VN thì tao sẵn sàng viết thêm thớt 3 cung cấp thông tin cho tụi mày.
====> Tụi mày nghĩ cái VN lạc hậu nghèo kiết xác này có cái gì để bọn Pháp nó để ý? Chúng nó làm tất cả để đi đâm chọc thị trường TQ béo bở.
Nó đem quân ra đóng tự tiện xem như nhà, ko nghe lệnh vua 1 nước, bắt ép gây sự cắt đất, toàn trị ở 1 nước, thì khác gì xâm lược
Ép thành, ép vua tôi há chả phải là xâm lược hay sao
Ngày xưa quân mông nguyên cũng đóng quân ở thăng long, 29 vạn quân thanh cắm quân trên đất đống đa há chẳng phải xâm lược
 
Nó xem xét từ khu vực an nam nếu đánh chiếm thì giao thương chỗ nào
Ko phải vì nó ko có đường đánh sang trung quốc, nó đánh trung quốc từ trước khi nó đánh thành hà nội, trước khi ký hiệp ước nhâm tuất 1962,
Nếu nó ko muốn thì việc gì nó phải đánh nake, phải đòi đất? Nó chỉ cần quyền giao thương là đủ rồi.
Mày suy nghĩ xem có đúng ko
Mày có vấn đề đọc hiểu à:
Đến khi Millot về Sài-gòn kể công việc ởBắc-kỳ, thiếu-tướng lại điện về Paris nói rằng: " Việc Đồ-phổ-Nghĩa ở Bắc-kỳ đã thành công rồi. Cần phải lấy xứ Bắc-kỳ và giữ lấy con đường thông sang Tàu. Không cần phải viện binh. Thành công chắc lắm ".
Đoạn rồi đại-úy viết thư mời giám-mục Puginierở Kẻ-sở lên Hà-nội, để nhờ làm thông-ngôn. Đại-úy lại làm tờ hiểu-dụ, cho dân biết, nói rằng: " Bản-chức ra Bắc-kỳ cốt để dẹp cho yên giặc-giã, và để mở-mang sự buôn-bán.

Nó rất rõ ràng ở đây sao mày cứ cố cãi ở đây nhỉ?
Tao nhắc lại cho những thằng có vấn đề đọc hiểu cho mày các từ khóa ở câu trên: Bắc Kỳ, con đường thông sang Tàu, buôn bán.
Mày còn gì để nói nữa không tk dốt?
 
Mày có vấn đề đọc hiểu à:
Đến khi Millot về Sài-gòn kể công việc ởBắc-kỳ, thiếu-tướng lại điện về Paris nói rằng: " Việc Đồ-phổ-Nghĩa ở Bắc-kỳ đã thành công rồi. Cần phải lấy xứ Bắc-kỳ và giữ lấy con đường thông sang Tàu. Không cần phải viện binh. Thành công chắc lắm ".
Đoạn rồi đại-úy viết thư mời giám-mục Puginierở Kẻ-sở lên Hà-nội, để nhờ làm thông-ngôn. Đại-úy lại làm tờ hiểu-dụ, cho dân biết, nói rằng: " Bản-chức ra Bắc-kỳ cốt để dẹp cho yên giặc-giã, và để mở-mang sự buôn-bán.

Nó rất rõ ràng ở đây sao mày cứ cố cãi ở đây nhỉ?
Tao nhắc lại cho những thằng có vấn đề đọc hiểu cho mày các từ khóa ở câu trên: Bắc Kỳ, con đường thông sang Tàu, buôn bán.
Mày còn gì để nói nữa không tk dốt?
Cần phải lấy xứ bắc kỳ
Việc đồ phổ nghĩa là việc gì
Đóng quân trong thành, gây sự, ko nghe vua 1 nước đái lên luật pháp nước đó

Mày ko hiểu sao mày ngu vậy
Còn lại là nó chỉ bảo các cách để xâm lược xứ bắc kỳ như ký hiệp ước vs xứ nam kỳ mày hiểu ko?
 
Mày có vấn đề đọc hiểu à:
Đến khi Millot về Sài-gòn kể công việc ởBắc-kỳ, thiếu-tướng lại điện về Paris nói rằng: " Việc Đồ-phổ-Nghĩa ở Bắc-kỳ đã thành công rồi. Cần phải lấy xứ Bắc-kỳ và giữ lấy con đường thông sang Tàu. Không cần phải viện binh. Thành công chắc lắm ".
Đoạn rồi đại-úy viết thư mời giám-mục Puginierở Kẻ-sở lên Hà-nội, để nhờ làm thông-ngôn. Đại-úy lại làm tờ hiểu-dụ, cho dân biết, nói rằng: " Bản-chức ra Bắc-kỳ cốt để dẹp cho yên giặc-giã, và để mở-mang sự buôn-bán.

Nó rất rõ ràng ở đây sao mày cứ cố cãi ở đây nhỉ?
Tao nhắc lại cho những thằng có vấn đề đọc hiểu cho mày các từ khóa ở câu trên: Bắc Kỳ, con đường thông sang Tàu, buôn bán.
Mày còn gì để nói nữa không tk dốt?
Tau thấy mày rất có vấn đề đọc hiểu
Đồ phổ nghĩa bảo đc tàu cho phép thì ko phải nghe theo xứ an nam

Nhưng đoạn dưới lời bình thì bảo là nước việt độc lập ko phụ thuộc vào tàu

Thế thì khác gì trêu ngươi gây sự kiếm cớ đánh chiếm
Mày đi xin giao thương mày có nch bố láo vậy ko chưa kể mày vác tàu của sĩ quan đi lên như đi diễu binh
Ngày xưa quân Nguyên muốn nhờ đường đánh chiêm thành còn bị cho là kiếm cớ xâm lược đó mày có biết ko?
 

Với việc Hồng Kông rơi vào tay người Anh từ sau Chiến tranh nha phiến, con đường giao thương mà Pháp lựa chọn là thông qua phía bắc Việt Nam đến các tỉnh phía tây nam Trung Quốc. Nhưng Trung Quốc thời nhà Thanh không chịu từ bỏ quyền kiểm soát và chi phối Việt Nam. Căng thẳng Pháp-Thanh đẩy lên cao trào sau khi quân Thanh đánh úp lực lượng Pháp trong trận Bắc Lệ, cách Lạng Sơn gần 30 km vào tháng 6/1884.

À, thằng thớt nói đúng này, ban đầu Pháp muốn vào Trung Quốc thông qua Bắc Kì, nhưng bị Trung Quốc cản trở
 

Với việc Hồng Kông rơi vào tay người Anh từ sau Chiến tranh nha phiến, con đường giao thương mà Pháp lựa chọn là thông qua phía bắc Việt Nam đến các tỉnh phía tây nam Trung Quốc. Nhưng Trung Quốc thời nhà Thanh không chịu từ bỏ quyền kiểm soát và chi phối Việt Nam. Căng thẳng Pháp-Thanh đẩy lên cao trào sau khi quân Thanh đánh úp lực lượng Pháp trong trận Bắc Lệ, cách Lạng Sơn gần 30 km vào tháng 6/1884.

À, thằng thớt nói đúng này, ban đầu Pháp muốn vào Trung Quốc thông qua Bắc Kì, nhưng bị Trung Quốc cản trở
trong Điều ước Bắc Kinh vào ngày 18 tháng 10 năm 1860,Nội dung của Điều ước Bắc Kinh bao gồm:

Trung Quốc ký kết Hiệp ước Thiên Tân
Mở Thiên Tân như cảng thương mại
Nhượng lại bán đảo Cửu Long (hiện nay là phía nam đường Boundary) cho Anh
Tự do tôn giáo được thiết lập tại Trung Quốc
Tàu Anh được phép chở người Trung Quốc làm lao động đến Mỹ
Bồi thường cho Anh và Pháp mỗi bên 8 triệu lượng bạc
Hợp pháp hóa buôn bán thuốc phiện


Vào tháng 6 năm 1858, giai đoạn thứ nhất cuộc chiến kết thúc với bốn Hiệp ước Thiên Tân, với Anh, Pháp, Nga, Mỹ là các bên tham gia. Các hiệp ước mở thêm 11 hải cảng giao thương với phương Tây. Trung Quốc ban đầu từ chối phê chuẩn các hiệp ước

Điểm chính hiệp ước bao gồm:

Anh, Pháp, Nga, Mỹ có quyền thành lập các công sứ (đại sứ quán nhỏ) tại Bắc Kinh (thành phố đóng kín trong thời gian này)
Thêm mười hải cảng được mở phục vụ thương mại gồm Ngưu Trang, Đạm Thủy, Hán Khẩu, và Nam Kinh
Quyền của tất cả các tàu nước ngoài bao gồm cả tàu thương mại được tự do di chuyển trên sông Dương Tử
Người nước ngoài được tự do đi lại trong lãnh thổ Trung Quốc, trước kia bị cấm
Trung Quốc đã trả một khoản bồi thường bốn triệu lượng bạc cho Anh và hai triệu cho Pháp.[13]
 

Với việc Hồng Kông rơi vào tay người Anh từ sau Chiến tranh nha phiến, con đường giao thương mà Pháp lựa chọn là thông qua phía bắc Việt Nam đến các tỉnh phía tây nam Trung Quốc. Nhưng Trung Quốc thời nhà Thanh không chịu từ bỏ quyền kiểm soát và chi phối Việt Nam. Căng thẳng Pháp-Thanh đẩy lên cao trào sau khi quân Thanh đánh úp lực lượng Pháp trong trận Bắc Lệ, cách Lạng Sơn gần 30 km vào tháng 6/1884.

À, thằng thớt nói đúng này, ban đầu Pháp muốn vào Trung Quốc thông qua Bắc Kì, nhưng bị Trung Quốc cản trở
Kể từ ngày 9 tháng 6 năm 1885 (ngày ký Hiệp ước Thiên Tân mới), nhà Thanh chính thức thừa nhận quyền đô hộ của thực dân Pháp ở Việt Nam

Tau thấy ở xàm này nhiều đứa có vấn đề đọc hiểu vcl
 
Giám đốc Nha Nội vụ Paulin Vial viết trong cuốn sách Những năm đầu Nam kỳ thuộc Pháp rằng, từ cuối tháng 3.1867, “một sĩ quan tận tụy đã thảo sẵn tất cả các mệnh lệnh, chỉ dẫn, chuẩn bị mọi bản đồ cần thiết để tiến hành việc chiếm đóng đất đai… Ông đã tự tay sửa từng dự án, và toàn bộ giấy tờ, không ghi ngày tháng, tất cả được giữ kín đến lúc giao cho người có trách nhiệm chỉ huy và quản lý những vùng đất mà chúng tôi sẽ chiếm đóng…” (Les premières années de la Cochinchine colonie française, tập 2, Paris, 1874, tr.124). Viên “sĩ quan tận tụy” đó không ai khác chính là Thống soái Nam kỳ La Grandière.

Lá thư Rigault de Genouilly viết cho La Grandière ngày 18.2.1867 có một số nội dung rằng, khi cần thì đội quân viễn chinh tại Nam kỳ có thể tổ chức cuộc biểu dương lực lượng để triều đình Huế hiểu rằng để bảo vệ quyền lợi và an toàn cho người Pháp ở Nam kỳ thì có thể họ sẽ dùng vũ lực để đòi thứ mình muốn…

Từ giữa tháng 10.1866, La Grandière cử Giám đốc Nha nội vụ Paulin Vial và linh mục Legrand de la Lyraie đến Huế lặp lại yêu cầu chuyển nhượng ba tỉnh miền Tây mà chuyến đi trước đó Legrand de la Lyraie đã đề nghị, rằng nước Pháp sẽ giảm nửa chiến phí, ủng hộ ngai vàng của vua Tự Đức và bảo đảm quyền thừa kế, và sẽ giúp nhà vua dẹp nạn giặc biển ở phía bắc nếu chịu nhượng ba tỉnh miền Tây.
 
Trong báo cáo gửi ngài bộ trưởng ngày 29.3.1867, viên phó đô đốc viết: “Chính quyền Annam (tức Đại Nam) cứ muốn trì hoãn, chẳng có gì để trông đợi, và tôi buộc phải từ bỏ ý định tiếp tục thương lượng (…). Tôi sẽ đợi thời cơ thuận tiện, để dàn quân tại ba tỉnh kế bên” (Trương Bá Cần, Hoạt động ngoại giao của nước Pháp nhằm củng cố cơ sở tại Nam kỳ (1862 - 1874), sđd, tr.173).

Ngày 15.6.1867, La Grandière hạ lệnh hành quân, yêu cầu các cánh quân tập trung tại Mỹ Tho ngày 19.6.
Bảy giờ sáng 20.6.1867, các phân đội củng cố vị trí trước thành Vĩnh Long, La Grandière cử người đưa tối hậu thư cho Kinh lược sứ Phan Thanh Giản yêu cầu dâng thành để tránh đổ máu dẫn đến cái chết đầy bi kịch của vị đại thần họ Phan. Từ ngày 20 - 24.6.1867, quân Pháp dễ dàng chiếm đóng ba tỉnh miền Tây.
 
Trong hai lá thư gửi đi cùng ngày 18.8.1867, hai vị bộ trưởng cho phép La Grandière toàn quyền thương thuyết với triều đình Huế để duy trì hòa bình và hợp thức hóa việc chiếm đóng sáu tỉnh Nam kỳ.
Phó đô đốc La Grandière ở Nam kỳ 5 năm, nhưng đã thực thi được hai nhiệm vụ quan trọng trong lịch sử thuộc địa Pháp, đó là thiết lập nền bảo hộ ở Cao Miên và biến toàn bộ Nam kỳ trở thành thuộc địa của nước Pháp.
 
Ở Pháp, việc đàm phán ký kết Hiệp ước Aubaret nhận được nhiều dư luận trái chiều từ chính trường cho đến mặt trận báo chí, khởi đi từ bài báo đăng trên tờ La Patrie ngày 12.2.1864, trong đó nổi bật lên quan điểm cho rằng nước Pháp phải bành trướng thay vì chỉ chiếm đóng giới hạn Nam kỳ. Bộ trưởng Hải quân và thuộc địa Chasseloup-Laubat, Đô đốc Rigault de Genouilly, Phó đô đốc Bonard và Phó đô đốc La Grandière là những đại diện nổi bật. Đại úy Rieunier, người tháp tùng sứ bộ Đại Nam sang Pháp, được nhóm chủ trương bành trướng khích lệ viết cuốn sách mỏng có nhan đề La question de la Cochinchine au point de vue des intérêts français (tạm dịch: Vấn đề Nam kỳ từ quan điểm quyền lợi Pháp; Paris, 1864), ký bút danh M.H.Abel, nhằm phân tích thiệt hại nếu Pháp từ bỏ việc chiếm đóng ba tỉnh, gây xôn xao dư luận. Dân biểu Arman, trong một phiên họp tại Hạ viện ngày 18.5.1864, đã đề nghị chính phủ gửi đi một hủy lệnh cho Aubaret…
 
Trong một diễn biến khác, ngay khi sứ bộ Phan Thanh Giản đang ở Paris điều đình chuộc đất thì ngày 6.11.1863 Phó đô đốc La Grandière đã gửi thư cho Bộ trưởng Chasseloup-Laubat nêu ý kiến thôn tính ba tỉnh miền Tây (Vĩnh Long, An Giang và Hà Tiên), rằng “các tỉnh này sẽ thuộc về chúng ta một khi chúng ta muốn […]. Chúng ta không thiếu lý do để đánh chiếm […]. Biện pháp duy nhất để chấm dứt thái độ thù nghịch ngấm ngầm là sáp nhập ba tỉnh [miền Tây Nam kỳ], và cấm các tỉnh ấy buôn bán với thần dân của triều đình Huế” (Trương Bá Cần, Hoạt động ngoại giao của nước Pháp nhằm củng cố cơ sở tại Nam kỳ (1862 - 1874), Vũ Lưu Xuân dịch, TuvanBooks và NXB Thế giới, 2011, tr.155).
 
Tau thấy mày rất có vấn đề đọc hiểu
Đồ phổ nghĩa bảo đc tàu cho phép thì ko phải nghe theo xứ an nam

Nhưng đoạn dưới lời bình thì bảo là nước việt độc lập ko phụ thuộc vào tàu

Thế thì khác gì trêu ngươi gây sự kiếm cớ đánh chiếm
Mày đi xin giao thương mày có nch bố láo vậy ko chưa kể mày vác tàu của sĩ quan đi lên như đi diễu binh
Ngày xưa quân Nguyên muốn nhờ đường đánh chiêm thành còn bị cho là kiếm cớ xâm lược đó mày có biết ko?
Lại ngu,
Mày có đọc kỹ thông tin trên đó không đấy,
Duples đã gửi thư xin đi hàng cho tàu buôn qua Vân Nam, ổng đợi 15 ngày không thấy phản hồi gì, trong khi đó khách hàng của ổng hối, sốt ruột nên ổng cho tàu đi luôn. Ai cản ổng bắn.
Tao nói chuyện với mày rõ chán, thích cãi cùn.
Tao lập thớt nói rõ ràng Pháp qua VN mục tiêu là thương mại đưa hàng qua phía Nam TQ, chứ không nhằm mục tiêu đi khai thác tài nguyên khoáng sản của VN.
Thông tin sự kiện tao viết rõ ràng trên đó.
Giờ mày lại bảo sang VN phải xin phép. =))
Bởi vì mấy cụ giống mày nên cái tính Đông Á Bệnh Phu thích cãi lý sự cùn, sống 2 mặt.
Mấy thằng có thói quan liêu như vậy, gặp tao, tao cũng bắn luôn cho nhanh xong chuyện. Bọn đầu óc bệnh hoạn.
Đất nước thì nghèo, kỹ thuật thì không có, dân thì ốm đói nhưng lại thích lý sự, lắm điều, phét lác sợ cướp vào nhà.
Đã nghèo rồi mà còn sợ cướp.
Nếu mày muốn thì tối nay tao lên thêm 1 thớt nữa cho mày xem.
Bị nhồi sọ bấy lâu mà vẫn còn ngu ngơ.
 
Lại ngu,
Mày có đọc kỹ thông tin trên đó không đấy,
Duples đã gửi thư xin đi hàng cho tàu buôn qua Vân Nam, ổng đợi 15 ngày không thấy phản hồi gì, trong khi đó khách hàng của ổng hối, sốt ruột nên ổng cho tàu đi luôn. Ai cản ổng bắn.
Tao nói chuyện với mày rõ chán, thích cãi cùn.
Tao lập thớt nói rõ ràng Pháp qua VN mục tiêu là thương mại đưa hàng qua phía Nam TQ, chứ không nhằm mục tiêu đi khai thác tài nguyên khoáng sản của VN.
Thông tin sự kiện tao viết rõ ràng trên đó.
Giờ mày lại bảo sang VN phải xin phép. =))
Bởi vì mấy cụ giống mày nên cái tính Đông Á Bệnh Phu thích cãi lý sự cùn, sống 2 mặt.
Mấy thằng có thói quan liêu như vậy, gặp tao, tao cũng bắn luôn cho nhanh xong chuyện. Bọn đầu óc bệnh hoạn.
Đất nước thì nghèo, kỹ thuật thì không có, dân thì ốm đói nhưng lại thích lý sự, lắm điều, phét lác sợ cướp vào nhà.
Đã nghèo rồi mà còn sợ cướp.
Nếu mày muốn thì tối nay tao lên thêm 1 thớt nữa cho mày xem.
Bị nhồi sọ bấy lâu mà vẫn còn ngu ngơ.
Thế mày viết thư làm éo gì, viết thư cho có à, viết thư xin phép tỏ ra tôn trọng nhưng đợi 15 ngày ko đc, vcl luôn.. Nếu Pháp có thiện chí tại sao 15 ngày ko đc khách hối thì sao. Khách hối thì mày có quyền đái lên luật nước khác sao chả phải là mày khi quân sao?

15 ngày tau tưởng là 15 năm ko đó địt cụ

Đó chỉ là cái cớ thôi
Pháp nó đã có ý bành trướng lúc chiếm namky rồi thông tin tau đã đưa trên
Cộng thêm thái độ bố láo
Thì mày xem có phải là kiếm cớ để gây hấn ko?
Bọn ngoại quốc muốn xâm chiếm luôn tìm 1 cái cớ để gây chiến
 
Lại ngu,
Mày có đọc kỹ thông tin trên đó không đấy,
Duples đã gửi thư xin đi hàng cho tàu buôn qua Vân Nam, ổng đợi 15 ngày không thấy phản hồi gì, trong khi đó khách hàng của ổng hối, sốt ruột nên ổng cho tàu đi luôn. Ai cản ổng bắn.
Tao nói chuyện với mày rõ chán, thích cãi cùn.
Tao lập thớt nói rõ ràng Pháp qua VN mục tiêu là thương mại đưa hàng qua phía Nam TQ, chứ không nhằm mục tiêu đi khai thác tài nguyên khoáng sản của VN.
Thông tin sự kiện tao viết rõ ràng trên đó.
Giờ mày lại bảo sang VN phải xin phép. =))
Bởi vì mấy cụ giống mày nên cái tính Đông Á Bệnh Phu thích cãi lý sự cùn, sống 2 mặt.
Mấy thằng có thói quan liêu như vậy, gặp tao, tao cũng bắn luôn cho nhanh xong chuyện. Bọn đầu óc bệnh hoạn.
Đất nước thì nghèo, kỹ thuật thì không có, dân thì ốm đói nhưng lại thích lý sự, lắm điều, phét lác sợ cướp vào nhà.
Đã nghèo rồi mà còn sợ cướp.
Nếu mày muốn thì tối nay tao lên thêm 1 thớt nữa cho mày xem.
Bị nhồi sọ bấy lâu mà vẫn còn ngu ngơ.
Mày nói thế thì thiển cận quá
Góc nhìn của mày là thế nhưng chuyên gia nó phân tích rõ ràng lợi hại nếu chiếm Vn sẽ đx gì mất gì cả, họp bàn hội nghị
Nếu ko nó đòi cắt đất namke làm éo gì? Rảnh quá đi bảo hộ 6 tỉnh nam kỳ
Chưa kể Pháp nó đánh đc thành bake nó lại đánh vào Huế làm éo gì?
Cái nó cần là giao thương thì nó làm mọi chuyện phức tạp lên làm gì? Nó có các cảng ở thiên tân, nó có thể đi lại tự do trên tq thì cần gì cái ngõ từ bake lên tq?
 
Mày nói thế thì thiển cận quá
Góc nhìn của mày là thế nhưng chuyên gia nó phân tích rõ ràng lợi hại nếu chiếm Vn sẽ đx gì mất gì cả, họp bàn hội nghị
Nếu ko nó đòi cắt đất namke làm éo gì? Rảnh quá đi bảo hộ 6 tỉnh nam kỳ
Chưa kể Pháp nó đánh đc thành bake nó lại đánh vào Huế làm éo gì?
Cái nó cần là giao thương thì nó làm mọi chuyện phức tạp lên làm gì? Nó có các cảng ở thiên tân, nó có thể đi lại tự do trên tq thì cần gì cái ngõ từ bake lên tq?
Mày lại ngu,
Ok để tối nay rãnh tao viết về chuyện đất Nam Kỳ.
Chứ để mấy tk ngu lại không rõ, học mấy cái internet của Cơm Sườn rồi nói lung tung.
Trước mắt mày cứ nhẩm câu nói của tao cho đến khi tao ra thớt thứ 3:
"Đã nghèo, đã yếu, đã không có gì rồi mà còn sợ cướp."
 
Mày lại ngu,
Ok để tối nay rãnh tao viết về chuyện đất Nam Kỳ.
Chứ để mấy tk ngu lại không rõ, học mấy cái internet của Cơm Sườn rồi nói lung tung.
Trước mắt mày cứ nhẩm câu nói của tao cho đến khi tao ra thớt thứ 3:
"Đã nghèo, đã yếu, đã không có gì rồi mà còn sợ cướp."
Vcl luôn nghèo yếu chỗ nào thế? Góc nhìn mày thiển cận vl
Tau toàn lấy thông tin từ sách ng Pháp viết mày lại bảo internet của cơm sườn internet nào của cơm sườn,

Nghèo yếu ko có gì là mày tự nhìn nhận thôi, chưa có văn bản hay phát biểu nào của Pháp bảo Vn nghèo yếu nên ko đánh chiếm cả
Tất cả của mày chỉ là suy đoán suy diễn
Trong khi thực tế nó thèm cái miếng bánh đông dương vl ra
Cái miếng bánh biển đông mày hiểu ko?
 

Có thể bạn quan tâm

Top